TruyenHHH.com

[BH] [XK] [NP] [ĐN] (ĐM) XUYÊN CHI TAM QUỐC CHÍ

CHƯƠNG 74: TRƯỚC NGÀY TRỞ VỀ.

tieulucas84826






    "Ngươi im miệng!!". "Tử Kỳ" hỏa khí cắt ngang tiên thanh nộ nhân*, dù biết rõ ẩn ý Tiều Ân đang nói tới nhưng vẫn mãi mặc phát tiết sự tức giận của mình.

    'Ta sai?, tất cả những gì ta làm đều vì muốn tốt cho các nàng, vì cớ gì người sai luôn là ta, các nàng không muốn tay mình rướm máu, ta đã làm, các nàng muốn mọi thứ yên ổn theo lẽ thường, ta đã làm, vậy thì ta sai ở đâu?, từ trước đến nay, từ hiện đại đến cổ đại, mọi thứ... Tất cả mọi thứ, đều là ta thay các nàng dàn xếp thỏa đáng. Hiện tại vậy mà lại có kẻ dám đứng ra khiêu khích giới hạn của ta!?. Hắn nghĩ, hắn là kẻ nào chứ, ta hành hạ huynh đệ của hắn, đổi lại cũng cấp bọn hắn chu toàn mọi thứ, ta cho bọn hắn nhận biết cái gọi là trung thành, ta cũng đặt niềm tin ở bọn hắn bao nhiêu, Tiều Ân kẻ này... Hắn có thể biết sao?, hắn từ đầu chẳng biết cái quái gì cả rồi bây giờ lại giả ngu quay đầu cắn ngược lại ta?'.

*Tiên thanh nộ nhân: lớn tiếng dọa người.

    "Hàm hồ, thật quá hàm hồ, ngươi chỉ biết ở đây hồ ngôn loạn ngữ thì có ích gì, Tiều Ân, uổng cho ta từng nghĩ ngươi là kẻ thông minh, ấy thế mà cho đến thời điểm này vẫn muốn chống chế việc ngươi đã làm sao, là ngươi cố tình muốn quên hay thực sự sống quá yên ổn rồi nên đầu óc mụ mị mất. Rằng giới hạn của ta chính là bị phản bội!".

     Đều nói, con người đứng trước cái chết, hầu như đều luôn cảm thấy sợ hãi theo nhiều cách riêng, Tiều Ân vẫn biết mình bây giờ rơi vào thế hạ phong mệnh ở sớm tối, vẫn biết việc đã làm chỉ là dã tràng xe cát đổ biển, cũng vì y biết rất nhiều thứ, dù vô tình hay cố ý, y đối với những sự việc đó đều không thể chạy khỏi trách nhiệm. Còn Tử Kỳ thì khác, đại vương của y, thật sự là người ngoại lệ, giảo hoạt đến mức rõ ràng thao túng mọi việc nhưng đến nửa ngón tay còn chẳng hề dính bẩn, khiến y cũng như bao nhiêu huynh đệ khác, vừa kính vừa sợ. Một người tưởng chừng hòa nhã dễ gần, có một mặt vô tư thiên chân vô tà, một mặt tự kỷ vì những việc nhỏ nhặt chẳng tí liên quan mình. Và cũng có mặt lãnh khốc vô tình, nếu nói nhân phi thảo mộc, khởi năng vô tinh*, thì Tử Kỳ mà y đã thấy trong dĩ vãng, đến cỏ cây còn không phải.

*Người không phải cỏ cây, há lại vô tình. Con người nhất thiết phải có tình cảm.

    Vốn dĩ cảm giác của Tiều Ân những khi đối diện Tử Kỳ đều là mỗi lúc một khác, nhưng nhìn chung, tất thảy đều là khiếp sợ vượt xa kính trọng. Tử Kỳ sẽ giết người, không sao, Tử Kỳ sẽ hành hạ người khác sống không được chết không xong, cũng chẳng sao, nhưng, Tử Kỳ kể từ cái ngày hành quân đến Trác quận đó, mới chính là cái ngày ám ảnh Tiều Ân suốt mấy năm qua. Từng câu, từng chữ trong kế hoạch mà Tử Kỳ thốt ra, đều như những cái đinh cắm sâu vào trong đầu y, cắm vào từng lỗ chân lông trên người y, "Tử Kỳ" đó, chính là người mê luyến giết chóc đến mức thèm khát vị máu tươi, là kẻ xem cả một đời của người khác chỉ như con kiến hôi, như món đồ chơi nhỏ bé trong tay.

    Tứ Hãn, Nhất Khương, Lão Cứu, Tô Song, Trương Thế Bình, cả những người nhận mệnh 'kiến binh' nơi xa... những gương mặt quá đỗi quen thuộc ấy, rồi cứ thế, chính y mỗi đêm đều phải mở to mắt trằn trọc với nỗi dằn vặt vô biên, để nhìn từng cái tên biến mất trong danh sách. Còn gì khó chịu hơn khi tận tay gạch đi những cái tên mà mình từng gắn bó như thân thích. Tiều Ân đã từng hỏi Tử Kỳ tại sao lại là y, và chính câu trả lời ngày đó cũng là động lực thúc đẩy cho Tiều Ân có thể dũng cảm đi đến ngày hôm nay.

   "Tại sao lại hỏi ta, tự hỏi lòng ngươi cảm thấy thế nào ấy?, khi chỉ cần gạch tên một cái, người trong đó liền chết rồi. Tiều Ân a Tiều Ân, ngươi là người nhỏ tuổi nhất trong số bọn họ, còn có thể nhìn những người khác chết đi.... Thì phải lấy đó làm may mắn chứ!".

     Trước đây y từng tưởng tượng, nếu một khi thách thức nghịch lân của Tử Kỳ không biết sẽ là cái loại kết cục gì, vì thế y phản bội Tử Kỳ, tiết lộ cho Hướng Thanh Trì và Phan Lăng quy mô của ẩn binh miếng mỡ béo này, chậm rãi lôi kéo số ít ẩn binh, cắt đứt đường dây liên hệ giữa những thủ lĩnh cầm binh với nhau từ ba giáp ở Giang Nam, giả chết để dễ bề trong tối điều hành kế hoạch ám toán Tử Kỳ, tuy nhiên y tất có nghĩ tới trường hợp không dễ dàng mà thất bại, rằng mình không hề có cửa thắng. Nhưng đến thời khắc này, tận mắt chứng kiến Tử Kỳ hỏa khí xung thiên chỉ vì kiệt tác của y, Tiều Ân trái lại hài lòng đến mức run rẩy kích động, y cũng là ngoại lệ, là kẻ ngoại lệ có thể khiến Tử Kỳ nổi trận lôi đình.

    Mắt thấy Tiều Ân bên dưới càng ngày càng hưng phấn dị thường, "Tử Kỳ" càng chẳng thể hiểu nổi rốt cuộc đâu mới là lý do thực sự khiến Tiều Ân lại phải dùng cả tính mạng đem ra tế thiên vô ích.

   Chợt,

    Thoáng một cái, bỗng dưng nhớ tới một đoạn hồi ức xưa cũ. Tử Kỳ bất ngờ trở mặt còn nhanh hơn gió nổi tháng sáu, hệt như kẻ điên mới đó nổi giận đùng đùng bây giờ lại bật cười đến tiền phủ ngậu ngưỡng nằm dài trên bàn án.

     "Không phải chứ..., Tiều Ân, ngươi... ngươi quá hài hước rồi, ngươi lại đúng là ngu không gì bằng a, ha ha, thử nói xem tại sao ta lại giao nó cho ngươi, vì ngươi còn nhỏ tuổi?. Đừng đùa, ta mới là ít tuổi hơn ngươi đâu, vậy vì cớ gì ta không giữ nó?. A, bởi vì, ta không phải lúc nào cũng là chính ta, chưa kể, trong khi những người khác xung quân cùng khả năng cao chết trận, dù thế nào cũng phải thông báo với tất cả huynh đệ báo an nguy cùng đề phòng giả dạng. Vậy ngươi nghĩ xem, mỗi tháng sao một bản gửi đi để làm gì, chẳng lẽ ngươi là cảm thấy, ta rảnh rỗi đến mức đều đặn mỗi tháng nhận một bản sao chỉ để cho vui?". Nói tới đây, ngũ quan Tử Kỳ đột ngột nặng nề, từ đâu đến nghiêm túc bất giác khiến ai ai cũng phải dè chừng.

    "Ta hình như có nhắc đến, rằng ngươi nên cảm thấy may mắn, A... vì chính ngươi thật sự đúng là kẻ may mắn bậc nhất. Cả Tứ Hãn, Nhất Khương, Trương Thế Bình và những người khác trước đó từng nửa đêm chạy đến quỳ ba canh giờ chỉ để cầu xin ta đổi ý định, chính là để cho ngươi là người được chọn giữ danh sách".

     Trong khi gần như tất cả những người có mặt ở công đường hoàn toàn mù mịt không hiểu Tử Kỳ đang nói về cái gì, thì Tiều Ân người vốn còn đang hưởng thụ cảm giác cao hứng tột độ, bất chợt vẻ mặt căng cứng giống như rơi từ trên đỉnh xuống hầm băng, toàn thân rét lạnh rùng mình khi nghe rõ mồn một từng câu chữ ấy.
    

    "Không! Không phải, ngươi lừa gạt ta, sao có thể như thế!, chính ngươi, chính ngươi mới là kẻ ngụy biện tất cả!, ngươi muốn làm ta hối hận, Tử Kỳ ta nói cho ngươi biết, việc Tiều Ân ta đã làm, ta tuyệt đối không có lấy nữa phần oán trách thiên ý, ngươi đừng... ".



    "Đủ rồi Tiều Ân!!!". Thanh âm lăng không từ ngoài cổng dịch huyện vang lên, đúng lúc cắt ngang tràng lộn xộn trong câu chữ của Tiều Ân, từ xa đi tới, nam nhân vải dệt hắc sắc kim sa, giữa lưng áo thêu một con mãng xà to lớn đương há miệng, thân hình người tới không phải thuộc tiêu chuẩn phổ biến của nam nhân thời này, y có phần hơi thấp, ngũ quan lẫn tay chân lại có chút đầy đặn. Có điều, như thế thôi liền đủ để những người quen thuộc Tứ Hãn béo phì của năm năm về trước, nhất thời quả thực chẳng thể nhận ra nổi rồi.

     "Cái g.... Hãn.... Hãn huynh?".

    Tiều Ân trợn trắng mắt nhìn, miệng lắp bắp kinh hãi, đã hoàn toàn chẳng thể nào tin được vào mắt mình nữa, Tứ Hãn không phải đang làm thân tín bên cạnh Tào Tháo sao?, bỗng dưng nhắc đến liền có thể đến đây?. Không đúng, Tử Kỳ... Là Tử Kỳ, đại vương y... rốt cuộc đã có thể lường trước đến mức này?.

    Giống như toàn bộ sự kiên cố của nền móng cuối cùng trong phút chốc sụp đổ, Tiểu Ân bấy giờ tựa như người đã đứng trước quỷ môn quan, cơ bản hắn ở công đường bây giờ chỉ còn lại cái xác không hồn, thoáng qua khủng hoảng, điên cuồng, khiếp sợ, bẽ bàng... Cho tới khi Tứ Hãn xuất hiện, y đã chẳng còn biết nên biểu hiện vẻ mặt gì ra nữa.

    Tứ Hãn từ đầu đến chân vận bào phục nước Ngụy từ ngoài cổng hiên ngang đi vào trong, chẳng biết có phải gan đã lớn hơn hay là bất đắc dĩ, vô cùng tự nhiên mặc lên quan phục nước Ngụy đi vào địa phận nước Ngô. Về phần này Tử Kỳ bằng đầu gối cũng biết, hẳn là tác phẩm từ cái tính ngạo mạn tự đắc của vị cố nhân nào đó đi.

     Y một đường đi tới đứng đối diện Tử Kỳ ở sau bàn án, Tứ Hãn chưa kịp nhìn mặt người thì đã vội vã lao xuống quỳ rập dưới nền đá. Cấp bách tự tội.

    "Đại vương hảo, thứ cho Tứ Hãn làm càn vừa đến đã lớn tiếng cắt ngang Tiều Ân, chỉ xin đại vương rộng lượng khoan hồng, cho phép thuộc hạ trước được nói đôi lời".

    Tử Kỳ thu lại ánh mắt nhìn về phía y, làm như không vấn đề, xua tay lời ít ý nhiều.

     "Chuẩn".

    Tứ Hãn lại cúi lạy thêm một cái, dõng dạc đáp :"Đa tạ đại vương".


    Sau đó, Tứ Hãn đứng dậy dùng loạt kiểu cách mà phủi bụi ở đầu gối, biểu cảm của y từ ở trước Tử Kỳ tràn đầy kính cẩn, cho đến lúc đổi thành đối diện Tiều Ân, trong nháy mắt đôi con ngươi đã nói lên không còn có lấy một chút cảm thông mà là thật lòng tiếc nuối rèn sắt khó thành thép.

       "Tiều Ân, tội của ngươi... Bây giờ cho dù tất cả chúng ta cùng nhau quỳ đợi đại vương, hay lấy cái chết ra trao đổi, đều đã không thể nào cứu vãn được nữa, ngươi thực sự phải làm đến nước này sao, ngươi làm chúng ta.... Rất thất vọng".

    Nửa gương mặt là máu của Tiều Ân hòa với cặp mắt đỏ ngầu đang không ngừng lã chã tuôn đầy nước mắt, vốn chẳng cần đợi Tứ Hãn nói, thì y đã không ngừng được cảm giác tự thất vọng chính mình, y sai rồi sao, là y đấu không lại Tử Kỳ, hay vì chính y đã tự cho là đúng suy đoán, áp đặt ý nghĩ nông cạn của bản thân lên Tử Kỳ. Nhưng, vẫn có điều y cấp thiết muốn làm rõ, Tiều Ân nuốt ngược lại nước mắt, lếch thân tới gần chân Tứ Hãn.

     "Hức... Hãn.... Hãn huynh, nói cho ta biết, cầu huynh cho ta biết những gì đại vương nói... Đều là giả có phải không, đều là lừa ta...".


  Nghe tới đó, Tứ Hãn vẻ mặt lập tức khó chịu nhăn lại trông thấy, y chẳng hề báo trước hùng hổ vồ tới đánh mạnh một quyền vào mặt Tiều Ân không thương tiếc, cả hai người đồng dạng tách ra, Tứ Hãn thì quán tính bước xéo hai bước còn Tiều Ân chịu đòn phải bật ngửa lăn dài cả đoạn, nửa mặt máu của y trượt dài tầm một thước dính dưới nền đá.

    Nhìn lại, khi nhận một đòn hầu như vận hết mười phần lực này của Tứ Hãn mọi người ở đây đều giống như thay Tiều Ân hít một ngụm khí lạnh. Tứ Hãn miệng thở hồng hộc, tiếp tục lao tới nắm áo Tiều Ân nhấc lên, hét to.

   "Ngươi còn muốn cái gì... Hả, là ai cho ngươi thức ăn, ai dạy ngươi chữ, dạy ngươi làm người đỉnh thiên lập địa, ai giúp ngươi lấy lòng Phương Lệ, cho ngươi sống trọn vẹn đến tận hôm nay, ngươi vậy mà, ăn cháo đá bát, còn huyết khẩu phún nhân*, đến tận khắc này vẫn nghĩ đại vương lường gạt ngươi, nghĩ ta lường gạt ngươi, Tiều Ân... Ngươi đúng là thứ súc sinh lấy oán trả ơn!".

*Huyết khẩu phún nhân: ngậm máu phun người.

     Tiều Ân ánh mắt mờ đi, máu trên đầu căn bản vẫn không ngưng chảy, lại còn thêm một đòn của Tứ Hãn khiến hắn tức thì đầu váng mắt hoa, thiếu điều bước hẳn nửa chân còn lại vào địa ngục. Cũng có điều, tựa hồ là ngay khi nghe được sự thật từ Tứ Hãn, hắn phải dành toàn bộ sức tàn còn lại làm một trận cuồng tiếu vang dội khắp cả sảnh chính dịch huyện, thanh âm ồn ào mỉa mai mà chua chát đến lạ, là thứ chói tai và đầy bi thương nhất mà mọi người từng được nghe.

      "Hahaha..hahaha, đại vương, ta đấu không lại ngài, ta đúng là đấu không lại ngài a".

  Tứ Hãn rút khăn tay lau máu, ôm quyền hướng bên trên, bộ dạng cẩn cẩn dực dực nào có còn như vừa rồi một người hung bạo.

    "Đại vương, thứ cho Hãn nhiều lời, không biết ngài đã có dự tính gì với y?".


   "Vẫn chưa, ta không muốn tay mình vấy phải máu hắn, dù việc hắn phản bội ta là thật, nhưng hắn từng là thân tín của ta cũng là thật, từ đầu vốn muốn cho hắn lựa chọn tự kết liễu, mà vừa hay ngươi tới thật đúng lúc. Nếu ngươi đã muốn, có thể tự xuống tay".

    "Thật sự... Đội ơn đại vương ban ân".


    Việc xử lý Tiều Ân rốt cuộc vẫn là giao cho Tứ Hãn vừa mới đến, Tử Kỳ bỏ xuống được nghi vấn khuất mắc, liền cảm thấy lưu lại đây càng thêm nhạt nhẽo, mà có thừa điểm mệt mỏi buồn chán chẳng biết làm gì, vì thế trực tiếp đem hai kẻ còn lại cho Phạm Lão giải quyết, chỉ riêng Phan Lăng có chút đặc biệt bất đồng.

     Vốn đã hạ lệnh xong, Tử Kỳ vừa đứng dậy đi hai bước thì bất thình lình quay đầu lại. Không nói không rằng từ trên bậc cao nhảy xuống dưới, ngồi chồm hổm trước mặt Phan Lăng người từ đầu đến cuối bị trói chặt đương nằm co lại.

    Tử Kỳ tự nhiên là không có ý tốt sẽ mở miệng giẻ lau kia ra giúp hắn, biết là hắn không thể nói vẫn cứ nhất mực hỏi lấy.

      "Là cái tay heo nào của ngươi ngày hôm đó chạm vào Điêu Thuyền?, hửm, nếu không nói thì ta chặt hết mười ngón nhé!".

   Dứt lời, Tử Kỳ kéo ra tươi cười trên ngũ quan rõ là vặn vẹo đến kinh dị, nàng vươn tay ra nắm lấy một túm lớn tóc trên đỉnh đầu Phan Lăng, kéo đến cơ hồ là sát gần với mặt mình.

    "Để ta nói cho ngươi rõ, nếu đã có gan ôm tư tâm với nữ nhân của Tử Kỳ này thì cũng nên tự nhận thức được phải đổi bằng cái giá gì, vì lần đầu cũng là lần cuối, thế nên hi vọng ngươi sau khi đầu thai lại hãy ngưng mơ tưởng đến thứ của người khác đi... Có biết không".

   Nói xong, bàn tay trên ở đỉnh đầu Phan Lăng theo nhịp vỗ vỗ vài cái tựa như an ủi, tiếp đó Tử Kỳ diện vô biểu tình đứng dậy, làm như không biết mình đang nắm cái gì, cứ thế xách theo đám tóc trên đầu Phan Lăng kia mà kéo lê cả người hắn đi một đoạn ra ngoài hiên.

    "Ô... Thật ngại quá, tóc của ngươi vướng vào tay ta nên không gỡ ra được, phải làm sao đây".



     Biểu tình Phan Lăng vặn vẹo rõ là đau đến khóc chẳng ra nước mắt nữa, mấy mảnh da đầu cơ hồ đều theo đám tóc trên tay Tử Kỳ kia mà dần tách ra lộ cả mảng thịt đỏ chói, hắn muốn van cầu nàng, muốn làm tất cả mọi thứ chỉ để nàng tha mạng. Chỉ tiếc thay, hắn vốn chẳng có cơ hội ấy nữa.

    Mắt thấy Phan Lăng mặt mũi khóc đến lem luốc xuề xòa, cuống họng thì ư ử hệt như con chó nhà có tang, ánh mắt cầu xin rõ mồn một cùng với cái lắc đầu nguầy nguậy của hắn thực sự có chút làm cho Tử Kỳ mủi lòng lắm. Tuy nhiên, nếu như hắn lúc đó không phải vì sợ đến tiểu ra quần, chắc chắn Tử Kỳ sẽ không hơi đâu mà hành hạ hắn thêm.

    
     Nhìn thấy vũng nước sặc mùi chảy ra giữa đũng quần Phan Lăng khiến Tử Kỳ đã phải kinh tởm đến mức phát ói, trực tiếp nhấc chân đạp lên vai hắn đá ra xa, ấy thế mà quên mất tay vẫn còn đang nắm đám tóc bẩn thỉu kia, nàng cứ vậy nhẹ nhàng tách mất một mảnh thịt da đầu rướm máu ra khỏi người Phan Lăng rồi.

   "Nãi nãi đích*, mau mang cẩu đầu trảm ra đây!". Tử Kỳ triệt để sinh khí, vừa chửi mắng vừa không ngừng phủi đám tóc chết kia ra khỏi tay mình, mãi cho đến lúc ra ngoài dịch huyện vẫn luôn miệng đem cả họ nhà Phan Lăng đào bới lên mà nguyền rủa.
   

    Rốt cuộc Phan Lăng thì bị cẩu đầu trảm chém đứt mười ngón tay, Phạm Lão dù luyến tiếc muốn móc nửa phần nhãn cầu còn lại nhưng cuối cùng vẫn phải nhường cho Tôn Sách được đích thân trả đũa, đem hắn đá đến Lư sơn cho trùng ăn. Bên cạnh đó Hướng Thanh Trì xem như kết cục vẫn còn khả quan, chỉ đơn giản ngũ mã phanh thây giữa ngã năm tại khu sầm uất phía tây Uyển thành.
     

    Uyển thành vừa qua tháng giêng, chậm rãi trở lại với nhịp sống ngày thường nhật, nhìn lại tết năm nay dân chúng không đốt đèn càng không dám làm tiệc, chỉ là nhà nào thì ở nhà đó, bởi lẽ hồi nội biến ở Uyển Thành mấy ngày trước năm mới vẫn còn quá nhiều thiệt hại cần phải sắp xếp, căn bản vài ba ngày là không đủ, dân chúng cũng ngại phải ra đường nhìn thấy những thứ không sạch sẽ đầu năm, lại vừa may tạo cơ hội tốt cho bọn họ dễ bề dọn dẹp tàn chiến.

    Tử Kỳ từ sau hôm phán án ở Dịch huyện thì cả ngày đều không thấy bóng dáng. Vừa qua mùng mười đã kéo theo Phạm Lão hí ha hí hửng cùng vài người nữa chạy đến Lư sơn đốt trụi ngọn núi này.

    Cuối cùng đến nửa tháng giêng thì triệt để bốc hơi biến mất, trước đó cũng xem như còn có lương tâm khi để lại một bức thư cho Tôn Sách, nói rằng muốn mượn hoa hiến phật đem tặng Uyển Thành cho Tôn Sách cai quản, dù sao đây cũng là nơi cơ mạch chủ yếu trong thương mại và sản xuất, có thể giúp đỡ Tôn Quyền không ít sau này. Nói rằng, trong mấy ngày qua tết kia Tử Kỳ đã nhờ người quen chuyển lời đến cho Tôn vương, việc lợi bất cập hại như vậy y đương nhiên là đã đồng ý. Thế nên trong thư là một số lưu ý hỗ trợ Tôn Sách chuyện thu dọn tàn cuộc, cũng như nhờ Tôn Sách để nhóm người Điêu Thuyền và vị bằng hữu từ nước Ngụy Tứ Hãn đến Tôn Phủ_tức Phan phủ cũ đã tu sửa_ tá túc vài hôm đợi Tử Kỳ trở về.

    Miệng nói là nhờ vả thực chất phải giống giao phó mệnh lệnh hơn nhiều, chỉ bằng sức ảnh hưởng sau cái ngày ở tam đường hội chẩm, trong mắt Tôn Sách Tử Kỳ từ một nhân vật bí ẩn thoắt cái trở thành kẻ đáng phải đề phòng, chưa kể trong bức thư này, Tử Kỳ hẳn là cố tình ẩn ý nói với y, rằng không chỉ ngoài Tào Tháo và Lưu Bị ra, bên cạnh đệ đệ tức Tôn Quyền, vẫn có tai mắt của Tử Kỳ, mà kẻ đó còn là một trong những thân tín của Tôn Quyền, kẻ chỉ cần đưa sớ lên thì Tôn Quyền liền phải phê duyệt ngay. Dù thật tâm không hứng thú chuyện quyền lực tranh đấu, nhưng ít nhất, Tôn Sách bằng bản năng vẫn biết cảnh giác đối với những thứ nguy hiểm, ở đây chính là nói tới Tử Kỳ.

    Vì lẽ đó, y mới càng chẳng có dị nghị khi để Tứ Hãn hay nhóm người Điêu Thuyền ở lại Tôn phủ tiếp đãi, còn về vị nhị tiểu thư của Song Kiều sơn trang, sau khi làm đủ trò lôi kéo sống chết đòi đi theo Tử Kỳ bị thẳng thừng từ chối như tát nước vào mặt, rốt cuộc cũng chịu lắng xuống một chút, tự mình chạy tới tòa viện tư nhân thuộc sở hữu của Song Kiều mà đợi Tử Kỳ. Còn nói là khi nào Tử Kỳ trở về Tôn Sách hắn nhất định có gãy chân cũng phải lếch tới báo tin cho nàng ta.

   Thực sự mỗi lần nhắc tới vị tiểu cô* đại nhân tương lai này Tôn Sách đều chịu không nổi đau đầu, nghĩ bụng chẳng bằng bỏ quách việc ở Uyển Thành mà trốn lên lại Song Kiều sơn trang... nhỉ?.

*Tiểu cô/Tiểu thúc: em vợ/em chồng.



 ________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Thật ngại quá!, chuyện là tại hạ đang suy nghĩ, có nên cứ một tuần hơn ra một chương hay là như hiện tại mười ngày nửa tháng gom vài chương đăng một lượt. Thật là xoắn quẩy a xoắn quẩy a ...

   Khẩn cầu chư vị độc giả tốt bụng góp ý kiến nha!.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com