TruyenHHH.com

Bh Np Dn Ta O Dau Khi Dai Luc Bi Ep Thang Cap

Bạch Kiêu ngủ mơ thấy một giấc quen thuộc mộng. Trong mộng, bản thân khoát khôi giáp chiến bào, mái tóc xanh thẫm xoã tung phía sau đầu, trên trán là một vệt kim sắc quang mang đồ án. Từ trong hoàng kim song đồng có thể nhìn ra được khí thế bàng bạc, một ánh mắt quét ngang làm chấn động chư thiên, thả ra một tia niệm lực là có thể hủy thiên diệt địa. Mà ở phía sau, là cúc cung tận tụy một đám lão giả râu tóc bạc phơ, thế nhưng trên thân lại ẩn hiện kim quang phù văn vờn quanh, giơ tay nhấc chân đều để lộ ra một cổ áp lực cực đại. Hiển nhiên cũng không phải kẻ tầm thường. Bọn họ đều đồng loạt hướng nàng bái lạy, cung kính hô "Điện hạ".

Mà này một giấc mộng, Bạch Kiêu đã mộng suốt tám năm. Ban đầu cô còn nghĩ, chẳng qua chỉ là một giấc bình thường mộng mà thôi, nhưng không ngờ thỉnh thoảng chợp mắt đều mơ thấy nó. Dần dần, Bạch Kiêu đối giấc mộng này sinh ra tò mò, cùng một chút phiền chán.

Dù sao ai chịu được suốt tám năm làm cùng một giấc mộng a? Ngủ một giấc vô miên không phải càng tốt?

Bạch Kiêu tâm tình bực bội rời giường, lúc này mặt trời còn chưa lên, gà chưa gáy, Bạch Kiêu thay xong y phục thì liền đi ra ngoài rèn luyện buổi sáng. Đây là thói quen được dưỡng thành từ khi cô bắt đầu tu luyện đấu khí, một phần lí do là bởi vì trước kia thân kiều thể yếu, dễ dàng đổ bệnh, Bạch Kiêu đối thể chất của mình vô cùng phiền chán. Cho nên sau khi tu luyện đấu khí, tố chất thân thể được nâng cao, liền vẫn luôn đối chính mình sức mạnh thể chất có rất cao yêu cầu. Dù sao thân thể là nền tảng, nền tảng phải càng vững mạnh thì tu luyện lên cao mới dễ dàng.

Sáng sớm, Tiêu Huân Nhi đến tìm Bạch Kiêu muốn cùng nhau ăn sáng, thế nhưng gõ cửa mãi cũng không thấy ai trả lời. Nàng khẽ đẩy cửa đi vào, chăn đệm đã được xếp lại gọn gàng, vị trí trên giường cũng đã lạnh, chứng tỏ người nọ đã rời đi rất lâu. Tiêu Huân Nhi nhìn chằm chằm giường vị trí, ánh mắt trong vắt như thu thủy chợt đạm đi, khẽ thở dài một hơi liền rời khỏi.

Tiêu Huân Nhi quay về tiểu viện của mình, nàng gọi Lăng Ảnh dò hỏi về hành tung của Bạch Kiêu.

Lăng Ảnh kì thực cũng không rõ ràng lắm, kỹ thuật che giấu khí tức và hơi thở của Bạch Kiêu rất xảo diệu, một khi cô muốn trốn đi, không để ai phát hiện, thì tuyệt đối sẽ không có người nào nhận ra. Huống hồ, bên cạnh Bạch Kiêu còn có một cái cửu tinh Đấu Thánh hậu kỳ thiếp thân hộ vệ, hắn cũng không dám có bất kỳ hành động khinh suất. Tiêu Huân Nhi cũng không làm khó hắn, chỉ khẽ thở dài một hơi.

Thái Cổ Bạch Long tộc cùng Cổ tộc tuy rằng đều là gia tộc có bề thế lịch sử ở Trung Châu, nhưng nội tình giữa hai nhà chênh lệch cũng rất lớn. Nói một cách chính xác hơn, nội tình của Thái Cổ Bạch Long tộc là thứ mà không một thế lực nào ở Trung Châu có thể so sánh với. Cổ tộc là Trung Châu viễn cổ bát tộc, luận thực lực có thể nói là nhất lưu. Nhưng thế lực nhất lưu ở Trung Châu cũng không phải chỉ có Cổ tộc là độc tôn.

Mà Thái Cổ Bạch Long tộc thuộc về ma thú tứ tộc, trong đó bao gồm Thái Cổ Bạch Long tộc, Thái Hư Cổ Long tộc, Thiên Yêu Hoàng tộc và Cửu U Địa Minh Mãng tộc. Nhưng chỉ duy nhất Thái Cổ Bạch Long tộc được xưng là Thần tộc!

Đừng nói tứ tộc ma thú, bát tộc viễn cổ, thậm chí cả Trung Châu cũng không có thế lực nào xứng với chữ "Thần" này.

Nhờ đâu mà lại có chữ "Thần" này? Việc này phải kể lại từ đời Bạch Kiêu gia gia, Bạch Vô Thương, Thái Cổ Bạch Long tộc người cầm quyền được cho là khủng bố nhất trong lịch sử gia tộc. Năm đó hắn tuổi trẻ khí thịnh, lại tràn đầy thiếu niên nhiệt huyết, cộng thêm thiên tư nghịch thiên vô song, ở 30 tuổi khi rốt cuộc thức tỉnh chân chính Bạch Long huyết mạch, ở Trung Châu có thể nói quét ngang mà đi. Càng đáng sợ chính là, bên cạnh hắn có rất nhiều đồng bạn tri kỷ, luận tư chất bối cảnh đều không kém hơn hắn, nhưng lại cam nguyện cúi đầu gia nhập hắn thế lực, trở thành Thái Cổ Bạch Long tộc một đám Vô thượng Trưởng lão. Cũng là Thái Cổ Bạch Long tộc chiến lực đỉnh tiêm.

Sau khi Bạch Vô Thương lên nắm quyền, liền bắt đầu cải tổ quy hoạch, chỉ bằng mười năm thời gian, Thái Cổ Bạch Long tộc chiến lực liền có thiên đại cải biến. Lúc đó Hồn tộc đối Thái Cổ Bạch Long tộc huyết mạch động tâm tư, muốn cường cường liên hôn, kết quả mặt còn chưa gặp đã bị ăn bế môn canh. Hồn Thiên Đế giận cực không thể át liền dẫn theo tối cường chiến lực đánh tới, cụ thể diễn biến thế nào thì không rõ, chỉ biết rằng sau bảy ngày tiến công, Hồn tộc người thất bại lui binh, tổn thất cực lớn. Nghe nói đã chết hết ba vị chuẩn Thánh cảnh, hai vị tam tinh Đấu Thánh bị phế hết tu vi, mấy chục Đấu Tôn trọng thương căn cơ chịu ảnh hưởng. Ngay cả Hồn Thiên Đế cũng bị đánh thành đầu heo, chật vật bỏ chạy. Sau khi trở về liền cụp đuôi làm người, bế quan đến nay đã mấy chục năm cũng chưa thấy xuất đầu.

Mà Thái Cổ Bạch Long tộc sau trận chiến lại không chút nào chịu ảnh hưởng, nên tu luyện liền tu luyện, nên hưởng thụ liền hưởng thụ, một chút đều không thèm nhắc tới chuyện cũ, tựa hồ kia tràng diện chỉ là bị chó cắn liền giáo huấn nó một trận mà thôi, không đáng nhắc tới. Điều làm cho người ta khiếp đảm nhất chính là, trận giáo huấn này, Bạch Vô Thương chỉ phái ra hai vị chuẩn Thánh cảnh Vô thượng Trưởng lão, cùng ba vị đã thức tỉnh huyết mạch tộc lão mà thôi. Mà năm vị này so sánh với Thái Cổ Bạch Long tộc chiến lực đỉnh tiêm, chỉ bằng một phần mười lực lượng. Ai nhìn vào cũng thấy, rõ ràng là Bạch Vô Thương không hề đặt Hồn tộc vào mắt, nếu hắn huy động toàn lực, vậy thì Hồn tộc cái tên này đã biến mất hoàn toàn khỏi Trung Châu rồi.

Thái Cổ Bạch Long tộc một trận ấn định thanh danh, phóng nhãn khắp đại lục cũng không có thế lực nào có bối cảnh cường đại như thế. Cùng Hồn tộc đại chiến lại không chút sức mẻ gì, ngược lại còn nhân đó trấn lột hết một mớ thiên tài địa bảo, đã giàu nay còn giàu thêm.

Cũng là từ đó, Trung Châu các tộc liền bắt đầu xưng tụng Thái Cổ Bạch Long tộc vì "Thần tộc". Thế giới cường giả vi tôn, mọi người đều đối người có thực lực ôm một tia ngưỡng vọng cùng sùng bái, vô hình trung, Thái Cổ Bạch Long tộc đã trở thành gia tộc có địa vị đứng đầu Trung Châu.

Cho dù hiện giờ, Thái Cổ Bạch Long tộc lui về ở ẩn, thì uy danh vẫn sừng sững ở đó. Tre già măng mọc, thế hệ trẻ của gia tộc so với trước càng cường đại hơn. Không ai dại khờ mà dám trêu vào, trừ phi là muốn nếm trải tư vị hôi phi yên diệt.

Mà Cổ tộc nay cùng Thái Cổ Bạch Long tộc đính lên hôn ước, đã xem như ôm được cái đùi to. Hơn nữa đối tượng cũng không phải là một cái tầm thường nhân vật, mà là Thái Cổ Bạch Long tộc một trăm năm tới nay cháu gái độc tôn, Bạch Kiêu. Bạch Vô Thương đối cô cháu gái này có bao nhiêu bao che cùng sủng ái, không có ai là không biết. Năm đó Bạch Kiêu vừa tròn một tuổi, Thái Cổ Bạch Long tộc tổ chức thiết yến mời tất cả thế lực Trung Châu tới tham dự, tràng cảnh có thể nói thịnh thế hào hoa. Đến cả Hồn tộc đều phái người đưa lễ vật tới. Cũng trong ngày hôm đó, Bạch Vô Thương truyền lại chí bảo gia truyền Hoàng Kim Long Cốt cho tôn nhi, minh chứng cho thân phận Thiếu chủ, người trong tương lai sẽ gánh vác sứ mệnh của gia tộc. Ngay cả hiện tại, Bạch Kiêu rời nhà đến Ô Thản thành dưỡng bệnh, bên cạnh cũng không thiếu hộ vệ trông chừng nàng. Mà tùy tiện bóc đại một người trong số đó, cũng đủ hủy diệt Gia Mã đế quốc.

Thử hỏi đối tượng kết hôn có thân thế hiển hách bực này, ai mà dám đắc tội nàng (Bạch Kiêu) kia chứ? Thậm chí Tiêu Huân Nhi cũng không dám đối nàng một lời nói nặng, một phần vì không nỡ, phần còn lại chính là e dè thế lực đằng sau nàng.
.
.
.
.
.

Bạch Kiêu rảo bước ở trên đường lớn, sau khi chạy vài vòng như thường lệ, cô bắt đầu dạo quanh khu chợ, ngắm nhìn phố phường nhộn nhịp buổi sớm mai. Ô Thản thành không tính là rất lớn, nhưng dân cư đông đúc, người đến kẻ đi tấp nập, chưa từng vắng vẻ qua bao giờ.

Bạch Kiêu sải bước về phía Mễ Đặc Nhĩ phòng đấu giá, dùng truyền âm hỏi: "Long Tương thúc thúc, không có ai bám theo chúng ta chứ?"

Trong bóng tối, một lão giả mi mục sáng láng nhìn cũng không cần nhìn, vô cùng chắc nịt đáp: "Không có ai thưa điện hạ*."

*Điện hạ ở đây chỉ là cách gọi riêng trong tộc thôi, chứ không liên quan đến chức vị hay gì đâu.

Người này đúng là cửu tinh Đấu Thánh hậu kỳ, Bạch Kiêu thiếp thân hộ vệ, Long Tương. Cũng là Thái Cổ Bạch Long tộc Vô thượng Trưởng lão, năm đó từng đánh cho Hồn tộc răng rơi đầy đất. Chỉ với việc phái hắn đi theo bảo hộ Bạch Kiêu thôi, là đã đủ thấy được Bạch Vô Thương sủng ái viên minh châu này đến mức nào.

"Tốt." Nói rồi liền lấy ra một chiếc thiên hồ mặt nạ mang lên, đi vào phòng đấu giá.

Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá, phòng đấu giá lớn nhất Ô Thản thành, đồng thời cũng thuộc về gia tộc giàu có nhất gia mã đế quốc: Đặc Thước Nhĩ gia tộc.

Đặc Thước Nhĩ gia tộc đã có lịch sử lâu đời, tại Gia Mã đế quốc phát triển đã có mấy trăm năm, quan hệ có thể nói là rất rộng rãi, mà theo một vài tin đồn, gia tộc giàu có này tựa hồ còn có quan hệ với hoàng thất.

Ở đế quốc, Đặc Thước Nhĩ gia tộc, cùng Nạp Lan gia tộc, Nhân Đặc Nhĩ gia tộc được xưng là Gia Mã tam cự đầu, tam đại gia tộc, tại đế quốc kinh tế, quân sự đều có thế lực không nhỏ.

Cho nên, có Đặc Thước Nhĩ gia tộc đứng đằng sau, cho dù phòng đấu giá lợi nhuận rất cao, khiến không ít người thèm thuồng, nhưng bọn họ cũng là không dám động tới.

Tại cửa vào, vài tên hộ vệ cảnh giác nhìn cô, Bạch Kiêu không chút nào để ý, trực tiếp đi vào.

Vừa vào trong, cảm giác nóng bức giống như là bay đi đâu mất, thay vào đó là một loại cảm giác mát lạnh tuyệt vời, bên trong và bên ngoài quả thật khác xa nhau.

Ánh mắt tại đại sảnh đảo qua, Bạch Kiêu hướng về một căn phòng đi tới, bên trên khắc ba chữ to "Giám Bảo Thất".

Đẩy cửa vào, trong phòng rất trống trải, chỉ có 1 vị trung niên nhân đang có chút nhàm chán ngồi trên ghế. Nghe được tiếng đẩy cửa, trung niên nhân ngẩng đầu lên, nhìn thấy thân ảnh cao gầy bất phân nam nữ, mày có chút nhăn lại, nhưng hắn nhanh chóng tươi cười nói: "Tiểu thư, ngài đến giám bảo sao?"

"Ta đúng là giám đến giám bảo, nhưng không phải là tiểu thư." Thanh âm vang lên có phần trầm ấm khàn khàn, thuộc về nam nhân khẩu âm.

Trung niên nhân có chút xấu hổ, vội nói: "Thì ra là tiên sinh, hiểu lầm, hiểu lầm."

Bạch Kiêu tiến lên, tiện tay lấy ra một bình ngọc, đặt ở trên bàn.

"Đây là?" Con mắt nghi hoặc nháy vài cái, trung niên nhân cẩn thận cầm lấy chiếc bình bạch ngọc, mũi nhẹ nhàng ngửi miệng bình, một lát sau, sắc mặt hơi đổi, nhìn về phía Bạch Kiêu, ánh mắt thêm vài phần kính sợ: "Tiên sinh là luyện dược sư...?"

"Đúng vậy."

"Xin hỏi bình này là đan dược gì, có tác dụng thế nào?" Nghe thấy thế, trung niên nhân kính cẩn hỏi tiếp.

"Trúc cơ linh dịch, tăng tốc độ tu luyện đấu khí. Nhưng chỉ có tác dụng dưới Đấu Giả."

"A! có thể tăng lên tốc độ tu luyện đấu khí?" Nghe xong, trung niên nhân có chút động dung, đấu khí chỉ có thể án theo quy củ tu luyện, hơn nữa trong giai đoạn đầu, kinh mạch trong cơ thể cực kỳ yếu ớt, một khi dược lực quá mạnh, có thể khiến kinh mạch bị đứt, chết rất thê thảm a.

"Linh dịch này không có tác dụng phụ, dược lực cũng rất ôn hoà. Nếu không tin, ngươi có thể cho người giám định thử."

Sắc mặt biến đổi, trung niên nhân cẩn thận đem bình ngọc đặt lại trên bàn, cung kính nói: "Vậy phiền tiên sinh đợi trong chốc lát, ta sẽ đi mời đại sư Cốc Ni đến giám định linh dịch này."

"Được, tùy tiện." Bạch Kiêu phất tay, ngồi xuống một bên nghỉ ngơi.

Trung niên nhân vội vàng gật đầu, sau đó nhanh chóng đi ra khỏi phòng.

Ngồi ở trên ghế, Bạch Kiêu tuy rằng bên ngoài trầm mặc, nhưng lại đang âm thầm nói chuyện với hệ thống.

"Rốt cuộc là người nào đáng giá ta đích thân đến đây lôi kéo quan hệ?"

【 Chủ nhân, người này tên gọi Nhã Phi, là Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá Thủ tịch. Cùng với khí vận chi tử Tiêu Viêm không chỉ có quan hệ nhân quả, quan trọng hơn chính là nàng quan hệ nhân mạch rất rộng rãi, năng lực ngoại giao rất cường, nếu thu được vào bát sẽ có lợi cho việc móc nối quan hệ thế lực sau này. Ngài cần thiết nhanh một bước lôi kéo quan hệ với nàng ta. 】 Hệ thống một bên lựa lời giải thích, một bên mồ hôi (giả tưởng) rơi đầy đầu. Nó cũng không thể nói kia là thiên định chi nữ, tương chính là ngài lão bà? Nói ra không sợ Bạch-chỉ số sinh tồn thượng đỉnh-Kiêu đem nó mắng tới máu chó phun đầu?

Thống tử có tám lá gan cũng không dám! Càng huống hồ, nó một lá gan cũng không có, ở đâu ra can đảm kia chứ?!

Đợi cả nửa ngày, trung niên nhân lại quay lại, bất quá, lần này hắn mang theo một vị lão giả áo xanh.

Ánh mắt tại lão giả trên người đảo qua, cuối cùng dừng lại ở trước ngực, không có kim tinh, ngược lại là một loại thuộc đan dược nào đó, 2 đạo màu bạc song gợn, loé ra vẻ xa hoa đắt tiền.

"Tiên sinh, vị này là Cốc Ni đại sư của phòng đấu giá chúng tôi, đại sư là một vị tam tinh đại đấu sư, cũng là một vị nhị phẩm luyện dược sư." Trung niên nhân cung kính giới thiệu.

Nghe được thân phận của lão giả, Bạch Kiêu nhãn thần mang theo đánh giá nhìn lấy lão giả. Bởi gì ngoại trừ một số thất phẩm bát phẩm luyện dược sư trong tộc, cô chưa từng gặp qua luyện dược sư nào khác bên ngoài.

Lão giả vẻ mặt hồng hào, bộ áo xanh trên người nhìn như bình thường nhưng mơ hồ ẩn chứa quang mang lưu động, hiển nhiên, bộ quần áo này được gia trì qua ma tinh phong hộ. Bộ mặt già nua không thể che dấu nổi sự cao ngạo, đó là thứ mà mọi vị luyện dược sư đều có.

Khi Bạch Kiêu đang đánh giá đối phương, Cốc Ni cũng đồng dạng quan sát người đối diện. Luyện dược sư không giống Đấu giả, thứ người này tùy tiện xuất hiện một người, đều sẽ chiêu đến các thế lực tranh nhau thu nạp. Cho nên Cốc Ni vừa đánh giá, vừa thầm đoán thân phận đối phương.

Trung niên nhân cẩn thận cầm lấy bình ngọc trên bàn, đưa cho Cốc Ni.

Nhận lấy bình ngọc, Cốc Ni ngửi nhẹ, mắt lão híp lại, mục quang khẽ loé lên, cẩn thận đổ ra một giọt chất lỏng nhỏ xuống lòng bàn tay.

Hai mắt nhìn chằm chằm chất lỏng màu xanh, hai ngón tay Cốc Ni khẽ động, một chiếc châm bạc nhỏ bé xuất hiện giữa hai ngón tay, trên đầu châm, thoáng có đấu khí rung động. Lão chậm rãi đâm châm vào chất lỏng màu xanh, sau đó từ từ đảo nhẹ.

Càng ngày, khuôn mặt Cốc Ni từ bình tĩnh càng chuyển sang ngưng trọng. Một lát sau, đổ chất lỏng màu xanh vào bình ngọc xong, ánh mắt hắn nhìn về phía Bạch Kiêu, vẻ cao ngạo đã thêm vài phần kính ý. Lão quay đầu về phia trung niên nhân, trầm giọng nói:

"Linh dịch đã tới cấp bậc của nhị phẩm đan dược, lời nói của vị đại nhân này lúc trước không sai."

"Vậy an bài cho ta đấu giá thứ này đi."

"Việc này tự nhiên không thành vấn đề, tiên sinh cứ cầm thứ này đến phòng đấu giá số 1, nơi đó còn đang cử hành đấu giá. Linh dịch của ngài, sẽ đợi để đưa ra."

Trung niên nhân cười nói, đưa ra một khối thiết màu đen nhánh.

"Tạm thời không vội, hiện tại ta còn thứ khác muốn cho các ngươi xem." Nói rồi Bạch Kiêu lấy ra một hộp gỗ đào, bên ngoài không có gì trang trí đặc biệt, chỉ thuần một màu nâu sẫm. Nhưng từ bên trong hộp gỗ lại phát ra một hương thơm nồng đậm mê người, mơ hồ còn có năng lượng ba động, đúng là xuất phát từ đan dược cao cấp mùi hương.

Đây mới là mục đích chính mà Bạch Kiêu đến đây một chuyến.

"Nghe nói rằng Nhã Phi tiểu thư nhà các vị vì thiên phú khiếm khuyết, cho nên tu luyện rất lâu đều không có tiến triển. Ở đây ta có một thứ đan dược đặc biệt, có thể giúp khơi thông bát mạch, nghịch chuyển thiên phú. Nếu như có hứng thú, sao không thử xem?"

Cốc Ni nghe vậy thì ngây ra, Đặc Thước Nhĩ gia tộc từng vì nàng bỏ ra rất nhiều vốn liến đều không có khởi sắc, nay cơ hội đưa đến tận cửa, không thể không nắm bắt. Nhưng mà...

"Vị tiên sinh này, không biết có thể để chúng ta kiểm tra một chút phẩm chất đan dược hay không? Nếu là thật vậy, Đặc Thước Nhĩ phòng đấu giá nguyện dùng một cái giá tương xứng để trao đổi."

"Tự nhiên." Bạch Kiêu tùy ý nói, đây là tứ phẩm cao giai đan dược Tục Mệnh Đơn, do thất phẩm luyện dược sư Tuyết Nặc, một trong các hộ vệ của Bạch Kiêu luyện ra.

Cốc Ni sau khi xem xét một hồi lâu, xác nhận đúng là tứ phẩm đan dược, hơn nữa còn là phẩm chất hoàn mỹ, thì triệt để chấn kinh rồi.

"Không biết này đan dược là do tiên sinh luyện ra, hay là..." Cốc Ni cung kính dò hỏi, kì thực hắn không phải nghi ngờ gì thanh niên trước mặt, chỉ là nếu thật sự do thanh niên này luyện ra, vậy thì cấp bậc của hắn phải từ tứ phẩm, thậm chí là ngũ phẩm luyện dược sư. Một nhân vật thiêu kiêu bậc này xuất hiện, sẽ dẫn tới rất nhiều tranh chấp.

"Không phải, đây là sư phụ của ta tặng cho ta. Ta chỉ mới là tam phẩm luyện dược sư mà thôi." Lời này đảo cũng không phải nói dối, Bạch Kiêu bình thường ái trốn trong phòng, không tu luyện thì chính là luyện dược, lại thêm cẩu thống giống như sợ cô thua thiệt người khác, luôn là tìm cớ nhét cho cô một đống thiên tài địa bảo, công pháp tu luyện, bí dược luyện đơn gì gì đó, quả thật không muốn hơn người cũng không được.

"Thì...thì ra là vậy. Vậy phiền tiên sinh đợi một lát, ta lập tức phái người đi gọi Nhã Phi tiểu thư tới, trực tiếp cùng tiên sinh trao đổi." Trẻ tuổi như vậy đã là tam phẩm luyện dược sư, cả Ô Thản thành này chưa từng xuất hiện, hắn phải mau chóng gọi Nhã Phi tới lôi kéo kết giao với vị thiên kiêu này mới được.

"Không có việc gì, khách khí." Mục đích hôm nay chính là muốn lôi kéo vị Thủ tịch này, nàng nếu không xuất hiện vậy thì còn ý nghĩa gì nữa chứ?

Đặc Thước Nhĩ muốn lôi kéo quan hệ với tam phẩm luyện dược sư, Bạch Kiêu thì muốn lôi kéo quan hệ với Thủ tịch phòng đấu giá. Hai bên không hẹn mà cùng có chung ý tưởng, lôi kéo, lợi dụng lẫn nhau.

- Hết -

Sao bộ này flop dữ zậy (⁠•⁠ ⁠▽⁠ ⁠•⁠;⁠) là Ta không đủ nỗ lực sao? ʕ⁠´⁠•⁠ᴥ⁠•⁠'⁠ʔ

Vốn định viết nhanh up vài ba chap một lượt để câu độc giả, ai ngờ lười quá viết mãi mới được 1 chap ┐⁠(⁠´⁠ー⁠`⁠)⁠┌  Ta thật sự là con lười mà (⁠─⁠.⁠─⁠|⁠|)

*Tùy tiện đoán thử một chút, Bạch Kiêu thân thế là như thế nào? (Có liên quan đến sự tình trong giấc mơ)

Đoán được có thưởng 🐧

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com