TruyenHHH.com

Bh Phong Thanh Kinh Giac Luong Phong Hoa Ngu Chiet Gia

Chương 71

Đàm Khải thấy hắn bị mình làm cho sợ đến liên tiếp lui về sau liền lập tức bình tĩnh lại, thầm khó chịu vì mình thất thố, lại có thể bị lời của một nhân vật nhỏ như vậy làm cho thẹn quá hóa giận.

"Đi ra ngoài." Đàm Khải xoay người lại, lại một lần nữa trở về trước bàn.

Hắn bắt đầu hồi tưởng lại các chuyện đã xảy ra gần đây, danh hiệu Lão Quỷ này, thời điểm hắn còn ở Diên An cũng không xa lạ gì, cũng biết người này đã tới Thiên Tân, nhưng tại sao đối tượng hoài nghi lại không khớp với nội dung trong hồ sơ chứ ?

Trong giây lát Đàm Khải chợt nhớ tới lúc mình từng ở Sở Bí Thư của Diên An, có nghe lén được một phương pháp mã hóa hồ sơ, nhưng mà lúc đó người cấp trên kia nói rất chung chung, mình cũng không biết rõ hết. Lúc này vừa nghĩ tới, hắn lập tức lấy giấy bút ra, sau khi suy nghĩ trong chốc lát liền bắt đầu động bút.

Lúc này đây, Đàm Khải rốt cuộc cũng đã tĩnh tâm lại, dựa theo nội dung trong trí nhớ, viết lại phần nội dung của hồ sơ kia trên giấy.

"Chắc là như vậy rồi." Đàm Khải nhìn tờ giấy viết đầy chữ, trong lòng tính toán, dựa theo phương pháp lúc ấy nghe trộm được, tiến hành phá giải một phen. Mặc dù lúc ấy hắn cũng không hoàn toàn biết được phương pháp đó, nhưng bây giờ dùng tài liệu của Lý Ninh Ngọc, tiến hành phá giải theo hướng ngược lại, không nghĩ tới từng cái lại bắt đầu trở nên phù hợp.

Đàm Khải đã không khống chế được tâm tình kích động, một phần hồ sơ của Lý Ninh Ngọc đã phơi bày ra trước mắt.






*****

Sáng sớm ngày kế tiếp, Đàm Khải hào hứng đi tới phòng làm việc của Đàm Hán Anh, kích động đến nỗi cửa cũng không gõ đã giơ tay lên trực tiếp kéo cửa ra.

"Hử ?" Đàm Khải vừa mới bước vào được một bước liền thấy Cố Hiểu Mộng đang ở bên trong.

Cố Hiểu Mộng cũng không nghĩ tới Đàm Khải lại làm như vậy, sau khi xoay người thấy hắn ngược lại còn cười một tiếng.

"Cửa phòng làm việc này của Cục trưởng, trong mắt Sở trưởng Đàm, giống như cửa giấy vậy." Cố Hiểu Mộng châm chọc nói.

Đàm Hán Anh nghe vậy trên mặt liền lúc xanh lúc trắng, trợn mắt nhìn Đàm Khải một cái. Nhưng hắn hiểu tính tình của Đàm Khải, nhất định là có phát hiện trọng đại gì đó nên hắn mới có thể làm như vậy.

"Chuyện gì ?" Đàm Hán Anh cũng không có trách cứ Đàm Khải trước mặt Cố Hiểu Mộng, giả bộ sao cũng được mà hỏi một câu.

"Tôi đã phá dịch ra hồ sơ của Lão Quỷ rồi." Đàm Khải cũng không có ý định tránh mặt Cố Hiểu Mộng, ngược lại còn muốn cho cô biết, buộc cô đi đến hành động chó cùng rứt giậu.

Cố Hiểu Mộng nghe được lời của Đàm Khải, trong lòng hoảng hốt, cố gắng hết sức kiềm chế tâm tư của mình, thầm nghĩ có phải hắn lại dò xét mình lần nữa hay không, cánh tay rũ xuống không tự chủ được nắm chặt một cái, lòng bàn tay đã rỉ ra mồ hôi.

"Đưa tôi nhìn một chút." Đàm Hán Anh thản nhiên nói.

Đàm Khải đi tới bên người Cố Hiểu Mộng, ý vị sâu xa nhìn cô một cái, ngay sau đó móc nội dung hồ sơ mình tự viết từ trong túi ra, đưa tới trước mặt Đàm Hán Anh.

Đàm Hán Anh kéo tờ giấy qua một cái, sau đó dựa vào lưng ghế phía sau, im lặng đọc mấy phút, sau đó giương mắt nhìn Đàm Khải và Cố Hiểu Mộng một chút.

"Sao cậu có được cái này ?" Đàm Hán Anh hỏi.

"Tôi đã học thuộc nội dung hồ sơ gốc trước đây, tiến hành phá giải mà có được." Đàm Khải mười phần tự tin mà trả lời.

Hắn không nhịn được liếc mắt về phía Cố Hiểu Mộng, muốn thấy được sơ hở của cô.

"Tôi ra ngoài trước đây." Cố Hiểu Mộng chủ động nói một câu, không chờ Đàm Hán Anh trả lời đã trực tiếp xoay người về phía cửa, nhưng mỗi một bước đi, cô đều cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng dồn dập.

Bây giờ trong đầu chỉ muốn chạm vào khẩu súng đang nhét trong túi bên hông mình, giờ phút này chỉ cần mình trực tiếp dùng súng tấn công, hai người sau lưng nhất định khó mà chạy thoát thân.

"Sở trưởng Cố, cho dù là Cục trưởng Cục An ninh số 7 đi nữa, bắt Địa Hạ Đảng là công việc quan trọng nhất, chẳng lẽ cô không muốn biết Lão Quỷ là ai sao ?" Đàm Khải thấy cô muốn đi, tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, mở miệng nói.

"Nếu lúc này Sở trưởng Đàm có thể bắt được Lão Quỷ tất nhiên là công lớn nhất, lần này, tôi tình nguyện tránh hiềm nghi, không muốn tranh giành với anh, tránh để cho anh ghi hận trong lòng." Cố Hiểu Mộng cố ý đem mũi dùi hướng về chuyện tranh công.

Đàm Hán Anh nghe được lời của cô, lại nhìn một chút nội dung trên tờ giấy.

"Được rồi, tất cả ra ngoài đi." Đàm Hán Anh khoát tay chặn lại, cùng hạ lệnh đuổi khách với hai người.

Đàm Khải nhìn Đàm Hán Anh đối với phần hồ sơ mà mình mang đến cũng không tín nhiệm, chỉ đành phải cúi chào ra ngoài. Lúc đi tới bên người Cố Hiểu Mộng liền dừng bước.

"Để xem cô có thể mạnh miệng tới khi nào." Đàm Khải cắn răng nặn ra một câu.

"Vậy ngược lại phải nhìn xem một chút Sở trưởng Đàm còn muốn hãm hại tôi bao nhiêu lần." Cố Hiểu Mộng căn bản sẽ không chịu thua, lập tức xuất kích lại.

Đàm Hán Anh nhìn hai người giống như đang muốn đấu đá, đều đang đứng thẳng người, khí thế hai bên va chạm kịch liệt, lại cúi đầu nhìn một chút tờ giấy viết đầy chữ kia, ba chữ mở đầu thật to, Lý Ninh Ngọc, khiến cho tâm tư hắn trầm xuống.

Ngay khi hai người Cố Hiểu Mộng ra khỏi phòng làm việc, Diêu Trung Thừa liền theo đó mà gõ cửa đi vào.

"Sao ? Có phát hiện gì ?" Đàm Hán Anh cất tờ giấy kia đi, hỏi.

"Cục trưởng, Đàm Khải là cháu của ngài, có một số việc quả thật làm khó tôi." Mặt Diêu Trung Thừa lộ ra dáng vẻ lo được lo mất, cố ý nói.

"Cứ nói thật đi." Đàm Hán Anh thấy hắn cẩn thận như vậy, không kiềm được có chút chán ghét, sau khi Đàm Khải tới Cục An ninh số 7, Diêu Trung Thừa liền sợ hãi mình, ngược lại không có khả năng có gan lớn đi điều tra.

"Tôi đã theo ý của ngài đi nghe ngóng, sau khi Đàm Khải đến Trùng Khánh vẫn không có hành động, lúc đi tới Thiên Tân lại là lần đầu tiên tiến hành phá được cái gọi là trạm giao liên của Diên An." Diêu Trung Thừa suy nghĩ một chút, sau đó ép giọng lại thấp hơn, tiếp tục nói.

"Lúc Cố Hiểu Mộng ở Bộ Tư lệnh Tiễu tổng Hoa Đông ở Hàng Châu, cũng như cho tới bây giờ đều không có động thái diệt trừ Diên An, hai người này trái ngược nhau chính là ở điểm này." Diêu Trung Thừa nói xong, âm thầm nghĩ lời nói của mình khẳng định sẽ lại dẫn tới chỉ trích của Đàm Hán Anh, nhưng mà sự thật quả là như vậy.

Nhưng đợi một hồi lâu vẫn không nghe được Đàm Hán Anh trách cứ gì hắn, ngược lại còn thấy Đàm Hán Anh rũ mí mắt xuống, giống như đang suy tư.

"Trung Thừa này, anh cảm thấy ông chủ Đái đưa Đàm Khải đến nằm vùng bên cạnh tôi, là có ý gì ?" Đột nhiên Đàm Hán Anh nói.

Diêu Trung Thừa ngẩn ra, trong đầu lập tức nghĩ tới câu trả lời. Đàm Khải cũng không được ông chủ Đái tín nhiệm, nhưng một người không được tín nhiệm ngược lại có thể dùng để khảo nghiệm sự trung thành của những người khác.

"Là một loại khảo sát, nhìn xem Cục trưởng xử lý những thứ quan hệ bám váy [1] như thế nào." Diêu Trung Thừa cũng không có nói ra lời trong lòng.

"Quan hệ bám váy ?" Đàm Hán Anh lặp lại câu trả lời của hắn.

[1] Nói tới chế độ gia đình trị, khi một người lãnh đạo đưa người thân trong gia đình mình vào các vị trí trong bộ máy lãnh đạo.

"Không, không phải... Ông chủ Đái đang thử nghiệm, nghi ngờ tôi có thông cộng hay không, anh nhìn cái này một chút đi." Đàm Hán Anh dứt lời, để hồ sơ của Lão Quỷ mà Đàm Khải cầm tới để lên bàn.

"Đây là ?" Diêu Trung Thừa cầm lên nhìn một cái, thần sắc đột nhiên biến hóa.

"Đây là Đàm Khải viết xuống, cũng tiến hành phá dịch rồi, Lão Quỷ chính là vị Lý quản gia kia của Cố Hiểu Mộng, Lý Ninh Ngọc." Đàm Hán Anh lạnh lùng nói.

"Vậy thì bắt người thôi." Diêu Trung Thừa nhất thời không đoán được ý định của Đàm Hán Anh, chỉ có thể tùy cơ ứng biến, tìm một lời trung thành nhất nói ra.











Chương 72

Đàm Hán Anh chỉ chỉ tờ giấy kia, lại chỉ ngón tay ra ngoài cửa.

"Bắt ai trong hai người họ ?" Đàm Hán Anh nói.

Lúc này Diêu Trung Thừa hoàn toàn không để ý tới việc lý giải suy nghĩ của Đàm Hán Anh, trong lòng chỉ âm thầm nghĩ ngợi, đương nhiên là phải bắt Lão Quỷ. Bắt Lão Quỷ là có thể xác nhận ra ai là gián điệp mai phục ở Cục An ninh số 7, vì cái gì Cục trưởng lại muốn trực tiếp bắt Cố Hiểu Mộng hoặc Đàm Khải ?

Diêu Trung Thừa nghĩ không thông, chỉ có thể đứng trước bàn, không nói thêm gì nữa.

"Lão Quỷ nhất định phải bị bắt, nhưng theo tôi thấy thì, vị thế của Đàm Khải đã rối loạn, loại hành động này của nó chính là đang che giấu bí mật, tìm người chết thay. Hoặc là bắt luôn cả hai đi, nhốt bọn họ chung một chỗ, nhìn một chút xem rốt cuộc ai lộ ra sơ hở trước, ai mới là Địa Hạ Đảng." Đàm Hán Anh thấy Diêu Trung Thừa không nói lời nào, cũng không cố làm ra vẻ huyền bí nữa, nói ra hết toàn bộ cái nhìn của mình.

Nội tâm hắn rốt cuộc cũng đã làm ra quyết định, ở nơi này mà còn hao tổn hơn nữa, hiệu quả của hành động quân sự cũng sẽ trễ nãi theo, tội danh này Đàm Hán Anh hắn gánh không nổi.

Diêu Trung Thừa nuốt nước miếng một cái, bắt cả hai ? Đàm Khải tạm thời không nói, nhưng Cố Hiểu Mộng tuyệt đối không phải người có thể hành động thiếu suy nghĩ, năng lực của Cố Dân Chương đó bọn họ đều đã thấy qua.

"Cục trưởng, phải nghĩ lại đã, Sở trưởng Cố cô ta... Cô ta là con gái độc nhất của Cố Dân Chương, nếu như có sơ suất, Cố Dân Chương chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Cục An ninh số 7." Diêu Trung Thừa nhắm mắt khuyên.

Đàm Hán Anh phản bác lời của hắn, liền nghe được một tràng tiếng gõ cửa, không chờ mình đáp lại cửa đã bị mở ra, Đàm Hán Anh liếc mắt liền thấy người lỗ mãng xông vào kia lại là Đàm Khải.

"Đàm Khải, cậu không nên quá đáng." Giờ phút này Đàm Hán Anh đã không ngăn được cơn tức giận trong mình nữa, rầy một tiếng.

"Chú, bớt giận đi, con lại có đầu mối, người của Địa Hạ Đảng bị chúng ta ngăn chặn, ở ngay tại biệt thự bên cạnh. Bây giờ Sở Hành Động đang chuẩn bị bắt người, lần này mời chú đích thân tới hiện trường." Đàm Khải thở hổn ha hổn hển, cố ý hạ thấp giọng nói.

Đàm Hán Anh nghe được lời này, lửa giận bớt đi một chút, nhìn Diêu Trung Thừa một cái.

"Kêu Sở trưởng Cố đi luôn đi, không cho phép cô ta một mình ở trong cục." Đàm Hán Anh hạ lệnh, hắn cố ý nâng giọng lên cao, dường như muốn làm cho cả Cục An ninh số 7 đều nghe được.

Lúc này Cố Hiểu Mộng đang đứng ở cửa phòng làm việc của mình, nghe được tiếng bước chân mang giày da cộp cộp cộp của Đàm Khải, sau đó lại nghe thấy Đàm Hán Anh yêu cầu tất cả nhân viên hành động, trong lòng đã rõ ràng, kế hoạch của chị Ngọc đã bắt đầu.

Trong lòng cô tràn đầy vui mừng, đang mong sao mình cũng được đi đến hiện trường nhìn một chút, trước tiên phải thấy dáng vẻ và biểu cảm trăm miệng cũng không thể bào chữa, cùng với dáng vẻ bị bắt của Đàm Khải trước đã.






*****

Bốn chiếc xe Studebaker loại nhỏ đã dừng bên ngoài cửa chính biệt thự, phía sau xe đã có mấy chục tên đặc vụ đứng xếp hàng.

Hàng xóm cư ngụ xung quanh sau khi thấy thì rối rít ra cửa nhìn quanh, hoặc là trực tiếp tiến lên vây xem, bọn họ mong đợi lại được tận mắt thấy toàn thể cơ quan Cục An ninh số 7 thần bí này hành động rầm rộ.

"Cục trưởng, ở quanh đây thôi, không cần xe." Đàm Khải thấy chiến trận lớn như vậy, tiến tới bên người Đàm Hán Anh vừa nói.

"Dùng xe chặn đường." Đàm Hán Anh khoát khoát tay, Diêu Trung Thừa thấy vậy bỗng chốc liền biết ý của Đàm Hán Anh, lập tức đi tới cạnh cửa kính chỗ tài xế của xe đứng đầu, mà thuộc hạ Sở Tình Báo của hắn thì theo sát phía sau.

"Mang theo mười lăm người, dùng xe lấp kín hết toàn bộ đường mòn xung quanh, không được bỏ qua dù chỉ một người." Diêu Trung Thừa nói ra chỉ thị với tài xế bên trong xe.

Sau khi tài xế nghe xong, vừa muốn xuống xe thì chỉ thấy thuộc hạ của Diêu Trung Thừa hành lễ kính trọng, xoay người đi gọi ngay nhân viên Sở mình, tài xế bĩu môi một cái, loại chuyện nằm vùng này thật tệ, Sở trưởng Diêu thế nào cũng suy nghĩ cho người của mình.

Đặc vụ Sở Hành Động đứng chờ thấy mọi thứ đã được an bài thỏa đáng xong, lập tức bắt đầu dẫn đường, cùng dẫn người của Cục An ninh số 7 đến một cái nhà hình ống [1] dưới lầu.

[1] Gốc là Đồng tử lầu, một kiểu nhà dài về chiều ngang nhưng ngắn về chiều rộng, thường thấy ở ký túc xá sinh viên hoặc doanh trại quân đội.


Đàm Hán Anh ngắm nhìn bốn phía, thấy căn nhà ống này và biệt thự của Cục An ninh số 7, ở giữa ước chừng cách khoảng hai căn nhà nhỏ, cách nhau gần đến nỗi hắn khó có thể tưởng tượng được.

"Địa Hạ Đảng thật là chịu chơi ha, lại làm nổi bật dưới đêm tối." Diêu Trung Thừa hừ lạnh một tiếng nói, cũng ngẩng đầu nhìn một chút. Cái nhà ống này không phải là nhà mới, cửa sổ mỗi nhà sát nhau quá gần, mỗi cái đều có sào phơi quần áo, trên đó treo quần áo và khăn trải giường, có thể nói là ngổn ngang, đủ mọi màu sắc.

Một nhóm người lên nhà ống, sau khi đến lầu hai, Đàm Hán Anh thấy đã có năm, sáu người canh ở cửa, các khẩu súng đều đã lên nòng, giơ súng đối mặt với cửa nhà, dáng vẻ đã chuẩn bị ổn thỏa.

"Vọt vào." Đàm Hán Anh ra lệnh một tiếng.

Mấy tiếng súng vang lên, đặc vụ không chờ Đàm Hán Anh nói xong đã cùng nhau nổ súng công kích vào khóa cửa, sau đó ầm một tiếng hai người trước mặt cùng nhau đụng vỡ cửa.

Đôi mi thanh tú của Cố Hiểu Mộng nhíu một cái, âm thầm mắng đám người Sở Hành Động này đúng là phế vật, chỉ là chuyện phá cửa mà vào này, không phải là cách tốt nhất.

"Không tốt ! Người ở trong uống Kali Xyanua !" Còn không chờ đám người Đàm Hán Anh đi vào liền nghe được tiếng ồn ào vang lên.

Cố Hiểu Mộng chỉ nghe được câu này kêu lên, trong nháy mắt trong lòng đã biết, người uống thuốc tự sát trong nhà nhất định là tiểu Triệu. Cô chỉ cảm thấy toàn thân đột nhiên run rẩy, bắp chân không tự chủ được nhũn ra, vừa muốn nhấc chân lên muốn đi vào trong phòng, nhưng ngay khi một luồng ánh chớp lóe lên, cô liền dùng toàn lực kiềm nén lại tâm tình của mình, trong đầu chợt lóe lên bóng người của Lý Ninh Ngọc.

Nếu lúc này chị Ngọc gặp chuyện như vậy, chị ấy sẽ có phản ứng gì đây ?

Chị Ngọc nhất định sẽ đi theo đám người Đàm Hán Anh bọn họ vào trong nhà, chị nhất định sẽ bất lộ thanh sắc, nhất định sẽ vững vàng kiên định, nhất định sẽ không để cho bất kỳ ai nhìn ra sơ hở.

Bây giờ vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, chỉ cần hơi có chút biến hóa thôi, vậy người bị bắt kế tiếp chính là chị Ngọc và cô.

Cố Hiểu Mộng nhịn xuống tâm tình muốn đi cứu tiểu Triệu, đi theo sau Diêu Trung Thừa vào phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com