TruyenHHH.com

Bhqt De Doc Can Nu Chu Mot Ngum Ac Doc Nu Xung Bien A

Cung Linh Lang ngồi ở trên giường, nghe thấy "Niên Niên", thiếu chút nữa chua ê răng.

Thời Thanh Phạn liền tính thích Giang Tuyết Niên, cũng sẽ không như vậy buồn nôn mà kêu nàng.

Nhưng mà giây tiếp theo Cung Linh Lang đã bị bạn thân của mình vả mặt.

"Niên Niên." Thời Thanh Phạn thấp giọng kêu, khóe môi hơi hơi giơ lên, cho dù lông mi che khuất ánh mắt, Cung Linh Lang cũng có thể nhìn ra nàng thật cao hứng.

Cung Linh Lang: "......"
Thôi vậy, ta mặc kệ, ngươi cao hứng là được.

"Thanh Phạn ngươi kêu tên của ta thật là dễ nghe." Giang Tuyết Niên cẩn thận giúp Thời Thanh Phạn lau tóc, một góc khăn lông ướt đẫm, lại thay đổi góc khác tiếp tục lau.

Phòng ngủ không có ổ cắm, không dùng được máy sấy, tóc chỉ có thể để khô tự nhiên, Thời Thanh Phạn đầu tóc dài cập eo, tốt nhất lau khô một chút, bằng không liền phải tóc ướt ngủ.

Thời Thanh Phạn lỗ tai lặng lẽ đỏ, có chút khẩn trương nói: "Ngươi cũng có thể kêu nhũ danh của ta."

"Nhũ danh của ngươi là gì?"

"Mẹ ta kêu ta là Thanh Thanh."

"Thanh Thanh, rất êm tai a. Về sau ngươi kêu ta Niên Niên, ta kêu ngươi Thanh Thanh, hoàn mỹ."

Cung Linh Lang: "!!!"
Hai cái người này đã không kiêng nể gì sao? Hoàn mỹ con khỉ! Thanh Phạn ở đâu tự nhiên có nhũ danh, nàng như thế nào không biết???

"Ta về sau cũng kêu Thanh Thanh được không?" Cung Linh Lang bỗng nhiên nói.

Thời Thanh Phạn ngẩng đầu nhìn về phía Cung Linh Lang, hơi hơi nhíu mày, không có nói được, cũng không có nói không được, thoạt nhìn thực khó xử.

"......Thôi thôi, ta kêu Thanh Phạn quen rồi, không đổi." Cung Linh Lang nhận thua.

Cung Linh Lang trăm triệu không thể tưởng được Thời Thanh Phạn như vậy quạnh quẽ tính cách cũng sẽ biến thành yêu đương não tàn.

Giang Tuyết Niên không hề biết gì về việc Thời Thanh Phạn cùng Cung Linh Lang "đánh giá" lẫn nhau, giúp Thời Thanh Phạn lau xong tóc, hai người ngồi xuống bắt đầu học tập.

Giang Tuyết Niên giống một khối bọt biển mất nước, rơi vào Thời Thanh Phạn hồ nước tràn đầy tri thức này, hận không thể hút hết nước vào trong thân thể mình.

Hôm sau, cán sự các môn phát bài thi, học sinh lớp 12-3 cùng người chung quanh so đáp án, có ảo não có may mắn, trong phòng học tràn đầy tiếng thảo luận xôn xao.

"Thanh Thanh, ngươi còn nhớ rõ câu hỏi đề nghe chứ? Đề nghe ta sai thật nhiều." Giang Tuyết Niên quay đầu hỏi hàng phía sau Thời Thanh Phạn.

Thời Thanh Phạn nói: "Nhớ rõ, ngươi lại đây ta viết lên bài thi ngươi."

Cả phòng học trong nháy mắt an tĩnh lại.

Trời đất, bọn họ không có nghe lầm đi, Giang Tuyết Niên vừa mới kêu Thời Thanh Phạn cái gì? Thanh Thanh???

Đây là cái gì thân mật tiểu tình lữ nick name!

Giang Tuyết Niên đi ra phía sau tìm Thời Thanh Phạn, Doãn Nham tình cảm mãnh liệt viết xuống nhật ký.

[ Tuyết Phạn yêu đương ký sự 29—— hôm nay kinh ngạc biết được tiểu tình lữ nick name, Giang Tuyết Niên kêu Thời Thanh Phạn là Thanh Thanh ( che mặt, thật sự quá thân mật, nghe được ta mặt đỏ ) ]

"Này còn không cắn không thể nào nói nổi đi?"

"Ta vốn dĩ không thích cắn cp, nhưng là Giang Tuyết Niên cùng Thời Thanh Phạn đuổi theo ấn đầu làm ta cắn, ta còn biết làm sao, cắn thôi."

"Sướng tê người, tiểu tình lữ còn có cái gì là chúng ta không biết."

"Không nghĩ tới chú ý tình yêu người khác là chuyện vui sướng đến vậy, ta phải hóng các nàng tình cảm mãnh liệt sản xuất!"

......

Chờ đến buổi chiều nghe thấy Thời Thanh Phạn kêu "Niên Niên" cùng đi ăn cơm, bọn học sinh 12-3 năng lực thích ứng siêu cường đã không còn khiếp sợ giống như lúc sáng sớm.

Bọn họ trộm dựng lên lỗ tai, ý đồ nghe được càng nhiều đối thoại ái muội giữa hai người, Doãn Nham truyền bá nhật ký khắp lớp, sau khi hết tiết tự học buổi tối, chuyện hai người cho nhau kêu nick name ái muội đã lan tràn nổ mạnh khắp ký túc xá.

Hoắc Nhã Sơn bị Thời Hân Nhiên làm ra một đống chuyện, gia gia nàng không biết từ nơi nào nghe nói nàng yêu sớm bỏ bê huấn luyện, riêng gọi điện dặn dò huấn luyện viên một phen. Mấy ngày nay huấn luyện viên quản nàng cực nghiêm, còn gia tăng huấn luyện cho nàng, dẫn tới nàng mỗi ngày huấn luyện xong đã kiệt sức, căn bản không có thời gian đi tìm Giang Tuyết Niên.

Hoắc Nhã Sơn làm xong cuối cùng một trăm nhảy ếch trở lại ký túc xá, mới vừa ra thang máy liền nghe thấy hành lang hai nữ sinh đứng nói chuyện phiếm, trên mặt treo mỉm cười ngọt ngào.

Kéo thân thể mỏi mệt đẩy ra cửa phòng ngủ, Hoắc Nhã Sơn bỗng nhiên nghe thấy được tên Giang Tuyết Niên.

Nàng lập tức xoay người ngăn lại hai nữ sinh kia.

"Các ngươi đang nói Giang Tuyết Niên? Nàng làm sao vậy?"

Nàng đã biết chuyện Giang Tuyết Niên thi đạt hạng nhì toàn trường, thành tích đối nàng loại này gia thế tới nói không có gì trọng dụng, Hoắc Nhã Sơn không để ý.

Từ hai nữ sinh động tác thần thái cùng nụ cười thần bí tới xem, Hoắc Nhã Sơn cảm thấy nhất định có chuyện gì đó quan trọng mà nàng còn không biết.

Hai nữ sinh bị cánh tay rắn chắc của Hoắc Nhã Sơn ngăn ở trước người, có chút hoảng sợ, tức giận xoay người, thấy vóc dáng cùng dung mạo của Hoắc Nhã Sơn, mặt nóng lên, nói: "Chúng ta đang nói Tuyết Phạn cp. Giang Tuyết Niên cùng Thời Thanh Phạn hôm nay lẫn nhau kêu nick name, đặc biệt ngọt."

Hoắc Nhã Sơn trong lòng nhảy dựng, nhíu mày hỏi: "Cái gì nick name?"

Hai nữ sinh mặt đỏ nói: "Liền Thanh Thanh, Niên Niên a, tóm lại rất ái muội rất ngọt dính là được rồi."

"Trước nay không nghĩ tới cắn cp so với chính mình yêu đương còn vui sướng!"

"Đồng học, ngươi tên là gì, học lớp nào? Có phải hay không cũng cắn Tuyết Phạn cp a?"

Hoắc Nhã Sơn nắm tay siết chặt, "Cắn cp? Ngươi cảm thấy ta sẽ cắn cp bạn gái ta cùng người khác?"

"Ta kêu Hoắc Nhã Sơn, có thời gian cắn cp Tuyết Phạn giả kia, không bằng cắn cp thật là ta cùng Giang Tuyết Niên."

Hoắc Nhã Sơn nói xong xoay người vào ký túc xá, bởi vì khó chịu dùng sức đóng cửa lại, phát ra tiếng vang dọa hai nữ sinh nhảy dựng.

"Nàng đang nói cái quỷ gì? Giang Tuyết Niên là bạn gái nàng???"

"Bị rối loạn tâm thần hay gì. Nàng cho rằng chính mình là ai a, liền Thời Thanh Phạn một cái ngón út đều so ra kém."

Hoắc Nhã Sơn lần đầu tiên đối một người tâm động, lấy tính cách bá đạo của nàng, căn bản vô pháp chấp nhận chuyện Giang Tuyết Niên không tiếp thu nàng mà lại cùng Thời Thanh Phạn cả ngày nhão nhão dính dính.

Còn nói cái gì không thích tuổi còn nhỏ, a, làm như nàng không có điều tra qua vậy, Thời Thanh Phạn cũng nhỏ hơn Giang Tuyết Niên còn gì!

Giang Tuyết Niên rõ ràng chính là tìm lấy cớ.

Ngày hôm sau, Hoắc Nhã Sơn sáng sớm tỉnh lại, trực tiếp cúp tiết huấn luyện buổi sáng, đi đến khối 12 ôm cây đợi thỏ chờ Giang Tuyết Niên.

Đến gần khu dạy học khối 12, dưới lầu chạy qua một người nữ sinh, Hoắc Nhã Sơn nhìn quen mắt, "Giang Tuyết Niên?" Hoắc Nhã Sơn lập tức chạy tới đuổi theo Giang Tuyết Niên.

"Ta nói như thế nào mấy ngày nay ở sân thể dục nhìn không thấy ngươi, thì ra là thay đổi trận địa. Như thế nào, không muốn nhìn thấy ta đến vậy sao?" Hoắc Nhã Sơn không vui mà nói.

Giang Tuyết Niên đã chạy ba vòng, mặt không đỏ khí không suyễn, nghiêng đầu liếc nhìn Hoắc Nhã Sơn một cái, "Ngươi nói rất đúng."

Nàng xác thật không muốn thấy.

"Ngươi!" Hoắc Nhã Sơn từ nhỏ chính là thiên chi kiêu nữ, khi nào chịu qua loại ủy khuất này, nàng một phen giữ chặt cánh tay Giang Tuyết Niên, đem người kéo dừng lại, "Giang Tuyết Niên, Thời Thanh Phạn chỉ là học sinh gia thế bình thường, tương lai nàng cái gì đều không thể giúp ngươi, mà ta thì khác, vô luận ngươi muốn làm cái gì, ta đều có biện pháp giúp ngươi."

Hoắc Nhã Sơn nhìn cặp mắt đen bình tĩnh của Giang Tuyết Niên, trên tay sức lực càng lúc càng lớn, nắm thật chặt, "Giang Tuyết Niên, thế giới này không có đơn giản như ngươi tưởng tượng, bất luận ngươi phân hoá thành cái gì giới tính, thành tích tốt hay xấu, đều phải có người chống đỡ mới có thể xuất đầu."

Giang Tuyết Niên cảm giác cánh tay sắp bị Hoắc Nhã Sơn nắm đến nát, nhưng nàng sức lực không bằng Hoắc Nhã Sơn, tránh thoát không được.

Giang Tuyết Niên nhíu mày nói: "Hoắc Nhã Sơn, ngươi nói ta đều hiểu, nhưng ta không cần."

"Không cần?" Hoắc Nhã Sơn nheo lại đôi mắt, "Nói như vậy ngươi hạ quyết tâm cùng Thời Thanh Phạn ở bên nhau?"

"Chúng ta không có ở bên nhau. Hoắc Nhã Sơn, ngươi trước buông ta ra." Giang Tuyết Niên bình tĩnh nói.

Hoắc Nhã Sơn cười lạnh: "Các ngươi không có ở bên nhau mà lại kêu ' Thanh Thanh '' Niên Niên ' ? Giang Tuyết Niên, người mà Hoắc Nhã Sơn ta coi trọng chỉ có thể là của ta. Nếu ngươi kiên trì cùng Thời Thanh Phạn kết giao, đừng trách ta đối Thời Thanh Phạn bất lợi."

Giang Tuyết Niên sắc mặt khẽ biến, "Ngươi muốn đối nàng làm cái gì?"

Hoắc Nhã Sơn thấy Giang Tuyết Niên nóng nảy, chậm rãi buông tay ra, thấy Giang Tuyết Niên trên cổ tay có vết bầm, đáy mắt xẹt qua một đạo ám mang, "Ngươi nóng nảy."

"Ngươi bởi vì Thời Thanh Phạn sốt ruột." Hoắc Nhã Sơn thấp giọng nói.

Giang Tuyết Niên nhìn thẳng nàng, "Chúng ta là bằng hữu, ngươi muốn làm thương tổn bằng hữu của ta, ta vì cái gì không thể sốt ruột? Hoắc Nhã Sơn, ta nhớ rõ ta đã nói không thích người nhỏ tuổi hơn mình, hiện tại xem ra là sáng suốt, ngươi quá ngây thơ, không thích hợp ta."

"Thời Thanh Phạn cũng nhỏ hơn ngươi, nàng liền thích hợp? Giang Tuyết Niên, ngươi tiêu chuẩn kép quá rõ ràng."

Thời Thanh Phạn từ nơi không xa đi tới, nghe thấy tiếng Hoắc Nhã Sơn vốn định chạy tới giúp Giang Tuyết Niên giải vây, nhưng mà giây tiếp theo liền nghe thấy Giang Tuyết Niên thần sắc tự nhiên nói: "Ta đã nói rất nhiều lần, giữa ta và Thanh Phạn không có tình yêu, chúng ta không có đang yêu đương, chỉ là bạn bè đơn thuần, đừng có nghĩ ai cũng đầu óc chỉ toàn yêu đương giống ngươi."

Thời Thanh Phạn dừng lại bước chân.

Giang Tuyết Niên nói như là thật sự, Thời Thanh Phạn không có từ trên mặt nàng nhìn đến nửa phần dấu vết biểu diễn.

Thật giống như Giang Tuyết Niên thật sự không thích nàng vậy.

Nhưng kia sao có thể chứ, Giang Tuyết Niên có bao nhiêu thích nàng, không có người nào so nàng rõ ràng hơn.

Giang Tuyết Niên nhất định là vì thoát khỏi Hoắc Nhã Sơn nên mới nói như vậy.

Thời Thanh Phạn đôi mắt nâu nhạt cất chứa lạnh lẽo, lông mi khẽ run trong gió lạnh.

"Ta còn khinh thường cùng ngươi nói dối." Giang Tuyết Niên thật lâu không có tức giận, lần này nàng là thật sự bị Hoắc Nhã Sơn chọc giận.

Hoắc Nhã Sơn bị ánh lửa trong đôi mắt Giang Tuyết Niên làm cho chấn động một cái chớp mắt, phục hồi tinh thần lại, nói: "Được, ta có thể tin tưởng ngươi đối Thời Thanh Phạn là đơn thuần hữu nghị, cũng có thể không đối Thời Thanh Phạn làm cái gì. Bất quá ngươi cần bảo đảm, ngươi đối Thời Thanh Phạn tuyệt đối không có tình cảm ngoài bạn bè."

Giang Tuyết Niên xoa xoa cổ tay, ngước mắt hỏi: "Đây là ngươi yêu cầu?"

"Đúng vậy." Hoắc Nhã Sơn bỗng nhiên cảm giác được một tia hơi thở nguy hiểm, Giang Tuyết Niên ấm áp tươi cười có trong nháy mắt đằng đằng sát khí.

Hoắc Nhã Sơn hơi khẩn trương mà nuốt một ngụm nước miếng, nói: "Ta mang theo di động ghi âm, nếu ngươi về sau dám vi phạm, ta nhất định sẽ không bỏ qua Thời Thanh Phạn."

"Gia gia của ta là Hoắc Phong, ngươi hẳn là biết đắc tội ta sẽ nhận lấy kết cục gì."

Giang Tuyết Niên không phản ứng nàng, nói thẳng: "Ta bảo đảm, ta đối Thời Thanh Phạn không có bất luận cái gì ái muội tình tố, sẽ không cùng nàng kết giao."

"Nói xong, được rồi chứ?" Giang Tuyết Niên mặt lạnh hỏi.

Hoắc Nhã Sơn thu hồi điện thoại, cười nói: "Được rồi. Nhớ kỹ về sau không cần trốn ta, bằng không ta liền đem ghi âm chia cho Thời Thanh Phạn."

Hoắc Nhã Sơn vừa nói vừa quan sát Giang Tuyết Niên, Giang Tuyết Niên nghe câu nói đó cũng không có biểu hiện gì đặc biệt.

"Ghi âm ngươi cũng đã có, đi đi, đừng quấy rầy ta chạy bộ."

Hoắc Nhã Sơn nhếch khoé môi, "Giang Tuyết Niên, ta sớm muộn gì cũng sẽ làm ngươi yêu ta."

Hoắc Nhã Sơn rời đi, Thời Thanh Phạn không có trực tiếp đến tìm Giang Tuyết Niên nói chuyện, mà là nhân lúc nàng chạy qua mé khác, đi vào khu dạy học.

Lòng nàng hiện tại rất loạn, những chi tiết bị bỏ qua trước đó bỗng nhiên đều cùng nhau trồi lên mặt nước.

Giang Tuyết Niên thật sự thích nàng sao?

Nàng vẫn luôn cho rằng Giang Tuyết Niên không thổ lộ là bởi vì thẹn thùng...... Có lẽ Giang Tuyết Niên vốn là không thích nàng đâu?

Nàng thực hiểu biết Giang Tuyết Niên, vừa rồi Giang Tuyết Niên biểu hiện không giống như là đang nói dối.

Lý trí Thời Thanh Phạn không cho phép nàng lại lừa gạt chính mình.

Giang Tuyết Niên hình như......thật sự không thích nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com