Chương 6 (h+)
Nửa đêm, Hạ Âm tỉnh dậy, hậu quả từ thuốc mê để lại khiến cho đầu cô đau nhói. Cô cố gắng day nhẹ huyệt thái dương, giữ cho mình tỉnh táo. Nhìn căn phòng quen thuộc trước mặt, Hạ Âm không khỏi bất lực, thở dài:"Lại là căn phòng này."Quả nhiên, rơi vào tay Bạch Lục rồi không dễ trốn thoát như thế.Mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi. Hạ Âm khẽ nhăn mặt, cựa mình một chút."aaa..."Theo bản năng sờ tay xuống kiểm tra chân mình, Hạ Âm phát hiện vết thương nơi này đã được xử lý sạch sẽ, nhưng xúc cảm da thịt bị xé rách thì vẫn còn đó, nhức nhối âm ỉ.Bỗng, một giọng nói âm trầm vang lên phá vỡ khoảng không tĩnh lặng, Hạ Âm không khỏi giật mình, nhìn sang bên."Tỉnh rồi à, còn đau không?"Bạch Lục ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, đôi tay nhẹ nhàng lật xem vết thương trên cổ chân cô. Hạ Âm vô thức co người lại né tránh, cô nhắm mắt chuẩn bị sẵn sàng cho một trận đòn sắp giáng xuống. Nhưng mọi chuyện không xảy ra như cô tưởng tượng. Bạch Lục giữ chân Hạ Âm lại, nhẹ nhàng kiểm tra vết thương như sợ Hạ Âm sẽ bị đau. Rồi ngước mặt lên, nhìn Hạ Âm bằng ánh mắt dịu dàng hiếm thấy, cùng lúc đưa tay lên, xoa đầu cô gái nhỏ:"Đau thì nói nhé, tôi sẽ giảm lực xuống."Hạ Âm hơi co nhẹ người tránh cái xoa đầu bất ngờ của Bạch Lục, nhưng đối diện với hành động này Bạch Lục cũng không hề tức giận, chỉ thu tay lại rồi cúi xuống bắt đầu thay băng cho vết thương.Ngược lại, Hạ Âm lại rơi vào tình thế khó xử, cả người cô cứng đờ. Cảm giác bất an cứ luôn quanh quẩn bên cạnh.Một người có thể tàn nhẫn và biến thái tới đáng sợ ... lại đột nhiên trở mặt thành dáng vẻ dịu dàng, kiên nhẫn cực điểm thế này, chỉ vì cô đang mang thai con của y sao?Trực giác nói cho Hạ Âm biết, không đúng....Bạch Lục xong xuôi thì ra ngoài một chút, không lâu sau trở lại, trên tay đã cầm theo túi đồ ăn vặt mua lúc tối.Không biết Bạch Lục dùng cách gì, cho tới bây giờ đồ ăn vẫn còn hơi ấm, mùi thơm xộc lên đến mũi khiến dạ dày Hạ Âm không khỏi cồn cào.Bạch Lục xiên một viên thịt nhỏ đưa lên miệng Hạ Âm, Hạ Âm do dự một chút rồi há miệng, ngoan ngoãn ăn viên thịt.Mùi vị ... không tệ.Bạch Lục kiên nhẫn đút từng miếng một cho Hạ Âm, không nhanh không chậm, yên tĩnh, nhẹ nhàng.Hạ âm do dự thật lâu, cuối cùng lấy hết can đảm, ấp úng mở miệng:"Bạch ... c-chủ nhân ...."Bạch Lục nhướn mày.Đối diện với ánh mắt thâm trầm của Bạch Lục, Hạ Âm chợt không biết nên mở lời tiếp theo như thế nào.Cô có rất nhiều câu hỏi.Vô vàn thắc mắc.Nhưng rốt cuộc lại lựa chọn im lặng.Ít nhất... hiện tại tâm trạng Bạch Lục đang không tệ, cô ta sẽ đối xử dịu dàng với Hạ Âm. Nhưng nếu Hạ Âm lỡ hỏi trúng câu hỏi nào đó khiến cô ta mất hứng ... Hạ Âm thực sự không dám đánh cược.Thấy Hạ Âm một lúc sau vẫn cúi đầu im lặng, Bạch Lục ghé lại gần một chút, thấp giọng hỏi: "Sao thế?"Khoảng cách .... quá gần rồi.Hạ Âm có chút phản ứng không kịp, liền giật mình lùi ra sau:"Kh- Không sao! ... không có gì, tôi ... tôi ..."Kế tiếp, liền bị Bạch Lục ôm eo kéo sát lại, đặt một nụ hôn lên trán:"Không cần căng thẳng.Tôi cũng không ăn thịt cô."Hạ Âm mím môi, muốn quay mặt đi hướng khác để che giấu sự hoảng loạn của mình nhưng gương mặt nhỏ đã bị Bạch Lục nhanh chóng giữ lấy. Bạch Lục cúi đầu ngậm xuống đôi môi mềm mại của Hạ Âm, chậm rãi hôn sâu.Hạ Âm trợn tròn mắt, tay chân quơ loạn cố gắng đẩy Bạch Lục ra nhưng không thể, kết quả là cả người còn bị bế lên, đặt dưới thân đối phương....Bạch Lục nhìn gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng đang thở dốc dưới thân mình, đột nhiên muốn bắt nạt đối phương một chút.Cô vùi đầu xuống xương quai xanh xinh đẹp của Hạ Âm, hôn nhẹ rồi chậm rãi gặm cắn."Ư ... ưm!"Hạ Âm giật bắn người, rên nhẹ một tiếng.Kế tiếp, Bạch Lục luồn tay xuống vuốt ve đùi Hạ Âm, cô gái nhỏ có vẻ hoảng sợ nhưng không dám phản kháng, chỉ có thể yếu ớt túm lấy ống tay áo Bạch Lục.Ngón tay xương xẩu thô ráp của Bạch Lục mơn trớn trên đôi chân thon dài mềm mại, sau đó trườn lên đến cái eo nhỏ rồi khẽ dùng lực nắn nhẹ. Đồng thời bên trên tiếp tục gặm mút xương quai xanh, để lại nơi đó một vài dấu tích sưng đỏ."Ưm ..... hức! ....aaa... aa ... đừng ... mà.... "Cửa huyệt của Hạ Âm đã sớm bị những ngón tay còn lại của Bạch Lục luồn qua lớp quần lót mỏng tanh rồi xâm nhập khuếch tán, đầu ngón tay liên tục cạ vào thành tử cung, kích thích dịch âm đạo tiết ra nhầy nhụa.Bạch Lục đưa ngón tay dính đầy dịch nhầy lên miệng, liếm láp một chút rồi hôn lên môi Hạ Âm. Dạo đầu xong xuôi, Bạch Lục cởi khoá quần thả cự vật đáp xuống mép âm đạo của Hạ Âm, để nó cạ vào bề ngoài một chút, cô khép hai đùi Hạ Âm lại gác lên trước ngực mình, sau đó đưa cự vật vào giữa hai đùi Hạ Âm làm động tác đâm rút như tư thế làm tình.Xúc cảm nóng bỏng dồn dập từ giữa hai đùi truyền lên lan khắp tâm trí, mặc dù không làm trực tiếp trên âm đạo, nó vẫn khiến Hạ Âm bủn rủn tay chân, ngửa đầu thở dốc."Ưm .... aaa .... haaa...."Tới khi cự vật bắt đầu có dấu hiệu cương lên, Bạch Lục mới hạ hai đùi Hạ Âm xuống. Lúc này giữa hai đùi trắng nõn của Hạ Âm đã bầy nhầy d.â.m thủy.Bạch Lục vươn tay vén áo ngoài lẫn áo lót của Hạ Âm lên, vùi đầu xuống hai bầu ngực căng tròn của cô mà gặm mút. Tại đây có nhiều vết gặm cũ nham nhở vẫn còn chưa lành. Bạch Lục chỉ dùng lực mút nhẹ một chút, nhũ hồng nhạy cảm đã không chịu được mà rỉ ra những giọt sữa non trắng muốt.Bạch Lục bỗng nhiên khựng lại một chút, khó hiểu nhìn chằm chằm những giọt sữa non rón rén rỉ ra này.Không phải nói sữa non chỉ tiết ra khi phụ nữ mang thai trên 5 - 6 tháng sao?Nhìn nhũ hồng của Hạ Âm sưng đỏ vì dấu vết gặm cắn của mình, Bạch Lục đột nhiên hiểu ra gì đó....Hai mắt Hạ Âm không biết từ lúc nào đã đỏ hoe, đôi đồng tử đẫm lệ vì đau đớn.Bạch Lục vẫn đang vùi đầu trên ngực cô, rất vui vẻ thưởng thức vốn tài nguyên tự có này.Mặc cho Hạ Âm nức nở cầu xin thế nào, Bạch Lục vẫn vờ như không nghe thấy. Mãi cho tới khi cô gần như lịm đi thì Bạch Lục mới tạm ngưng một chút.Cô ta lau nhẹ nước mắt trên mặt Hạ Âm, dịu dàng mà âu yếm. Nhưng hành động tiếp theo thì không theo tiết tấu chút nào.Hạ Âm vừa được thả lỏng một chút. Chưa kịp thở phào thì bên dưới đã truyền đến một cơn đau rát như da thịt bị kéo căng. Đồng tử cô co rút.Bạch Lục... lại nhét thứ cự vật đáng sợ đó vào cơ thể cô mà không báo trước!!"Hức!!! .... ư .... ư ...."Hạ Âm nấc nghẹn.Bạch Lục cúi người ôm trọn cơ thể Hạ Âm lên, cố gắng thu hẹp khoảng cách giữa hai cơ thể lại nhất có thể rồi điên cuồng nhấp mạnh phía dưới.....Hạ Âm gục đầu vào vai Bạch Lục thở dốc, đầu óc trống rỗng.Cô không còn suy nghĩ được gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com