Bh Phong Thanh Kinh Giac Luong Phong Hoa Ngu Chiet Gia
🌟 Chương 51"Cái cửa này của chúng tôi..." Cố Hiểu Mộng thấy khóa cửa đều bị người của Sở Hành động phá hư, cau mày hỏi. Đàm Hán Anh nghe đến lời này, ha ha cười to, trong đầu nghĩ Cố Hiểu Mộng thật đúng là phái ngây thơ."Bọn họ đều lo lắng cho an nguy của Sở trưởng Cố và Lý quản gia, tôi lập tức kêu người tới sửa đây." Đàm Hán Anh vung tay lên, liều gọi cấp dưới đến. "Không cần, hiện giờ vào lúc này cũng không tìm được người có tay nghề tốt, chúng tôi tự sắp xếp được rồi." Lý Ninh Ngọc một lòng muốn đuổi bọn họ đi nhanh lên một chút, hơn nữa loại chuyện này chính là ý muốn của cô.Cố Hiểu Mộng nhìn thái độ như thế của Lý Ninh Ngọc một cái, lập tức cũng chỉ ngậm miệng không nói, không cùng ý kiến với Đàm Hán Anh cứ mãi dây dưa chuyện sửa cửa. Đàm Hán Anh biết những lời này của Lý Ninh Ngọc chính là hạ lệnh đuổi khách, nghiêng đầu nhìn một chút những người khác đang chờ mệnh lệnh của mình, chỉ tiếp tục giữ mặt mỉm cười. "Giờ này quả thật quá muộn rồi, nhưng cửa nhà lại hư, hai vị ở đây cũng không an toàn, huống chi Sở trưởng Cố còn bị thương." Đàm Hán Anh không hề muốn hai người Cố Hiểu Mộng thoát khỏi tầm mắt mình, nhưng phá khóa đập cửa là do người của hắn làm, cũng không thể phái người ở lại trong nhà của Cố gia. Lý Ninh Ngọc lắc đầu một cái, nhìn Cố Hiểu Mộng bởi vì đau đớn mồ hôi lạnh cũng rỉ ra. "Công ty vận tải đường thủy còn để lại phòng đặc biệt cho chúng tôi." Lý Ninh Ngọc biết hành tung của các cô không thể nào lừa được Đàm Hán Anh, cũng sẽ không giấu giếm nữa. Đàm Hán Anh vừa nghe phải tới nơi đó của Cố Dân Chương, biết mình không thể nào thao túng ý nghĩ của hai người các cô nữa, chỉ có thể ra lệnh cho những người khác vội vàng rút lui. "Vậy cứ dùng xe trong Cục đưa hai người đi." Sau khi Đàm Hán Anh sắp xếp xong, lại nói lên yêu cầu."Tôi sẽ liên lạc với Cố tiên sinh, còn có tài xế chuyên môn nhà chúng tôi cũng đã liên lạc rồi, cậu ta sẽ lập tức tới ngay." Lý Ninh Ngọc cố ý phủ đầu nói. Đàm Hán Anh thấy ý kiến của mình từng cái từng cái đều bị cô cự tuyệt, chỉ có thể thuận theo buông xuống, nhưng vẫn mượn cớ hộ tống bảo vệ cho hai vị nữ sĩ, để lại một nhóm người đi theo hai người Cố Hiểu Mộng đến bến tàu. Một đường im lặng, phút chốc đã tới nơi, tiểu Triệu lúc này mới xoay người, nhìn Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc ngồi ở ghế sau. "Sở trưởng Cố, đến bến tàu rồi." Tiểu Triệu nói xong, xuống xe mở cửa xe cho hai người. Hai người vừa mới xuống xe, tiểu Triệu lúc này không giống như thường ngày lập tức lên xe trở về mà là nhìn một chút cửa sắt lớn của bến tàu. "Bây giờ ở Thiên Tân, ra vào đều có một cái cửa sắt lớn như vậy, giống như một nhà giam." Cậu cười ha ha, nhạo báng nói. Lúc này cậu đã nhìn thấy ánh đèn mờ xa xa trước xe, cũng biết là người của Cục An ninh số 7 đi theo bọn họ. Cố Hiểu Mộng sửng sốt một chút, tỉ mỉ quan sát tiểu Triệu một phen. Bình thường mặc dù vẫn thấy cũng đoán được cậu ta là người Diên An, vì vậy chưa bao giờ nhiều chuyện lần hỏi dò cậu ta.Thấy tuổi tác có lẽ chỉ khoảng chừng hai mươi, dáng dấp mặc dù không được gọi là anh tuấn nhưng đôi mắt tinh anh và đôi mày kiếm này, lại tinh diệu mười phần. "Cậu tên gì, quê quán ở đâu ?" Cố Hiểu Mộng hỏi. "Tôi tên Triệu Vinh Quang, quê quán ở Hàng Châu." Tiểu Triệu nhìn Lý Ninh Ngọc một cái, trả lời. "Hàng Châu ? Trong nhà còn có ai không ?" Cố Hiểu Mộng hỏi tiếp. "Còn có một người chị, bây giờ cũng đang ở Hàng Châu." Tiểu Triệu thấy Lý Ninh Ngọc không có ngăn cản lần nói chuyện này, cũng không giấu giếm nữa. Cố Hiểu Mộng nghe được cậu ta có một người chị , trong đầu không kiềm được nhớ tới một người, lão sư của mình, quản gia của ba, Miss Triệu. Cô ấy đã từng nói qua, ở nhà có một người em trai. "Được rồi, chúng ta cần phải vào." Lý Ninh Ngọc nhìn thấy thương thế của Cố Hiểu Mộng không lạc quan cho lắm, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Tiểu Triệu khoát khoát tay hướng về phía hai người, rồi lên xe liền quay đầu rời đi. Lý Ninh Ngọc nhìn những thứ xe cộ cách đó không xa vẫn còn dừng tại chỗ, hình như không có ý muốn rời đi."Người của Đội Hành động là những người có thể thức đêm ăn khổ nhất." Cố Hiểu Mộng chẳng qua chỉ liếc mắt một cái, kéo tay Lý Ninh Ngọc hướng vào bên trong bến tàu đi tới. Giờ phút này Cố Dân Chương đã lưu lại trong nhà khá lâu, chờ hai người Lý Ninh Ngọc trở lại. "Ba."Cố Hiểu Mộng đẩy cửa phòng ra một cái liền hô lên. "Hữu kinh vô hiểm là tốt nhất rồi." Cố Dân Chương từ trong điện thoại hỏi thăm Lý Ninh Ngọc đã biết được đại khái chuyện gì xảy ra, giờ phút này thở dài một hơi nói. "Có chị Ngọc ở đây, chuyện gì cũng có thể hóa nguy thành an." Cố Hiểu Mộng vui sướng khen ngợi. "Hai người các con không ai được có nguy hiểm." Cố Dân Chương dứt lời, hơi khẽ gật đầu với Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc mỉm cười một tiếng, nhưng trong lòng không khỏi cảm động. "Đó là tự nhiên, ở trong lòng ba à, chị Ngọc cũng giống như con vậy, đều là con gái cả." Cố Hiểu Mộng nói xong, ánh mắt sáng lên. Sau đó kéo tay Lý Ninh Ngọc lại, khóe miệng không kiềm được mà bật cười, giống như là nghĩ ra ý kiến cực tốt vậy."Chị Ngọc, chị Ngọc, chị có thể làm con gái của ba. Hơn nữa chị cũng đừng gọi Cố tiên sinh nữa, quá trịnh trọng, cứ giống em đi, gọi ba ba." Giọng điệu nhanh nhảu của Cố Hiểu Mộng giống như là tiếng kêu thánh thót của chim oanh, vô cùng dễ nghe.
🌟 Chương 52"Hiểu Mộng !" Đôi mi thanh tú của Lý Ninh Ngọc nhíu lại, hờn dỗi nói. Nghe được lời của Cố Hiểu Mộng, trong lòng Lý Ninh Ngọc mặc dù thấy Cố Hiểu Mộng có thể nói như vậy liền cảm động không thôi, nhưng không dám xằng bậy cho rằng chắc chắn Cố tiên sinh sẽ đồng ý. Cố Dân Chương ngược lại lại cười phá lên, nhìn một chút Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc, thấy con gái mình một mực lôi kéo cánh tay đối phương không buông, trong mắt chỉ có mỗi Lý Ninh Ngọc. Trong lòng ông liền biết tâm hồn thiếu nữ của cô đã sớm ngấm ngầm thầm mến rất nhiều, không khỏi cảm khái, lại không thể phán xét Cố Hiểu Mộng đúng sai. "Cách gọi mà thôi chẳng qua lần này ta tới Thiên Tân có đặc biệt mang quà cho Ninh Ngọc, chưa có thời gian rảnh đưa cho con bé." Cố Dân Chương cũng không làm khó lời nói của Lý Ninh Ngọc.Cố Hiểu Mộng vừa định hỏi là quà gì, chỉ thấy ba giống như đang biểu diễn ảo thuật vậy, từ trong túi trường sam màu nâu lấy ra một cái khăn tay, trong cái khăn này đang gói đồ vật cho Lý Ninh Ngọc. "Ba, đây là..." Cố Hiểu Mộng mắt nhìn ba mở khăn tay ra, bên trong là một chiếc vòng tay ngọc bích trong suốt lạnh như băng. "Đây là di vật của mẹ con, mặc dù mẹ con cũng như ta sùng bái sự hữu ích của tây học, nhưng duy chỉ có cái này là bà ấy yêu thích không buông tay." Tay phải Cố Dân Chương cầm khăn tay, tay trái nhẹ nhàng sờ mặt trên của chiếc vòng ngọc bích. Cố Hiểu Mộng thấy ba mình nhìn vòng ngọc đến xuất thần, dường như là đang nhớ lại hình ảnh mẹ cô đeo nó năm xưa. "Cố tiên sinh, vòng ngọc quý giá như vậy, vẫn nên để Cố tiên sinh giữ lại làm kỷ niệm thì hơn." Lý Ninh Ngọc thấy dáng vẻ Cố Dân Chương vẫn không bỏ như cũ, mở miệng khuyên giải. Cố Dân Chương thở dài, giương mắt thấy Cố Hiểu Mộng trơ mắt nhìn mình, trong lòng lộ vẻ xúc động. "Từ khi mẹ của Hiểu Mộng qua đời, món đồ này này chứa đầy tử khí. Ta tin tưởng, con có thể khiến cho nó có linh hồn một lần nữa." Cố Dân Chương dứt lời, liền đem vòng ngọc đưa tới trước mặt Lý Ninh Ngọc."Cái này..." Lý Ninh Ngọc không biết làm sao đứng lên, nhìn về phía Cố Hiểu Mộng. "Đừng nhìn Hiểu Mộng, nhận đi." Cố Dân Chương từ ái cười một tiếng, ông không nghĩ tới một người có chủ kiến và trình độ như Lý Ninh Ngọc đây, lại vì chuyện nhận quà tặng mà cầu cứu con gái mình. "Ba đã đặc biệt mang quà tới, chị Ngọc nên nhận đi." Cố Hiểu Mộng thấy hai người cứ im lặng, mở miệng giảng hòa. Lý Ninh Ngọc nghe vậy, lúc này mới nâng hai tay lên, cung kính nhận lấy vòng tay Cố Dân Chương đưa tới. Nhìn lại thật kỹ, chiếc vòng trơn bóng mát lạnh, ánh lên màu sắc trong suốt, không chút tỳ vết, khiến cho người ta có cảm giác tươi sống, tràn đầy linh khí. "Chị Ngọc, ba đối với chị thật tốt." Cố Hiểu Mộng dĩ nhiên biết cái vòng ngọc này không phải phàm vật, lại còn là di vật của mẹ mình, trong lòng liền biết được ba mình dụng tâm lương khổ. "Cám ơn, Cố... Cám ơn cha." Lý Ninh Ngọc nói xong câu này, cảm giác mặt mình nóng bừng, trong lòng chỉ muốn đào một lớp đất lên chui xuống. Không chỉ có cô, sau khi Cố Hiểu Mộng nghe được, mặt cũng theo đó mà biến đỏ theo.Cố Dân Chương nhìn dáng vẻ xoay chuyển ngượng ngùng của hai người, lắc đầu một cái. Con gái lớn rồi không quản được nữa, mình cũng không thể lúc nào cũng xem chừng quỹ đạo cuộc đời của con bé, những gì có thể làm cũng chỉ là để cho con bé vui vẻ vượt qua quãng đời còn lại. "Trong điện thoại con đã nói, Quân Sư giả làm phản động uy hiếp Hiểu Mộng bị thương, ta đã sắp xếp người đến bệnh viện trước, bước tiếp theo con định làm thế nào ?" Cố Dân Chương không muốn để hai người chìm sâu vào chuyện phong nguyệt không thể tự kiềm chế, nên quay lại nói. Sau khi Lý Ninh Ngọc nghe xong vội vàng cất vòng ngọc đi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. "Con phải đi cứu Quân Sư ra." Lý Ninh Ngọc trịnh trọng trả lời. Cố Dân Chương trầm tư trong chốc lát, lắc đầu phủ nhận quyết định của Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc thấy ông không tán thành, không hiểu muốn mở miệng hỏi. "Bây giờ các con đã bị Đàm Hán Anh hoài nghi, lúc này con và Hiểu Mộng tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ. Mạng lưới tình báo ở Thiên Tân đã bên bờ sụp đổ, nếu như các con có sơ xuất gì, vậy thì sẽ sụp đổ hoàn toàn." Chỉ mấy câu nói ngắn gọn, Cố Dân Chương đã chỉ ra hết những điểm yếu. "Ba, Quân Sư không thể không cứu, anh ta vì cứu nhiều đồng chí hơn mới bị thương." Cố Hiểu Mộng ở một bên nói."Ta lập tức gọi điện thoại cho Địa khu Hoa Đông yêu cầu tiếp viện, chuyện kế tiếp đã không phải là chuyện các con có thể hoàn thành." Cố Dân Chương nhìn ánh mắt cấp bách của hai người, trong hoàn cảnh như vậy, hai người các con khẳng định không có biện pháp nào tốt hơn, lúc này là lúc mình nên ra tay.
***** Buổi sáng ngày kế tiếp, Đàm Khải lê thân thể mệt mỏi, lắc lắc lư lư đi vào Cục An ninh số 7. Đây là ngày đầu tiên hắn trình diện, tinh thần lại rất kém. "Đàm công tử không khỏi có phong cách nhà quan quá mức đi." Diêu Trung Thừa đứng ở bên cửa, nhìn dáng vẻ hắn cà lơ phất phơ, chế nhạo nói. "Sở trưởng Diêu, anh khỏe chứ, cả một đêm tôi phải đuổi bắt Địa Hạ đảng, không thể nghỉ ngơi cho khỏe. Tôi thật sự hâm mộ cuộc sống kê cao đầu không sầu không lo như vậy của Sở trưởng Diêu đó." Ngoài miệng Đàm Khải cũng không thua kém, mở miệng trào phúng. Diêu Trung Thừa bị hắn nói đến mặt lúc đỏ lúc trắng, siết chặt quả đấm một cái, chỉ muốn một quyền đánh lên. Trong lòng mắng tên tiểu tử này không biết trời cao đất dày, tự tiện hành động, ngược lại còn đắc tội Cố Hiểu Mộng, đúng là đáng đời."Hai đại nam nhân, lần đầu tiên gặp mặt đã cải vã à ?" Đàm Hán Anh đứng ở hành lang lầu hai cố ý hỏi. Diêu Trung Thừa lập tức nhịn lại cơn tức, cười một tiếng với Đàm Hán Anh. "Cục trưởng, tôi có đầu mối quan trọng." Đàm Khải căn bản không coi Diêu Trung Thừa ra gì, hướng trên lầu hô lên. "Sở trưởng Diêu, anh cũng đi cùng đi." Đàm Hán Anh không hề trúng phải trò bịp hai mặt này của Đàm Khải, dứt lời liền xoay người đi vào phòng làm việc. "Đàm công tử, Cố Hiểu Mộng có bối cảnh thế nào, thân phận gì, tự anh cân nhắc thật tốt một chút đi, đừng trách người tiền bối tôi không nói anh nghe." Diêu Trung Thừa thấy Đàm Hán Anh vào nhà, vừa nói vừa vỗ bả vai Đàm Khải một cái.
🌟 Chương 52"Hiểu Mộng !" Đôi mi thanh tú của Lý Ninh Ngọc nhíu lại, hờn dỗi nói. Nghe được lời của Cố Hiểu Mộng, trong lòng Lý Ninh Ngọc mặc dù thấy Cố Hiểu Mộng có thể nói như vậy liền cảm động không thôi, nhưng không dám xằng bậy cho rằng chắc chắn Cố tiên sinh sẽ đồng ý. Cố Dân Chương ngược lại lại cười phá lên, nhìn một chút Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc, thấy con gái mình một mực lôi kéo cánh tay đối phương không buông, trong mắt chỉ có mỗi Lý Ninh Ngọc. Trong lòng ông liền biết tâm hồn thiếu nữ của cô đã sớm ngấm ngầm thầm mến rất nhiều, không khỏi cảm khái, lại không thể phán xét Cố Hiểu Mộng đúng sai. "Cách gọi mà thôi chẳng qua lần này ta tới Thiên Tân có đặc biệt mang quà cho Ninh Ngọc, chưa có thời gian rảnh đưa cho con bé." Cố Dân Chương cũng không làm khó lời nói của Lý Ninh Ngọc.Cố Hiểu Mộng vừa định hỏi là quà gì, chỉ thấy ba giống như đang biểu diễn ảo thuật vậy, từ trong túi trường sam màu nâu lấy ra một cái khăn tay, trong cái khăn này đang gói đồ vật cho Lý Ninh Ngọc. "Ba, đây là..." Cố Hiểu Mộng mắt nhìn ba mở khăn tay ra, bên trong là một chiếc vòng tay ngọc bích trong suốt lạnh như băng. "Đây là di vật của mẹ con, mặc dù mẹ con cũng như ta sùng bái sự hữu ích của tây học, nhưng duy chỉ có cái này là bà ấy yêu thích không buông tay." Tay phải Cố Dân Chương cầm khăn tay, tay trái nhẹ nhàng sờ mặt trên của chiếc vòng ngọc bích. Cố Hiểu Mộng thấy ba mình nhìn vòng ngọc đến xuất thần, dường như là đang nhớ lại hình ảnh mẹ cô đeo nó năm xưa. "Cố tiên sinh, vòng ngọc quý giá như vậy, vẫn nên để Cố tiên sinh giữ lại làm kỷ niệm thì hơn." Lý Ninh Ngọc thấy dáng vẻ Cố Dân Chương vẫn không bỏ như cũ, mở miệng khuyên giải. Cố Dân Chương thở dài, giương mắt thấy Cố Hiểu Mộng trơ mắt nhìn mình, trong lòng lộ vẻ xúc động. "Từ khi mẹ của Hiểu Mộng qua đời, món đồ này này chứa đầy tử khí. Ta tin tưởng, con có thể khiến cho nó có linh hồn một lần nữa." Cố Dân Chương dứt lời, liền đem vòng ngọc đưa tới trước mặt Lý Ninh Ngọc."Cái này..." Lý Ninh Ngọc không biết làm sao đứng lên, nhìn về phía Cố Hiểu Mộng. "Đừng nhìn Hiểu Mộng, nhận đi." Cố Dân Chương từ ái cười một tiếng, ông không nghĩ tới một người có chủ kiến và trình độ như Lý Ninh Ngọc đây, lại vì chuyện nhận quà tặng mà cầu cứu con gái mình. "Ba đã đặc biệt mang quà tới, chị Ngọc nên nhận đi." Cố Hiểu Mộng thấy hai người cứ im lặng, mở miệng giảng hòa. Lý Ninh Ngọc nghe vậy, lúc này mới nâng hai tay lên, cung kính nhận lấy vòng tay Cố Dân Chương đưa tới. Nhìn lại thật kỹ, chiếc vòng trơn bóng mát lạnh, ánh lên màu sắc trong suốt, không chút tỳ vết, khiến cho người ta có cảm giác tươi sống, tràn đầy linh khí. "Chị Ngọc, ba đối với chị thật tốt." Cố Hiểu Mộng dĩ nhiên biết cái vòng ngọc này không phải phàm vật, lại còn là di vật của mẹ mình, trong lòng liền biết được ba mình dụng tâm lương khổ. "Cám ơn, Cố... Cám ơn cha." Lý Ninh Ngọc nói xong câu này, cảm giác mặt mình nóng bừng, trong lòng chỉ muốn đào một lớp đất lên chui xuống. Không chỉ có cô, sau khi Cố Hiểu Mộng nghe được, mặt cũng theo đó mà biến đỏ theo.Cố Dân Chương nhìn dáng vẻ xoay chuyển ngượng ngùng của hai người, lắc đầu một cái. Con gái lớn rồi không quản được nữa, mình cũng không thể lúc nào cũng xem chừng quỹ đạo cuộc đời của con bé, những gì có thể làm cũng chỉ là để cho con bé vui vẻ vượt qua quãng đời còn lại. "Trong điện thoại con đã nói, Quân Sư giả làm phản động uy hiếp Hiểu Mộng bị thương, ta đã sắp xếp người đến bệnh viện trước, bước tiếp theo con định làm thế nào ?" Cố Dân Chương không muốn để hai người chìm sâu vào chuyện phong nguyệt không thể tự kiềm chế, nên quay lại nói. Sau khi Lý Ninh Ngọc nghe xong vội vàng cất vòng ngọc đi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. "Con phải đi cứu Quân Sư ra." Lý Ninh Ngọc trịnh trọng trả lời. Cố Dân Chương trầm tư trong chốc lát, lắc đầu phủ nhận quyết định của Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc thấy ông không tán thành, không hiểu muốn mở miệng hỏi. "Bây giờ các con đã bị Đàm Hán Anh hoài nghi, lúc này con và Hiểu Mộng tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ. Mạng lưới tình báo ở Thiên Tân đã bên bờ sụp đổ, nếu như các con có sơ xuất gì, vậy thì sẽ sụp đổ hoàn toàn." Chỉ mấy câu nói ngắn gọn, Cố Dân Chương đã chỉ ra hết những điểm yếu. "Ba, Quân Sư không thể không cứu, anh ta vì cứu nhiều đồng chí hơn mới bị thương." Cố Hiểu Mộng ở một bên nói."Ta lập tức gọi điện thoại cho Địa khu Hoa Đông yêu cầu tiếp viện, chuyện kế tiếp đã không phải là chuyện các con có thể hoàn thành." Cố Dân Chương nhìn ánh mắt cấp bách của hai người, trong hoàn cảnh như vậy, hai người các con khẳng định không có biện pháp nào tốt hơn, lúc này là lúc mình nên ra tay.
***** Buổi sáng ngày kế tiếp, Đàm Khải lê thân thể mệt mỏi, lắc lắc lư lư đi vào Cục An ninh số 7. Đây là ngày đầu tiên hắn trình diện, tinh thần lại rất kém. "Đàm công tử không khỏi có phong cách nhà quan quá mức đi." Diêu Trung Thừa đứng ở bên cửa, nhìn dáng vẻ hắn cà lơ phất phơ, chế nhạo nói. "Sở trưởng Diêu, anh khỏe chứ, cả một đêm tôi phải đuổi bắt Địa Hạ đảng, không thể nghỉ ngơi cho khỏe. Tôi thật sự hâm mộ cuộc sống kê cao đầu không sầu không lo như vậy của Sở trưởng Diêu đó." Ngoài miệng Đàm Khải cũng không thua kém, mở miệng trào phúng. Diêu Trung Thừa bị hắn nói đến mặt lúc đỏ lúc trắng, siết chặt quả đấm một cái, chỉ muốn một quyền đánh lên. Trong lòng mắng tên tiểu tử này không biết trời cao đất dày, tự tiện hành động, ngược lại còn đắc tội Cố Hiểu Mộng, đúng là đáng đời."Hai đại nam nhân, lần đầu tiên gặp mặt đã cải vã à ?" Đàm Hán Anh đứng ở hành lang lầu hai cố ý hỏi. Diêu Trung Thừa lập tức nhịn lại cơn tức, cười một tiếng với Đàm Hán Anh. "Cục trưởng, tôi có đầu mối quan trọng." Đàm Khải căn bản không coi Diêu Trung Thừa ra gì, hướng trên lầu hô lên. "Sở trưởng Diêu, anh cũng đi cùng đi." Đàm Hán Anh không hề trúng phải trò bịp hai mặt này của Đàm Khải, dứt lời liền xoay người đi vào phòng làm việc. "Đàm công tử, Cố Hiểu Mộng có bối cảnh thế nào, thân phận gì, tự anh cân nhắc thật tốt một chút đi, đừng trách người tiền bối tôi không nói anh nghe." Diêu Trung Thừa thấy Đàm Hán Anh vào nhà, vừa nói vừa vỗ bả vai Đàm Khải một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com