TruyenHHH.com

[BH] Thối Quốc Sư Hữu Lễ

[5]

ChanXiaoHui

Triển Doanh nghe xong nhất thời tái mặt. Nàng xoay tầm nhìn, lén tránh đi ánh mắt của Vân phi.

“Nương nương … người như thế này …”

“Ta làm sao? Nếu như ngươi thật sự để ta trong mắt thì tại sao lại ngập ngừng?”

Triển Doanh thầm kêu trong lòng, nàng không ngờ chỉ qua lại vài tháng ngắn ngủi mà Vân phi có thể chấp nhận đẩy nhanh mối quan hệ đến như vậy, xem ra đúng thật là Phổ đế đã lãng quên nơi đây rồi.

“Ý ta không phải như vậy, được nương nương để mắt đến đã là phúc ngàn đời của ta rồi. Chỉ là …” – Nàng thở dài – “Việc này đường đột quá, ta vốn lại là kẻ tu đạo, ở cạnh nương nương đã là tội bất dung, bây giờ còn cố tình phát sinh loại sự tình này …. Ta e …”

“Ngươi lại đây với bổn cung.” Vân phi ôn tồn ra lệnh.

Nhìn dáng điệu ngập ngừng của Triển Thất, nàng cũng đoán được hắn ta đang lo lắng điều gì, lại một lần nữa nói.

“Ngươi an tâm, ta sẽ không làm gì cả. Ngươi cứ lại đây với bổn cung.”

Lúc này Triển Thất mới an tâm đến ngồi xuống bên cạnh Vân phi.

Biết bao đời nay, cho dù là ở ngoài cung đi nữa thì việc thê tử người đi dang díu với kẻ khác đều phải chịu cảnh trầm lồng heo, đấy đã thành tục, huống hồ chi nàng còn là phi tử hoàng đế đương triều, tội gánh trên lưng tất nhiên là nặng hơn gấp bội. Đằng này nàng còn qua lại cả với đạo nhân dẫn đến thiên lý bất dung, thử hỏi Vân phi nàng có phải là quá ngu ngốc hay không.

“Triển Thất, ngươi sẽ chẳng biết được suốt đời này ta yêu ngươi nhiều như thế nào đâu. Ta không ngại vì ngươi mà làm bất kỳ điều gì, ta cũng không ngại nếu có ai đó phát hiện ra mối quan hệ của hai chúng ta, và ta đặc biệt cũng chẳng để tâm cái gì gọi là thiên lý.” – Nàng xoay người vươn tay xoa lấy gương mặt Triển Thất – “Đối với ta, yêu ngươi mới chính là ý trời. Tâm ý của ta đối với ngươi thế nào ngươi cũng biết rõ, thế nên ta thật không mong muốn ngươi lừa gạt ta bất kỳ điều gì cả.”

Triển Doanh nhất thời không biết đáp nàng ta làm sao cho phải, suy cho cùng thì nàng ta cũng là một nhân vật đáng thương. Ý tứ của Vân phi dành cho nàng không nửa phần giả dối tất nhiên là nàng cũng cảm nhận được, không thì làm sao đến hết lần này đến lần khác nàng ta đều đồng ý giúp nàng tìm hiểu về Thư gia.

Nếu Triển Doanh là nam tử, nàng chắc chắn sẽ yêu lấy Vân phi, sẽ cùng nàng cao chạy xa bay, nhưng thật tiếc nàng lại là nữ nhân, Vân phi dù có thế nào chỉ có thể xem như một quân cờ mà thôi.

“Việc của Hưu thừa cứ để ta, khoảng trưa mai ta sẽ hẹn hắn đến. Ngươi muốn hỏi hắn điều gì?”

Biết Triển Thất nhất thời không nguyện ý ở bên nàng, để tránh 1àm hắn khó xử, nàng cũng không muốn ép buộc hắn nữa liền ôn tồn nói.

“Phiền người hỏi hắn về đám quan lại từng phụ trách án lý và nhờ hắn tìm giúp cáo trạng cũng như những ghi chép bên hình bộ quanh vụ án này là được.”

“Còn gì nữa không?”

“Trước mắt thì chỉ có bấy nhiêu thôi.”

Nàng nghi hoặc nhìn Triển Thất.

“Bạn ngươi rốt cục là ai mà lại đặc biệt quan tâm đến vụ này như thế?”

Sớm đã có chuẩn bị, Triển Doanh đáp:

“Không giấu gì nàng, hắn ta là một người bạn lâu năm của Thư lão gia gia hiện nay đang làm huyện lệnh, nghe tin Thư gia bị tru di hắn ta không tin nên muốn lật lại án tình.”

“Lật án không phải không được, nhưng án lý đã xét xử, Thư gia cấu kết với loạn đãng bằng chứng, nhân chứng đều đã có đủ, chẳng hiểu sao còn được bên hình bộ bảo mật rất kỹ càng, sợ là khó mà thành công.”

Triển Thất xoay qua, dùng ánh mắt đầy tin tưởng nhìn Vân phi:

“Thế nên ta mới phải nhờ đến nàng.”

Gương mặt Vân phi nhanh chóng bởi ánh nhìn của Triển Thất làm cho đỏ bừng.

Nàng nhướng người đặt cánh môi mình lên đôi môi của hắn ta, mê muội đắm chìm vào tư vị ngọt ngào ấy. Dường như tất cả yêu thương của đêm hôm nay đều được nàng trao cả vào đấy. Đôi lúc nàng cũng tự hỏi, tại sao môi của Triển Thất lại mềm mại như thế, tựa như môi của nữ nhân, càng hôn càng như lạc vào mê hồn trận, khiến con người ta cứ mãi không thể tìm được đường ra.

Triển Doanh bị hôn đến thở không ra hơi, biết là đêm nay Vân phi có đôi chỗ bất đồng với mọi ngày, bản thân lại không dám làm nàng mất hứng nữa nên đành nhắm mắt nhắm mũi đáp lại nụ hôn ấy, trong khi trong lòng lại đang khấn lão thiên chỉ mong cho đêm nay nhanh chóng trôi qua.

“Nương nương … ta nghĩ … đã đến lúc ta phải về đạo quan …” – Triển Doanh khó khăn lắm mới có thể tách người ra khỏi Vân phi. Cũng may là nàng dừng lại sớm, không có lẽ môi nàng đã bị nàng ta biến thành cục thịt sưng đỏ rồi.

Vân phi mất hứng thở dài.

“Thôi ngươi lui đi.”

Triển Doanh hành lễ, lủi thủi lui ra ngoài.

Nàng ra khỏi phủ của Vân phi liền đưa tay sờ lên môi mình, cảm thấy có chút đau rát. Thật tình, Vân phi đêm nay cứ như bị trúng tà ấy, chưa bao giờ lại thấy nàng ta bạo dạn như thế này. Triển Doanh thầm nhắc nhở mình, lần tới nếu có thăm nàng chắc chắn phải nhớ mang theo thứ gì đó đến tặng mới được, tránh cho nàng vì buồn chán quá mà làm càng.

Cũng may giờ này đã trễ, có lẽ Lạc Lạc đã ngủ mất rồi, không thì khi về với cái bộ dạng này nàng cũng chẳng biết phải xử trí làm sao. Vừa lúc sáng đã cãi nhau to, còn không biết Lạc Lạc đã hết giận nàng chưa, bây giờ lại còn chăm thêm dầu vào lửa, chỉ sợ với bản tính nóng nảy, nhất thời không kiềm chế được của nàng ta lại làm ra cái sự gì kinh động đến Vân phi thì xem như công dã tràng.

Nàng dùng tay che mặt mình, thất thểu đi qua phủ của Diên Diễm thì bất ngờ thấy nàng ta đang đứng tựa ở cửa ngoài, tất nhiên là sợ đến xanh mặt.

“Bần đạo tham kiến quận chúa.”  - Triển Doanh vội vàng hành lễ.

Diên Diễm nhìn bộ dạng thất thố của nàng, đến mức áo quần cũng chưa chỉnh trang lại, đoán là nàng ta vừa có một đêm phong lưu với Vân phi, gương mặt cũng chẳng thèm giấu đi vẻ khinh bỉ, nhếch mép.

“Quốc sư hữu lễ, không ngờ đêm khuya thế này còn gặp quốc sư ở đây.”

“Chẳng là bần đạo vừa sang lập đàn lần cuối cho Vân phi, âm khí trong phủ còn nặng nề, chỉ sợ đêm nay nương nương khó ngon giấc. Còn người? Tại sao khuya thế này người còn chưa nghỉ ngơi?”

“Ta ngủ không được nên ra đây hóng mát một chút.”

Triển Doanh vờ như lo lắng:

“Vậy quận chúa có cần bần đạo nhờ dược phòng sắc cho vài thang thuốc định thần không?”

Diên Diễm nho nhã lắc đầu.

“Không dám khiến quốc sư bận tâm, Diên Diễm tự cảm thấy ổn. Hình như mặt của quốc sư bị sao à?”

Thấy Triển Thất cứ mãi dùng tay che mặt, nàng cũng đoán biết được hắn ta đang giấu thứ gì, nhưng vì muốn dọa hắn một phen vì cái tội mạo phạm nàng sáng nay nên Diên Diễm liền hỏi.

Triển Doanh lắp bắp:

“À không, là do bần đạo vô ý va phải nên gương mặt bây giờ có chút sưng đỏ, cảm tạ quận chúa đã quan tâm.”

Diên Diễm cười nhạt.

“Quốc sư thế nào lại va đến mặt đây?”

Không buông tha, nàng vẫn quyết dồn hắn vào chân tường. Bình sinh kẻ nào động chạm đến nữ nhi Diên gia thì đều không thể nào bỏ qua dễ dàng được.

Triển Doanh nhìn nàng ta bắt đầu có chút chướng mắt. Nàng ta chỉ là khách lâng bang, tại sao lại quản nhiều đến như vậy? Chỉ là sáng nay vô tình động phải nàng lại không ngờ vị quận chúa này có thể nhỏ mọn đến như thế.

Triển Doanh cười khổ lắc đầu.

“Có thể là do nửa đêm mệt mỏi nên vô tình đi va phải tường thôi, không có gì đáng ngại.” – Nàng nhìn lên trời – “Bây giờ cũng đã trễ, cô nam quả nữ bên ngoài thế này sợ người khác nhìn thấy lại xuất hiện đàm tiếu, ảnh hưởng đến quận chúa, bần đạo xin mạn phép lui trước. Quận chúa cũng nên sớm nghỉ ngơi.”

Còn chưa kịp đợi Diên Diễm nói thêm điều gì đó, Triển Doanh liền như bị má đuổi đi còn nhanh hơn cả chạy.

Diên Diễm nghiến răng.

“Cẩu nô tài, ngươi đợi đó.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com