(BH) Tiểu Vương Gia của Công Chúa
Chương 45 Kinh Thành Náo Nhiệt
Tiêu Ngọc tay cầm Hắc Kiếm viên ngọc giữa kiếm phát ra ánh sáng màu đỏ càng ngày càng chói mắt , bạch y dính đầy huyết , khuôn mặt anh khí có phần lãnh khốc , môi khẽ nhếch cười đi về phía trước .
Đám Sát Thủ vừa bị kiếm khí oanh tạc , nằm dài trên mặt đất , nhìn Tiêu Ngọc đi đến như ác thần , đôi mắt hoang mang sợ hãi , bọn chúng không cần hỏi ý cũng đồng lượt bò lui về phía sau .
" Ngươi , ngươi đừng qua đây "
" Ác ma , ngươi đừng qua đây "
" Đừng , Đừng giết bọn ta "...
Tiêu Ngọc nghe âm thanh sợ hãi bọn chúng truyền đến , cầu xin tha thứ , thật nực cười , càng nghe âm thanh sợ hãi truyền đến nàng tâm tình càng thích thú , nở nụ cười đầy tiếu ý :" Địa ngục đưa mở cửa đón bọn ngươi , ta đây tiễn bọn người đoạn đường cuối , không cần cảm ơn ta "
" Không ""Xin, Tha cho bọn ta "...Kiếm Vung lên , ánh sáng đỏ huyết của hắc kiếm buông xuống , quyét ngang đám sát thủ , kiếm khí bộc phát , xung quanh cây bị đổ ngã xuống .
Phanh , phanh
Tiếng cây đổ ngã , tiếng kêu thảm thiếc của đám sát thủ truyền quỷ dị vô cùng , trên mặt đất không có bất kì xác trên nào còn lại , tất cả đều bị nổ banh xác chỉ còn huyết nhục dính trên mặt đất .
Đám người Thần Kiếm Sơn trang đuổi đến , kịp nhìn thấy một màng kinh khủng trước mắt , không hiểu sau chợt thấy ớn lạnh cả người , còn có người cầm kiếm không vững chắc .
Linh Chi nhìn màn vừa rồi , nàng không thể hình vung được đây là người thiếu niên gần một năm nay nàng nhìn thấy sau :" Phò Mã "
Tử Y nữ nhân đồng tử co lại " Kiếm Thập Ngũ , Ngọc Nhi ..."
Tiêu Ngọc xử lí xung đám sát thủ , phát hiện phía sau có người đến , tay cầm Vô Ảnh kiếm , quay đầu người lại , nhàn nhạt khẽ nói :" Các ngươi là đến tìm chết ?"
Tử Y Nữ Nhân, nhìn thấy đôi mắt đỏ huyết Tiêu Ngọc khẽ quát " mau lôi lại , Ngọc Nhi đang không tỉnh táo , tiến lên khẳng định sẽ chết "
Lãnh Thiên Sơ nằm thoi thóp , Miệng nhỏ nhắn chảy ra dòng máu lan ra khỏi miệng , nhìn Tiêu Ngọc muốn giết bọn hắn mở miệng ngăn cản " Khụ Khụ , Ngọc Nhi dừng tay , đừng đừng hại bọn hắn, bọn hắn là người ... , khụ, khục ..."
Tiêu Ngọc nghe tiếng quen thuộc vang lên ,dù lí trí bị ảnh hưởng , như yêu đến thấu tâm làm sau không nhận ra, tay liền thu hồi kiếm , phi thân đến bên Lãnh Thiên Sơ , đưa người ôm vào lòng bế lên , ôn nhu lau vết máu , đôi mắt đỏ huyết lộ ra đầy thâm tình , khẽ hống " Không sau rồi , bọn người đáng chết đã bị giết , ta đưa nàng đi trị thương "
....
" Vương gia , ám vệ của phủ công chúa bị người chúng ta vây "
Lãnh Đoàn tâm tình vui sướng nói" Quản gia , người làm tốt mau xuống lãnh thưởng "
" Vương gia , còn một chuyện khó hiểu , Ám Vệ của Lão Tề Vương cũng có một đám hắc y cản đường , người chúng ta đều tập trung ngăn cản ám vệ phủ công chúa , không có khả năng quản ám vệ Lão Tề Vương "
Lãnh Đoàn thoáng trầm tư suy nghĩ , bổng nhiêu đôi mắt tinh quang nghĩ ra đều gì nói :" không cần đều phòng , Bổn Vương biết ai làm , chỉ có hắn biết hành động lần này , đúng suy nghĩ chu toàn , không hổ con của bổn vương "
" Chúc mừng Vương Gia , có một Nhi Tử tốt "
Lãnh Đoàn căn dặn " Nhìn Trầm Lãnh Thiên Tinh , đại kế sắp thành bất cứ ai cũng không được phá hoại , nếu ả không biết đều , ngươi liền ra tay diệt tận gốc , không việc gì ngươi lôi xuống đi
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com