Bh Nguoi Thap Den
Cố Lăng Hoa đi xem cuộc sống của người dân, thấy vui vẻ vì ai nấy đều đang sắm sửa cho ngày tết, các cửa tiệm cũng đều đã bày ra nhiều món ăn và đồ dùng trong ngày tết.Bạch Tùng Lâm nhìn Cố Lăng Hoa vẫn không qua lại với nữ tử nào "Thái sư, hiện nay Nam Tề suy yếu chỉ còn Kinh Thành và vài tỉnh nhỏ, chuyện tiêu diệt Nam Tề là chuyện sớm muộn, thái sư cũng nên gác sang một bên, thành gia lập thất trước đi"Cố Lăng Hoa bật cười, nghĩ đến Lâm Dạ Tuyết, vụ án của Hoài Tang vẫn chưa có kết quả, dù sao cũng nên cho nàng câu trả lời trước "Chuyện này nói sau đi, ta vẫn muốn thống nhất Nam-Bắc trước"Bạch Tùng Lâm thở dài, hắn ít nhiều gì cũng biết chuyện cũ của Cố Lăng Hoa và Đỗ Uyển Dư, không khỏi suy nghĩ Cố Lăng Hoa vẫn còn nhớ nhung Đỗ Uyển Dư."Ít ra ngươi cũng tìm người để yêu đương đi"Cố Lăng Hoa lại cười "Ngươi đừng mãi nói ta, ngươi lo ngươi đi, vẫn chưa có ai kìa"Bạch Tùng Lâm không phải không muốn yêu đương, chỉ là chưa có ai khiến hắn muốn quan tâm "Bởi vì ta""Thái sư, tướng quân", một người lính bất ngờ chạy tới, trên tay là một bức thư.Cố Lăng Hoa nhìn người lính rồi nhìn đến phong bì của lá thư, là phong bì của Tô gia "Tô Ý Hoan"Người lính gật đầu "Vâng thái sư, nô tài vừa nhận được khi nãy"Cố Lăng Hoa cầm bức thư, mở ra đọc *Quý phi ngã trên bậc thang dẫn đến đầu va chạm mạnh nên mất nhiều máu, hiện tại đang hôn mê, các ngự y đều nói có thể không cầm cự được lâu*Cố Lăng Hoa lập tức lo lắng, nhớ đến lời hứa của Đỗ Bính, Cố Lăng Hoa phải về xem Đỗ Uyển Dư thế nào."Nơi này giao lại cho ngươi, ta sẽ liền trở lại"Bạch Tùng Lâm cảm thấy bức thư này có gì đó không đúng nhưng vẫn không biết vấn đề ở đâu, vội cản Cố Lăng Hoa lại trước."Tự ý xông vào hậu cung sẽ là tội khi quân"Cố Lăng Hoa không thể cứ ở đây chờ thư được "Ta cẩn thận là được, không đưa theo các ngươi hồi kinh, sẽ càng tránh được hiềm nghi"Bạch Tùng Lâm vẫn rất lo lắng "Nhưng mà thái sư ...."Cố Lăng Hoa đã sốt ruột đến không giữ bình tĩnh được nữa, Cố Lăng Hoa đã làm liên luỵ Đỗ Bính, nên lần này Cố Lăng Hoa phải đảm bảo Đỗ Uyển Dư có thể hồi phục và bình an."Ta đã từng hứa với phụ thân cô ấy là sẽ bảo vệ cô ấy, nhưng chưa từng làm được, hiện tại cô ấy bị thương, ta chỉ đến xem thế nào rồi lập tức rời khỏi đó và tìm đại phu khác"Bạch Tùng Lâm thật sự không còn cách nào, liền nói "Ta cải trang theo ngươi, ít nhất vào lúc then chốt, vẫn kịp thời điều quân vào cung"Nam Hoà đành phải nhờ Trương Đông và Hà Hữu Nhân trông coi.Cố Lăng Hoa nhìn Bạch Tùng Lâm "Nếu sau nửa canh giờ mà ta vẫn chưa trở ra, đừng tự ý đưa quân vào cung, đi tìm Thần Y Cốc Chủ, nàng sẽ có cách"Bạch Tùng Lâm biết Thần Y Cốc y thuật thâm hậu, cao siêu, chưa từng nghĩ sẽ có sức ảnh hưởng đến triều đình, nhưng hắn vẫn nghe theo sự dặn dò của Cố Lăng Hoa "Được, ta sẽ tuỳ cơ ứng biến"Cố Lăng Hoa cùng Bạch Tùng Lâm ngựa không ngừng nghỉ suốt một ngày một đêm, vội vã trở về Kinh Thành.Cố Lăng Hoa đứng trước cổng hoàng cung, hiên ngang đi vào, sau đó âm thầm chạy đến cung điện của Đỗ Uyển Dư.Đỗ Uyển Dư trong cung điện, đã một ngày vẫn chưa thấy Liễu Giai Ý đến báo tin, không biết mọi chuyện thế nào, định sẽ xuất cung đi tìm Liễu Giai Ý thì nghe bên ngoài có tiếng ồn."Thái sư, sao người lại ở đây", Mạn Nhu hốt hoảng khi nhìn thấy Cố Lăng Hoa chạy đến đứng ở bậc thang bên dưới cung điện, càng lo lắng hơn khi xung quanh còn có nhiều cung nữ và thái giám.Cố Lăng Hoa nhìn thấy Mạn Nhu, liền hỏi thăm Đỗ Uyển Dư "Uyển Dư thế nào rồi"Trong lúc Mạn Nhu vẫn chưa hiểu chuyện gì thì Đỗ Uyển Dư từ trong cung điện bước ra, không giấu được sự lo lắng lẫn tức giận khi Cố Lăng Hoa hồi cung, còn đến thẳng nơi này."Thái sư"Cố Lăng Hoa nhìn thấy Đỗ Uyển Dư vẫn bình an vô sự đứng trước mặt, liền nhận ra bản thân đã trúng kế."Thái sư, tự ý đến hậu cung khi chưa hỏi ý trẫm, hình như không phải phép nhỉ", Ngô Đức Anh từ đâu xuất hiện, đi tới đứng bên cạnh Đỗ Uyển Dư.Ám Vệ Quân cũng lập tức chạy ào ra, bao vây Cố Lăng Hoa, tất cả đều đã rút kiếm, đều trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu.Cố Lăng Hoa nhìn Ngô Đức Anh "Hoàng thượng làm như vậy là có ý gì"Ngô Đức Anh tỏ ra uy nghiêm, tuyên bố "Thái sư tự ý đưa quân về Kinh Thành khi chưa thông báo cũng như chưa có lệnh, đã vậy còn tự ý đến hậu cung, thách thức uy quyền của trẫm, những hành động này là tạo phản"Cố Lăng Hoa bật cười khinh thường, Ngô Đức Anh dùng phong bì của Tô gia để gửi thư, ít nhiều cũng đoán được Tô Ý Hoan đã gặp chuyện.Cố Lăng Hoa nhìn sang Đỗ Uyển Dư, bản thân thật sự rất muốn biết Đỗ Uyển Dư có tham gia vào chuyện này hay không, nhưng vẫn là không đủ can đảm để hỏi.Đỗ Uyển Dư đôi mắt đã đỏ lên vì tức, nhìn sang Ngô Đức Anh "Ta đã nói nếu ngươi động vào Cố Lăng Hoa, ta sẽ lấy lại mọi binh quyền và sự ủng hộ, ngươi không nghe sao"Ngô Đức Anh quay người nhìn Đỗ Uyển Dư "Nếu bây giờ nàng đứng ra bảo vệ hắn, không chỉ nàng và hắn đều bị nghi ngờ, bị dị nghị về mối quan hệ của cả hai, đến cả Đức Kỳ cũng sẽ bị bàn tán"Quý phi cùng thái sư có quan hệ không rõ ràng, vậy Ngô Đức Kỳ sẽ là con của ai.Ngô Đức Anh biết bản thân đã thắng thế, liền nói tiếp "Ta quên nói với nàng, Tô Ý Hoan chết rồi, Liễu Giai Ý cũng ở trong tay ta, nếu nàng vẫn nhất quyết bảo vệ kẻ lừa gạt nàng, vậy ta chỉ có thể để bằng hữu của nàng chết thay"Đỗ Uyển Dư gằn giọng "Hạ lưu"Ngô Đức Anh sớm đã không quan tâm Đỗ Uyển Dư nghĩ hắn thế nào "Chỉ cần không còn thái sư, Đức Kỳ sẽ là thái tử, binh quyền của thái sư đều cho Đức Kỳ, ta tuyệt đối sẽ không đoạt của hài tử, mà Liễu Giai Ý cũng được an toàn thả về"Đỗ Uyển Dư tức giận đến không còn gì để nói, nàng hiện tại còn phải sống vì Ngô Đức Kỳ, huống chi nàng không thể liên luỵ Liễu Giai Ý, chỉ có thể đau lòng nhìn Cố Lăng Hoa rồi bỏ vào cung điện.Cố Lăng Hoa thất vọng nhìn Đỗ Uyển Dư quay đi, tự cảm thấy bản thân ngu ngốc, không đề phòng gì đã chạy về đây.*Ta đã nghĩ bản thân đã buông bỏ được, rốt cuộc vẫn vì cái tên này mà bất chấp về đây .. xin lỗi Dạ Tuyết .. lại làm phiền nàng rồi*Cố Lăng Hoa mệt mỏi buông kiếm, nếu hiện tại đánh, sẽ chỉ khiến bản thân không còn đường lui.Ngô Đức Anh nhìn thấy vậy liền vui vẻ, hắn chưa từng có được cảm giác như ý này, liền ra lệnh "Bắt thái sư vào ngục, qua tết sẽ thẩm vấn và tuyên án"Buổi tối, Lâm Dạ Tuyết sau khi khám bệnh cho bệnh nhân, giao lại cho Chỉ San chăm sóc, còn nàng cầm đèn lồng đi ra cổng cốc, chính là không biết hôm nay Cố Lăng Hoa có về không.Ngô Đức Phàm từ trong cốc, cầm dù đi ra, che tuyết cho Lâm Dạ Tuyết "Sư phụ, nếu Lăng Hoa về sẽ gửi thư cho chúng ta biết trước, có lẽ Nam Hoà vẫn còn nhiều việc, ngươi cũng bận rộn cả ngày, hay trở vào nghỉ ngơi đi"Lâm Dạ Tuyết vẫn nhìn về con đường trước mặt "Ta đột nhiên cảm thấy bồn chồn, không yên, cứ để ta chờ ở đây thêm một lát"Ngô Đức Phàm biết không thể khuyên Lâm Dạ Tuyết, đành đứng yên ở bên cạnh để che tuyết cho nàng, cùng nàng chờ Cố Lăng Hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com