TruyenHHH.com

[BH] [XK] [NP] [ĐN] (ĐM) XUYÊN CHI TAM QUỐC CHÍ

CHƯƠNG 112: HÓA RA LÀ CHU DU.

tieulucas84826

Ngoài tiếng xé gió vun vút cũng chỉ có thể thấy mỗi tàn ảnh bay qua, mũi tên dày nặng này nén đầy uy lực như không gì không thể cản phá, phập một phát, trực tiếp bắn xuyên qua cổng thành dày nặng, bay thẳng vào bên trong thành, cuối cùng, dùng phương thức hết sức bá đạo khi xuyên qua chóp mũ sắt của một binh sĩ nào đó đồng thời theo thế tiến thẳng ghim đứt cán cây cờ của quân binh trong thành, bấy giờ mới chịu dừng lại hẳn.

    Mũi tên này khỏi phải nói mang theo có bao nhiêu cao ngạo và bá đạo, đoán chắc người bắn ra được mũi tên với uy lực khủng khiếp ấy, ắt cũng là một dã nhân với sức mạnh bắp tay không ai bì kịp. Bằng một phương pháp vô cùng trực tiếp, Uất Dương đã đưa ra câu trả lời cho những hành động trước cổng thành vừa rồi của mình.

  

    "Uất đại nhân uy dũng!". Những toán nhân sĩ phía sau khi thấy lời chào hỏi kiêu ngạo này của Uất Dương đối với người trong thành như vậy, hoàn toàn là kiêu hãnh không thôi, thanh âm khen ngợi vang lên như từ tận đáy lòng thể hiện ra sự ngưỡng mộ, mà riêng đội ngũ thất Kỳ, càng là vững dạ hưng phấn trong lòng, bọn họ thất Kỳ đoàn đội chính là có một đại nhân tài ba như vậy đấy!.

   Uất Dương phi ngựa bước chậm trở về, lần nữa hết sức nâng niu cây cung chính tay cẩn thận lại nhẹ nhàng mang cho ba người thuộc hạ phụ trách bảo giữ. Sau mới lại hắng giọng.

       "Người trên thành nghe đây!, những việc xảy ra trước cổng thành là việc riêng của chúng ta, bất cứ ai trong thành nếu còn có dị nghị, hừ... Thì chớ trách mũi tên của ta vô tình lấy xuống đầu người đó".

    Lời nói ngạo mạn như vậy, e là cũng chỉ có kẻ thật sự có bản lĩnh như y mới có thể nói ra được.

     Dị nghị?, đã là việc riêng của người khác, bọn họ sao còn dám dị nghị. Chưa kể, thử nói cổng thành có bao nhiêu dày, bình thường muốn công thành còn phải dùng gậy gỗ đẩy hết nửa ngày trời mới vỡ được, ấy vậy mà kẻ ngạo nhân kia, tại một khoảng cách xa như vậy, có thể ghim tên lên cửa thành đã là một chuyện khó có thể tin rồi. Đằng này, lại có thể làm thủng một lỗ to như nắm đấm, còn có thể xuyên qua chính xác lấy xuống chóp mũ của binh lính trong thành. Nếu không tận mắt thấy toàn bộ sự việc, chỉ sợ nói ra chẳng ai dám tin, trên đời này thật sự còn có người kinh nhân đến bậc này.

    Binh sĩ trên thành sợ hãi đã như chết lặng, mà đội quân binh phía sau cánh cửa, rốt cuộc đã hiểu vì cái gì cửa thành không thể mở. Chẳng phải vì trục kéo hư hỏng gì, mà là vì phía ngoài cổng thành, chính là những con quái vật mặc áo da người, là tập hợp những kẻ điên cuồng bậc nhất thời đại, những người bọn họ không biết, càng không thể chọc lấy.

    "Tránh ra, ta phải lên xem". Nếu như không có mũi tên phá cửa thành ấy, thì nam nhân vẫn sẽ không rõ nguyên do vì sao binh sĩ trên thành lại liều chết quyết tâm ngăn chặn y. Bấy giờ, người cần cứu cũng đã gần như diệt toàn bộ, có mở cửa hay không cũng là chuyện vô ích đã rồi. Nhưng y, vẫn muốn nhìn xem bộ dáng những kẻ ngang ngược này.

     Biết mọi việc đã định, binh sĩ trên thành cũng không lại cản trở nam nhân lên trên tường thành nữa, bọn họ rất nhanh liền né đường dàn hàng, ai nấy đều cúi đầu quay lại vẻ cung kính vốn có, để cho nam nhân thuận lợi tiến lên trên.

   Nhưng người nam nhân vẫn biết, cái cúi gằm đầu của những binh lính này, không chỉ là cung kính, mà còn là động thái né tránh, bọn họ trong lòng có chột dạ khi thấy chết không cứu, càng là bị kinh sợ trước lực lượng xa lạ với sức áp đảo tuyệt đối kia, thập phần không tình nguyện khi phải đối diện viễn cảnh đáng sợ bên đó.

Nam nhân đứng trên tường thành đưa mắt trái phải nhìn một lượt toàn cảnh, tư thế an tư bộc phát đầy khí phách cùng vóc dáng oai hùng hiên ngang, mà bộ giáp bạc của y càng phá lệ nổi bật làm lu mờ đi tất thảy ngoại cảnh xung quanh. Sau tất cả những động thái vừa rồi khi đối mắt với Uất Dương y lại chẳng có lấy một tia sợ hãi, đôi mắt trái lại càng thêm mãnh liệt rực cháy thấp thoáng bóng dáng một đoàn lửa giận dữ mạc danh. Như thay lời muốn nói, dù thế cuộc y đã thua nhưng nói tranh khí thế thì y một phân cũng quyết chẳng nhân nhượng.

    Đồng thời, Uất Dương bên này khi nhận thấy luồng khí thế hừng hực phát ra từ nam nhân, nhất thời lại có chút chẳng hiểu ra làm sao, kẻ cần giết y đã giết, cũng đã giết gần hết rồi, nam nhân này lại đến đây đăm đăm nhìn y với vẻ tiếc hận cùng nghiệt ngã như vậy làm gì a, chỉ sợ có người không biết còn nghĩ Uất Dương y bắn chết không phải đạo tặc mà là cha mẹ nam nhân ấy đâu.

    Đùa gì vậy chứ, giết người vô tội chính là một trong những đại kỵ của các chủ đại nhân đó có được không, có cho thêm mười cái mạng y cũng không dám, có một các chủ tốt như vậy hiện tại không dốc sức bán mạng cho ngài thì không biết phải chờ tiếp đến kiếp nào a.

     "Các chủ đại nhân đến rồi!".

    Từ tít đằng sau vang vọng lên thanh âm hô hoán báo hiệu, liền cũng chỉ trong ngay một khắc đó gần hai ngàn nhân sĩ chẳng ai nói lời nào, càng không có chút náo loạn xô đẩy, chỉ thấy bọn họ đầy tự giác và hết sức quy tắc lập tức dạt ra hai bên, mở rộng thành một cung đường trống trải.

     Hai bên nhân sĩ chẳng ngại dưới chân có bao nhiêu sỏi đá, chỉ cần nghe được tiếng gót ngựa liền lập tức quỳ một chân xuống đất, cúi đầu chắp tay trăm miệng một lời.

     "Cung nghênh các chủ đại nhân!". 

    Chỉ thấy thật chậm rãi từ giữa cung đường được lớp lớp nhân sĩ mở ra, Tử Kỳ ôm lấy Kiều Tiểu Kiều trên cùng một con ngựa ngạo nghễ đi xuyên qua sự nghênh đón đầy lễ nghi và hào hùng của đoàn nhân sĩ, nối đuôi sau các nàng lần lượt là những gương mặt quen thuộc như Phạm Lão, Phạm Thiếu, Dương Nghĩa Thành, Đan Nhược Vương...

     Và cuối cùng là những tên đạo tặc đã từng có mặt trong suốt trận chiến vây công đoàn thương nhân năm ngày trước, mặc dù không hẳn đầy đủ, nhưng đó cũng là những kẻ mà Tiểu Kiều ít nhiều nhớ được mặt mũi.

     Theo gót ngựa ung dung tiến lên, một lúc sau Tử Kỳ các nàng cuối cùng cũng đi lên đến được hàng tiên phong. Bấy giờ Tiểu Kiều cũng thập phần sáng mắt, nàng nâng tay chỉ về hướng cửa thành mà nói với Tử Kỳ.

     "A Kỳ... Liền tính cả tên đó, tổng cộng phải là 172 người nha. Ta nhận biết hắn, hắn chính là kẻ đã bắn ta đó".

Nàng nhớ rõ ngày xưa Tử Kỳ đã từng nói, một người bình thường trung bình chỉ có thể nhớ đến khoảng 150 người, vì để chứng minh với Tử Kỳ một chút năng lực, Tiểu Kiều đã phi thường để ý đếm nhẩm từ suốt chặng đường đến đây, hừ, chỉ tiếc số còn lại đều đã chết, nếu không nàng chắc chắn còn có thể bắt lại nhiều kẻ hơn nữa đi.

      Vốn còn chẳng rõ Tiểu Kiều để ý số lượng như vậy làm gì, nhưng khi nhìn thấy nét phụng phịu bất mãn kia trên gương mặt nàng ấy, Tử Kỳ mới mơ mơ hồ hồ mà dò xét lại chút ký ức, chợt, như đã nghĩ ra ý đồ chân chính của Tiểu Kiều, làm nàng bỗng thật tâm bật cười, đáy mắt như mềm mại đi đầy sủng nịnh nhấc tay xoa đầu Tiểu Kiều cười nói.

     "Nhiều năm như vậy vẫn là Tiểu Kiều ghi thù dai a, bất quá 172 đã là rất nhiều rồi, Kiều tiểu thư của chúng ta thật sự là quá giỏi". Tử Kỳ nhịn không được nâng lên ngón tay cái, mặt trang vẻ nghiêm túc mà đuôi mắt vẫn ngậm cười, nói lời tán thưởng.

    Trước thái độ khinh miêu đạm tả của nàng, Tiểu Kiều bĩu môi: "Ngươi là đang trêu ngươi ta có phải hay không?".

    Tử Kỳ: "Không hề có nha". nàng vội giơ lên hai tay, làm như thật sự như có thể tại chỗ phát thề.

Đáp lại là việc Tiểu Kiều quay mặt đi, biểu thị không muốn lại tranh cãi vấn đề vô nghĩa này với nàng nữa.

    Nhưng điều đó cũng không làm Tử Kỳ nguôi đi thậm chí một tia ý cười bên khóe mắt khóe môi. Rất nhanh, đáy mắt nàng giống như xoẹt ngang qua một tia thâm trầm cực kỳ khó nắm bắt, nàng chợt thay đổi chút sắc mặt dừng lại cương ngựa, từ kẽ răng phát ra đạo thanh âm dứt khoát quay sang ra lệnh.

    "Phạm Thiếu, ngươi đến mang Vương Đỉnh Chi lại đây".     

     "Tuân mệnh các chủ".

    Phạm Thiếu ngay lập tức nhận lệnh, nhấc cương khiến con ngựa dưới thân y nhảy lên hai chân như chuẩn bị tư thế phi nước đại, tiếng hí ngựa kéo dài đầy hung mãnh cũng cùng lúc mà vang lên.

Tử Kỳ: "Phạm Thiếu chậm đã". Ngay chốc lát khi mà chiến mã dưới thân Phạm Thiếu sắp sửa vùng khỏi cương vụt lên thì Tử Kỳ lại lên tiếng ngăn chặn, nàng từ bên cạnh thân ngựa rút ra một thanh kiếm dày nặng, dặn dò y:

  "Mang theo cái này".


    Nắm trong tay thanh kiếm vẫn còn chưa khô hẳn vệt máu mà xông lên phía trước, Phạm Thiếu trong đầu rõ là có điểm chẳng biết ra làm sao, y thập phần không hiểu ý tứ Tử Kỳ đưa cho y thanh kiếm của nàng để làm gì, không phải nói chỉ cần đem Vương Đỉnh chi quay lại thôi sao. Hay là, Tử Kỳ đây là cho y xem như phần thưởng biểu hiện ngày hôm nay a. Như Như vậy, cũng quá làm y thụ sủng nhược kinh rồi đi.

    Phải biết rằng, mức độ Phạm Thiếu ngưỡng mộ Tử Kỳ nếu như so với A Hoa hâm mộ Điêu Thuyền, còn muốn cuồng nhiệt hơn rất nhiều lần đâu. Từ lúc nhận thức Tử Kỳ cho đến nay, có món vật dụng nào qua tay nàng mà y không xem trọng đến như bảo bối?, chẳng hạn như miếng áo rách mấy ngày trước, hắn đến nay cũng không dám nghĩ tới chuyện vứt đi, trái lại vẫn còn như vật bất ly thân giữ trong người đây.

   Tuy nhiên, trời tính vậy mà không bằng Tử Kỳ tính, còn chưa ôm vui vẻ được bao lâu, Phạm Thiếu rất nhanh sẽ thấy trên đời này căn bản chẳng ai cho không ai cái gì.

      Nhìn Phạm Thiếu kẹp thanh kiếm trong lòng mà vui vẻ đến quên trời đất, bộ dạng cao hứng rõ ràng như vậy nhất thời làm cho Tiểu Kiều tràn đầy nghi hoặc.

     "Kiếm của ngươi làm bằng vàng sao?".

  Nghe được câu hỏi này, Tử Kỳ bỗng phụt cười, sau mới xua tay đáp: "Đương nhiên không phải"

  Tiểu Kiều vẻ mặt thập phần khó tin: "Vậy hắn vui vẻ như vậy làm cái gì a?".

  Tử Kỳ trái lại không cười, kéo vệt môi nghiền ngẫm: "Hắn cần nó bảo mệnh, cũng để cho người khác cái sắc mặt tốt nha"

    "Ai cơ?". Tiểu Kiều nhịn không được quen miệng vội thốt ra.

    "Người này nàng cũng biết mà". Đôi mắt Tử Kỳ nhìn xa xăm, như nhìn Phạm Thiếu lại giống như tầm mắt có hơi cao một chút, trong con ngươi đầy ánh sao trời như chao đảo xuất hiện vệt ám nhiên, khi toan tính cũng là một loại thú vui đầy tao nhã.

    "... ". Tiểu Kiều bất tri bất giác cảm thấy càng nói chuyện với Tử Kỳ càng làm cho trí thông minh của mình trông thật nhỏ bé làm sao.

  Tử Kỳ chợt lên tiếng như nhắc nhở nàng nên tập trung hơn: "Chú ý quan sát, kịch hay còn ở phía sau".

   

    Quả nhiên, khi nam nhân giáp bạc phía trên nhìn thấy có người đơn thương độc mã phi ngựa chạy tới trước cổng thành, động thái nhanh chóng lại thập phần tự nhiên tựa như ra vô chốn không người. Khỏi phải nói, điều này đích thật đã chọc tới lửa giận trong lòng y thật sự bùng nổ lên.

    Trong chiến trận dưới chân thành cũng chính là đất đai thuộc thành, kẻ nào phạm phải nhất định là địch nhân, là biểu thị xâm lược, đồng thời ngay khi vó ngựa của Phạm Thiếu dẫm đến ngay bên cạnh Vương Đỉnh Chi, y lại một phen chẳng xem ai ra gì chẳng coi ai vừa mắt, đầy tàn nhẫn vung dây thừng buộc lấy cả cơ thể đã kiệt quệ đến thoi thóp của Vương Đỉnh chi, một đầu khác buộc lên lưng ngựa mà lôi trở về. Hành động tàn bạo xem sinh mạng của một người sống sờ sờ như khúc gỗ kéo đi chẳng hơn chẳng kém này, đích xác đã chạm tới, không, là vượt qua ranh giới chịu đựng của nam nhân giáp bạc trên thành.

     Nam nhân cả người như tỏa ra một luồng khí tràng đầy áp bách khó chịu và uất nghẹn giận dữ tột cùng, từ đầu đến chân đều như âm thầm nói lên kẻ bất cận chớ đến gần. Mắt thấy Phạm Thiếu bên dưới đã kéo Vương Đỉnh Chi đi được vài bước rồi, nam nhân tự nhiên là nộ bất khả át, y chẳng thể nhịn thêm được nữa liền quay sang bên cạnh giật lấy cây giáo của quân binh giữ tường thành, lấy đà bằng chân trái và cả người như cong về phía sau. Nam nhân trong một khoảng khắc tựa biến bản thân làm cung và lấy giáo làm tên, dùng lực toàn thân nhắm thẳng sau gáy Phạm Thiếu mà phóng ngọn giáo nhọn bay tới.

      "Tặc nhân phạm ta tất chết!".

    Theo sát thanh âm gào rống đầy giận dữ của nam nhân là mũi giáo sắc nhọn mang theo âm phong, vun vút theo đà và lực hút từ mặt đất, chẳng khác gì mãnh hổ thêm cánh tăng gấp đôi tốc độ xé gió lao đi, khí thế như vậy chắc chắn đủ để bất kỳ một kẻ nào bị nhắm trúng cũng chẳng thể trở tay cho kịp.
   

     Tất cả hành động diễn ra quá mức nhanh chóng, ở ngay thời khắc mà tất cả mọi người đều đang cho rằng kẻ tàn ác phía dưới kia sẽ không tài nào còn có đường thoát thì ...

Ấy cũng là lúc Tử Kỳ ở đây kéo lên một nụ cười thập phần nham hiểm và đắc ý.

    Bát Kỳ Phạm Thiếu, nói như thế nào, cũng đã từng là người được chọn ngồi lên vị trí bát Tinh, mà vị trí này, nếu không có gì nổi bật hơn người thì há trong bát Tinh đều là chỗ ai muốn cũng đều có thể lên ngồi sao!.

      Chỉ thấy, Phạm Thiếu chỉ với nửa cái chớp mắt tựa như làm một phen ảo thuật biến hóa ra cặp mắt sau ót, hành động đầy vi diệu khi y động tác phản ứng nhìn đến trái lại rất chậm rãi rõ ràng, mà hơn thế là không chút kém phần vô cùng dứt khoát rút ra thanh kiếm mà Tử Kỳ đã đưa cho, dùng một tay vung lên thanh đao cản phá thế tiến cắt phong của mũi giáo.

    Nháy mắt, mũi giáo bị cuồng lực của lưỡi kiếm tách ra làm hai, thanh kiếm lại theo đà từ lực lượng tràn đầy còn sót lại trả ngược về hướng nam nhân trên thành. Chỉ một sát na như vậy tình thế đã thay đổi từ kẻ đi săn biến thành con mồi, từ người vốn định sẽ chẳng kịp trở tay biến thành nam nhân trên thành mới là kẻ nhất thời ngăn không được cơn sóng dữ cuồng quét từ mũi kiếm hướng lên nọ.

   Lưỡi kiếm nhuộm máu của Tử Kỳ bị Phạm Thiếu ném vút lên tường thành, rồi lại rơi ngược xuống, nó mang theo nét nghiễm nhiên và đầy vẻ đẹp sát phạt, lưỡi kiếm như có linh tính mà vẫn còn rung lên khi cắm thẳng đứng xuống những viên đá thô dưới chân nam nhân giáp bạc. Đồng thời, từ trên lưỡi kiếm hướng xuống ấy, lăn theo đà là một vệt máu nhỏ li ti chảy xuống.

     Nam nhân giáp bạc sững người, rõ ràng là tin không được vào mắt mình những điều phi lý vừa diễn ra, y đưa tay sờ đến nơi hơi hơi mát lạnh bên sườn mặt phải, cuối cùng sờ đến một vết xước cắt đến rướm máu, vậy mà, y lại không hề biết, cũng không cảm nhận được bất kỳ một chút đau đớn quá mức nào. Tựa như, kẻ kia đã vô tình dạy cho y thấy được một loại khác của cái chết, thứ gọi là....  chết nhẹ nhàng.

      "Các chủ, ngài quả nhiên liệu sự như thần".

      Không những Phạm Thiếu, mà gần như tất cả những nhân sĩ có mặt ở đây đều như giấu không được sự ngạc nhiên trên vẻ mặt, bởi họ rốt cuộc cũng thấy được thực lực thật sự của người đã đứng trên hàng Tinh này. Bất quá, khi nghe Phạm Thiếu hớn hở trở về ca ngợi lên mấy lời này, toàn thể mọi người càng như kinh nghi gấp bội, trong lòng vội vàng khẳng định quả nhiên, các chủ bọn họ đích thị là bậc thần thông.

   "A... A Kỳ?". Tiểu Kiều nắm lấy cánh tay áo Tử Kỳ, tròn mắt nhìn nàng mà nói lắp bắp.

  "Ngươi nói nam nhân đó, chắc không phải là Chu Du đi?".

    Đến giờ phút này, Tử Kỳ mới không lại giả thần giả quỷ để Tiểu Kiều tiếp tục đoán mò nữa, nàng khóe môi đạm bạc ngậm ý cười đến vô cùng kiêu căng ngạo mạn, đáp:

   "Đúng a, thật là Chu Du, y còn không là trượng phu hụt của nàng sao!".

    Tiểu Kiều sau tràng cảnh vừa rồi vốn thật lòng vẫn còn có chút chịu không được chấn kinh. Nhưng cho đến khi được Tử Kỳ khẳng định suy đoán của nàng rằng nam nhân giáp bạc trên thành ấy chính là Chu Du, nàng trái lại đổi thành càng nhịn không được thật muốn mắng người rồi.

    Cái gì gọi là trượng phu hụt của ta, người nhỏ mọn ghim thù rõ ràng mới chính là nàng, Trương Tử Kỳ đó có được hay không!. Nguyên lai, chính mình chút tâm tư so Tử Kỳ vẫn thật là xa không với tới a.

  Người này lần đầu chiến tình địch, đánh đều muốn sạch sẽ mặt mũi người ta rồi.

Nghĩ tới đây, Tiểu Kiều lại nhịn không được trộm cười, muôn phần vui vẻ lại ngọt ngào thấm vào cả ruột gan. Hóa ra, Tử Kỳ trong mười năm ấy không phải vẫn như nàng làm bộ, là luôn vô tâm vô tình chẳng để ý chút nào đến chuyện của tỷ muội các nàng như vậy.




     "Chu công tử, ngài đấu không lại nàng ấy, hà cớ gì phải phiền người hại mình cố chấp như vậy".

     Thanh âm nữ nhân từ nơi góc cầu thang đột nhiên vang lên, giọng nói nhỏ nhẹ và êm ả tựa dáng phù hoa của nàng rơi vào tai như là liều an thần kéo lại cơn lạnh lẽo nơi địa ngục trong lòng Tôn Sách trở về tới nhân gian.

    "Ngươi... Ngươi biết kẻ đó sao". Chu Du như tin không được mấy lời mà y vừa nghe được, bước vội chạy tới gần cạnh nữ nhân, chỉ tay về hướng đoàn người Tử Kỳ nói.




   Nữ nhân: "Biết.. Hoặc nói.. Là từng rất thân thuộc".

    Dứt lời, nữ nhân như âm thầm kéo lên mạt cười thật nhẹ nhàng, dưới lớp vải mạn sa che giấu ngũ quan, nụ cười của nàng như bị ánh tà dương đỏ thẳm của bầu trời hòa quyện lấy và lặn chìm xuống,

Vẫn có thể biết nó không vô vị nhưng lại làm người chẳng rõ ý tứ trong đó rốt cuộc là ngọt ngào, hay là đắng chát.

_________________________

Áaaa!!!. Đại Kiều cuối cùng cũng lên sân!. Nhị phu nhân xuất hiện rồi!!!

Tại hạ high quá chụy iêm ơi, hú hú áu áu áuuuuuuu.

Chúc đại gia năm mới vui vẻ, mọi sự như ý, an khang thịnh vượng~

Tiểu Lu Cát: Đã trả lễ 10 chương!.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com