Bh Thuan Viet Quy Duyen
"Ánh ơi".Tiếng gọi phía sau khiến Giản Nhật Ánh giật mình quay lại ,cô thấy Hà Thanh đang đi đến chỗ của mình, gương mặt của cô ấy có chút xanh xao. "Cô Thanh gọi em có chuyện gì sao". Giản Nhật Ánh gật đầu chào Hà Thanh rồi hỏi. "Em đã khỏe hẳn chưa mà đi học, còn bệnh thì nghỉ thêm đi". Hà Thanh lo lắng nhìn sắc mặt của cô, thậm chí còn đưa tay sờ trán cô nữa. Một cơn gió lạnh thoảng qua sống lưng khiến Giản Nhật Ánh giật mình, cô tự động lùi một bước mà né bàn tay đang đến gần, không cần ai nhắc nhở cô cũng biết tự tránh xa những cử chỉ thân mật với người cùng giới. Giản Nhật Ánh lúc trước không lưu ý điểm này, giờ đã cưới vợ nên tự biết giữ mình, cô không muốn vì những chuyện gọi là người thân quen, mà khiến người mình thương phải khóc. Hà Thanh thấy cô tránh né thì cảm thấy hụt hẫng, cô xấu hổ mà rụt tay về đem giấu nó phía sau lưng. "Em nhớ giữ sức khỏe nha"."Dạ em nhớ rồi, không có chuyện gì thì em đi trước". Giản Nhật Ánh nói xong thì gật đầu chào Hà Thanh rồi bước đi. Hà Thanh cắn môi nhìn theo bóng lưng của cô, không hiểu sao dạo gần đây cô không còn cảm giác với bạn trai nữa, trong lòng cô cứ có một cảm giác xốn xang khi ngửi thấy mùi hương từ người Giản Nhật Ánh. Đó là thứ cảm xúc không nói nên lời, nó khiến cô bối rối khi đối mặt với người bạn trai hiện tại, bây giờ khi đi cùng với anh cô thậm chí không muốn dựa vào bờ vai anh nữa. Hà Thanh đưa tay xoa xoa gương mặt mình, cô thở dài rồi xoay người đi về lớp, có những thứ càng suy nghĩ nhiều càng không giải quyết được, thôi thì chuyện tới đâu hay tới đó. Giản Nhật Ánh đang đi về lớp thì nghe có tiếng bàn tán, cô dừng bước chân lại, thì thấy cô bạn thân của mình đang cãi nhau với một cô gái khác, cô nàng cũng liếc thấy cô nên hơi dừng một chút rồi lại bắt đầu mắng chửi. Giản Nhật Ánh cười cho qua rồi lại bước đi tiếp, người đàn ông mà ai cũng muốn giành kia không tốt lành gì. ...........Thụy Dung đứng trước cổng trường chờ người thương, nàng đứng dựa vào gốc đối diện tòa nhà cô đang học, trường Đại học Nhân văn đa số là sinh viên nữ nên được mệnh danh là "nữ nhi quốc". Thụy Dung đứng đó dường như khác biệt với tất cả mọi người, nàng mang vẻ đẹp dịu hiền và sâu lắng , gương mặt nàng không cần son phấn, gò má trắng hồng thơm ngát như hoa sen. Những người đi qua không cưỡng lại được mà phải nhìn nàng một chút, ai mà chẳng thích con gái đẹp lại dịu ngoan như thế. Giản Nhật Ánh vừa đi ra tới hành lang đã bắt gặp bóng dáng người mình thương, cô nhanh chóng đi đến bên cạnh nàng, Thụy Dung thấy cô thì nở nụ cười tươi rói. "Sao lại đến đây rồi, em không sợ bị ảnh hưởng bởi ánh sáng sao". Giản Nhật Ánh cởi áo khoác trùm lên người nàng, dù nàng đã từng nói ánh mặt trời không làm hại được nàng nhưng cô vẫn sợ. "Em nói rồi mà em không sợ". Thụy Dung đưa tay ôm lấy tay cô dịu dàng nói. "Rồi rồi bữa nay muốn uống gì". Giản Nhật Ánh mấy hôm nay luôn dẫn nàng đi ăn uống mấy món ngon."Em muốn đi xem hoa kèn hồng, nhìn người ta chụp ảnh đăng Facebook mà thấy đẹp quá à". Thụy Dung dựa vào vai cô làm nũng. "Để chị đi lấy xe". Giản Nhật Ánh nói xong thì hướng ra nhà xe. Thụy Dung đứng đó chờ không có đi theo, nàng im lặng quan sát người con trai từ tòa nhà đối diện đang tiến đến chỗ cô, ánh mắt nàng híp lại môi cũng mím chặt, trong lòng trào lên cảm giác khó chịu khiến tròng mắt nàng cũng ửng đỏ lên. Minh Huy vừa thấy Nhật Ánh liền vội vã đuổi theo, anh theo đuổi cô lâu rồi mà chưa tán được, anh biết thằng bạn thân của mình cũng thích cô, anh muốn chơi trò mạo hiểm nên phải cua cho được Nhật Ánh. Giản Nhật Ánh đang lùi xe ra thì bị Minh Huy chặn đuôi xe lại, cô cau mày nhìn anh rồi dùng sức mà đẩy ra, bánh xe cán lên chân Minh Huy khiến anh ta la lên một tiếng. "Em nỡ lòng nào làm đau anh vậy Ánh". Minh Huy ôm cái chân cà nhắc mà đuổi theo Nhật Ánh, anh nhăn nhó ra vẻ đau đớn nói. "Anh đừng có mà giả bộ , tôi nói rồi tôi không thương anh làm ơn đừng có đi theo tôi nữa ". Giản Nhật Ánh tức giận ra mặt, cô ít khi để lộ tức giận ra bên ngoài thế này, ngoại trừ Thu Nga cùng tên con trai dai như đỉa đói này. Giản Nhật Ánh leo lên xe rồi chạy đến chỗ của Thụy Dung, cô thường bỏ thêm một cái nón bảo hiểm trong cốp xe giờ lấy ra cho nàng dùng. Thụy Dung leo lên thì xích vào ôm chặt lấy eo cô, nàng xoay người nhìn ra sau thì thấy Minh Huy dắt xe chạy theo, gã này sao mà lỳ thế không biết. Minh Huy cười điểu nhìn bóng lưng của Thụy Dung, dáng người của con nhỏ phía sau còn ngon hơn của Nhật Ánh, anh ta rồ ga rồi phóng theo phía sau xe của cô.Giản Nhật Ánh nhìn vào gương chiếu hậu thì thấy Minh Huy chạy theo phía sau, cô cố ý chạy vào chỗ đông xe để cắt đuôi của anh ta, vậy mà Minh Huy vẫn theo sau cho được. Giản Nhật Ánh bó tay rồi nên mặc anh ta muốn làm gì thì làm, cô chạy ra đường Hàm Nghi để nàng chụp ảnh với hoa kèn hồng, cô chiều nàng lắm nên mấy chuyện này có xá gì. Minh Huy bị kẹt lại đèn đỏ thì sốt ruột lắm, anh rướn người nhìn theo hướng Giản Nhật Ánh vừa quẹo qua, đến khi đèn xanh anh liền rồ ga lên phóng nhanh về phía trước. Đột nhiên một chiếc xe từ trong hẻm chạy ra, Minh Huy vội né nên bị té văng ra đường, không may là một chiếc xe buýt chạy qua cán ngang người anh. Tiếng la của mấy cô lớn tuổi vang lên, Minh Huy bị cán nát nằm dưới bánh xe, máu chảy ra ướt cả mặt đường nhựa, mắt anh cũng bị cán lòi ra phía bên ngoài rồi lăn lóc xuống mặt đường. Những người yếu bóng vía chứng kiến mặt mày xanh mét, có người ôm bụng ói ra tại chỗ, mùi máu người tanh tưởi xộc thẳng vào khoan mũi càng thêm khó chịu. Giản Nhật Ánh bị kẹt lại trong đám đông, cô quay đầu lại nhưng không thấy được vụ tai nạn, cô đành chạy vào hẻm tìm đường khác đi ra Hàm Nghi. Thụy Dung nhìn thấy nhưng không nói gì, chuyện của người ta thì có liên quan gì đến nàng đâu. Chạy một chút liền tới con đường hoa kèn hồng, Giản Nhật Ánh dừng xe bên đường cho nàng chụp ảnh, những cánh hoa tím hồng rụng trên mặt đường nhìn rất thơ mộng. Thụy Dung lấy điện thoại IPhone ra chụp hình, cái này là do cô mua cho nàng dùng, chụp xong nàng liền đăng lên Facebook khoe cho mọi người biết. Thụy Dung rất thích đăng hình, nàng muốn người khác biết sự tồn tại của nàng, bao nhiêu năm cô đơn trong những ngôi mộ chứa tiền nàng sợ lắm rồi. Chụp hình xong Giản Nhật Ánh chở nàng đi ăn, rồi ghé qua cửa hàng của mẹ cô một chút.Chỉ mới có mấy ngày mà bà Thoa cưng Thụy Dung hết biết, hồi mới gặp còn đòi mướn thầy pháp về đánh nàng mà giờ cưng dữ lắm, vừa thấy Thụy Dung vào cửa bà liền kéo nàng đi lựa đồ. Thụy Dung cái miệng ngọt xớt, cứ gọi mẹ ơi ngọt lịm như đường, nàng vừa ngoan lại dịu dàng nên bà Thoa thương lắm. Giản Nhật Ánh ngồi trên ghế nhìn nhân viên bán hàng, rồi buồn chán mà mở điện thoại lên lướt xem, chợt thấy cảnh tai nạn xe của Minh Huy. Cô giật mình khi nhìn thấy con mắt trong ảnh nhìn chằm chằm cô, khuôn miệng méo mó cười lên nham nhở mà nói bằng khẩu hình miệng. "Tôi sẽ kéo em theo tôi".Giản Nhật Ánh giật mình buông cái điện thoại ra, cô chưa kịp sợ hãi thì đã có đôi tay ôm lấy cổ mà thì thầm. "Có em ở đây không cần phải sợ anh ta".........Đêm đó Giản Nhật Ánh nằm mơ thấy Minh Huy, anh ta cười khùng khục mà đưa tay nắm lấy chân cô, nhưng vừa mới chạm được cẳng chân đã bị đá bay, Thụy Dung ôm lấy eo cô kéo vào lòng mình rồi cười lên một cách quỷ dị.Minh Huy thấy mình không làm được gì thì liền bỏ đi, Giản Nhật Ánh giật mình tỉnh lại thì thấy mình đang cấm mặt vào ngực của nàng, cô đỏ mặt mà nhích người về phía sau. Thụy Dung chu môi đưa tay kéo cô lại ôm vào lòng rồi nói. "Ngực em cũng là của chị mà sợ cái gì".Giản Nhật Ánh nghe xong thì càng đỏ mặt, có ai nói cho cô biết người con gái e thẹn ban ngày đi đâu rồi không, cái gì mà ngực của em cũng là của chị, nói cái gì đâu không à. Thụy Dung nhìn cô mặt đỏ không dám ngốc đầu thì thở dài thườn thượt, đầu gỗ thì có đầu thai cũng là đầu gỗ à, người ta đã nói huỵch toẹt ra hết mà còn nhát gan không dám làm gì. Giản Nhật Ánh nằm như vậy mà ngủ thiếp đi, giữa không gian mênh mông trong giấc mơ, cô nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của một cô gái, cô ấy mặt áo dài màu xanh biếc, khóe môi cong lên một nụ cười, âm thanh dịu dàng trong trẻo mà gọi. "Ánh Dương".Giản Nhật Ánh ôm đầu, trong tâm trí dường như có một thứ gì đó gì chặt lấy không cho cô nhớ lại, càng suy nghĩ càng muốn nhớ thì lại càng đau, cô là người cố chấp nếu càng không cho cô nhất định phải nhớ. Cô bước đi tiến đến chỗ người con gái kia, mỗi bước đi nặng như đeo đá, đầu càng lúc càng đau hơn như có ai dùng búa đập vào, trong khoang miệng có mùi rỉ sét của máu."Chị Ánh đừng đi nữa, tỉnh lại đi chị". Tiếng gọi của Thụy Dung khiến cô giật mình tỉnh dậy, cô muốn mở miệng hỏi nàng chuyện gì thì máu tươi liền trào ra, Giản Nhật Ánh đưa tay che miệng lại máu theo kẽ tay mà chảy xuống cái mền đang đắp. Thụy Dung lo lắng vội lấy khăn giấy lau miệng cho cô, nàng gấp gáp đến nỗi xé bịt khăn hoài mà không được. Thụy Dung mím môi kéo bàn tay cô xuống mà hôn lên, nàng dùng lưỡi liếm sạch vết máu trên môi cô, ánh mắt nàng đột nhiên đỏ lên tay cũng bắt đầu run rẩy, từng tế bào trong cơ thể vì uống được máu tươi mà nhảy nhót, nàng sắp biến trở lại thành dạng quỷ rồi.Quỷ một khi hút máu người sẽ trở nên cuồng bạo khát máu, nàng cũng là quỷ đương nhiên sẽ giống hệt như thế, Thụy Dung tay nắm chặt lại, nàng cố kìm nén tính hung tàn của mình lại, nơi ngực trái viên ngọc màu tím đập nhanh liên hồi.Ánh sáng dịu nhẹ bao phủ người Giản Nhật Ánh, khi hai đôi môi rời nhau máu cũng đã không còn trào ra nữa, cô thở lên khó nhọc rồi nhìn vào gương mặt của nàng. Thụy Dung trước mắt không còn là cô gái xinh xắn nữa, gương mặt nàng trắng bệch, gò má nổi lên từng đường gân đen, mắt nàng đỏ ngầu tròng đen cũng biến mất từ lúc nào. Thụy Dung không tránh né ánh mắt của cô, trước sau gì cô cũng sẽ biết nhân dáng quỷ của nàng mà thôi, nàng đã hứa sẽ không lừa cô nữa thì sẽ làm đúng lời hứa của mình. Giản Nhật Ánh có chút sợ hãi, trong trường hợp này nói không sợ là xạo rồi, tự dưng không nhìn thấy gương mặt của quỷ mà không sợ thì chỉ có ma thôi. Cô nuốt nước miếng đưa tay chạm lên gò má nàng, tay cô trở nên lạnh buốt như ngâm vào nước đá, da thịt của Thụy Dung cũng không có mịn màng như trước. "Em bị sao vậy". Giản Nhật Ánh run giọng hỏi. "Thì uống máu chị nên hiện nguyên hình thành quỷ, nhìn em như vầy chị sợ lắm đúng không". Thụy Dung cười cười đưa tay lên phủ lên bàn tay đang sờ lên má mình. "Sợ thì có sợ, mà thương thì vẫn thương". Giản Nhật Ánh cười lên nói. "Nhưng mà không có thương nhiều à nha, chị mới có cảm tình với em thôi à, mới gặp không lâu mà nói thương sâu đậm thì là nói dối á"."Em biết mà, chị nhát gần chết". Thụy Dung cười lớn hơn nói, tính cách của cô không hề thay đổi chút nào, em ấy ra sao thì cô y như vậy. Thụy Dung nói xong thì ôm lấy eo cô, nàng tựa đầu vào vai cô nhỏ giọng hát lên."Nhớ nhung,
Nhớ nhung ngập trời
Buồn vương khắp nơi
Gió trăng lạc lối .
Nhớ nhung ...
Sắt se lòng quá
Phía tây mây mờ
Sầu lắng trong mơ
Bóng dáng mây huyền lướt như tóc ai
Tha thướt buông phương trời
Hầu lôi cuốn tim ta rối bờiĐây nét mặt trong trăng âu yếm
như mỉm cười cùng nhân thế sầu đầy vơi
Nhớ nhung,
Nhớ nhung ngập trời
Tìm đâu bóng ai
Cho tâm hồn say
Ngoài xa mây nhớ trăng,
Lững lờ lần trôi
Vườn tà huy chờ gió
luyến than chiều rơi
Sóng dâng tơ đào phai phương trời xa xôi
Ai nhớ ai chăng là ?
Nào ai nhớ thương ai
chập chờn mờ non tây, đón thăm chim xa về đây
Mịt mù qua mấy dầy
Ai nhớ ai chăng là
Nào ai nhớ ai hình ai ?
Hỏi ai nhớ ai chăng là
Nào ai nhớ thương ai ?
Nhớ ...cho tâm hồn say".**Giản Nhật Ánh im lặng lắng nghe tiếng hát của nàng, sao mà nó da diết khiến lòng cô quặn thắt, cô có thể cảm nhận được sự nhớ nhung của nàng với người thương, mà người thương hiện tại nàng đang nhớ là ai. Giản Nhật Ánh mím môi có chút ghen tuông với người ta, dù sau nàng tồn tại cũng đã lâu ,thì không tránh khỏi đã từng phải lòng ai đó. Đối với cô mà nói cơn ghen chỉ là thoáng qua, quá khứ của nàng không có cô, nhưng hiện tại bây giờ nàng thuộc về cô.Thụy Dung hát xong thì im lặng không nói gì, có lẽ ở cạnh người mình thương không cầm làm gì cũng thấy bình yên đến lạ.Giản Nhật Ánh chợt nhớ ra một chuyện nên nói." Mai chị đi tham quan mộ cổ ở Đồng Nai rồi". Thụy Dung nghe đến đó thì gương mặt đanh lại, lòng nàng trở nên xao động dữ dội, mộ cổ Cự Thạch đã từng là nơi nàng trong giữ. Từng phiến đá lạnh lẽo bao bọc lấy linh hồn nàng, người trong quan tài đá đã không còn tồn tại, mà nàng lại bị trấn nơi đó bắt canh giữ mộ. Nhưng cũng tại chính ngôi mộ này nàng đã gặp cô, người con gái đưa nàng thoát khỏi u ám cho nàng biết cảm giác thương một người là như thế nào.Vận mệnh thay đổi, thời gian cũng trôi qua, may mắn thay mình vẫn đợi được nhau ở kiếp khác. ......Đi chuyến này gần nên mỗi người tự chạy xe mình đi, Hà Thanh nhà thuận đường với Giản Nhật Ánh nên muốn chạy qua đi chung, tâm trạng cô vui vẻ cho đến khi trong thấy bóng dáng mảnh mai kia.Giản Nhật Ánh ngồi trên xe tay cống lên mặt xe, cằm thì gác lên tay nhìn ra phía sau, Thụy Dung đưa cây kem ốc quế vị dâu lên trước miệng cắn một miếng, lành lạnh ngọt ngọt chua chua ngon quá.Giản Nhật Ánh mỉm cười đưa tay lên lau đi vết kem dính trên môi nàng."Em bao lớn rồi mà ăn kem dính tùm lum tùm la vậy"."Người ta mới mười mấy tuổi hà". Thụy Dung chu môi nói. "Mười mấy tuổi của mấy ngàn năm về trước ha gì". Giản Nhật Ánh bắt đầu chọc ghẹo nàng. "Ơ hay người ta mới mười mấy thiệt mà". Thụy Dung nhe răng cười cắn tiếp cây kem trên tay, nàng lỡ cắn nhiều nên cái lạnh nó chạy tuốt lên trán, vì thế nàng đưa tay đập nhẹ vào trán mấy cái. "Ăn từ từ thôi bị buốt ốc vì lạnh rồi đúng không". Giản Nhật Ánh đưa tay xoa lên trán nàng cho đỡ buốt. "Tại chị hết đó bắt đền cho em đi". Thụy Dung phồng má như thiếu nữ đôi mươi giận dỗi. Giản Nhật Ánh cười hôn lên gò má nàng một cái, Thụy Dung liền cười toe toét mà tiếp tục ăn kem.Một màn này bị Hà Thanh nhìn thấy hết, cô thấy khó chịu lắm khi Giản Nhật Ánh cưng nựng cô gái kia, chợt Hà Thanh giật mình vì những cảm xúc của bản thân, cô thật sự có tình cảm với Giản Nhật Ánh thật rồi sao. Một gái thẳng đã ba mươi tuổi đầu như cô, lại bị Giản Nhật Ánh bẻ cong rồi, mà tình cảm này cô lại chẳng thể nói ra.
Nhớ nhung ngập trời
Buồn vương khắp nơi
Gió trăng lạc lối .
Nhớ nhung ...
Sắt se lòng quá
Phía tây mây mờ
Sầu lắng trong mơ
Bóng dáng mây huyền lướt như tóc ai
Tha thướt buông phương trời
Hầu lôi cuốn tim ta rối bờiĐây nét mặt trong trăng âu yếm
như mỉm cười cùng nhân thế sầu đầy vơi
Nhớ nhung,
Nhớ nhung ngập trời
Tìm đâu bóng ai
Cho tâm hồn say
Ngoài xa mây nhớ trăng,
Lững lờ lần trôi
Vườn tà huy chờ gió
luyến than chiều rơi
Sóng dâng tơ đào phai phương trời xa xôi
Ai nhớ ai chăng là ?
Nào ai nhớ thương ai
chập chờn mờ non tây, đón thăm chim xa về đây
Mịt mù qua mấy dầy
Ai nhớ ai chăng là
Nào ai nhớ ai hình ai ?
Hỏi ai nhớ ai chăng là
Nào ai nhớ thương ai ?
Nhớ ...cho tâm hồn say".**Giản Nhật Ánh im lặng lắng nghe tiếng hát của nàng, sao mà nó da diết khiến lòng cô quặn thắt, cô có thể cảm nhận được sự nhớ nhung của nàng với người thương, mà người thương hiện tại nàng đang nhớ là ai. Giản Nhật Ánh mím môi có chút ghen tuông với người ta, dù sau nàng tồn tại cũng đã lâu ,thì không tránh khỏi đã từng phải lòng ai đó. Đối với cô mà nói cơn ghen chỉ là thoáng qua, quá khứ của nàng không có cô, nhưng hiện tại bây giờ nàng thuộc về cô.Thụy Dung hát xong thì im lặng không nói gì, có lẽ ở cạnh người mình thương không cầm làm gì cũng thấy bình yên đến lạ.Giản Nhật Ánh chợt nhớ ra một chuyện nên nói." Mai chị đi tham quan mộ cổ ở Đồng Nai rồi". Thụy Dung nghe đến đó thì gương mặt đanh lại, lòng nàng trở nên xao động dữ dội, mộ cổ Cự Thạch đã từng là nơi nàng trong giữ. Từng phiến đá lạnh lẽo bao bọc lấy linh hồn nàng, người trong quan tài đá đã không còn tồn tại, mà nàng lại bị trấn nơi đó bắt canh giữ mộ. Nhưng cũng tại chính ngôi mộ này nàng đã gặp cô, người con gái đưa nàng thoát khỏi u ám cho nàng biết cảm giác thương một người là như thế nào.Vận mệnh thay đổi, thời gian cũng trôi qua, may mắn thay mình vẫn đợi được nhau ở kiếp khác. ......Đi chuyến này gần nên mỗi người tự chạy xe mình đi, Hà Thanh nhà thuận đường với Giản Nhật Ánh nên muốn chạy qua đi chung, tâm trạng cô vui vẻ cho đến khi trong thấy bóng dáng mảnh mai kia.Giản Nhật Ánh ngồi trên xe tay cống lên mặt xe, cằm thì gác lên tay nhìn ra phía sau, Thụy Dung đưa cây kem ốc quế vị dâu lên trước miệng cắn một miếng, lành lạnh ngọt ngọt chua chua ngon quá.Giản Nhật Ánh mỉm cười đưa tay lên lau đi vết kem dính trên môi nàng."Em bao lớn rồi mà ăn kem dính tùm lum tùm la vậy"."Người ta mới mười mấy tuổi hà". Thụy Dung chu môi nói. "Mười mấy tuổi của mấy ngàn năm về trước ha gì". Giản Nhật Ánh bắt đầu chọc ghẹo nàng. "Ơ hay người ta mới mười mấy thiệt mà". Thụy Dung nhe răng cười cắn tiếp cây kem trên tay, nàng lỡ cắn nhiều nên cái lạnh nó chạy tuốt lên trán, vì thế nàng đưa tay đập nhẹ vào trán mấy cái. "Ăn từ từ thôi bị buốt ốc vì lạnh rồi đúng không". Giản Nhật Ánh đưa tay xoa lên trán nàng cho đỡ buốt. "Tại chị hết đó bắt đền cho em đi". Thụy Dung phồng má như thiếu nữ đôi mươi giận dỗi. Giản Nhật Ánh cười hôn lên gò má nàng một cái, Thụy Dung liền cười toe toét mà tiếp tục ăn kem.Một màn này bị Hà Thanh nhìn thấy hết, cô thấy khó chịu lắm khi Giản Nhật Ánh cưng nựng cô gái kia, chợt Hà Thanh giật mình vì những cảm xúc của bản thân, cô thật sự có tình cảm với Giản Nhật Ánh thật rồi sao. Một gái thẳng đã ba mươi tuổi đầu như cô, lại bị Giản Nhật Ánh bẻ cong rồi, mà tình cảm này cô lại chẳng thể nói ra.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com