TruyenHHH.com

Bh Tu Viet Tinh Nhan Cua Tong Tai Khuc Bach Than Quan


Sau khi nhận được điện thoại từ Trần Hiểu Nhược xong, rốt cuộc tâm tình của Giang Trần Nhi cũng được thư thả. Nàng đứng cạnh cửa ban công, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm nay, không hề thấy gì khác ngoài một mảnh đen xám, phía dưới là một khoảng trời riêng tách biệt thế giới của nàng và cuộc sống xa hoa dưới đó. Ánh đèn điện đường sáng chói lóa từ những cột đèn, các cửa hàng xung quanh, và cả những chiếc siêu xe đang thong thả, hoặc lướt nhanh trên đường. 

Dường như, nơi đó không thuộc về nàng. Cuộc sống của Giang Trần Nhi nàng vốn rất bình yên, êm ả lớn lên giữa vùng nông thôn trong một tỉnh lẻ nhỏ, tiểu học, trung học. Tất cả đều bình dị trôi qua, thậm chí, có lúc nàng đã nghĩ, mình sẽ chứ như vậy trôi qua những tháng ngày này. 

Nghĩ thì chỉ thuộc về nghĩ, mọi thứ vẫn không thể như ý muốn được, nhất là khi gặp được Trần Hiểu Nhược. Nếu nói đến người làm nàng đảo lộn, thì cũng phải kể đến công Dương Khiêm. Không nhờ hắn sau khi học xong liền ra nước ngoài, thì sao nàng có thể đến X thị học tập làm việc. Và cũng nếu không phải nhờ hắn kết hôn với Long Tú Lệ, thì sao nàng có thể đau khổ từ trong sương mù tìm được Trần Hiểu Nhược chứ.

Giang Trần Nhi đến giờ vẫn không thể tin được, rốt cuộc có một ngày mình sẽ tìm được một người như vậy. Mọi chuyện cứ như trong mơ, mà nàng chính là một cô tiện tì trong giấc mơ xinh đẹp ngọt ngào này. Thay vì là hoàng tử cưỡi bạch mã đến tìm nàng, thì Trần Hiểu Nhược cũng như nàng. Là một nàng công chúa kiêu xa lạnh lùng, nơi nàng ở là tại một vùng đất rộng lớn, phồn hoa, nàng có mọi thứ và mọi người đều rất yêu thích nàng. Nhưng, tại sao nàng lại có thể liếc mắt nhìn đến một kẻ thấp kém như nàng chứ?

Giữa mình và nàng dường như khoảng cách là xa không thể với tới. Giang Trần Nhi không nghĩ tới, rồi cũng có một ngày công chúa kiêu ngạo dám bước chân xuống nơi vũng bùn lầy. Nơi tăm tối này, để tìm gặp mình. Phải, bởi vì thân phận và cuộc sống quá tầm thường của mình mà Giang Trần Nhi không dám nghĩ, Trần Hiểu Nhược yêu nàng, muốn nàng đến nhường nào.

Tình yêu! Trước đã nghĩ, cứ như vậy bình thản sống qua ngày, gặp được một người đàn ông thích hợp liền kết hôn. So với một cô bé hiện đang học cấp ba thì, tâm hồn Giang Trần Nhi cũng không kém là bao. Lần đầu tiên rung động, chờ đợi, đau đớn để rồi tìm thấy tình yêu đích thực cho cuộc đời mình. Nhớ lại, chỉ càng khiến nàng điên loạn, nàng muốn gặp Trần Hiểu Nhược. Tay muốn ôm choàng lấy Trần Hiểu Nhược, hôn nàng, nói cho nàng biết, mình yêu nàng đến nhường nào.

Tôi muốn được yêu thương, tôi muốn cùng người mình yêu cùng nhau đi hết quãng đường còn lại của đời người!

Giữa lúc đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn này, đột nhiên điện thoại cầm trên tay lại vang lên cắt ngang mất. Giang Trần Nhi hơi nhíu mày, nhìn màn hình hiện lên dãy số quen thuộc, sắc mặt liền có chút hòa hoãn lại. Thôi không nhìn trời nữa, Giang Trần Nhi liền đóng cửa vào phòng, nghe điện thoại. 

Là Hà Vân gọi đến, nói nàng đang rất chán không có gì làm nên gọi đến muốn rủ Giang Trần Nhi cùng đi đâu đó giải khuây. Vốn định không ra ngoài, nhưng nghĩ đến vẻ mặt Hà Vân mỗi khi mình không đáp ứng nàng gì đó, Giang Trần Nhi đành phải đồng ý. Ai biết nếu khi nãy nàng không đồng ý, Hà Vân sẽ rên rỉ tỉ tê thêm gì nữa không chứ.

"Đây là..." Nhìn đến nơi mình đang đứng trước mặt này, Giang Trần Nhi chỉ cảm thấy một trận choáng váng, đầu óc quay mòng mòng hết nhìn cái bảng đèn màu ghi chữ trước mặt rồi lại quay sang nhìn Hà Vân. 

Hà Vân mặt một vẻ hiển nhiên như đúng rồi nhìn Giang Trần Nhi, đôi mắt chớp động nhìn nàng, nói:

"Vào đây đi, hiện tại tớ đang rất chán, tụi mình vào đây uống vài ly cooktail. Nghe nói dạo này có một bartender làm đồ uống rất ngon, thử không?!" 

"...." Mặc dù lúc này Giang Trần Nhi rất muốn từ chối nhưng, Hà Vân thì lại không cho phép nàng như vậy. Ánh mắt cùng vẻ mặt đầy biểu cảm đáng thương đấy, trưng lên chỉ để Giang Trần Nhi đổ gục. Có điều, nếu nàng không ngã nữa thì Hà Vân cũng sẽ gồng sức kéo nàng vào cho bằng được.

"Hai ly volka nào." 

Rốt cục vẫn phải vào trong, nơi này không đối với Giang Trần Nhi mà nói không hẳn là xa lạ, bởi vì đây là nơi nàng và Trần Hiểu Nhược gặp nhau, Bạch Dạ Phong. Với Hà Vân mà nói, cũng không hề có chút xa lạ gì, còn phải nói là rất quen thuộc. Hơn phân nửa tiếng lương hàng tháng của nàng đều được chi vào việc đến bar. 

"Một thôi, tôi uống chút đồ nhẹ là được, tốt nhất là nước chanh đi." Thấy nàng gọi hai ly ra, Giang Trần Nhi lập tức phản lại, nàng cũng không muốn mình theo Hà Vân mà quên cả đường về nhà.

"Tôi không pha nước chanh, chỉ có cooktail chanh nhưng mà tôi cũng không muốn pha." 

Giang Trần Nhi và Hà Vân hai người một mặt nhìn nhau, câm lặng nhìn sang người đang nói. Chỉ thấy được sườn mặt người nọ thôi nhưng Giang Trần Nhi vẫn có cảm giác quen thuộc, tựa như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải? Rốt cục người cũng chịu xoay mặt lại cho hai nàng nhìn, vẻ mặt đạm nhiên của Giang Trần Nhi lập tức biến thành thất thố. Kinh ngạc nhìn người trước mắt, chỉ mới cách nhau mấy tháng thôi, nhưng sao nàng đột nhiên có cảm giác người này khác xa so với người của mấy tháng trước như vậy.

Lâm Vấn Vấn nhàn nhạt liếc nhìn sang Hà Vân, rồi lại nhìn sang Giang Trần Nhi. Mặt ngoài vẫn như không có gì, có điều trong mắt thì đã có chút dao động, rối loạn lên rất nhanh thì lặng xuống. Tựa như mặt hồ trong xanh tĩnh lặng, một cơn gió thoảng qua cũng không thể khiến nàng dao động vài đợt gợn sóng vậy. Khuôn mặt nàng, đôi mắt hiện vẻ ranh mãnh hiện tại ảm đạm như người từng trải qua tang thương. Nếu không phải Giang Trần Nhi nhìn thấy phần dao động đó, thì thật khó để làm nàng tin được đây là Lâm Vấn Vấn, hay chỉ là một người nào giống nhau.

"Volka thì được, riêng nước chanh, thì..." Vốn đều là người quen của nhau, cho nên Lâm Vấn Vấn cũng không muốn làm khó gì Giang Trần Nhi, nghĩ ngợi hồi lâu, nàng lại nói:

"Bất quá, tôi có thể pha cho cô một vài thứ không có nồng độ cồn cao, thế nào? Chỉ thanh nhẹ thôi." Nói rồi Lâm Vấn Vấn nhìn chằm chằm vào Giang Trần Nhi, như đang chờ câu trả lời từ nàng.

Giang Trần Nhi bị nhìn đến có chút ngượng ngùng, mặt ngoài thì vẫn không hiển lộ gì, nhàn nhạt đáp lại: "Được." 

"Tớ nói cậu nghe nè Trần Nhi, hừ, nếu đã đến bar rồi thì sao còn uống ba cái nước này chứ? À, hay cậu lo sau khi mình say rồi sẽ không về được nhà chứ!? Yên tâm yên tâm đi, tại đây còn có dịch vụ phòng chờ cho khách qua đêm đấy, nếu có say cũng khỏi lo sợ gì." Hà Vân vẻ mặt ghét bỏ khinh bỉ nhìn Giang Trần Nhi.

Lần này Giang Trần Nhi không có đáp lại lời Hà Vân, chỉ lặng im nhìn nàng một hồi. Quả thật nàng đã hết lời nói với Hà Vân rồi, rốt cuộc thì Hà Vân đã đến đây biết bao nhiều lần rồi chứ! Mà có lẽ Giang Trần Nhi mà biết được thì chắc ngất mất, bởi vì con số lần này lớn đến nỗi nàng cũng phải chấp tay bái Hà Vân thôi.

Tất nhiên là Hà Vân cũng nhìn ra vẻ khó tin được trong mắt Giang Trần Nhi. Có biết cũng mặc kệ, nàng rất lười thanh minh cho bản thân mình lắm. Người nào hiểu nàng sẽ không kỵ nàng. Nếu muốn hỏi nàng, lí do vì sao đến đây nhiều như vậy thì, bởi vì, chuyện này nói đi nói lại cũng đều có liên quan đến Hồng Nhi cả.

Mỗi lần nghe Hồng Nhi nhắc đến bạn trai của mình là Kim Quân, thì Hà Vân thật hận không thể lập tức đến đây uống cho thật say. Riết cũng thành quen, lần nào nàng đến cũng đều say mèm ngã lên ngã xuống. Nếu không phải Tam Ca tốt bụng mang nàng đến phòng nghỉ, không biết giờ nàng đã đi về đâu.

"Đây, xin mời." Trong lúc hai người kia nhìn nhau với ánh mắt mập mờ khó hiểu, Lâm Vấn Vấn đã hoàn thành xong công việc của mình. Mang hai cái ly chứa đầy chất lỏng mờ ảo xinh đẹp đến trước mặt hai nàng xong, Lâm Vấn Vấn liền quay sang tiếp tục làm việc, cũng chả bận tâm thêm chút gì về lời khen hai người cả.

Thỉnh thoảng, Lâm Vấn Vấn lại liếc sang nhìn Giang Trần Nhi một hồi, sau đó thở dài chán chường. Đã rất lâu rồi, nàng vẫn chưa nghe được một chút tin tức gì của người kia cả. Chỉ muốn biết nàng có ăn uống đầy đủ hay không, có nhớ đến một người như mình không. Hay là, nàng đã gặp được một người nào đó rồi yêu người, bỏ quên mình ở đây. 

Càng nghĩ Lâm Vấn Vấn càng cảm thấy trong lòng chua xót, hô hấp cũng có chút khó khăn. Nén nhịn thứ cảm giác này lại, Lâm Vấn Vấn như cũ, mặt không đổi sắc tiếp tục làm việc. Vốn tưởng sẽ không cách nào tìm kiếm được những người thân quen hỏi người nàng đang đợi có sống tốt hay không? Lại không nghĩ tới, hôm nay rốt cuộc gặp được. 

Nghĩ vậy, Lâm Vấn Vấn lén nhìn sang Giang Trần Nhi. Người này chính là hi vọng duy nhất của mình lúc này. Trong lòng thầm ra quyết định xong, trên miệng nàng bất tự giác nở một nụ cười mà đã lâu lắm rồi mọi người chưa được thấy. Chỉ trong thoáng chốc thôi, nhưng cũng đủ làm các mỹ nữ ngồi tại quầy phải đỏ gay mặt nhìn chằm chằm lấy.

"Giang tiểu thư, cô có thể dành chút thời gian cho tôi sau khi xong không?" Lâm Vấn Vấn đưa đến cho Giang Trần Nhi thêm một ly cooktail nữa, lãnh đạm hỏi.

Giang Trần Nhi không nghĩ tới Lâm Vấn Vấn lại đột nhiên hỏi nàng như vậy, tuy rằng hơi lo ngại nhưng rốt cục vẫn là đồng ý. Nàng biết, Lâm Vấn Vấn đây là muốn hỏi nàng điều gì. Nhưng mà, sợ là nàng không thể nói được, bởi vì mình đã hứa với Trần Hiểu Nhược. Nếu có gặp được Lâm Vấn Vấn, nàng có hỏi, thì tốt nhất mình đừng nói gì với nàng cả, nhất là về Trần Hiểu Mộng.

Trong lòng thầm nghĩ ngợi không biết nên như thế nào nói chuyện với Lâm Vấn Vấn, Giang Trần Nhi nghĩ mãi bất giác đã nghĩ hơn hai tiếng đồng hồ. Nhìn Hà Vân có chút ngà ngà ngồi đó cười ngốc với mình, Giang Trần Nhi chỉ biết thở dài đỡ nàng đi ra khỏi cửa. Vừa ra khỏi cửa, nàng đã thấy Lâm Vấn Vấn đứng đó chờ mình, trong lòng có chút chột dạ khó xử nhìn nàng. Đợi mình bắt được một chiếc xe taxi cho Hà Vân, Giang Trần Nhi dặn dò địa chỉ xong mới quay lại, đối mặt với Lâm Vấn Vấn.

Lâm Vấn Vấn thấy Giang Trần Nhi đứng trước mặt mình, trên mặt thì hiện đầy vẻ khó xử. Nàng biết, hẳn là Giang Trần Nhi không muốn cho nàng biết, người nàng muốn biết hiện đang ở đâu. Nhưng như vậy cũng không sao cả, điều Lâm Vấn Vấn muốn hỏi nhất là, Trần Hiểu Mộng hiện giờ có đang sống tốt không thôi.

Nếu là có, hẳn đối với nàng như vậy là quá đủ rồi!

"Xin cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn hỏi, hiện tại cô ấy có khỏe không thôi. Ngoài ra, không có ý gì khác cả." Giang Trần Nhi còn đang nghĩ chút nữa nếu Lâm Vấn Vấn hỏi, cô nên trả lời như thế nào, lại nghe nàng mở miệng nói trước. Câu hỏi dĩ nhiên nằm ngoài dự đoán của nàng, chớp chớp mắt khó hiểu nhìn Lâm Vấn Vấn. Sau khi xác định được người này chỉ muốn có như vậy thôi, nàng mới nói:

"Em ấy khỏe."

"Vậy, cô ấy có —— Nhắc gì đến tôi không?" Đây mới chính là câu nàng muốn hỏi nhất.

"Ưmm, không gì cả." Giang Trần Nhi nhẹ lắc đầu, nhìn ra vẻ thất lạc trong mắt Lâm Vấn Vấn. Muốn khuyên nàng sớm chút buông bỏ, nhưng rốt cục vẫn không làm, bởi vì nàng đâu là gì trong cả hai đâu. Chỉ có riêng Trần Hiểu Mộng mới biết được, trong tâm trí của mình, Lâm Vấn Vấn là gì. Và, Lâm Vấn Vấn cũng vậy, chỉ riêng hai người mới biết được, đối phương quan trọng đến nhường nào trong mình.

Tuy đáp án không đủ thỏa mãn mình, nhưng Lâm Vấn Vấn vẫn dừng lại không tiếp tục làm khó thêm Giang Trần Nhi nữa. Chào tạm biệt Giang Trần Nhi xong, nàng toang muốn đi. Đột nhiên lại thấy đằng xa có một chiếc xe máy đang lao đến hướng Giang Trần Nhi với vận tốc rất nhanh. Trong lòng có chút lo sợ, Lâm Vấn Vấn không suy nghĩ nhiều liền lao đến ôm chầm lấy Giang Trần Nhi né qua một bên.

"Cẩn thận!"

Người lái xe kia như cố ý va chạm, phần đuôi xe cũng lái lệch sang một bên đụng vào chân phải của Lâm Vấn Vấn, khiến nàng đau đến khụy ngã xuống đường. Riêng phần Giang Trần Nhi, từ đầu đến cuối vẫn chưa hiểu chuyện gì sắp xảy ra với mình. Khi nãy chỉ thấy Lâm Vấn Vấn la lớn rồi nhào tới ôm lấy mình, hồn còn chưa vào xác đã thấy Lâm Vấn Vấn một tay ôm eo nàng một tay ráng sức ôm lấy bắp chân phải của mình.

Giang Trần Nhi ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy người lái xe máy khi nãy đang quay đầu lại nhìn các nàng. Mặc dù khoảng cách có chút xa cách, nhưng men theo ánh đèn điện trong một tiệm quần áo gần đó, Giang Trần Nhi vẫn có thể thấy rõ. Đôi mắt người đó, tựa như đang muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy. Trong đầu chợt có ý nghĩ này xông đến, làm Giang Trần Nhi không khỏi rùng mình sợ hãi, vội né đi ánh mắt đó, nàng đỡ Lâm Vấn Vấn vào trong bar lại.

"Không sao, đến đây được rồi. Bên trong còn có bạn của tôi, làm ơn đừng vào nếu không bọn họ lại hoảng loạn lên mất." Dường như đang cố nén đau đớn truyền đến từ bắp chân mình, trong giọng Lâm Vấn Vấn không giấu nổi có chút run rẩy.

"Cô thật không sao chứ, vết thương có vẻ nặng đấy! Không bằng, giờ tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra xem sao." Giang Trần Nhi vẻ mặt tái nhợt lo lắng hỏi Lâm Vấn Vấn.

"Không sao cả, chỉ là va chạm nhẹ thôi, cùng lắm là trầy xước thôi." Để làm an lòng Giang Trần Nhi, Lâm Vấn Vấn nén đau nặng một nụ cười miễn cưỡng với nàng.

"Tôi thấy..."

"Không sao cả mà, cô như vậy càng làm tôi thêm đau đó." 

Nghe nàng nói mình như vậy, Giang Trần Nhi không khỏi nhíu mày hỏi lại:  "Cô đau gì?"

"A, cô cứ vậy làm kẻ cô đơn như tôi đây sẽ cảm thấy mình được quan tâm mà đau lòng chứ sao!?" Nói xong, nàng còn không quên cợt nhã cười với Giang Trần Nhi, thấy nàng đỏ mặt nhìn mình lại nhịn không được cười ra tiếng.

"Dù sao thì, cũng cảm ơn cô đã cứu tôi hôm nay, nếu không có cô kịp thời giúp đỡ thì không biết hiện giờ tôi đã như thế nào rồi." Giang Trần Nhi mỉm cười nhìn Lâm Vấn Vấn, nói lời cảm ơn.

Quả thật nếu không có Lâm Vấn Vấn ở, có khi nào giờ này mình đã nằm gục tại đó, hay là. Trước khi đi, Trần Hiểu Nhược đã có ý nhắc nhở mình cẩn thận, có khi nào, nàng đã đoán biết được sẽ có người muốn hại mình!? 

Là ai?! Ai sẽ dùng loại chuyện đáng sợ này mà hại nàng chứ! Ảnh Nguyệt sao? 

Tại sao?! Vì Trần Hiểu Nhược, mình đã cướp người từ tay nàng cho nên nàng muốn hại mình. Rõ ràng đây không phải một cuộc va chạm thông thường, khi nãy nàng chính mắt thấy được, sự giận dữ trong mắt người kia.

"Để tôi đưa cô về, cô như vậy đi, không an toàn chút nào." Suy nghĩ một hồi, Lâm Vấn Vấn nói tiếp,  "Chuyện này, không đơn giản chỉ là lần này, tôi nghĩ có thể có người muốn ám hại cô?! Tuy chỉ là phỏng đoán nhưng, tôi nghĩ cô nên theo tôi cùng về thì hơn."

"Phải nhưng, như vậy có làm phiền đến cô không?" Giang Trần Nhi khó xử hỏi.

"Cô nghĩ sao? Ngại thì tôi không có, chỉ sợ cô ngại tôi thôi." Lâm Vấn Vấn chớp mắt không quên chọc ghẹo Giang Trần Nhi thêm.

"Vậy làm phiền cô rồi."

Giang Trần Nhi đi theo Lâm Vấn Vấn đến chỗ để xe, nhìn bước chân của nàng tập tễnh dắt xe ra. Cảm giác náy áy trong lòng lại càng thêm sâu, thầm nghĩ có dịp nhất định phải mời nàng cùng mình ăn một bữa cơm cảm tạ mới được. Tuy chân có chút khó đi lại nhưng Lâm Vấn Vấn vẫn vờ như không sao, lê chân đau của mình mang Giang Trần Nhi chạy thẳng trên đường.

Theo sự chỉ dẫn từ Giang Trần Nhi, rốt cục cũng về tới nhà nàng. Lúc này Lâm Vấn Vấn mới để ý đến, chỗ ở của Giang Trần Nhi và mình cách nhau chỉ hơn hai ba tòa nhà, có vẻ như người gần hơn mình thì phải...

"Tôi vào trong được chứ?" Lâm Vấn Vấn lạnh nhạt nhìn Giang Trần Nhi, làm như không có gì hỏi.

"Được, được thôi, nhưng sao cô lại..."

"Đừng hiểu lầm, chỉ là lúc nãy tôi phát hiện, sau đuôi xe mình có thêm vài con chó bám đuôi thôi."

"Vào đi." 

Vừa mở cửa vào đến nhà Giang Trần Nhi, Lâm Vấn Vấn đã ngã gục xuống sàn. Mồ hôi lạnh trên trán từng hột lấm tấm chảy xuống mặt, cằm nàng. Môi nàng khô khốc, giọng cũng có chút khô khan nói:

"Làm ơn lấy cho tôi một cây kéo và một ít băng gạt." 

Giang Trần Nhi thấy vẻ mặt nàng tái nhợt, lại nhìn vết thương ngay chân nàng, giờ đây chỗ bị thương đã bị ướt đẫm một mảnh. Lấy tay che miệng mình, Giang Trần Nhi vội vã chạy đi lấy băng gạt, nàng còn không quên giúp Lâm Vấn Vấn chuẩn bị thêm ít nước nóng.

"Cô mau ngồi lên đó đi, để tôi xử lí vết thương cho." Sau khi lấy hộp dụng cụ y tế đến, Giang Trần Nhi liền đỡ Lâm Vấn Vấn lên ghế, nhíu mày nhìn vết thương nói.

"Vậy, giúp tôi." Lâm Vấn Vấn cũng không nhiều lời thêm nữa, nàng vô lực ngã người ra ghế sofa nói.

"Ừm." Theo sự hướng dẫn của Lâm Vấn Vấn, Giang Trần Nhi đầu tiên lấy kéo nhẹ nhàng cắt rách vải quần quanh vết thương, chuẩn bị nước nóng băng thuốc đợi sau khi xử lí xong phần cắt xéo này liền giúp nàng rửa vết thương. Vốn nghĩ vết thương sẽ không nghiêm trọng lắm, nhưng khi nhìn thấy mới biết, suy nghĩ của mình đã sai rồi.

Trên phần bắp đùi trắng nõn kia là một vết rách dài dính đầy máu, vùng da xung quanh còn bắt đầu xanh tím lên. Giang Trần Nhi hốt hoảng lấy tay ôm miệng ngăn không cho mình kêu ra tiếng, nhìn Lâm Vấn Vấn vẻ mặt cam chịu, trong lòng lại một trận co rút.

"Nhiêu đây đã là bao so với những vết thương trước kia của tôi chứ, đừng lo nữa. Coi kìa cô còn sắp khóc nữa sao? Mau xử lí vết thương cho tôi đi, không tôi sẽ vì đau mà khóc theo mất." Nhìn ra sự lo lắng cùng hoang mang trong mắt Giang Trần Nhi, Lấm Vấn Vấn chỉ nhẹ nhàng nói vài lời, nàng vươn tay ra ôn nhu đặt lên đầu Giang Trần Nhi, an ủi.

"Xin lỗi." Giang Trần Nhi nghẹn ngào nói xong, cũng nhanh chóng giúp nàng xử lí vết thương.

"Tối nay, tôi ở lại đây một đêm nhé?!"

....

"Hiểu Nhược."

Người đang đứng trước khung cửa kính lớn nghe gọi liền quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một cô gái mặc một bộ dạ phục màu đỏ hở vai đi đến cạnh mình. Trên môi còn không quên nở một nụ cười quyến rũ nhìn mình, Trần Hiểu Nhược hờ hững nhìn rồi lại làm như không thấy quay mặt tiếp tục ngắm cảnh.

Ảnh Nguyệt đi đến, nàng thấy Trần Hiểu Nhược lạnh nhạt với mình, cũng không tức giận mà chỉ im lặng khoát tay mình xuyên qua khe hở tay người nọ. Cũng ngắm nhìn khung cảnh phồn hoa lấp lánh ngoài kia, nói:

"Thật đẹp. Thành phố T xinh đẹp, phồn hoa, là một vùng đất với sự phát triển một cách tuyệt vời dành cho các thương nhân và các nhà đầu tư như hai ta."

"Trông mắt cậu, nó đẹp sao?" Trần Hiểu Nhược lạnh nhạt hỏi.

"Ừ, có thể nói rất đẹp. Cậu xem, ngự trị nơi đây không phải là những ánh sao hay gì cả. Mà là những ánh đèn sáng lấp lánh, soi sáng khắp mọi nơi. Nhịp sống nhanh, con người theo thời, muốn hoa lệ có hoa lệ, xa hoa hào nhoáng có xa hoa hào nhoáng, trụy lạc tất cả đều có. Một vùng đất thánh, không phải rất xinh đẹp sao?" Ảnh Nguyệt nhìn theo dòng người phía dưới, nhẹ nhàng nói.

"Xinh đẹp có đó, nhưng là đối với cậu, còn tôi thì, chỉ là một nơi dùng để kiếm tiền thôi." Nơi này chỉ đủ đẹp để nàng có thể kiếm thêm hàng tá lợi nhuận cho mình, ngoài ra, không còn chút giá trị nào cả!

Ảnh Nguyệt nghe vậy, hơi nhướng mày nhìn lên sườn mặt Trần Hiểu Nhược, đôi mắt hờ hững đang nhìn về phương xa kia. Bên trong không chứa đựng một chút nào cả, thậm chí ngay cả bóng nàng cũng không. Đột nhiên Ảnh Nguyệt cảm thấy nhụt trí, chưa bao giờ cảm thấy bản thân thất bại đến như vậy! Thật lòng mới đau làm sao!?

"Trần Lâm, có thể hắn sẽ làm ra một chút chuyện thú vị với cô tình nhân nhỏ của cậu đó." Trần Hiểu Nhược vừa nghe Ảnh Nguyệt nhắc đến Trần Nhi, rốt cục trong mắt cũng có tiêu cự, quay đầu nhìn nàng hỏi.

"Trần Lâm, hắn..." Dám sao?!

Dường như đọc thấu suy nghĩ của Trần Hiểu Nhược, Ảnh Nguyệt chỉ cười khổ một tiếng, nói:

"Cậu lại thế nữa rồi. Sao hắn lại không dám chứ, cậu có thể làm gì được hắn sao?! Sao lúc nào cậu cũng như vậy nhỉ, cứ mãi nghĩ sẽ không có việc gì cả. Rồi có ngày, cô nàng kia cũng sẽ như mình mà thôi." Lúc này vẻ mặt Ảnh Nguyệt tràn đầy sự tiếc nuối, Trần Hiểu Nhược như vậy vẫn không thay đổi, càng khiến nàng đau lòng hơn.

Như đang nghĩ đến điều gì đó, Trần Hiểu Nhược liền nâng khóe miệng, lộ ra một nụ cười thâm thúy nhìn Ảnh Nguyệt, cầm lấy bàn tay trắng nõn của nàng hôn lên nói.

"Đã có người ở cạnh em ấy, bảo vệ em ấy thay tớ rồi."

-----

Tác giả có vài lời muốn truyền đạt đây:

Đầu tiên, cho mình xin lỗi về chuyện đăng muộn, thành thật xin lỗi mọi người. Hai là từ rày trở về sau sẽ có truyện hàng tuần ạ, kể cả edit hay viết cũng vậy. Tuần qua mình rất rất bận, một phần là vì mình năm nay đã 12 rồi, tới lúc quyết định phải chọn khoa, đau đầu chết được. Rốt cục cũng xong nên viết luôn cho xong. Mọi người thông cảm cho em nó cái =]]]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com