TruyenHHH.com

[BH] [XK] [NP] [ĐN] (ĐM) XUYÊN CHI TAM QUỐC CHÍ

CHƯƠNG 89: PHÁT SỐT.

tieulucas84826




Tử Kỳ quả thật không có nói ra lời trong lòng, lắc đầu cười cười, nàng nơi nào biết Tiểu Kiều từ trước tới nay đều thật cho rằng các nàng đều bằng tuổi?, mà cũng không vội vạch trần ngược lại là phối hợp một chút, Tử Kỳ gãi cằm giả vờ ra vẻ nghiền ngẫm gật gật đầu.

    "Ân... Cũng đúng, ta quả thật không nên xoa đầu ngươi, chỉ trách ngươi cái này cao chỉ có như vậy đâu". Tiểu tâm ác độc vô thức trỗi dậy, nàng hất cằm vừa nói vừa chắn ngang bàn tay so chiều cao của Tiểu Kiều, vậy mà vừa vặn hướng đến cằm mình.

    "Tử Kỳ ngươi, hỗn đản!". Nghe qua, Tiểu Kiều thật ngước nhìn một lúc so sánh, xong thẹn quá thành giận liền hùng hổ phóng tới một cước hướng chân Tử Kỳ đá xuống.

    "Ai nha".

    Vốn thân thủ đã tránh được một cước kia của Tiểu Kiều, Tử Kỳ lại làm như thật sự bị đá phải, bộ dạng vừa ăn cắp vừa la làng hô to gọi nhỏ.

    "Đến xem xem này là muốn giết người a". Cao giọng đem một câu huyết khẩu phún nhân* vừa vặn thốt ra, Tử Kỳ lại đè xuống thanh âm đối Tiểu Kiều không tiếc trêu chọc. 
*Huyết khẩu phún nhân: ngậm máu phun người.

   "Ta nói ngươi dù có đá gãy chân của ta thì chính mình càng là không có cao thêm được phân nào đâu". Nói xong, Tử Kỳ cẩn thận như đang đốt pháo nổ, lui về sau thật nhanh mấy bước liền, vừa lúc cảm thấy đủ an toàn liền không quên thêm dầu vào lửa, cách Tiểu Kiều một khoảng kéo ra mạn che làm mặt quỷ.

   Liền tại bấy giờ Tiểu Kiều giận giả lại thành thật, bị người kia không tiếc chỉ trích khuyết điểm, chọc tức đến nàng gương mặt trướng hồng, đứng giậm chân. Chớp mắt bùng nổ liền cúi người xuống vo một nắm cát ném về hướng Tử Kỳ.

"Ngươi lăn, lăn đi thật xa cho ta!".

   Tử Kỳ quả thật càng lui càng xa, hai tay cách miệng hống trở lại.
     "Ta không biết làm thế nào lăn a, chi bằng ngươi đến tiên phong thay ta cái làm theo đâu".

    Nàng nói còn chưa dứt tiếng, trước mắt Tiểu Kiều vậy mà tại phía xa đã sinh khí thành một bộ không đùa được, chỉ thấy nàng hạn địa bạt thông* hai ba bước mà mãnh liệt đạp cát phi tới, tốc độ là nhanh đến chóng mặt.
*Nhảy xa không cần đà

    "Không phải chứ... thật sự đuổi tới rồi, ngươi đây là có biết đùa giỡn hay không a?". Chớp mắt Tử Kỳ vui quá hóa buồn, nào còn nhận thức Tiểu Kiều cái người này lúc nhỏ còn không phải vốn lấy trêu chọc, đùa dai làm ưa thích đến bao nhiêu, vậy mà lớn lên lại là chịu không được bị người trêu lại hết bấy nhiêu rồi.

    "Không biết, chỉ biết đến dạy ngươi làm thế nào lăn!".

    Tiểu Kiều tư thế như hổ vồ mồi lao đến, còn cách hai cái bước chân đã muốn vươn tay tóm lấy Tử Kỳ cho bằng được, hai người cách tứ thủ vươn đến loạn xạ một cản một trảo. Còn chưa đợi Tiểu Kiều thật sự bắt tới, Tử Kỳ cùng nàng nháo hồi lâu nhưng là đã chạy đến đỉnh đồi cát. Đùa giỡn hồi lâu, dần dà cả hai đều muốn quên mất nguyên cớ ban đầu rồi, tại ngay nửa khắc Tử Kỳ hậu tri hậu giác Tiểu Kiều đã tạm buông xuống sinh khí, liền nghĩ đình chiến đến đấy thôi.

    Bất quá vừa mở miệng chưa kịp nói ra trăn trối. Tử Kỳ chân lui về sau đột nhiên truyền tới cảm giác đã bước lên một vùng hư không, tức khắc cả thân người đều nhẹ như bông nghiêng ngả về sau, nàng cứ vậy nhìn Tiểu Kiều trợn to mắt, ma xui quỷ khiến chính là vì hụt một cái trượt chân này, trực tiếp từ trên đồi cát lăn xuống dưới đồi mấy mươi vòng.

   ".... "

    Tiểu Kiều nhất thời đứng hình, động tác vươn cánh tay còn tại lơ lửng cứng nhắc. Tức thì song phương đều lâm vào cảnh tượng tương đối là ngượng ngùng. Cùng với Tử Kỳ tựa như con lăn không ngừng theo độ dốc mà lăn một mạch xuống chân đồi, lại cho khung cảnh trải dài khắp vùng cát vàng chỉ còn có tiếng gió vi vu a vi vu.

   Đúng thật là vui quá hóa buồn.

    Cuối cùng, phá vỡ hồi này ngượng ngùng không gian văng vẳng lại chính là tiếng cười thanh thúy như hai chiếc chuông đồng nguyên chất đánh vào nhau của Tiểu Kiều vang lên, cho dù thanh âm có bao nhiêu hay, bao nhiêu làm say đắm lòng người, cũng như xoa dịu bao nhiêu thính lực của kẻ khác, duy chỉ có Tử Kỳ mới biết kia thanh âm tại trên đồi là có bấy nhiêu trêu ngươi, mà Tử Kỳ nhìn cũng không thèm nhìn đã thừa hiểu tiểu gia hỏa nào đó lại có cỡ nào vui vẻ khi thấy người gặp họa.

    Thôi thôi, xem như bản thân là xui xẻo, nói mấy câu liền gặp quả báo rồi.

    Tử Kỳ kinh nghiệm sương máu thật mau rút ra được chính là trêu người không cần phải trêu trúng tiểu mỹ nhân. Lão thiên kia nhất định là cái kẻ háo sắc chỉ nhìn cái đẹp chứ không nhận thức người khổ a.

   Hoàn hảo lăn xuống dưới đồi còn nguyên vẹn, Tử Kỳ một người đều là nặng nề cát ngẩng đầu nhìn lên phía trên Tiểu Kiều đã cười đến sốc hông, có chút biệt nữu khơi khơi khóe môi cái cười gượng.

    "Vui vẻ sao?, không lại sinh khí nữa?".

   Tiểu Kiều gật đầu, lau đi khóe mắt ẩm ướt vì cười.

    "Đến, ta kéo ngươi lên".

   Nàng trượt xuống tại giữa chừng đồi, vươn tay ra, ánh mắt đều là mềm mại cực điểm.

     Một bên nặng nề trèo lên đồi cát, Tử Kỳ vừa nắm lên bàn tay mềm nhẵn của nàng, tâm lại réo gọi không cam lòng, nhìn Tiểu Kiều Tử Kỳ nảy tới ý tưởng, câu lên khóe môi cười tà.

    "Ta thay ngươi tiên phong, liền tới ngươi chính mình trải nghiệm a". Dứt lời cánh tay bất thình lình liền đã tới vận lực, thuận theo kéo Tiểu Kiều lần nữa lăn xuống dưới.

   Mà Tiểu Kiều đích xác không hề biết Tử Kỳ như vậy thù dai, đáy mắt đổi thành vô hạn ngạc nhiên cùng bất ngờ. Ngân lên thanh âm lạc lõng, nàng không có thăng bằng liền muốn ngã nhào, vì thế một hai giây sau đã thật nhanh ôm lấy Tử Kỳ làm như đệm thịt.

   Tức khắc các nàng hai người đồng dạng ôm chặt lăn trở về chân đồi cát, lại ngã lưng nằm song song, một người trách cứ vung quyền đánh vào một người vẫn luôn cam chịu, vô tư vui vẻ còn là đùa giỡn thêm một đoạn.

    Sau cùng mệt nhừ lại duy trì nằm ngửa trên nền cát, tầm mắt như lăng không tận hưởng lúc này thời gian yên bình. Tiếp nhìn phía trên bầu trời nhuộm đỏ sắc đẹp hoàng hôn, Tiểu Kiều phá lệ đối ngoại vật ngoài chính mình lần đầu tiên không tiếc cảm thán.

   "Thật đẹp".

   "Ân... Thật đẹp". Tử Kỳ gần như hàm hồ đáp lại, chính là ánh mắt của nàng tựa như nhìn trời mà lại không phải, trong lúc vô tình nơi đó sáng trong sạch sẽ đôi con ngươi, lại hiện lên hình ảnh một nữ nhân kiều diễm sở động, lung linh không tì vết dưới nền sắc đỏ chiều tà.

   Có hay không tại đây một hồi điềm báo, Tử Kỳ nàng đích thị là...  không xong rồi.

      ____________________



   Cứ vậy an nhàn chậm rãi lại qua thêm một ngày, liền ở một lần di chuyển buồn chán, Tử Kỳ lại ngứa ngáy thúc tới lạc đà chủ động đến gần Tiểu Kiều, mấy ngày qua nàng để ý cũng không thấy tên công nhân nọ xuất hiện, không biết có phải thực bị đuổi rồi hay không, chỉ là nếu nhắc tới hắn chỉ sợ khiến tiểu gia hỏa lại không vui, vì thế nàng liền lựa lời chuyển qua hỏi tình hình lão Dương.

    Tuy nói, Tiểu Kiều đối xử với những thương nhân kia thế nào căn bản không phải việc mà nàng có thể góp ý, vì thế nên trừ lần đó ra nàng thật nhanh đã tiện tay vứt sau đầu sự cảm thông đối với lão Dương. Nhưng quả thật Tử Kỳ cũng là tò mò Tiểu Kiều tại chỗ lão Dương có hay không moi được phúc lợi. Nguyên bản chỉ trách tại nàng nhiều chuyện cái tính bát quái đi.

   Tiểu Kiều : "Đúng rồi, lần trước chưa có nói với ngươi... ". Bỗng nhiên nhớ lại việc hôm đó, Tiểu Kiều trước hướng Tử Kỳ nín nhịn cười một hồi, sau mới bắt đầu nhàn nhạt thanh âm nói.

    "Lão Dương ấy à, chính là đối với đoàn đội bỏ ra một phần tư lợi nhuận, còn có liên tục trong một năm đâu, mà tên công nhân kia, quả thực không đuổi được hắn, chỉ đành trước đe dọa không lại cho phép lảng vảng trước tầm mắt của ta liền tốt rồi".

    Nhắc tới tên công nhân lần đó, Tiểu Kiều tự nhiên là tiếc không dứt khoát đuổi được hắn, chẳng qua vẫn còn có cái tốt sự đổi về, xem như bù qua sớt lại, đối với Song Kiều thương đội vẫn là được nhiều hơn mất.

   Nghe qua lời nàng Tử Kỳ ngẫm nghĩ tính toán một chút, tiếp lời bình luận.

"Như vậy hắn không phải là muốn làm việc không công sao?".

   Tức thì Tiểu Kiều khiêu mi nhìn nàng bằng khóe mắt, cùng một biểu cảm này trông giống hệt tiểu miêu bị người gãi trúng chỗ khó chịu, hiển nhiên không cho là đúng phân tích.

     "Nói như ngươi khác gì chúng ta bóc lột hắn, hắn một phần tư so ra chỉ là bỏ chút máu mà thôi, tiền vật tư của hắn đều tại Song Kiều mua về giá khách quen gần như chỉ bằng một phần ba giá bên ngoài, trước mắt tính hắn đã là lời được một phần, chẳng qua nhân công từ xưởng hắn làm việc là ít nhiều tính toán, bất quá ngẫm lại chỉ bằng nửa phần so tiền lời. Lại nói chung quy những đơn hàng yêu cầu thượng phẩm vải vóc đều là đội của hắn ăn thật nhiều đâu, thậm chí gấp ba bốn lần vốn mới không phải nói ngoa, lần này xem như bắt hắn sòng phẳng trả lại tiền vật tư cùng phí vận chuyển, nhưng mà lấy một phần tư ta còn thấy lỗ a".

    Bắt gặp Tiểu Kiều một hơi xù lông phân trần Tử Kỳ nghe qua nhiều điểm có hiểu có không, đại khái tóm ý là lão Dương bình thường lời gấp ba lần tiền vốn, lần này bị Tiểu Kiều ở thượng phong nắm thóp được, coi như chỉ còn vỏn vẹn một phần.

   Đương nhắc tới ngày đó, tạm bỏ qua phân cảnh chính mình chỏng vó lăn lộn mất mặt, Tử Kỳ tựa hồ dĩ vãng nhớ lại chút chuyện mới ngẩng cổ đề cập qua.

    "A, không phải ngày đó ngươi là nói muốn ta phụ việc?. Vậy rốt cuộc ngươi là muốn ta làm cái gì đâu, không phải suốt ngày lẽo đẽo theo sau chỉ để giúp ngươi quảng vi tán dương* đó chứ?". Vừa vặn nhắc tới tiểu tâm thích được khen ngợi của Tiểu Kiều, Tử Kỳ tránh không khỏi nheo mắt cười trêu chọc, mà khóe mắt ý cười ôn nhu cùng sủng nịnh càng khó lòng che đậy tràn ngập hại người động tâm, đối Tiểu Kiều nửa đùa nửa thật hỏi lấy.

*Quảng vi tán dương: khen ngợi ca tụng khắp nơi

    Đối diện Tử Kỳ tự giác nhắc đến chính sự, bên trong Tiểu Kiều tất nhiên là câu đến cực độ hài lòng, đồng thời cũng ở Tử Kỳ loại này hiếm có khi ánh nhìn, Tiểu Kiều cơ hồ nhìn thấy đều muốn phá lệ ngượng ngùng, đem vui vẻ hóa thành một vũng mật ngọt, chỉ là nàng ở đó ôm phương tâm thiếu nữ cuống quít chưa tới vài giây lập tức đã treo về khẩu thị tâm phi, ngoài mặt vẫn trước lườm nàng một cái mới cao giọng đáp.

    "Đương nhiên không phải, chẳng qua nếu ngươi nhàm chán có thể đến cùng ta kiểm tra cái kia các loại hàng hóa, dù sao trước mắt vẫn còn một chặng đường rất dài nữa đâu".

   Tử Kỳ nghe xong trên mặt tỏ vẻ hiếu kỳ hỏi lại : " Phải mất thêm bao lâu thời gian?".

    "Nhanh thì nửa tháng, chậm thì một tháng, bất quá đoạn đường trở về tự nhiên sẽ dễ đi hơn rất nhiều, liền sẽ không mất quá nhiều thời gian". Tiểu Kiều đổi tính dễ chịu, hỏi gì đáp nấy.

    "Ân... Đã biết". Một bên Tử Kỳ gật gật đầu ghi nhớ, âm thầm tính toán về điểm cố sự bên kia. Nhẩm tính một hồi, nếu thật thời gian ở thời không mà nàng đang đứng này đã đi nhanh hơn so với nguyên tác, vậy chắc chắn quân Tào đã hoặc đang chuẩn bị bắt đầu trận Quan Độ rồi đâu. Mặc dù tiềm thức Tử Kỳ tất muốn tự tham dự hồi chiến loạn này, liền sớm có suy xét qua nên đứng ở bên nào để xem chiến, huống hồ nàng tư tâm còn muốn đến nhìn qua Điêu Thuyền một lần cho thõa nỗi nhớ nhung. Thế nhưng vẫn là nàng tự biết thân phận một người một ngựa căn bản khó làm nên trò trống chưa kể chỉ nói việc bảo hộ chính mình chu toàn còn không nắm chắc. Suy đi tính lại, chi bằng cứ đợi đến trận Xích Bích thì hơn, đến lúc đó nếu Chu Du Tôn Sách còn tại Giang Nam, mới thật thuận tiện nàng đi nhờ một đoạn thẳng vào đất Ngô.

   Ngay khi Tử Kỳ bắt đầu trầm mặc suy tư, chính là cũng không phát hiện được Tiểu Kiều một bên đã nhìn nàng thật lâu thật lâu, lâu đến các nàng nguyên bản song phương nhân sự còn không tự ý thức được. Này nhiều lần từ ánh mắt đến cử chỉ, xét thấy nơi nào có bóng dáng xa lạ, vẫn là các nàng tựa như thật sự quen thuộc, đều biến mọi hành động thân mật trở thành mỗi ngày thuận lý thành chương.

    _________

  Tại La Mã Đế Quốc.

      Thoắt một cái đã thật nhanh mà ngày qua đêm lại trôi đi, bấy giờ các nàng cùng đoàn thương nhân đông đúc đã đứng trước cổng thành đế quốc La Mã, chuẩn bị sắp xếp hàng hóa và thông quan sau hơn nửa tháng băng ngang sa mạc.

    Một đường tiến vào thành, lại lần nữa đứng trên nền đất cứng tương đối, cùng với chứng kiến những di tích cổ đại nhuốm đậm màu sắc phương tây, Tử Kỳ xuất ý hồ liêu tự dưng mà nắm bắt điểm không hợp lý và không chân thật này ghi sâu vào trong đại não.

    Bởi lẽ nàng vốn nghĩ bản thân sẽ có thật nhiều cảm xúc, như hào hứng, tiếc nuối, vân vân mây mây khi được tận mắt ngắm nhìn những kiến trúc đẹp đẽ trước mắt - như một nền văn minh sắp biến mất.

Thế nhưng, nàng không có.

   Bởi phải nói đến ngoài sự mệt mỏi dai dẳng suốt chặng đường đến đây, Tử Kỳ của bấy giờ còn là càng thêm không có tinh thần và thì giờ, khi bản thân vừa mới đặt chân tới nơi đã bị Tiểu Kiều xoay như dế đi đông tây so với một cái máy chạy bằng cơm không hơn không kém. Lại nói Tiểu Kiều đột ngột mang đến cho nàng nhiều sự vụ như vậy, trong khi người từ sáng đến chiều đã mất hút không thấy đâu, cho đến chiều tối cùng ngày Tử Kỳ rũ rượi vác một thân phong trần trở lại khách phòng, tùy tiện mới hỏi qua những người khác, kia Tiểu Kiều cư nhiên đem sự vụ tất thảy ném cho mình còn bản thân từ sớm đã chăn ấm nệm êm đánh giấc ngủ ngon lành.

    Nàng có thể sinh khí sao?. Tất nhiên là không có, ai bảo nàng nguyên bản thân phận chẳng qua chỉ là một cái nô bộc thấp cổ bé họng đây.

    Trở lại liền nói khách lầu mà đế quốc chuẩn bị cho đoàn thương nhân nằm ở vùng ngoại thành, muốn đi vào nội thành phải thông qua ba cổng thành khác, bởi lẽ kiến trúc thành trì tại đây về tương đối đều là kiểu mái vòm và theo khuôn mẫu các vòng tròn hội tụ. Chỉ cần không có việc gấp, đây cũng xem như một nơi tốt, thiên thời địa lợi đi lại dễ dàng, càng không cần quá mức náo nhiệt long xà hỗn tạp như bên trong nội thành, xem đến là cực kỳ thích hợp để đoàn người ở lại nghỉ ngơi tẩy qua cát bụi đường đi. 

    Thời điểm đoàn người sắp xếp hàng hóa toàn bộ chu toàn, tiến vào đây đã là quá giờ trưa một chút, dựa theo ánh mặt trời để đoán hẳn là rơi vào khoảng giờ mùi theo trung nguyên, mà tại trước cả lúc đó về sau Tiểu Kiều vốn từ lâu đã chọn tốt phòng để nghỉ ngơi, vừa đặt chân đến nơi liền không nói hai lời lập tức quay vào phòng đóng cửa bế quan. Cơm trưa Tử Kỳ cùng đoàn đội các thương nhân đều ở đây lấp bụng, sau cũng chưa thể nghỉ ngơi liền ngựa không ngừng vó tiếp tục công việc. Rốt cuộc đợi suốt từ chiều đến tối, Tử Kỳ dàn xếp ổn thỏa những việc vặt quay lại mới lấn cấn phát hiện điểm không thích hợp, hỏi qua người đều một dạng thoại nói về cơ bản còn chưa thấy Tiểu Kiều buổi trưa có mở cửa ra ngoài dùng qua cơm nước. Vì thế trong khi mọi người đều ở đại sảnh dùng bữa tối, Tử Kỳ trước đối Phạm Lão lưu ý một chút dặn dò, sau liền dùng vốn tiếng la tinh ít ỏi học tạm bợ đi hỏi phòng bếp chuẩn bị thức ăn mang về phòng cho gia hỏa kia.

   Tử Kỳ đứng đối diện gõ qua ba lần cửa, sau mới dè dặt hướng bên trong gọi tên.

"Tiểu Kiều, đến dùng cơm a".

Chẳng qua nàng lần này hỏi quá nửa khắc vẫn chưa thấy hồi âm. Đoán là Tiểu Kiều mệt mỏi còn tại ngủ, liền buộc phải hắng giọng đạo tiếp, thanh âm cũng là nâng cao hơn vài phần.

    "Tiểu Kiều, ngươi tỉnh a, trước ăn cơm lại tiếp nghỉ ngơi có được hay không đâu?".

   ".... "

    "Ngươi không đáp ta liền vào a".

   Tử Kỳ đợi thật lâu thật lâu, càng là không có lấy nửa điểm dấu hiệu truyền ra tới thanh âm bên trong, nàng nhưng là lo lắng tự nhiên mà kéo đến, liền trước không chờ đợi nữa, hô một câu thông tri có lệ, đẩy cửa bước vào.

     Sau khi đem cửa phòng đóng hảo, Tử Kỳ xoay người mang thức ăn phóng tới trên bàn, xong mới lần nữa ghé tới bên giường nhìn cái người đang lười biếng không tiếng động quấn kén phía trên. Tử Kỳ nhìn đến âm thầm tặc lưỡi, đích thực không hề biết Tiểu Kiều vậy mà đã mệt mỏi đến độ này, thiên hôn địa ám đều ngủ muốn tới gần một ngày quên cả ăn uống.

    Nghĩ lại mới rồi còn bên ngoài tự biên tự diễn một hồi cũng thật lâu, Tử Kỳ trong lòng treo lên vẻ mặt sầu não không thôi, cũng may không có ai để ý chính mình.

   "Khụ".

   Nàng hai ba bước lại gần đẩy ra khối chăn, đồng thời thấp thanh mà ôn nhu, thậm chí mang theo một phần luyến tiếc không nỡ, nhìn đến Tiểu Kiều ngủ hương đến bực này, nếu không phải chưa có gì lót dạ, nàng mới không đi làm cái vai ác kéo người ra khỏi mộng đẹp.

   "Tiểu Kiều, tỉnh a".

    Giống như là nghe được lời nàng, Tiểu Kiều nguyên bản co người chui rút vào trong lõi chăn rốt cuộc có chút động tĩnh. Chỉ thấy nàng không khí lực ngân lên một tiếng yếu ớt, sau liền duỗi người đẩy ra mấy thứ vải vóc vướng bận quanh thân. Vừa vặn hướng Tử Kỳ bày ra vẻ mặt trái lại thập phần ẩn nhẫn khó chịu, hai hàng mày ngài đều dính lại thành một chữ xuyên, cả người ướt đẫm mồ hôi như tắm, tóc mai dính sát vào sườn mặt kiều nộn xinh đẹp, cơ hồ chịu nóng đến quá phận, một khắc nhìn thấy nàng đích xác từ gương mặt cho đến cần cổ đều hệt như một con tôm luộc, còn đang không ngừng phát đỏ hồng đến lợi hại.

  Ngay tức thì, Tử Kỳ bị Tiểu Kiều một phen tình trạng dọa cho ngây người,  sau mấy giây ngơ ngác nhìn, nàng tựa hồ có chút không diễn tả được tiếp đến có bao nhiêu thất kinh hốt hoảng bất kham, đồng dạng nhất thời luống cuống tay chân vội vàng loạn tay đem gương mặt Tiểu Kiều mồ hôi lau đi phân nửa, bàn tay điểm run nhẹ vỗ lên má đào mềm mại hồng nhiệt, là gọi người duy trì thanh tỉnh.

"Tiểu Kiều, Tiểu Kiều ngươi có nghe được ta nói hay không, ngươi mau tỉnh a!".

   Tử Kỳ cuống họng đều hô qua mấy bận, càng theo thời gian trôi đi tiếng kêu ra càng là khô khan run rẩy gấp bội, nàng liên tục ở bên tai người kia réo gọi, thế nhưng từ sắc mặt xem tới Tiểu Kiều vẫn như cũ tại mất phương hướng mê man, trong hồi ác mộng của chính mình nhất thời khó phân biệt thực hư dứt ra được.

   Tại lúc cấp bách, Tử Kỳ chỉ kịp xoay người chạy đi mở cửa lớn giọng rống gọi, nàng tại lề cửa vừa ngoái đầu nhìn bên trong xem chừng, vừa hướng người nào đó đang chạy tới gấp rút vẫy tay, tức thì thật hận không thể phân thân. Sau khi dùng tốc độ nói nhanh nhất đối với người tới kia giản giới qua tình hình, Tử Kỳ lập tức quay trở lại, lần nữa không tiếc biện pháp làm Tiểu Kiều tỉnh lại.

    Qua khoảng hai chung trà, cơ thể Tiểu Kiều xuất ý hồ liêu phát run dữ dội, cánh môi bị chủ nhân cắn đến một phen trắng đỏ tích máu, mấp máy rời rạc nói mớ không ngừng.

     "Tiêu thẩm, phu tử... Cha... tỷ tỷ,... Các người không cần, không cần bức nàng, là ta, tất cả đều là tại ta, tỷ tỷ người không phải luôn thực yêu thích nàng sao, đừng để nàng đi, An Kỳ, đừng đi... ".

    "Được, ta không đi, Tiểu Kiều ngươi lấy lại thanh tỉnh có được không". Tử Kỳ dứt khoát không bận nghĩ, vội với tay nắm lấy tay nàng, một mặt cấp nàng yên tâm, mặt khác còn không ngừng bên tai cất giọng đáp lại, trấn an nàng thời khắc khổ sở.

    Trái lại nghe được thanh âm của nàng bên tai Tiểu Kiều giống như càng thêm kích động, ra sức xiết lấy mấy đầu ngón tay Tử Kỳ đến sát sao, khiến nàng nhất thời đau tới mức vội cắn răng.

"Tử Kỳ... Đừng đi, đừng rời bỏ chúng ta, được không... Cầu xin ngươi".

     Chỉ là này một câu nói lúc Tiểu Kiều tinh thần còn trong hoảng loạn không hề có tự minh bạch được đến. Cũng mặc dù hiếm có khi nàng như bây giờ từng câu từng chữ thật lòng thật dạ giải bày, ngữ khí ân ẩn gần như nài nỉ van xin. Thế nhưng Tử Kỳ nghe xong, thực chất vẫn là để tâm, nàng sắc mặt ngay lập tức đã vội chùng xuống hóa thành mảng âm trầm nặng nề, càng không còn như vừa rồi nhanh chóng đề ra câu trả lời cho Tiểu Kiều.

    Tử Kỳ hơi hơi cúi đầu, cả người cứng nhắc như đá, ở nàng chậm rãi lại trào ra một cỗ bi thương trầm trọng. Nàng nhìn Tiểu Kiều, ánh mắt chú định ở nữ nhân trước mắt ngũ quan, nhìn đến Tiểu Kiều thống khổ nhíu mày, nhìn đến cánh môi đã bị dày vò bởi hàm ngọc của chính chủ nhân nó, lại nhìn đến từng lớp mồ hôi tinh mịn nóng lạnh đang từ từ tuôn ra. Cuối cùng, tầm mắt nàng rơi vào cái nắm tay của Tiểu Kiều, đương bắt lấy chính mình tựa hồ cọng rơm cứu mạng.

    Nàng tự hỏi, bản thân làm sao có thể rời bỏ bọn họ?. Giống như giấc mơ của Tiểu Kiều hẳn là trở lại quá khứ, quay về năm đó Song Kiều sơn trang, là một mảng u ám khi nàng phải chịu phạt cùng chịu uất ức, ép mình trong giây lát không còn nữa chốn dung thân. Tử Kỳ nghe qua nàng một hồi nói mớ chính là hiểu được Tiểu Kiều đang mơ thấy cái gì sự tình, chỉ là nàng vô pháp ngăn cản người kia. Bởi vì năm đó một phần lý do buộc mình rời đi, cũng chính là vì nữ nhân này.

    Tiểu Kiều của ngày hôm đó, đối Tử Kỳ nàng thật sự vô hạn nhẫn tâm.

   
   Ta trao cho ngươi vô hạn yêu chiều và tin tưởng trong dĩ vãng, ngươi lại đem nó hóa thành gia huấn trừng phạt, đem tất thảy cảm tình của ta cho ngươi ký thác lên roi vọt, trả lại lên thân thể mỏng manh yếu ớt của ta từng đạo vết thương sâu tựa địa ngục, thấm sâu đến từng lớp da trần máu thịt, trở thành một đạo chu sa khắc lên trái tim, mười năm trở lại, như cũ không phai...

________________________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com