TruyenHHH.com

[BH] [XK] [NP] [ĐN] (ĐM) XUYÊN CHI TAM QUỐC CHÍ

CHƯƠNG 17 : NHẤT KIẾN ... NHƯ CỐ!.

tieulucas84826





  Sau khi từ phủ Vương tư đồ trở về lại dịch quán, Tử Kỳ vội vội vàng vàng đem hắc y trút xuống cùng nhanh chóng chui người vào mộc dũng tắm rửa qua loa bụi đất.

  Vốn dĩ thủ phủ thời này xây đều là cùng dạng độ cao, thế nhưng phủ Vương tư đồ thế mà trước không đến sau không đến, lại đến ngay tại chính điện lầu các ít nhất cao cũng phải hơn mười thước.

  Nếu Tử Kỳ nàng không là một thân võ nghệ được chui rèn ra thì e rằng người bình thường tiếp xúc với đất mẹ từ độ cao ấy cũng phải đoạn mấy độ xương, thậm chí chỉ có thể nằm thành một khối bất động mặc xác người đem đi mà thôi.



  Xem xét qua lại bản thân một vòng lại một vòng, ngoại trừ ê nhức kiêu đồn, vài vết xước đang ứ máu trên khủy tay cùng phía sau đầu truyền đến đau nhứt thì cũng không tính là vấn đề nghiêm trọng, Tử Kỳ từ mộc dũng bước ra đem trung y khoát vào người, tìm chút kim sang dược cầm máu trong tay nãi bôi lên vết thương. Còn về, phía sau đầu thì chỉ có thể thấm ít nước đập đập vào mà thôi, sờ sờ một chút mới cảm thấy rõ ràng lớp da đầu đã có dấu hiệu nhô lên một chút.



  'Aizzz, xem ra tối nay ngủ không ngon rồi đâu!.'



  Nghĩ vậy, xong liền lăn lên giường nằm sấp, vất vã cuốn lấy chăn lên đắp hảo hảo tìm chu công hỗ trợ lần vào mộng cảnh.





  Tử Kỳ đêm này rõ thấy ngủ được không sâu, bởi lẽ cảnh trong mộng khiến người cảm thấy quá mức thực tế, nữ nhân tối hôm qua vừa gặp thậm chí còn không rõ ràng vóc dáng đến ngũ quan của nàng thế mà lại khiến Tử Kỳ nhất thanh nhị sở kia đích thị là Điêu Thuyền.


  Chưa kể còn là một mỹ cảnh xung quanh rừng núi xanh mướt, cánh hoa cùng lá bay nghiên trời lệch đất, nàng một thân thanh y ngồi trước cầm án ngón tay khe khẽ ma sát lấy từng sợi dây đàn tạo nên âm thanh vi diệu nghe tựa ai thán lại tựa hoan hỉ, ngũ quan bất động thanh sắc như thể xung quanh mọi thứ cùng nàng không một tia quan hệ.


   Trước mắt Điêu Thuyền vẫn là thân hồng y mờ nhạt, khởi lộng vũ khúc đẹp đẽ như kính hoa thủy nguyệt, ngọc thủ vươn tay nhẹ nhàng tinh tế khiến cả thân người yểu điệu đều như toát ra một cỗ khí lực vô hình trung làm cho người người không tài nào dời mắt.

  Tuy nhiên, vũ khúc này vốn cũng là cùng một loại vũ khúc với đêm qua, thế nhưng hiện tại ẩn ẩn lại có ý tứ như chỉ vì một người mà dốc toàn sức lực để đạo, lại vì sự thờ ơ của người mà miên man không biết phải tiếp tục như thế nào.

  Đứng từ ngoài nhìn đến có thể thấy được sự nan giải của nàng qua từng động tác không nhất quán. Đây còn không phải là mất hứng hay sao, rõ ràng vì ngươi mà dày công tỉ mỉ chăm chút từng động tác thế mà người lại chỉ lạnh nhạt không thèm để ý đến.

   Tử Kỳ nhìn một màn này lại kĩ lưỡng cố quan sát nét mặt của Điêu Thuyền thế nhưng càng cố gắng lại càng trở nên mơ hồ, đến khi tưởng chừng sắp có thể nhìn thấy thì mộng cảnh lại chợt chuyển hướng, thình lình xung quanh cảnh rừng núi chim chóc tươi đẹp lại biến thành đêm đen u mù không nhìn thấy nổi năm ngón tay, trong không khí ẩm ẩm tựa như sắp đến một trận mưa lớn kéo dài, Tử Kỳ vẫn một bộ dáng mờ mịt tìm kiếm thứ gì đó, cứ đi mãi đến nỗi chân đều tê cứng cảm giác như những bọng nước chai sần ma sát với thành giày đều có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.

  Bất chợt 'ầm' một tiếng sét từ trên cao bổ xuống giữa đêm đen làm trắng xóa cả một vùng trời, trực tiếp đem đầu của nàng tách làm hai nửa.


  "Aaaa...!? ".


  Choàng tỉnh mộng, mồ hôi nhễ nhại thấm ướt cả một vạc trung y, đỉnh đầu ẩm ướt như mới đội qua nước mưa. Lại cật lực thở hồng hộc, điều tức hơi thở một lúc lâu mới ngờ ngợ nhìn lại tư thế ngủ của chính mình bấy giờ, rõ ràng đêm qua nằm sấp nhưng hiện tại lại là ngồi thẳng dậy, đây còn không phải là ngủ không yên đem đầu lật lật đụng trúng khối u mới đến cảm giác đau chân thật như thế hay sao!.




  Tử Kỳ khẽ lấy tay áo nhăn nhúm lau đi mồ hôi trên trán, sau mới tự cười cười bản thân đem mộng như thật mà cảm khái.

   Lắc lắc đầu cho tỉnh táo lại nắm theo y phục sạch sẽ đến sau bình phong, dùng lại nước trong mộc dũng tối qua tẩy đi mồ hôi cùng rửa mặt. Xong xuôi mới một thân thanh y kéo theo tay nãi cũ nát đi xuống tầng trả phòng thuê.




  Đứng trước dịch quán ngước mắt nhìn trời trong chốc lát, mây mù dày đặc gây cảm giác như sắp có một trận mưa lớn sắp kéo dài, vốn dĩ nhìn trời đoán thời gian đối với thực tại mà nói là việc vô cùng bất khả thi. Thế là, đành một thân một mình kéo lấy tay nãi hướng phía đông mà đi, vừa đi vừa hỏi người qua đường hướng đến cổng thành.




  Thực sự mà nói, nàng tìm đường đến kinh thành nhưng là ý đồ muốn vào phủ Đổng Trác đây.

  Nếu đoán không lầm thì kiệu nhà Vương Doãn cũng đã đưa được Điêu Thuyền đến thủ phủ của Đổng Trác, qua chừng một nén hương nữa Lã Bố ắt hẳn biết tin mà đem quân ồ ạt làm xôn xao đường phố hướng đến phủ tư đồ mà hỏi thăm.

   Nghĩ được thế, bước chân Tử Kỳ không tự giác tăng nhanh, nếu không lỡ như đụng phải quân đoàn của Lữ Bố thì chỉ có nước nằm bẹp dí dưới gót ngựa của y mà thôi!.



  Thủ phủ Đổng Trác thực tế còn được biết đến là hoàng thành thứ hai. Vì sao ư?. Bởi vì sau khi trở về đóng quân bên ngoại thành, y liền bắt dân chúng xây thêm một thủ phủ nối liền vào trong cung, theo ý y mà nói nhằm là dễ dàng vào triều giúp tiểu hoàng đế giải quyết sự vụ.


   Haha, đây là chuyện nực cười cỡ nào, còn không phải một tay che trời xem trời bằng vung sao?. Đổng Trác như vậy rõ ràng thẳng tay cho hoàng gia một cái tát, trực tiếp vũ nhục tiên đế vũ nhục toàn thể hoàng thất.


  Nói đến thủ phủ của y thì chính là một màn che mắt người đời, nhưng cũng là vốn không cần che thì trong lòng thiên hạ ai ai cũng đã minh bạch, có thể đối câu vừa ăn cướp vừa la làng là tương tự đi. Đổng Trác ngày ngày đều sống trong nội cung, ngồi cùng long ỷ với hoàng đế đem theo gia quyến cùng tỳ nữ vào cung an bày. Càng nói đến thực sự là quá càn rỡ!.



  Có thể thấy so với thủ phủ Vương Doãn thì trà trộn vào cung còn dễ dàng hơn, đối Vương Doãn là kẻ sợ chết nên không nói nữa, còn đối Đổng Trác chính là một kẻ vừa sợ chết lại còn vừa tự đại, ỷ vào bản thân có đứa con nuôi sức lực kinh người là Lã Bố mà không lấy chút phòng bị, trong cung mặc dù long xà hỗn tạp còn hơn người trong thiên hạ, nhưng là có cùng một nỗi sợ cũng là cùng một nỗi hận mang tên Đổng Trác!.



  Từ cửa thủ phủ trá hình của Đổng Trác, Tử Kỳ thân thủ dễ dàng đem thân tiến vào, trùng hợp một đám người làm đang bận rộn khiên vác các loại hòm tiến vào hướng trong cung mà đi, thấy thế nàng liền nắm chắc cơ hội lách người nâng hòm cùng vài kẻ lạ mắt trò chuyện qua loa mà đi vào.


  Sau khi đem các loại hòm vào trong một cung lớn phía sau, liền có một vị công công tuổi tứ tuần giọng lanh lảnh hướng đến đám hạ nhân đang cung kính mà nói.


  "Các ngươi kẻ nào được mệnh theo cùng chủ tử vào cung hầu hạ thì ở lại, kẻ nào không phận sự thì trở về phủ Vương Tư Đồ đi!".



  'Ha hả!!?. Hảo trùng hợp đi!. Không nghĩ đến thực sự đoàn người này lại là đám hạ nhân của phủ Vương Doãn, còn là được mệnh lưu lại hầu hạ chủ tử, cái kia chủ tử còn không phải là Điêu Thuyền sao?. Hắc hắc, không cần ta phải vất vả tự đi tìm kiếm lại được thẳng thắn cùng cung với cái kia mỹ nhân bế nguyệt, còn phải nói mỗi ngày không chỉ nắm bắt được biến sự trong cung còn có thể ngắm nhìn mỹ nhân mạo là chuyện gì khiến người ta cao hứng!'.



  Tử Kỳ âm thầm tự đắc trong đầu, xong nhanh chóng bước ra hàng đứng một bên hữu, còn lại đám hạ nhân kia nhận ít bạc vận chuyển xong liền lục tục tháo chạy về như thể chỉ sợ không kịp lại gặp họa vô đơn chí.



  Sau khi phân phó phòng ở hoàn tất, vị công công nọ cũng trở về chỉ để lại thêm vài cái nô tỳ cùng tiểu thái giám ở lại nhận mệnh, Tử Kỳ được chia vào đám hạ nhân cùng ở trong một phòng nhỏ có khoảng bốn giường cùng một cái tủ gỗ đơn sơ, nghe được phân việc qua loa ý chỉ nàng cùng đám hạ nhân kia cũng không quá bận rộn, chỉ cần an an ổn ổn chờ lệnh chủ tử cùng canh trực đêm cho chủ tử là được. Có thể nói ra tháng ngày sau ngốc ở địa phương này đến khi Đổng Trác tạ thế thì nàng cũng xem như kẻ nhàn hạ đi.


  Kẻ trong cung nhàn hạ nhưng ngoại cung thì một chút cũng không được như thế.



  Vương Doãn sau khi tiễn đưa kiệu Điêu Thuyền cùng vài rương báu đến thủ phủ của Đổng Trác thì cưỡi ngựa về, đến nửa đường, trông thấy hai bên đường có đèn đỏ lại thấy ở giữa là Lã Bố một bộ thị uy cưỡi ngựa cầm kích đi lại.

  Lúc Vương Doãn đến cả người âm ỉ toát một tầng mồ hôi mỏng, Lữ Bố dừng ngựa đến song hành cùng y, ngũ quan anh tuấn nhăn lại thành một đoàn, nghiến răng đến mặt đỏ lên cho thấy đã giận đến cực độ, hắn vung tay nhanh như cắt một cái liền nắm lấy áo Vương Doãn rồi cả giận hống to.

  "Tư đồ phiền nói rõ một chút, đã gả Điêu Thuyền cho ta, nay lại đem dâng thái sư? Vì cái gì lại có trò đùa như thế?".


  Lữ Bố thật sự không hiểu nổi, rõ ràng người cũng đã hứa gả cho y thế mà chỉ chớp mắt đến sáng nay, đang định đem kiệu đến rước giai nhân thì lại nghe bên ngoài hạ nhân bộ dáng hớt hải chạy vào báo rằng sáng sớm đã thấy Vương Doãn tiễn kiệu Điêu Thuyền đi.

  Những tưởng rằng Vương Doãn có lòng ngại mình tốn công nên trước một bước đem người tới, thế mà nào ngờ cánh kiệu kia lại hướng phía kinh thành đi đến đích xác là hướng phủ cha nuôi mà ngự tại.

  Lại nghe đến hạ nhân bên cạnh cha nuôi truyền tin nói y đêm nay nhất định phải đến tiệc rượu chúc mừng hắn có được thê tử mới xinh đẹp tuyệt trần. Hừ, xinh đẹp tuyệt trần kia còn không phải người vốn dĩ phải gã cho Lữ Bố y hay sao, đêm nay rõ mà nói người báo tin này phải là y mới đúng, cả một đường nộ khí xung thiên nhất nhất cấp tốc đem quân đến trước phủ tư đồ Vương Doãn hỏi cho ra lẽ.


  Vương Doãn nhìn y giận đến đỏ mắt trong lòng cũng lộp bộp sợ rung, nuốt khan ngụm nước bọt vội vàng đem tâm bị dọa sợ trở về, nhấc tay ngăn Lã Bố lại giả vờ nhìn trước nhìn sau mà hướng y nói khẽ.



  "Nói chuyện ở đây không tiện. Trước xin Lã tướng quân hãy quá bước lại nhà lão phu đã".



Lã Bố hừ một tiếng theo Vương Doãn hướng vào trong phủ, lại đưa vào nhà trong sai hạ nhân canh cửa bên ngoài, đến khi cả căn phòng lớn chỉ còn mỗi hai người, Vương Doãn mới dè dặt nhìn mặt Lữ Bố hỏi.

"Tướng quân cớ sao lại nghi ngờ lão phu".



  "Vừa sáng sớm hạ nhân liền báo với ta rằng đích thân người đem đưa Điêu Thuyền vào tận tướng phủ của cha nuôi, đây là cớ làm sao?".

   Lữ Bố nghĩ sao nói vậy tường thuật lại cảnh mình nghe tin, vẫn một bộ hậm hực, tức đến dậm chân mấy cái.

  "Ai nha.. Tướng quân ra khổ không biết a!. Hôm qua ở triều, thái sư căn dặn tại hạ rằng có một việc phải về nhà lão nghị sự. Vậy nên tại hạ có sửa soạn tiệc nhỏ đón tiếp, trong khi uống rượu, thái sư lại hỏi đến có nghe lão có con gái tên là Điêu Thuyền, đã gả cho con ngài là Lã Phụng tiên. Hỏi có thực không. Sau lại nói đem Điêu Thuyền ra đây cho thái sư diện kiến. Ngài cũng biết, tại hạ nào không dám không vâng lệnh, gọi Điêu Thuyền ra lạy... Phụ thân. Sau khi nhìn xong thái sư lại truyền hôm nay tốt ngày, để ngài ấy đem Điêu Thuyền về, gả luôn cho Phụng tiên. Tướng quân thử nghĩ xem thái sư thân hành đến nơi truyền bảo, lão phu sao dám gàn trở đâu".


  Vương Doãn làm bộ ai oán như thật thiếu chút nữa nước mắt nước mũi cũng muốn tuôn ra, khiến Lã Bố nghe đến vỡ lẽ mà có chút ngượng ngùng. Liền đứng dậy khom người đối Vương Doãn nói.



  "Quan tư đồ không có lỗi gì, là Lã Phụng tiên trót nghĩ lầm ngài, kia chắc hẳn tiệc rượu là cha nuôi nói đùa tạo cho ta kinh hỉ đi, đợi ngày mai tại hạ xin mang roi đến chịu tội cùng ngài".


  Vương Doãn nghe thế thầm thở một hơi nhẹ nhõm trong lòng, nâng tay Lã Bố nói.

  "Nhi nữ đi vội còn có ít nhiều đồ nữ trang. Khi nào nó về phủ tướng quân, tại hạ sẽ sai người mang đến vậy".


Lã Bố lại cúi người tạ, song mới tiêu sái rời đi.




  Ngày đầu tiên lưu trong cung, Điêu Thuyền một chút cũng không dám bước ra khỏi cửa tẩm điện, vốn dĩ tính toán chờ đợi tiệc rượu xong lại tính đến cái loại chuyện kia với lão già Đổng Trác liền cả một thân hàn khí khởi động lạnh buốt, nghĩ đến ngoại trừ bài xích cũng chỉ có bài xích cực độ loại này chuyện.


  Thế nhưng cũng phải nói, tẩm điện này đời trước ít nhiều cũng có người ở qua, hiện tại cũng không phải dạng địa phương tốt lành gì, không nói hàn khí còn có mùi tử khí âm khí lởn vởn quanh quẩn trong phòng lớn, dù có mở lớn hết các cửa sổ cũng mãi không tiêu tan.

 

  Điêu Thuyền trước đây dù ở Vương phủ cũng chỉ suốt ngày trong khuê phòng nhỏ nhưng là thoải mái rất nhiều so với hiện tại, trước học đánh đàn, ca hát, thi thơ. Vương Doãn xưa lại là thư hương* nên sách các loại lưu trong phủ đều nhiều không đếm xuể, ấy thế mà Điêu Thuyền nàng liền là rành mạch, cho dù nhắm mắt cũng biết quyển sách này nọ nằm ở gác nào tầng nào.

*thư hương: con nhà có học



   Nói cũng nói đến Điêu Thuyền dù gì cũng tính là một tài nữ, từ nhỏ đã có duyên với sách vở, đọc qua liền nhớ kĩ còn hiểu rõ rành mạch nhiều loại sách được phép ban hành bấy giờ. Ngẫm nghĩ một thân tài nghệ, lại vì trong lúc bấy giờ thân bất do kỷ mà đưa ra một giải pháp hữu hiệu cũng không có, quả thật có lỗi với bao nhiêu năm đèn sách đã qua.




  Thở dài một hơi, Điêu Thuyền ngũ quan yên tĩnh tựa ở khung cửa sổ hướng bên ngoài ngắm nhìn tầng tầng lớp lớp hoàng tường ngự nghĩa, tâm tựa chỉ thủy, như chấp nhận an bày, buông thả hết thảy chấp niệm vì đại sự, nước đến có bờ đỡ, hiện tại đã đứng nơi này thì chính là thân bất do kỷ mặc người dày xéo.






Chợt, trong tầm mắt ngắm nhìn to lớn hoàng cung của nàng lại xuất hiện một vệt xanh nhỏ nhắn, có chút hiếu kỳ, Điêu Thuyền dương mắt tập trung nhìn thử kia là cái gì.



   Chút ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua mây đen trên trời như chỉ đặc biệt ân ái mà chiếu rọi đến thân ảnh nhỏ kia, hiện lên trước mắt nàng là ngũ quan trong trẻo, da dẻ hồng hào thân cao tầm bốn năm thước*, vận một thân thanh y nhạt không rõ do ánh sáng bao phủ hay vì chất liệu vải vốn đã thế.


*chắc tầm m7.Thân ảnh thanh y dừng bước. Ngước mắt không chút e dè nhìn thẳng phía cửa sổ lớn của tẩm điện.




  Đối diện tầm mắt Điêu Thuyền là một đôi con ngươi trong suốt song đồng tiễn thủy ánh lên được sự kiên định làm người nhìn đến như có thể cảm thấy ấm áp pha chút ngông cuồng tự do, như nước thượng nguồn như hoàng hạc sải cánh, ngũ quan thanh tú, mi nhược viễn sơn.... Tất thảy những gì nàng thu được trong mắt đều mang đến cảm giác có chút...

Quen thuộc!?.




  Tử Kỳ sau khi nhận phòng xong, đối bọn người ở trong đáp một tiếng liền phi người đi, một thân một mình dạo xung quanh nhằm nắm bắt chút tình hình.



  Chợt, bất tri bất giác cảm nhận như có người đang dõi theo nhất cử nhất động của chính mình. Nàng dừng bước, xoay người lại. Tẩm điện rộng lớn cao đồ sộ, ngói đỏ tường vàng muôn phần chói mắt, ánh dương quang mập mờ hận không tài nào xuyên qua mây đen mà chiếu rọi đến đó - ngay khung cửa sổ lớn, tư thái kinh hồng nhẹ nhàng phiêu dật cùng dung mạo giai mĩ, dù cho kẹt trong khung sắt như hoàng anh, dù cho không một tia nắng có thể truyền đến.




Ánh mắt nàng ... nhìn ta.





  Đối diện tầm mắt Tử Kỳ là một đôi con ngươi mờ nhạt, ban đầu lóe lên chút kinh ngạc nhưng rất nhanh trở lại vẻ minh mị yêu nhiêu khiến người nhìn đến không thể chớp mắt, pha lẫn chút khí tràng thanh thoát mà ôn nhuận lại khiến người như thấy được bức bách bất an như già lăng tần giả bị nhốt kín trong thập nhuyễn tháp, ngũ quan bất động thanh sắc lại mà lại nhất mực tương xứng hài hòa, mi mục như họa....





Tất thảy những gì nàng nhìn thấy đồng loạt cho nàng cảm giác rất...


Quen thuộc!?.







__________________________________

T/g: "Ai nha nha~" " ....

"T/g "Không biết nói gì<( ̄︶ ̄)>"




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com