TruyenHHH.com

Bh Thuan Viet Chi No Em Chu Thuong Mot Doi


Trần Tường Vi là bị quấy rầy mà tỉnh lại , khi nhìn thấy nơi mình đang ở thì vội bật người ngồi dậy. Nửa thân trên bại lộ trong không khí, tóc dài cũng đã được cột cao. Hồ Mộc Trà đang vắt cho khô chiếc khăn trong tay,khi cô quay lại thì ánh nhìn đối diện với nhau. Hồ Mộc Trà có chút bối rối liền chuyển tầm mắt, nhưng cô liền chuyển xuống ngay phía dưới cằm của nàng.

Hồ Mộc Trà chớp mắt khóe môi co rút ,cô theo phản xạ của cơ thể nuốt nước bọt. Da thịt trắng nõn ,ngực đầy đặn thật mê người, viên ngọc hồng phấn của thiếu nữ thật đẹp.

“Chị nhắm mắt lại”. Trần Tường Vi lập tức dùng tay che đi phần ngực của mình, nàng bán thân trần trụi mà lùi vào một góc bồn tắm.

Bồn tắm là không có nước nên không hề có chỗ trốn, mà có trốn cũng đã bị cô nhìn hết còn gì. Hồ Mộc Trà càng dán chặt mắt vào nơi trắng mịn ấy, do nàng dùng tay che ngực nên đẩy lên phần ngực bên trên, khe rãnh thật sâu a.

“Không được nhìn”. Trần Tường Vi gương mặt từ trắng bệch chuyển sang hồng ,nàng tức giận đưa tay che mắt cô lại.

Cùng là con gái chị không làm gì em đâu!!.

Giờ nhớ lại thì đến quỷ như nàng cũng sẽ không tin, đừng bao giờ bảo cho hai nữ nhân ngủ cùng giường sẽ không xảy ra chuyện gì.

Hồ Mộc Trà bị che mắt lại thì cảm thấy tiếc nuối, cô đang tự phản bác lại chính bản thân mình, cô là cong cong vẹo vẹo rồi.

“Để chị lau cho ,chị cũng thấy hết rồi có sao đâu “. Hồ Mộc Trà mím môi bắt đầu nói lời trái với lòng, chẳng qua là muốn nhìn người ta thêm chút nữa. Hồ Mộc Trà cũng chưa bao giờ có cảm giác này, thân thể con gái lại mê hoặc như thế. Vừa trắng nõn chạm vào rất mềm mại, lại trơn bóng đàn hồi nữa, Hồ Mộc Trà nghĩ đến thôi lại muốn nhìn nhiều thêm một chút.

Hồ Mộc Trà nắm tay nàng kéo xuống, cô chớp mắt trong khoang mũi thoang thoảng mùi hương hoa cỏ thơm ngát.

“Tường Vi “. Hồ Mộc Trà như bị mê hoặc, cô cảm thấy bây giờ nàng rất xinh đẹp, cô muốn chạm vào người nàng nhiều hơn. “Chị muốn hôn em”.

Trần Tường Vi thân thể cứng nhắc, trong đầu lởn vởn câu nói của Hồ Mộc Trà.

Chị có bạn trai rồi ,chị đâu thể thích con gái!!.

Rõ ràng là tuyên bố hùng hồn mà sao giờ lại cong veo rồi.

Trong khi Trần Tường Vi còn đang hồi tưởng những câu Hồ Mộc Trà đã nói, thì cô đã tiến gần đến nàng rồi. Đến khi nàng phát hiện thì cô chỉ cách nàng vài centimet, chóp mũi cô cũng đã chạm vào chóp mũi của nàng. Mắt cô rất trong tròng mắt hắc bạch rõ ràng, khi cô nhìn vào mắt nàng thì liền trở nhu mềm. Trần Tường Vi có thể cảm nhận hơi thở ấm nóng phả vào mặt, nóng quá cơ thể nàng cũng cảm thấy nóng lên.

Môi nàng gần kề chỉ chờ cô hôn lên, nàng cũng không hề có phản kháng với cô. Hồ Mộc Trà trong lòng rục rịch , cô cúi xuống một chút chạm vào môi nàng. Phiếm môi mềm mại lành lạnh khiến lòng vui vẻ, cô như được ăn một que kem ,vừa lạnh vừa cảm thấy ngọt ngào. Chỉ là chạm nhẹ một chút rồi tách ra, ánh mắt nàng nhẹ khép lại thẹn thùng vươn trên gò má đỏ .

Bên ngoài vang lên tiếng động , nhưng bên trong phòng tắm hai người lại không nghe thấy. Lê Thanh Nga mới vừa về nhà thì thấy phòng tắm sáng đèn, giờ này mới hơn 4h sáng có lẽ con gái bà quên tắt đèn trước khi ngủ. Lê Thanh Nga muốn vào phòng tắm rửa mặt rửa tay, nên cứ như thế mà mở cửa đi vào. Lê Thanh Nga vừa mở cửa phòng tắm liền thấy cô, bà nghĩ là cô muốn tắm nên hỏi.”Giờ này con đi tắm hả Trà”.

Hồ Mộc Trà tay đang chống trên bồn tắm, khi nghe tiếng mẹ cô thì giật mình tuột tay. Lúc nãy là leo vào chống tay trên thành bồn nên khi tuột liền ụp mặt xuống, Hồ Mộc Trà mở to mắt không ngừng chớp khi nhìn thấy điểm nhỏ hồng hồng trước mặt.

Lê Thanh Nga nhìn cô với cái tư thế kỳ lạ, bà gãi gãi vành tai rồi đóng cửa lại. Con gái bà đi tắm mà ngồi cái tư thế rất kỳ cục, với lại tắm mà không cởi quần áo nữa. Lê Thanh Nga mặc dù thắc mắc nhưng sẽ không truy hỏi cô, con gái bà làm gì cũng có nguyên nhân. Bà cảm thấy con gái lớn rồi sẽ có vài thứ riêng tư nên sẽ không can thiệp, với lại cô cũng sống khép kín hơn những người con gái khác.

Lê Thanh Nga chỉ thấy được con gái bà kỳ cục chứ không thấy hiện trạng bây giờ, nếu bà nhìn thấy được nàng không chừng xong vào mà lôi cô ra. Hồ Mộc Trà cả gương mặt ụp vào ngực của nàng, vừa mềm vừa thơm rất thích. Hồ Mộc Trà mũi hít hít vài cái hơi nhích về phía trước, mũi cô chạm vào điểm nhỏ hồng đẩy nhẹ một cái.

“Ưm”.

Trần Tường Vi phát ra âm thanh lập tức che miệng lại, nàng đưa tay đẩy cô ngồi dậy. Hồ Mộc Trà bị đẩy ra lại nhìn chằm chằm điểm nhỏ càng rời xa mình, cô không vui gò má phồng lên một chút.

“Chị còn nói không thích con gái''. Trần Tường Vi lập tức lên án, như vầy mà thẳng thì ai tin.

Hồ Mộc Trà ngớ ra một chút rồi mỉm cười nhìn nàng, cô kề sát tai nàng thì thầm.”Chị đúng là không thích con gái, nhưng chị thích hôn em”.

Trần Tường Vi nghe xong lại lấy tay che mặt mình, lời này khiến lòng  nàng như bị tan ra. Trần Tường Vi lúc chết đi cũng mới 15 tuổi, nàng từ nhỏ bị ba mẹ quản giáo nên không tiếp xúc nhiều người .Nàng dù sao cũng là một thiếu nữ mới lớn, nên khi nghe câu nói của cô khiến lòng rung lên một cái.

“Lấy tay ra chị giúp em lau người”. Hồ Mộc Trà lại nhúng cái khăn vào nước rồi vắt khô,cô nhìn nàng dịu dàng nắm lấy tay nàng.”Chị muốn nhìn kỹ em”.

Trần Tường Vi nghiêng đầu nhìn về phía cửa phòng tắm, nàng không nói gì ngầm đồng ý cho việc làm tiếp theo của cô. Hồ Mộc Trà dùng khăn lau sạch vết máu trên người nàng, thân thể mê người mềm mại như thế khiến cô không thể dời mắt. Hồ Mộc Trà nhân sinh suốt hai mươi mấy năm đều bị uốn cong, cô không thể không thừa nhận cô yêu thích thân thể của nàng.

Sau khi lau sạch vết máu trên người Trần Tường Vi liền như một người khác vậy, mái tóc nàng không còn rối bù nữa. Gò má ửng hồng mi mắt thẹn thùng không dám nhìn cô, môi nàng đỏ mọng, đường cong trên môi càng thêm rạng rỡ.

“Cho chị nhìn”. Hồ Mộc Trà nâng lên khuôn mặt nàng ánh mắt hàm chứa dịu dàng, nàng trời sinh nhu nhược ánh mắt lại ngân ngấn nước cứ như lúc nào cũng có thể rơi lệ. Dù giờ đây mắt của nàng chỉ toàn một màu đỏ nhưng cô lại thấy rất đẹp, cô biết mà nhất định khi cởi bỏ dáng vẻ đáng sợ kia nàng nhất định là xinh đẹp nhất.

Nếu không tính những chuyện đáng sợ nàng dọa cô,thì cả hai cũng ở cạnh nhau gần 3 năm rồi. Hồ Mộc Trà thật hối hận sao lúc trước mình không có gan như bay giờ, mà có lẽ đây cũng là cái duyên cái nợ.

Ánh mắt của cô quá mức dịu dàng khiến nàng sinh ra ỷ lại, dù từ nhỏ có ba mẹ yêu thương nhưng họ chưa từng nhìn nàng như thế. Trong mắt người đời nàng chính là “con cầu con khẩn”, mẹ nàng hơn bốn mươi mới sinh ra nàng. Anh trai cũng không phải ruột thịt với nàng, ba mẹ nàng kết hôn được 10 năm nhưng không thể sinh con , năm 32 tuổi thì nhận anh trai về nuôi. Khi anh trai được 11 tuổi thì mẹ nàng mang thai nàng ,vì điều đó nàng luôn được sống trong cưng chiều bảo bọc.

Nhưng cũng chính sự bảo bọc đó lại là lồng giam nhốt đi sự tự do của nàng, nên nàng cũng chưa bao giờ cảm  nhận được thứ gọi là từng trải bên ngoài cuộc sống. Ba mẹ nàng lo sợ nàng bệnh nên chưa từng cho nàng ăn một viên kẹo,nàng cũng chưa từng ném thử mùi vị của những món ăn lề đường. Trần Tường Vi hầu như lúc nào cũng phải vào viện, thân thể nàng vốn yếu hơn những đứa trẻ khác. Cũng vì thế phạm vi nàng có thể đi cũng chỉ là đến trường rồi về nhà, nàng cũng chưa từng được cùng bạn bè ăn bánh tráng trộn.

“Em muốn ăn bánh tráng trộn,mùi vị chắc sẽ rất ngon  “. Trần Tường Vi  trong cái không khí mờ ám vô thức bật lên câu nói, có những thứ nàng mong ước chết đi rồi mới có thể đạt được sao.

“Được”. Hồ Mộc Trà có chút buồn cười, thời còn đi học ai chưa thử qua món bánh tráng trộn chứ. Hồ Mộc Trà còn nhớ có hôm cô mua đến hai bịt lớn, cô ăn đến nỗi no căng bụng luôn,mà nếu đã ăn bánh tráng trộn thì không thể thiếu nước sâm.

Trần Tường Vi nghe thấy thì mỉm cười thật sâu, bên khóe môi một lúm đồng điếu nho nhỏ hiện ra. Hồ Mộc Trà ánh mắt lây nhiễm sự vui vẻ của nàng, nhưng khi nhìn xuống một chút lại trở nên mụ mị đầu óc.

Nàng là trần truồng mà nhìn cô cười.

Đến khi Tường Vi phát hiện ra có điều không đúng thì la lên, nàng không biết nên trốn vào đâu nữa, nàng cũng không thể biến đi với hình dạng bây giờ được. Hồ Mộc Trà ngẫm nghĩ một chút thì bước đến tủ quần áo của mình, cô mở ra rồi lấy vài cái váy mẹ mới mua cho nàng xem.”Em thích cái nào”.

Trần Tường Vi nhìn vào mấy cái váy rồi lắc đầu, nàng nhìn vào tủ quần áo muốn tìm kiếm quần áo mình thích, Khi nhìn thấy cái quần soóc màu đen đến đầu gối thì liền chỉ cho cô, nàng còn muốn mặc cái áo thun màu kem sọc ngang nữa. Hồ Mộc Trà đem váy mắc lại vào tủ rồi lấy quần áo theo ý thích của nàng,cô cũng không quên cầm thêm áo ngực cùng quần lót, cô vẫn còn nhớ cái lần cô đụng vào ngực nàng không thể để nàng như vậy nữa.

Nhưng khi lấy xong thì phải làm sao đây đưa cho nàng mặc luôn à, có khi nào khi đi ra ngoài người ta sẽ nhìn thấy bộ đồ biết đi không. Hồ Mộc Trà lính quýnh tay cầm bộ đồ nhìn đến nàng, nàng cũng nhìn đến cô chớp mắt.

“Hay đốt đi”. Trần Tường Vi suy nghĩ nói một câu, giống như đốt vàng mã chắc sẽ nhận được.

Hồ Mộc Trà thấy lời nàng nói chắc sẽ đúng nên đem đồ đi đốt, cô nhét đồ vào trong áo mình rồi đi ra phía sau nhà. Hồ Mộc Trà giả vờ lấy chổi quét mấy lá khô sau nhà, rồi đem đồ đốt cùng với chúng.

Lê Thanh Nga ở trong bếp nhìn cô quét lá thì tiếp tục công việc nấu ăn, thường ngày bà cũng làm việc đó nên không để ý lắm.

Hồ Mộc Trà vừa đốt vừa đọc tên của nàng, cô đốt cho cháy hết vì sợ nàng nhận được lại mất một phần do không cháy hết được. Đến khi cô trở vào trong phòng thì liền thấy nàng cười tủm tỉm, nhìn thấy nàng như thế Hồ Mộc Trà liền ngớ ra.

Đáng yêu quá đi!!!.

“Ngực em hơi khó chịu này”. Trần Tường Vi cười xong thì nhăn mặt, phần ngực đúng là chặt rồi.

Hồ Mộc Trà khóe môi mạnh mẽ co rút ,cô nhìn ngực nàng rồi nhìn xuống ngực mình đúng là một trời một vực.

“Em dùng đỡ để chị mua cái khác rồi đốt cho em”. Hồ Mộc Trà tay giơ lên đi lại phía nàng, cô đưa tay đặt lên ngực nàng.”Để chị ước lượng một chút sai áo”.

Cười gian!!!  (¬‿¬)

Trần Tường Vi không những không ngăn cản mà còn ngoan ngoãn đứng im, nàng từ nhỏ tính tình rất tốt rất trong sáng a.

Hồ Mộc Trà chạm vào rồi thì lại không muốn rời tay, đấy nhang khi đốt lên còn cháy cong queo mà huống chi là cô.

“Trà ai gửi thiệp cưới vậy”. Lê Thanh Nga nhìn tấm thiệp đỏ từ bên ngoài hỏi cô, con gái bà từ lúc ra tù đâu tiếp xúc với ai.

Hồ Mộc Trà bị mẹ hỏi giật mình bỏ tay xuống, cô mở cửa phòng đi xuống phòng khách. Trên cái ghế dựa vẫn còn tấm thiệp đỏ chót, bên giữa tấm thiệp còn ghi 4 chữ"Thành Nhân x Thu Thảo", cô mím môi thở dài nói.           " Dạ đám cưới của con Thảo”.

Lê Thanh Nga nghe xong có vẻ tức giận, con bé đó hồi trước cướp người yêu của con bà, vậy mà bà còn hết mực thương yêu như con ruột. “Con ném đi mẹ nghe mà tức thay con”.

“Chuyện qua lâu rồi mà mẹ, con giờ cũng không cảm thấy gì”. Hồ Mộc Trà chỉ nói như vậy cho qua chuyện, có những thứ nằm lại một góc trong tim, nó như một vết thương dù lành vẫn để lại cảm giác đau nhức lúc trước.

Hồ Mộc Trà cầm lấy tấm thiệp lặng lẽ bước vào trong phòng, cô ngồi xuống giường nhìn nó rồi vứt qua một bên. Trần Tường Vi cũng nhìn thấy khi nhìn đến cái tên “Dương Thu Thảo” thì híp mắt nhìn, tư vị không tên từ trong lòng lan khắp người thật không dễ chịu. Không biết khi nàng hù dọa xomg cô ta còn dám đến nữa không, càng nghĩ thì khí lạnh lại càng phát ra mạnh mẽ hơn.

“Lạnh ghê”. Hồ Mộc Trà xoa xoa tay rõ ràng cô vẫn chưa tắm sao lại lạnh ,đến khi cảm nhận được cái rờn rợn này từ người nàng thì càng sợ hãi, không lẽ nàng lại thay đổi .

Tấm thiệp trên giường bỗng cháy lên, Hồ Mộc Trà hoảng hốt vội bật dậy muốn dập lửa. Nhưng khi nhìn thấy lửa chỉ cháy mỗi thiệp đỏ thì dừng lại, cô quay qua nhìn nàng nuốt nước bọt.

Khóe môi nàng đã cong lên từ bao giờ, ngón tay trỏ đang bùng lên ngọn lửa màu xanh. Trần Tường Vi bay lơ lửng rồi tiến đến phía cô, nàng nâng lấy mặt cô nhẹ hôn lên môi cô. Cảm giác nóng ấm khiến nàng rất thích, Hồ Mộc Trà chỉ nghe lời nàng văng vẳng bên tai.

"Em cũng thích hôn chị".











Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com