TruyenHHH.com

[BH] [XK] [NP] [ĐN] (ĐM) XUYÊN CHI TAM QUỐC CHÍ

CHƯƠNG 96: TRỞ VỀ TRUNG NGUYÊN

tieulucas84826




Đã qua ba tháng sau khi rời khỏi thành La Mã. Mà ở trước đây hai tháng rưỡi khi vừa đặt chân đến Tân Châu thành Tiểu Kiều liền cho phép phân nửa thương nhân trong đoàn tự túc phân phát lợi nhuận, đồng dạng chia nhau tự trở về, cũng chỉ giữ lại Song Kiều thương đội trực thuộc cận bộ ở lại. Trong mắt Tiểu Kiều Tân Châu quả thật là một vị trí đắc địa thế nhưng vẫn chưa được khai thác quá, lại nói nơi này không những nửa giáp biên giới tiện đà cho việc sau này xuyên qua Đường Lụa quay lại, mà nó còn là nằm trong bộ phận cai quản của Nam Ngụy, nơi mà Song Kiều hoàn toàn không có một cơ hội đặt chân lưu lại.

Sở dĩ Tiểu Kiều nhân lúc này lưu lại, tất thảy bởi vì sự xuất hiện của Tử Kỳ.

Trái với Song Kiều tai mắt và quyền lực chủ yếu phân bổ ở Đông Ngô, Tử Kỳ cùng với ẩn binh và tầm quan hệ nhân lực của nàng cơ hồ đều là cư trú trực tại hai nước Ngụy và Thục là chính yếu. Nếu Tiểu Kiều muốn chen một chân giành lấy chén canh ở hai nước này, tự nhiên là cần có Tử Kỳ ra mặt làm trung gian bia đỡ đạn. Vì lẽ đó khi vừa đến Tân Châu, Tiểu Kiều mới tách ra cùng các thương nhân phụ thuộc Song Kiều kia. Tự thân giành lấy lợi tức thuộc về mình.

Một tháng rưỡi ở Tân Châu, Tử Kỳ trước hết tìm đến vài người bản địa quen biết, thương lượng mua bán hai căn biệt viện, một gần cửa khẩu thành và một ở nội thành, nói là mua bán nhưng trên thực tế hai căn biệt viện này Tử Kỳ đích xác chỉ dùng mặt để trả tiền, mà nàng càng một chút cũng không khách khí trực tiếp nhờ ẩn binh hiện đang làm ở cấp bậc quan lại trong thành, để lại vỏn vẹn một câu 'tất thảy làm cho chu toàn' xong liền phủi tay áo hiên ngang rời đi, nguyên bản những chuyện này đối Tử Kỳ vốn không mất quá nhiều thời gian. Trái lại trong vòng hai tháng gấp rút tu sửa xây dựng khách điếm tiệm ăn, đồng thời mặt sau lại đem ẩn giấu một cái tiền trang mới là việc tiêu tốn thì giờ bậc nhất.

Ngoài mặt hai cái khách điếm đều là đứng tên Tử Kỳ, bất quá sở hữu tự nhiên vẫn là của Song Kiều sơn trang.

Liền đến tận khắc này, sau nửa tháng vất vả chạy ngược xui, một bên tuyển thêm nhân công một bên đào tạo đầu bếp. Tử Kỳ bấy giờ mới thật sự hiểu được dụng ý bàn tính của Tiểu Kiều. Buôn bán thức ăn căn bản là giả, mục đích muốn đặt chân ở đất Ngụy dựng tiền trang trao đổi, càng thuận tiện cho thương đội mới thật là.

Mãi đến khi ổn thỏa sự vụ ở Tân Châu xong xuôi, Tử Kỳ cùng Phạm Lão hai cái cu li chưa kịp thở phào lấy hơi, đã lại phải nghe Tiểu Kiều một cái địa chủ gian thương, người mà mấy tháng qua chỉ có mỗi việc chỉ tay năm ngón, ngồi phe phẩy quạt tay trên trường kỷ kia, cấp cho một câu không khác gì sấm chớp giữa trời quang.

Tiểu Kiều : "Được rồi, biết các ngươi mệt mỏi, ngày mai sắp xếp trở về Song Kiều sơn trang đi thôi".

Tử Kỳ : "???".

Phạm Lão: "!!!".

Liền một câu như vậy, hai người một già một trẻ bán mạng chạy như chó điên hai tháng rưỡi trực tiếp bị vứt lên xe ngựa, bị tẩy sạch quan hệ dứt khoát rời khỏi Tân Châu địa phận.

Hiện tại, đoàn thương đội Song Kiều tự nhiên là đang trên đường mã bất đình đề trở về Song Kiều sơn trang. Lúc này, Tiểu Kiều đột ngột sau không có quán chính là ở trong cỗ xe ngựa xa hoa đối diện Tử Kỳ hỏi ra một câu.

"A Kỳ... Ngươi nhớ Điêu Thuyền không?".

Căn bản chưa nghỉ ngơi dưỡng sức được mấy ngày, Tử Kỳ mới đầu mơ mơ hồ hồ bản năng 'ân' một tiếng.

Cũng không rõ là do các nàng khoảng thời gian này sớm chiều ở chung hay từ rất lâu trước đây đã tồn tại một loại tâm linh tương thông, khi Tiểu Kiều làm như buộc miệng thốt lên câu hỏi này, Tử Kỳ về căn bản đã có đáp án cũng dần dà hiểu được ý tứ của nàng.

Chỉ là không thể nói trái lòng mình, Tử Kỳ đương nhiên nhớ, rất nhớ, không ngày nào khắc nào mà không nhớ tới nữ nhân ngoài lạnh trong nóng kia, bất quá, cho dù nàng điên cuồng tưởng niệm bao nhiêu, Điêu Thuyền hẳn là vẫn không bận tâm lấy một phần đi.

Từ ngày nàng rời đi đó tính đến nay năm tháng mười bảy ngày, vỏn vẹn tin tức chỉ có Tử Kỳ không tiếc công sức cách vạn dặm từ mật báo mà lấy được, thậm chí Điêu Thuyền một phong thư cũng chưa hề chủ động gửi cho nàng báo bình an. Người kia vì xa cách lại bỗng nhiên có thể vô tâm đến thế khiến Tử Kỳ cảm thấy mình giống như tự mình đa tình cũng như chỉ có bản thân nàng đơn phương tình nguyện, dù là sắt đá cũng biết ưu thương huống chi Tử Kỳ chung quy một thân nhục thể, tâm là máu là thịt đối với hành động của Điêu Thuyền đều bị làm cho lạnh lẽo bất kham.

Đối diện nhìn ra tâm tư Tử Kỳ dần dà trôi dạt vô phương hướng, cùng với ánh mắt kia lúc nhìn ra ngoài khung cửa quá mức xa xăm lạc lõng, Tiểu Kiều quả thật nhất thời rối rắm khi nắm không được buông không xong, tựa hồ bị cảm xúc chập trùng của Tử Kỳ cảm nhiễm, làm cho nàng trong lòng trào dâng một cỗ nặng nề, ép đến lồng ngực trướng đau thở không nổi.

"A Kỳ". Tiểu Kiều không nghĩ tiếp tục đè ép khối khó chịu trong lòng kia, không nhanh không chậm lên tiếng đánh vỡ.

"Ân...". Quay đầu nhìn nàng, Tử Kỳ gượng ép kéo lên mạt cười ra vẻ tự nhiên, bất quá so với khóc còn muốn khó coi hơn.

Trong cỗ xe ngựa vang lên nho nhỏ tiếng thở dài, như ai oán lại tựa đau lòng, mặc dù xung quanh vẫn không sai biệt tương đối ồn ào hỗn tạp thanh âm, vẫn là ngăn không được cỗ yên ắng xót lặng lòng người ở bên trong không gian bí bách này.

"A Kỳ có nhận ra đường trở về này có chút quen thuộc hay không?". Nữ nhân đối diện vừa nói vừa làm động tác vỗ vỗ bên cạnh ghế, ra hiệu Tử Kỳ đến ngồi.

"Ừm?".

Bên này Tử Kỳ vốn nghĩ nàng là đề cập đến đoạn đường trở lại Song Kiều sơn trang, cũng vô vị gật đầu lấy lệ. Sau đó đứng lên đi vài bước đến phía trước, ngồi xuống vị trí Tiểu Kiều vỗ lấy, hai người nhất thời kéo gần khoảng cách, kề cận mơ hồ chỉ cách một cái nắm tay.

Sau khi Tử Kỳ ngay ngắn ngồi xong thì Tiểu Kiều cũng không nói thêm gì nữa, liền trầm mặc thật lâu, lâu đến mức Tử Kỳ gần như cảm thấy mấy lời vừa rồi giống như là nàng tự tưởng tượng ra. Thế nhưng ngay lúc nàng sắp không nhịn được, bên tai lại nghe thấy thanh âm Tiểu Kiều thều thào.

"Dựa theo tốc độ này, ngày mai chúng ta có thể tới Nam Hương huyện".

Nam Hương, nếu như ngựa không ngừng vó có thể tính là cách thành Hứa Đô không quá hai ngày đi đường. Tuy nhiên, nếu nói đây đường gần nhất trở về Song Kiều hiển nhiên một chút cũng không phải, Tiểu Kiều đây là đánh một vòng lớn, rất lớn chỉ để trở về, hay là nói thậm chí khi Tử Kỳ nghe được Tiểu Kiều xác nhận lộ tuyến, nàng có ảo giác như sự việc ở Tân Châu hai tháng rưỡi qua cũng chỉ là một tiểu bất điểm, chỉ để đối phương chuyển xoay một cái đường ray tàu hoặc là nói, để Tử Kỳ có thời gian luôn tay làm việc không màng chuyện tình cảm, đồng dạng để Tiểu Kiều cân nhắc nặng nhẹ các bên, một mũi tên đích song nhạn điểu.

Mà ngay khắc này, Tử Kỳ rốt cuộc nhận ra ý tứ mà Tiểu Kiều nhắc tới, bất giác á khẩu, cuống họng lẫn cơ thể đều như bị định châm bất động.

Đồng thời cũng chính vì minh bạch những câu chữ ấy, lòng Tử Kỳ phút chốc như bị ai nghẹn bóp nát, đau đến hít thở không thông, cùng với đó, ân ẩn còn có một cỗ xúc động mạc danh, tựa hồ đang hối thúc nàng ngay lập tức lao ra khỏi xe ngựa, nhanh chóng đi tìm Điêu Thuyền. Liền bởi vì quá mâu thuẫn, mặt Tử Kỳ nháy mắt trắng bệch ra, nàng nhìn Tiểu Kiều không rời mắt giống như có thể sẽ ở trong đôi con ngươi ánh màu hổ phách đó tìm được đáp án mà mình mong đợi.

Tuy nhiên những gì Tử Kỳ nhìn thấy, chỉ có hình bóng bản thân phản chiếu bên trong.

""Mặt trăng bị nghiền nát thành những vì sao, còn em thì lại ẩn nấp trong biển trời đầy sao ấy""

Tất thảy nỗi xao động của Tử Kỳ dần bị đánh chìm, nàng nhận ra nguyên bản chính mình thực quá mức ích kỷ trong khi người đối diện từ đầu chí cuối, cũng chỉ xoay quanh có mỗi mình nàng, người kia vì ở bên nàng rốt cuộc đã phải chịu đựng thu liễm bao nhiêu kiêu ngạo và bẻ gãy bao gai nhọn của bản thân?. Mà Tử Kỳ nàng cư nhiên vẫn luôn vô tư như vậy, vô tư đến đáng giận lại đáng hận.

Chưa kể ngay lúc này, nàng vì cớ gì còn muốn ví von Tiểu Kiều như vì sao kia, quả thật Tiểu Kiều xinh đẹp như một ngôi sao phá lệ lấp lánh và đặc biệt giữa đêm đen, cũng sáng chói kiều diễm khiến chúng tinh không thể so bì. Thế nhưng liệu có phải đối với mình, Tiểu Kiều chung quy cũng chỉ là một vì sao không hơn không kém, là thứ... Dù nhiều hơn hay ít hơn... Cũng không quan trọng. Phải vậy không?.

Tử Kỳ a Tử Kỳ ... Lương tâm của ngươi nhất định là bị chó cắn rồi đi, nhìn xem ngươi bây giờ có bao nhiêu khốn nạn lại còn có bao nhiêu ác độc?.

Nực cười, ngươi không muốn như vậy?. Thế ngươi có thể không muốn đến Hứa Đô luôn hay không?.

Tiểu Kiều như cũ rất nhanh nhận thức sự hụt hẫng và rối loạn trong nhịp cảm xúc của nàng, nàng lúc này bày ra khí định thần nhàn đến không tưởng đồng thời thả chậm ngữ điệu cố tình che giấu sự run rẩy trong lời nói của mình, yên lặng săn sóc nắm lấy bàn tay đang vò cứng siết chặt của Tử Kỳ nhằm một phần làm dịu đi sự quẫn bách của người kia, nói.

"Nếu ngươi muốn gặp nàng, liền đi đi". Đến Hứa Đô gặp nàng, cũng đừng xoắn xuýt bận tâm đến cảm nghĩ của ta.

Những lời phía sau, Tiểu Kiều tự nhiên là không nói ra, bởi vì chỉ có như vậy mới không khiến nàng quá mức chật vật, thật hiển nhiên, nàng là cam tâm tình nguyện, một phần mục đích của hành động này hẳn là có thể giải thoát gút mắt của Tử Kỳ. Vì Tử Kỳ, nàng đau lòng một chút, khó chịu một chút... Lại có làm sao.

Bất quá Tử Kỳ nhưng không vì những lời này của nàng mà có thể ngay tức thì cởi bỏ rối rắm của bản thân, nàng đổi tay gấp rút bắt lấy tay Tiểu Kiều, đại não tựa như dính thành một đoàn, nhất thời chỉ có thể mấp máy mở miệng cũng không biết nên lựa lời nói ra như thế nào.

Nhưng, đại não lại nói cho nàng biết ở giây phút này, nàng nhất định phải làm gì đó.

"Ta nghĩ...". Đối diện Tiểu Kiều rũ mi mắt lại như muốn nói gì đó, Tử Kỳ liền thật nhanh cũng thật gấp tựa như bắt lấy được cọng cỏ cứu mạng, gấp gáp tìm lại hồi ức và xúc cảm hời hợt đêm hôm đó, chớp mắt khẽ nghiêng đầu hôn lên cánh môi no đủ phá lệ xinh đẹp đang mấp máy kia, nuốt lại hết thảy sự run rẩy và đè nén của nàng, đồng thời chậm rãi ôn nhu khắc họa lấy cánh hoa như trân bảo, đem hơi thở của nhau thiếp hợp thành một thể bất ly bất khí.

Chỉ có ở giây phút này, nàng mới có thể thành thật đem khao khát trần trụi nhất của chính mình, đối Tiểu Kiều bày tỏ.

Thay lời nói cho nàng biết, ta có bao nhiêu trân trọng nàng, sẽ để tâm cảm nhận của nàng, sẽ đau nỗi đau của nàng, và có bao nhiêu khát cầu nguyện ý dùng yêu thương bảo hộ nàng. Tiểu Kiều... nàng không phải chỉ là một ngôi sao tầm thường, ở giữa vô vàn tinh tú hỗn loạn khoe sắc linh lung, nàng tuyệt đối luôn là vì sao độc nhất... Tại trong lòng ta.

"Ưm?". Ngay lúc Tử Kỳ còn đang ôm tâm tư xúc động cùng vội vã gặm cắn cánh môi của nàng, Tiểu Kiều cánh tay run lên vô thức xiết lấy vai áo Tử Kỳ, một nửa kháng nghị một nửa hưởng dụng, mặc dù cả ở trong mơ nàng vẫn luôn không ngừng nghĩ đến thời khắc âu yếm giữa mình cùng Tử Kỳ, thế nhưng tuyệt đối không phải là ở đây cái địa phương chật hẹp không có phong tình này a!.

"Ta còn chưa nói hết, ngươi vì sao còn gấp như vậy a". Thật vất vả đẩy ra cái này đại cẩu dính người đến sát sao, Tiểu Kiều một bên há miệng thở lấy hơi một bên vẫn không quên nắm quyền đánh lên vai Tử Kỳ ra vẻ bất mãn.

Ngược lại Tử Kỳ nguyên bản vốn không có như Tiểu Kiều lần đầu tiên được người hôn, tự nhiên là hít thở phi thường bình ổn, bất quá trên mặt hai má đà hồng hiển nhiên đang bán đứng vẻ nghiêm túc giả dạng của nàng.

Đợi một lúc đến khi Tiểu Kiều chậm rãi vỗ ngực ổn định nhịp thở, Tử Kỳ đối diện càng không có ý định dời mắt khỏi ngũ quan xinh đẹp cùng cánh môi kiều diễm vẫn đang mời gọi câu nhân kia.

Các nàng đối mặt nhìn nhau đến một lúc, cũng không biết qua thời gian bao lâu, chỉ thấy như một cái ngoái nhìn liếc mắt, lại tựa đã hơn mười năm, tựa như một đời.

Hoặc nói, cả cuộc đời về sau, liền đang ở trước mắt các nàng.

Bấy giờ người đối diện bỗng nhiên hướng nàng kéo ra tươi cười như cũ không đổi, hạ tay nhẹ gõ lưng bàn tay nàng lại véo một túm da như trách cứ hờn giận, hơi cong người chủ động đem cái trán đẩy tới chạm vào trán Tử Kỳ gần kề. Hơi thở cả hai hòa vào nhau, cảm giác giống như một chút hương đào quyện cùng một chút cỏ dại hương vi, tạo nên ảo giác giữa nơi phong cảnh thế ngoại đẹp đẽ thơ mộng, mà lại không hề kém nửa phần ái muội lan tỏa.

Tử Kỳ tầm mắt bị đôi con ngươi xinh đẹp kia phóng đại bắt lấy, tức khắc làm cho nàng đại não mộng mị mờ mịt. Bên tai liền nghe thấy thanh âm ngọt ngào quen thuộc, nhưng càng không khó để nắm bắt trong lời nói có bao nhiêu ẩn nhẫn và rầu rĩ.

"Ta ở Tương Dương thành đợi ngươi".

"Vậy chuyện của thương đội ngươi sắp xếp làm sao?". Tiếp đến Tử Kỳ nghe thấy thanh âm mình có điểm hoan hỉ khi chớp mắt mất rồi lại được, cũng có điểm nhoi nhói nghẹn ngào kẹt lại nơi đầu quả tim, lời thốt ra là hoàn toàn không tự chủ được hỏi lấy.

Lúc này Tiểu Kiều nới ra khoảng cách, lại kiềm lòng không được đem ngón tay có chút ấm nóng và hơi hơi ẩm ướt chút mồ hôi, khẽ yêu thương vuốt ve sườn mặt Tử Kỳ, đáp lại: "Cũng vì bọn họ còn ở đây, ta chỉ có thể đợi ngươi bảy ngày, tính toán đi đi về về chưa tới bốn ngày, mà ngươi cũng có thể tranh thủ thời gian đó cùng người kia hảo hảo tâm tình".

Tử Kỳ muốn nói lại thôi, cũng ý thức được bản thân nếu nói nhiều hơn một câu sẽ lại thành biến khéo thành vụng, chỉ đơn giản nấc nghẹn thật lâu, mới tự tìm đường chết hỏi tiếp.

"Như vậy, có được không?".

"A Kỳ, bổn tiểu thư là cho phép ngươi, ngươi không muốn ta càng không thể ép ngươi". Nhưng ta lại làm sao có thể giả vờ không hay biết tâm tư của ngươi đang nghĩ gì đây, Tiểu Kiều trong lòng chỉ có thể cay đắng mà cười khổ, Tử Kỳ đây rõ ràng là đang khiêu khích điểm giới hạn của nàng.

"Đi đi, ba năm đợi nàng gì đó đối với ngươi căn bản không có khả năng, đến gặp nàng, sau đó liền quay về, đừng quên ta... Như cũ vẫn luôn đợi ngươi".
Một câu hai nghĩa, Tiểu Kiều ở khắc này có bao nhiêu cầu mong Tử Kỳ có thể hiểu, lại có bấy nhiêu hi vọng Tử Kỳ cứ như vậy vô tư đơn giản không hiểu được.

Mà thực tế, Tử Kỳ quả thật không hiểu, càng không muốn đi sâu tìm hiểu ý tứ này. Bởi vì nàng biết điều này sẽ khiến nữ nhân trước mặt mình càng thêm đau lòng, mới đó chỉ có việc thú nhận tình cảm của mình cũng đã tiêu tốn gần hết sức lực của nàng rồi.

Liền cứ vậy đi, tất thảy đều để trời định.

________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com