Bhtt Abo Edit Dem Tra Xanh Tinh Dich Lay Ve Nha Bach Nhat Quy
Chương 25
Không một ai công nhận cô.
Cố Triều Lan nhớ đến Lý gia có thù oán chồng chất với mình, còn có hai người em trai cùng cha khác mẹ và một người cha ruột từ nhỏ đối xử với cô vô cùng xa cách.
Thạch Chinh dựa lưng vào ghế nói: "Con bộc lộ tài năng quá sớm, lại để lộ quá nhiều, đối nhân xử thế thì quá cứng nhắc, không đủ khéo léo khiến bao kẻ ghi hận. Lần trở lại này, Con ở nhà tự xem lại bản thân, suy nghĩ cho thật kỹ tại sao có nhiều người không ưa con như vậy."
Ý Thạch Chinh muốn nói chính là —— có rất nhiều người không vừa mắt cô.
Cái từ này khiến Cố Triều Lan trong lòng cả kinh, cô biết có nhiều kẻ không ưa cô tiền đồ vô lượng, thăng tiến quá nhanh, cản trở con đường công danh của chúng, cũng biết có kẻ cực kỳ phản cảm cô lên tiếng vì quyền lợi của nữ Alpha. Nhưng không nghĩ tới sẽ đến mức này.
Thạch Chinh nói: "Con còn gì muốn nói không?"Cố Triều Lan nói thẳng: "Mảnh kim loại bên trong cơ thể con có gắn định vị, là ý của ngài sao?"Thạch Chinh nói: "Biết định vị trong cơ thể con không chỉ có một mình ta. Nếu như ta thật sự muốn con chết, lúc trước đã không bảo lãnh con ra ngoài."Sau khi hạm đội mất tích, Cố Triều Lan bị hạn chế quyền tự do vô thời hạn. Cô bị tạm giam ở tòa xét xử nửa tháng, bị cấm cho người vào thăm, cũng bị cấm liên lạc với người bên ngoài.Mãi đến tận khi Thạch Chinh mang theo điều kiện tới.Tuy rằng không đủ chứng cứ, nhưng Cố Triều Lan vẫn bị tòa xét xử phán là nhân vật nguy hiểm hành vi có khuynh hướng cực đoan. Vì vậy nếu như cô muốn được thả thì nhất định phải chấp nhận bị hạn chế quyền lợi và hành vi dân sự. Cái gọi là hạn chế năng lực hành vi dân sự kia thực chất chính là trồng một mảnh kim loại vào cơ thể Cố Triều Lan.Cố Triều Lan chỉ có thể chấp nhận các điều kiện trên, nếu không cô sẽ tiếp tục bị tạm giam vô thời hạn.Cô cũng biết bản thân mình bây giờ đang bị tất cả nhắm đến, bởi vì trong quá khứ thế lực của cô quá mức hùng hậu, sớm đã có người không thể chờ được muốn chèn ép cô. Vì vậy sau khi rời khỏi tòa xét xử, cô thành thật diễn vai một kẻ tàn tật, xử sự biết điều, thập phần nhẫn nại.Nhưng kết cục vẫn là như thế.Đến cùng tại sao nhất định phải diệt trừ cô?"Nghĩ thông chưa?" Thạch Chinh hỏi.Cố Triều Lan nhìn thẳng vào Thạch Chinh, nói thẳng: "Chưa."Thạch Chinh nhìn vẻ mặt Cố Triều Lan: "Ta hơn chín mươi tuổi mới sinh ra mẹ con, nàng là một hài tử phi thường thông minh, chỉ đáng tiếc là mệnh quá ngắn . . . con đi điều tra mẹ con đến cùng là chết như thế nào đi."Cố Triều Lan gật đầu, đứng dậy muốn rời đi."Có vài con đường một khi đã chọn liền không thể quay đầu." Thạch Chinh còn nói, "Giống như lúc trước mẹ con lựa chọn quyết định sinh ra con vậy."Cố Triều Lan quay đầu lại: "Ngài có ý gì?"Thạch Chinh nhắm mắt lại: "Tự mình đi điều tra đi."Cố Triều Lan từ trong xe bước xuống, vệ binh chờ ở ngoài cửa xe lập tức mời cô lên một chiếc xe để tiến hành phẫu thuật.Cố Triều Lan do dự vài giây, cuối cùng vẫn lên xe.Trong xe được trang bị loại thiết bị phẫu thuật kiểu mới với nhiều công năng hiện đại nhất, mảnh kim loại được cấy vào rất nhanh, tính cả thời gian chữa trị vết thương cũng chỉ mất 15 phút, tiện thể còn xử lí luôn cả mấy vết ngoại thương trên người Cố Triều Lan.Xe lăn được chuẩn bị kỹ càng đặt bên cạnh giường phẫu thuật.Giải phẫu kết thúc, Cố Triều Lan sai người đến dìu, khoảnh khắc đứng dậy cô khựng lại một lát.Hai chân cô cũng không phải là không có cảm giác. Cô cử động cổ chân một chút, các cơ linh hoạt, cảm giác rõ ràng. Mảnh kim loại vừa mới cấy vào không chặn tín hiệu thần kinh của cô."Cố Thượng tướng." Bác sĩ bên cạnh nói, "Ngài mới vừa phẫu thuật xong không nên lộn xộn, nghỉ ngơi cho tốt."Cố Triều Lan trong lòng hiểu rõ, giơ tay lên, để binh lính đỡ cô ngồi lên xe lăn.Bác sĩ thu dọn máy móc giải phẫu, cung kính nói: "Thủ trưởng phân phó bọn tôi đưa ngài cùng phu nhân trở về nhà. Bây giờ ta đi mời phu nhân lên xe."Thi Linh Âm được đưa lên xe, nhìn thấy Cố Triều Lan lại ngồi trên xe lăn, đứng hình mất 5 giây.Cố Triều Lan cùng nàng trao đổi ánh mắt, Thi Linh Âm lập tức cong môi cười: "Đi lâu như vậy mà không ai lau mặt cho Thượng tướng nhà ta sao? Xem này cả mặt đều đen xì . . ."Nàng đóng cửa xe, hỏi bác sĩ: "Có khăn mặt không?"Bác sĩ nói: "Có."Hắn lấy một cái khăn mặt sạch sẽ đưa cho Thi Linh Âm, nói: "Phu nhân, thủ trưởng ra lệnh cho tôi đưa ngài đi kiểm tra sức khỏe tỉ mỉ một lần, dụng cụ tôi đã chuẩn bị kỹ càng, phiền phu nhân phối hợp với tôi một lát."Thi Linh Âm cầm khăn mặt, chỉ lo ngồi xổm người xuống lau mặt cho Cố Triều Lan, không trả lời bác sĩ.Cố Triều Lan đẩy tay Thi Linh Âm ra, thay nàng nói: "Ta sẽ an bài người kiểm tra cho nàng, không cần ông ngoại nhọc lòng."Bác sĩ làm khó dễ: "Tôi cũng chỉ làm theo mệnh lệnh, Cố Thượng tướng đừng làm khó tôi, kiểm tra rất nhanh sẽ xong."Cố Triều Lan giương mắt, ánh mắt sắc lạnh như đao, nói: "Ta nói không cần."Bác sĩ rụt cổ lại, không dám nói thêm nữa, câm miệng xuống xe.Sau khi hắn rời đi, Thi Linh Âm kéo tay Cố Triều Lan, thay cô lau vết bẩn trên tay.Bụi bẩn trên tay không nhiều, rất nhanh đã lau xong, Cố Triều Lan thu hồi ngón tay: "Đủ rồi."Thi Linh Âm vẫn duy trì tư thế ngồi xổm bên cạnh Cố Triều Lan, tay đặt trên đầu gối cô, khe khẽ thở dài: "Phải làm sao bây giờ, Thượng tướng lại không thể đứng dậy được rồi."Cố Triều Lan yên lặng nhìn nàng.Thi Linh Âm ngẩng mặt lên, nở một nụ cười xán lạn: "Nhưng mà Thượng tướng yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc ngài thật tốt, bảo đảm tỉ mỉ chu đáo."Cố Triều Lan: "Ồ."Thi Linh Âm vuốt chân Cố Triều Lan, cười vô cùng tự mãn: "Một lát nữa về đến nhà, tôi sẽ giúp Thượng tướng tắm rửa. Lúc trước chúng ta ở bên trong nhà xưởng lăn lộn lâu như vậy, cả người Thượng tướng nhất định đều dính đầy bụi bẩn."Cố Triều Lan nhìn nàng không nói lời nào.Thi Linh Âm lại nói: "Tối hôm qua lúc ở trong khách sạn, làm phiền Thượng tướng ôm tôi đi tắm rửa sạch sẽ, tôi vô cùng cảm kích, cho nên tôi quyết định đêm nay nhất định phải ôm ngài đi tắm rửa thật sạch sẽ."Nói xong Thi Linh Âm nháy nháy mắt: "Thượng tướng chờ mong sao?"Cố Triều Lan phi thường phi thường phi thường hiếm thấy, nhếch một bên khóe miệng cười cười: "Tôi mỏi mắt mong chờ."Thi Linh Âm đắc ý vỗ một cái lên đùi Cố Triều Lan: "Vậy thì quyết định như thế a Thượng tướng, không cho phép đổi ý."Cố Triều Lan nắm chặt tay Thi Linh Âm hất đi.Thi Linh Âm mím môi, sửa sang lại cái khăn trong tay: "Thượng tướng sao lại bạc tình như vậy, tối hôm qua rõ ràng còn ôm người ta hôn hít, bây giờ thoát khỏi nguy hiểm rồi liền muốn lạnh nhạt với người ta có phải hông."Cố Triều Lan xưa nay vẫn luôn lười phản ứng mấy lời trêu trọc của nàng cho nên liền chuyển sang chủ đề nghiêm túc: "Vừa rồi tại sao không để bác sĩ kiểm tra thân thể cho cô?"Thi Linh Âm sờ gáy, nói: "Tình huống tuyến thể của tôi ông ngoại cũng không biết, chính xác hơn là nói người bên ngoài cũng không có ai biết, ngoại trừ người tôi tín nhiệm."Nói xong câu đó, Thi Linh Âm trực tiếp nhìn chằm chằm Cố Triều Lan, biểu thị ngươi chính là người mà ta rất tín nhiệm nha.Nhưng phản ứng của Cố Triều Lan lại rất lạnh nhạt.Thi Linh Âm vắt khăn mặt lên bồn rửa tay bên cạnh, cơ mặt thả lỏng, giọng nói cũng hạ thấp xuống: "Tuyến thể của tôi bị thương tổn, tin tức tố cũng biến mất, không thể động dục như người bình thường. Cho nên khả năng cả đời này tôi cũng không thể để chị tiêu ký, cũng không thể sinh con cho chị."Nàng chuyển mắt nhìn về phía Cố Triều Lan, ánh mắt chính kinh, còn có chút âm trầm: "Cố Thượng tướng, chị có để ý không?"Cố Triều Lan nhìn nàng, đáp lại ba chữ khô khan: "Không để ý."Thi Linh Âm: ". . ."Được thôi. Cố Thượng tướng quả nhiên là vô dục vô cầu cao lĩnh chi hoa mà.Xe khởi hành về nhà.Thi Linh Âm dựa lưng vào bồn rửa tay, nhìn sắc mặt Cố Triều Lan, thăm dò hỏi: "Ông ngoại nói gì với chị đó?"Cố Triều Lan nói: "Nói có rất nhiều người không muốn tha cho tôi."Thi Linh Âm: "Ví dụ như ai?"Cố Triều Lan lắc đầu: "Ông muốn tôi tự mình đoán."Thi Linh Âm: "Vậy chị có manh mối gì không?"Cố Triều Lan chỉ đáp: "Có."Thi Linh Âm nói: "Không thể nói cho tôi sao?"Cố Triều Lan: "Chờ tôi xác nhận rồi nói.""Cũng được." Thi Linh Âm nói, "Cái kia. . ."Nàng kéo dài âm điệu, đợi khi Cố Triều Lan nhìn về phía nàng, mới nói tiếp câu sau: "Chị còn muốn gặp Bạch Nghiêm Dị không?"Cố Triều Lan không do dự nói: "Gặp."Cũng nhất định phải gặp.Nếu như hôm nay Bạch Nghiêm Dị có phái người đến, vậy thì chứng tỏ trong mắt tất cả mọi người hắn cùng với Cố Triều Lan đã trở thành đồng minh. Mặc kệ ngày hôm nay hay là sau này Cố Triều Lan có gặp Bạch Nghiêm Dị hay không.Lúc còn ở tầng một phụ, bắt đầu từ khi Cố Triều Lan đồng ý để Thi Linh Âm liên lạc với Bạch Nghiêm Dị, cô đã quyết định sẽ hợp tác với Bạch Nghiêm Dị. Không còn đường lui.Thi Linh Âm nói: "Vậy tôi đi sắp xếp thời gian cho hai người gặp mặt."Cố Triều Lan nói: "Ừm."Trên đường trở về, Thi Linh Âm xem tin tức của hai ngày vừa qua.Từ ngày 20 tháng 5 bị tập kích, đến hiện tại được cứu ra, chưa tới 24 giờ, thời gian rất ngắn, trên mạng cũng không có tin tức gì. Thậm chí ngay cả vụ nổ không rõ nguồn gốc phát sinh ở biên giới tầng thứ nhất đều không có chút tin tức nào.Tin tức bị phong tỏa hết sức gắt gao .Thi Linh Âm tắt internet, quay đầu nhìn Cố Triều Lan đang nhắm mắt nghỉ ngơi.Cô nghiêng mặt, hơi nhíu mày, dù nghỉ ngơi nhưng sắc mặt vẫn không rũ bỏ được vẻ lạnh lùng, muộn phiền khó tiêu tan.Lần thị sát này, tất cả những người khởi hành cùng Cố Triều Lan ngoại trừ Vưu Ánh Hàn không rõ tung tích, còn lại đều chết hết.Đặc biệt là Điền Tây, rõ ràng là một đứa trẻ khả ái ngoan ngoãn, vậy mà ...Thi Linh Âm nắm lấy ngón tay Cố Triều Lan.Cố Triều Lan mở mắt ra, nhìn về phía nàng.Thi Linh Âm nhỏ giọng nói: "Sau khi về nhà chị có tính toán gì hay không?"Cố Triều Lan trước tiên thu ngón tay lại, ngồi thẳng người dậy, nói: "Điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ tôi."Thi Linh Âm tự nắm lấy bàn tay trống trải của mình, nghi hoặc nói: "Mẹ chị không phải chết do hội chứng hậu sản ở Omega sao?"Hội chứng hậu sản ở Omega là một loại bệnh kỳ quái, rất khó điều trị. Cơ chế phát bệnh không rõ, nguy cơ mắc bệnh là 22% nhưng tỉ lệ tử vong lên đến 100%, triệu chứng xuất hiện bắt đầu từ bộ phận sinh dục sau đó mất khống chế lan rộng ra dẫn đến suy yếu các bộ phận khác.Dù cho lập tức cấy ghép một bộ phận mới, bộ phận mới được cấy ghép vẫn sẽ suy kiệt. Hoàn toàn không có cách nào trị liệu.Cố Triều Lan cũng lộ ra một chút mờ mịt: "Có lẽ . . . có ẩn tình đằng sau."Toàn bộ quá trình từ lúc mẹ cô phát bệnh đến khi chết đều diễn ra rất nhanh chóng. Tốc độ suy kiệt của hội chứng hậu sản vốn tùy theo cơ địa của mỗi người, cho nên lúc đó Cố Triều Lan cũng không hoài nghi nguyên nhân cái chết của mẹ mình.Nhưng ngày hôm nay Thạch Chinh nói như vậy, liền biểu thị nhất định có vấn đề uẩn khúc đằng sau."Cần tôi hỗ trợ không?" Thi Linh Âm hỏi, "Cho dù có phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng tôi nhất định vẫn sẽ dốc toàn bộ sức lực vì Thượng tướng."Cố Triều Lan liếc mắt nhìn nàng, sau đó nói: "Cô bớt nói là tốt rồi."Thi Linh Âm: ". . . Người ta chân tâm thành ý muốn giúp chị vậy mà."Cố Triều Lan không đáp lại.Nguyên nhân cái chết của mẹ, cô hiện tại cũng không có một chút manh mối nào. Sau khi mẹ qua đời, cũng không để lại đồ vật gì, ngoại trừ một cây chanh được trồng xuống vào cái ngày mà Cố Triều Lan ra đời.
***
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com