TruyenHHH.com

Bhqt De Xuyen Thanh Tu Tien Van Gia Thien Kim

Mấy đệ tử chịu đựng ghê tởm thúc đẩy, Hứa Văn Viễn càng là đào cả buổi mới đào ra thú đan, nó to cỡ nắm tay, móc ra tới thời điểm khó tránh khỏi dính không ít dịch nhầy cùng máu loãng, Hứa Văn Viễn cao hứng chạy đến Tống Trí Hạ trước mặt, đưa thú đan cho Tống Trí Hạ.

"Tống sư muội, thú đan ngươi lấy đi."

Tống Trí Hạ có chút nghi hoặc nhìn viên thú đan to tròn kia, lại quay đầu nhìn nhìn Tống Vi Chi.

Tống Vi Chi đem thú đan tẩy sạch sẽ, sau đó dùng linh lực nén nó nhỏ lại còn bằng đầu ngón tay, lúc này mới đưa cho Tống Trí Hạ.

Tống Trí Hạ tiếp nhận thú đan, nhẹ nhàng thở ra nói: "Ta còn tưởng rằng phải ăn cả một viên to như thế kia."

Tống Vi Chi bị Tống Trí Hạ chọc đến vui vẻ, cười nói, "Đồ vật kia mùi tanh như vậy, ăn cả một viên to không phải sẽ ghê tởm chết sao? Bất quá trước thu vào đi, chờ một lát nghỉ ngơi ta giúp ngươi hộ pháp."

Tống Trí Hạ ngoan ngoãn cất vào thú đan. Bên kia, Hứa Văn Viễn bọn họ cũng đem con nhện to xử lý không sai biệt lắm, mấy đệ tử phấn chấn chia phần cho nhau, tới rồi Tống Trí Hạ bên này, nàng luyến tiếc dùng cây trâm con thỏ mà sư tỷ tặng, rốt cuộc vẫn là dùng túi trữ vật cất chứa bộ phận của con nhện.

Tống Vi Chi nắm tay Tống Trí Hạ hướng bên hồ đi, dù sao tổng cộng có ba ngày thời gian, vả lại trong bí cảnh khả ngộ bất khả cầu, không nhất định là ngươi muốn tìm liền tìm được, hai người lại lần nữa thả ra đại lão hổ cùng tiểu sửu kê.

Mấy đệ tử nội môn đi theo phía sau Tống Vi Chi đều sợ ngây người, thiên giai thần thú của sư tỷ cư nhiên cùng phế vật thần thú của Tống sư muội chơi đùa với nhau vui vẻ??

"Hạ Hạ, thừa dịp bí cảnh còn an toàn, không bằng ngươi tranh thủ hấp thu viên thú đan kia vào người đi." Tống Vi Chi nói, trước mắt vô luận là đối nàng hay là đối Tống Trí Hạ, việc cấp bách đều là tăng lên thực lực.

Tống Trí Hạ nghe lời lấy ra thú đan, một ngụm nuốt vào, lúc sau tại chỗ đả tọa tiêu hóa thú đan, mấy nội môn đệ tử thấy Tống Trí Hạ đang hấp thu thú đan, liền cũng đều an tĩnh đả toạ, trong lúc nhất thời bên hồ chỉ còn lại thanh âm chơi đùa của đại lão hổ và tiểu sửu kê.

Tới chạng vạng, Tống Vi Chi cảm giác được  Tống Trí Hạ dao động linh lực, cảm thấy Tống Trí Hạ có khả năng muốn đột phá, quả nhiên chỉ chốc lát sau, Tống Trí Hạ mở bừng mắt, Tống Vi Chi cảm giác được nàng đã là Trúc Cơ đại viên mãn tu vi.

Tống Trí Hạ hiển nhiên cũng không ngờ tới viên thú đan này có tác dụng lớn đến vậy, Tống Vi Chi biết nàng nghĩ cái gì, liền nói: "Là ngươi tự thân cách Trúc Cơ đại viên mãn chỉ kém một bước, thú đan chẳng qua là nhiều cho ngươi một ít trợ lực thôi, chủ yếu vẫn là Hạ Hạ của chúng ta tương đối xuất sắc nha."

"Sư tỷ chỉ dạy tốt." Tống Trí Hạ bên tai ửng đỏ nói.

Hứa Văn Viễn bọn họ còn không tới Trúc Cơ, bởi vậy mấy người lo đi bắt cá, tìm chút thức ăn hoang dã, Tống Trí Hạ cũng có chút nóng lòng muốn thử, Tống Vi Chi đương nhiên nhìn ra tiểu cô nương nhà mình đôi mắt lấp lánh trông mong, lên tiếng: "Hạ Hạ cũng theo chân bọn họ đi tìm chút đồ ăn đi, vừa lúc sư tỷ cũng đã lâu không ăn cái gì."

"Sư tỷ có đi không?" Tống Trí Hạ một đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Tống Vi Chi nói.

Tống Vi Chi duỗi tay vẫy vẫy đại lão hổ, làm đại lão hổ nằm sấp xuống, sau đó Tống Vi Chi nằm dựa vào người nó, đối Tống Trí Hạ chớp chớp mắt nói: "Ta không đi, chờ Hạ Hạ mang đồ ăn về được rồi."

"Tốt, ta đây đi tìm đồ ăn ngon cho sư tỷ." Tống Trí Hạ cười nói.

Tiểu sửu kê ở một bên thấy đại lão hổ không chơi nữa, cũng vài bước chạy tới bên cạnh Tống Vi Chi, thấy Tống Vi Chi dựa vào người đại lão hổ, nó cũng học theo nghiêng đầu gà dựa vào da lông hư ảo của đại lão hổ, trong lúc nhất thời thế nhưng bò không ra, nó thử mấy lần vẫn không được, có điều đại lão hổ da lông mềm mại, nó dứt khoát cũng không giãy giụa, nằm ở đại lão hổ da lông nghỉ ngơi.

Này phụ cận không có gì nguy hiểm, Tống Vi Chi thực yên tâm làm Tống Trí Hạ chơi chơi, đi dạo, nhân tiện cùng các đệ tử khác giao lưu giao lưu, Tống Trí Hạ đi theo Hứa Văn Viễn cùng một đệ tử vào rừng tìm thức ăn, Lương Cần cùng hai người khác ở bên hồ bắt cá.

Tống Trí Hạ cùng Hứa Văn Viễn nói vài câu, làm cho bọn họ tìm chút món ăn hoang dã, chính mình thì nhìn xem phụ cận có quả dại linh tinh gì ăn được hay không, sau khi ăn thịt vẫn là nên ăn chút trái cây mới tốt.

Cũng may nàng phía trước ở trong thôn nhận thức rất nhiều quả dại, một đường đi qua đã tìm được không ít, lại hướng chỗ sâu trong, đột nhiên nghe được cách đó không xa có chút sột sột soạt soạt thanh âm, như là tiếng người, Tống Trí Hạ vài bước đi qua, nhìn thấy hai nữ đệ tử vặn đánh cùng nhau, xem các nàng ăn mặc hình như là Điền thị đệ tử.

Tống Trí Hạ cũng hoàn toàn không có tới can ngăn, ở nàng chuẩn bị quay đầu rời đi, trước mắt một màn làm Tống Trí Hạ mở to hai mắt, hai nữ đệ tử này cư nhiên hôn nhau!

Tống Trí Hạ đồng tử đều phóng đại một chút, ngơ ngác nhìn trong đó một nữ đệ tử đem một người khác đè trên thân cây, nữ đệ tử kia ngay từ đầu còn phản kháng, sau lại trực tiếp để đối phương tuỳ ý ôm hôn.

Tống Trí Hạ cả người đã chịu không nhỏ đánh sâu vào, trong tay đỡ nhánh cây con đều bị nàng bẻ gãy ra tiếng, cũng may nàng cách hai người họ không phải rất gần, vả lại hai nữ đệ tử tình hình chiến đấu nôn nóng, hiển nhiên cũng không phát hiện nàng, Tống Trí Hạ nhìn đến hai người bắt đầu cởi quần áo, không dám lại tiếp tục xem, quay đầu chạy, thậm chí quên mất chính mình có thể ngự kiếm phi hành, vẫn luôn chạy ra thật xa mới dừng lại, dựa vào một thân cây thở ra.

Tống Trí Hạ một bên nghỉ ngơi, một bên hồi tưởng hình ảnh vừa rồi, chẳng lẽ giữa nữ hài tử với nhau cũng có thể hôn nơi đó? Hay là các nàng chỉ là quan hệ tốt tỷ muội? Tống Trí Hạ chỉ cảm thấy chính mình đầu óc đều rối loạn, trái tim bùm bùm giống như muốn từ ngực nhảy ra, nàng cũng không biết mình bị cái gì, trong lòng loạn thành như vậy, cứ thế tận đến lúc trở lại bên hồ tinh thần nàng vẫn là thảng thốt.

Tống Vi Chi đương nhiên cũng phát hiện bộ dáng thất thần của tiểu cô nương nhà mình, vội vàng vẫy vẫy tay nói: "Hạ Hạ tìm được đồ ăn ngon gì cho ta đây? Tới, lấy lại đây làm sư tỷ nhìn xem."

Tống Trí Hạ giống như hoảng sợ, có chút mê mang chớp chớp mắt, mới ngoan ngoãn đi đến trước người Tống Vi Chi, đem chính mình tìm được rau dại, trái cây toàn bộ lấy ra.

Tống Vi Chi nhìn nhìn có tiểu dã lê, tiểu quả hồng, linh tinh mười mấy dạng đồ vật, cười đối Tống Trí Hạ nói: "Vẫn là nhà ta Hạ Hạ giỏi nhất, tìm được nhiều trái cây ngon như vậy."

Tống Trí Hạ mi mắt run run nhìn Tống Vi Chi, không biết vì cái gì, tổng cảm thấy chính mình có chút chột dạ.

"Không, không có gì, mọi người đều tìm được không ít." Tống Trí Hạ đứng tại chỗ không hoạt động bước chân.

Tống Vi Chi nhìn đứng ở chính mình trước mặt chân tay luống cuống Tống Trí Hạ, "Hạ Hạ không qua nằm ở trên người lão hổ nghỉ ngơi trong chốc lát sao? Tiểu kê cũng ở đây." Nói từ đại lão hổ giả mớ lông tơ cầm ra tiểu kê đang ngủ ngon lành.

Tống Trí Hạ mặt đều thiêu đỏ nói: "Không được, ta đi giúp bọn hắn xử lý món ăn đây." Nói xong bước đi như chạy trốn.

Tống Vi Chi có chút nghi hoặc, chính mình chưa nói cái gì nha, như thế nào cảm giác tiểu cô nương nhà nàng so phía trước càng thẹn thùng?

Hứa Văn Viễn cùng Lương Cần mấy người đã đốt lửa nướng cá bên hồ, còn có thỏ hoang, chỉ chốc lát sau truyền tới từng đợt mùi thơm, Hứa Văn Viễn mang đến cho Tống Vi Chi không ít.

Nàng dựa vào người đại lão hổ nhìn tiểu cô nương suốt cả buổi vẫn luôn trốn tránh chính mình, tiểu cô nương thường thường trộm xem chính mình vài lần, còn tưởng rằng chính mình không biết, Tống Vi Chi chuẩn bị trong chốc lát hảo hảo trêu chọc tiểu cô nương.

Ăn xong, Hứa Văn Viễn bọn họ thực tự giác ở nơi xa học bộ dáng Tống Vi Chi, triệu hồi ra thần thú chuẩn bị nghỉ ngơi, trong lúc nhất thời bên hồ phía nơi này chỉ còn lại có Tống Vi Chi cùng Tống Trí Hạ.

Tống Vi Chi nhìn tiểu cô nương ngượng ngùng lúng túng, hỏi, "Hạ Hạ như thế nào còn không qua tới, không đến ngủ cùng sư tỷ sao?"

Tống Trí Hạ đôi tay giấu ở sau lưng đã mau đan thành bánh quai chèo, chậm rì rì đi tới bên cạnh đại lão hổ, lúc này Tống Vi Chi gối lên bụng đại lão hổ, vỗ vỗ bụng nó, ý bảo Tống Trí Hạ cũng nằm xuống, Tống Trí Hạ lại chậm rãi dựa vào bả vai đại lão hổ, cách ra một khoảng với Tống Vi Chi. Mới vừa nằm xuống Tống Trí Hạ liền nhắm mắt, làm Tống Vi Chi không hiểu ra sao.

Nàng muốn biết tiểu cô nương rốt cuộc vì cái gì trốn tránh nàng? Tiểu cô nương bất động, vậy thì nàng tự mình động, Tống Vi Chi mắt chứa ý cười hướng Tống Trí Hạ bên này hoạt động, cho đến hai người trung gian chỉ có khoảng cách chừng một bàn tay mới dừng, trong lúc này Tống Vi Chi nhìn chằm chằm gương mặt Tống Trí Hạ, quả nhiên nhìn đến lông mi tiểu cô nương đang giả bộ ngủ chớp chớp cử động, chính mình vừa tới gần, tiểu cô nương hô hấp đều trở nên dồn dập.

Tống Vi Chi có chút buồn cười, chính mình lại không phải lang, tiểu cô nương sợ đến vậy sao?

Nàng đem ngón trỏ đặt ở tiểu cô nương trên má nhẹ nhàng sờ sờ, tiểu cô nương ngay từ đầu vẫn cứ nhắm mắt giả bộ, Tống Vi Chi nghịch một hồi vẫn không thấy tiểu cô nương mở mắt ra, cuối cùng dứt khoát tiến tới trực tiếp ôm tiểu cô nương vào trong lòng mình.

Tống Vi Chi rõ ràng cảm giác được thân thể tiểu cô nương cứng đờ, bất quá người trong lòng ngực vẫn là không mở mắt, Tống Vi Chi cũng lười vạch trần tiểu cô nương, dứt khoát ôm tiểu cô nương thơm tho mềm mại mà ngủ.

Tống Vi Chi ngủ đến thản thản nhiên nhiên, Tống Trí Hạ một lòng lại là bất ổn, trong đầu luôn lặp đi lặp lại hình ảnh trong rừng cây lúc sớm, mơ mơ màng màng gương mặt hai nữ tử kia dần dần mơ hồ, lại qua một lát thế nhưng biến thành nàng cùng sư tỷ!

Chỉ thấy sư tỷ thế nhưng đem chính mình đè lên thân cây, sau đó cúi người ôm hôn, trong mộng sư tỷ thế nhưng hôn chính mình! Tống Trí Hạ còn không có cảm nhận được trong mộng sư tỷ cánh môi độ ấm thì đã bị chính mình cấp doạ tỉnh. Sư tỷ đối với mình tốt như vậy, mình như thế nào có thể khinh nhờn sư tỷ cơ chứ? Nhất định là ban ngày thấy hình ảnh lung tung ban đêm nằm mộng, Tống Trí Hạ ở trong lòng an ủi chính mình.

Nàng trộm giương mắt nhìn một chút đã ngủ Tống Vi Chi, thoáng lui ra sau một ít, nhưng mà thử thử một lúc, phát hiện sư tỷ ôm thật sự quá chặt, chính mình cũng không dám quá dùng sức, sợ đánh thức sư tỷ.

Tống Trí Hạ giữa trán ra không ít mồ hôi, rõ ràng nơi này cũng không nóng, nhưng nàng vẫn là cảm thấy cả người đều nóng bỏng nóng bỏng, đặc biệt là khi tầm mắt nàng không tự chủ được dừng ở cánh môi sư tỷ, nàng khống chế không được ý nghĩ, tự hỏi nếu vừa rồi chính mình không tỉnh lại, ở trong mộng, cánh môi sư tỷ sẽ là hương vị thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com