TruyenHHH.com

Bh Nguoi Thap Den

Sau khi ra khỏi rừng Trúc, Đỗ Uyển Dư không đi tìm nơi an toàn, mà chỉ ngồi chờ ở một quán nước mát bên đường để Tăng Phúc Hy có thể dễ dàng tìm được.

Đỗ Uyển Dư nghe Mạn Nhu nói, liền đưa mắt nhìn về hướng rừng Trúc, nhìn thấy Tăng Phúc Hy một tay bị thương, một tay ôm tay bị thương, chạy khỏi rừng.

Đỗ Uyển Dư mặc kệ những kẻ kia còn đuổi theo hay không, liền chạy đến cạnh Tăng Phúc Hy, lấy khăn tay của nàng cột vào vết thương của Tăng Phúc Hy để cầm máu.

"Ngươi chịu một chút, chúng ta đi tìm đại phu"

Tăng Phúc Hy ngạc nhiên trước hành động băng vết thương của Đỗ Uyển Dư "Ta không sao, ta chỉ vừa cắt đuôi bọn họ, chúng ta cần nhanh chóng trở về, về đó ta sẽ tự trị thương"

Đỗ Uyển Dư cũng không còn cách nào, hiện tại bên ngoài nguy hiểm, nàng cũng quen với việc bị đe doạ cướp của như vậy, nhưng làm liên luỵ đến người khác, khiến nàng rất áy náy.

Tăng Phúc Hy nhìn thấy Đỗ Uyển Dư khó xử, liền cố tình nắm tay nàng "Đừng lo, chúng ta đi", nói rồi kéo Đỗ Uyển Dư đi tìm xe ngựa khác.

Đỗ Uyển Dư đi theo phía sau, nhìn xuống bàn tay đang được Tăng Phúc Hy nắm, không cảm thấy chán ghét, Đỗ Uyển Dư nắm lại bàn tay của Tăng Phúc Hy.

Tăng Phúc Hy nhanh chóng cảm nhận được, vừa mỉm cười vừa cùng Đỗ Uyển Dư tay trong tay bước đi.

Vào trong thị trấn, Tăng Phúc Hy lập tức nhìn thấy nơi cho thuê xe ngựa, lúc này cả hai mới ngại ngùng buông tay ra.

Tăng Phúc Hy cười cười "Xin lỗi tiểu thư, khi nãy ta hơi gấp rời khỏi đó"

Cố Uyển Dư có thể hiểu được "Không sao"

Thuê xe ngựa xong, Tăng Phúc Hy như cũ, đưa Đỗ Uyển Dư và Mạn Nhu về nhà.

Lúc này, Mạn Nhu mới lên tiếng, nhưng không quá to để Tăng Phúc Hy không nghe thấy "Tiểu thư thích hắn sao"

Bị hỏi thẳng thừng, Đỗ Uyển Dư cũng không biết trả lời thế nào, khi nãy cũng không hiểu vì sao làm những chuyện đó, nàng chỉ biết là nàng muốn làm vậy.

Đỗ Uyển Dư mặc dù không nói chuyện nhiều với Tăng Phúc Hy, nhưng có một điều chắc chắn là Đỗ Uyên Dư đã thấy thiện cảm ngay từ lần đầu gặp mặt, khác hẳn với cảm giác không thấy gì với những người trước đây.

Về lại gia trang, Tăng Phúc Hy liền trở về phòng tìm Nghiêm Đường, bây giờ mới biết vì sao tên này nhất quyết không đi cùng.

"Ngươi sẵn tiệm ám sát ta đúng không"

Nghiêm Đường cười cười, đưa trà cho Tăng Phúc Hy để nàng bớt nóng "Nếu kế hoạch suông sẻ quá cũng không tốt, nếu ngươi không bị thương thật thì làm sao có được cảm tình của Đỗ tiểu thư, đã bảo cô ta không ngốc"

Tăng Phúc Hy thật không còn gì để nói, cắn răng nhịn đau để rửa vết thương "Biết rồi"

Nghiêm Đường định đến giúp Tăng Phúc Hy băng bó thì bên ngoài Mạn Nhu tìm tới "Tăng Phúc Hy"

Tăng Phúc Hy đứng dậy đi đến bên cửa "Tiểu thư cần đi đâu sao"

Mạn Nhu đưa vào một lọ thuốc "Tiểu thư dặn ta đem cho ngươi, cái này để vết thương không bị lở loét và không để lại sẹo"

Tăng Phúc Hy nhận lấy lọ thuốc "Nói với tiểu thư, đa tạ"

Mạn Nhu đi rồi Tăng Phúc Hy mới đóng cửa trở lại giường, ngửi ngửi lọ thuốc, xác định là thảo dược mới đem đi bôi vào xung quanh vết thương.

Nghiêm Đường vẫn còn ngỡ ngàng "Thật sự hiệu quả nha, Đỗ Uyển Dư có vẻ quan tâm ngươi rồi"

Tăng Phúc Hy không cho là vậy, Tăng Phúc Hy biết Đỗ Uyển Dư là người không quan trọng nhan sắc, cũng không quan trọng chức quyền hay danh vọng, bằng chứng là nàng luôn từ chối những kẻ đem tiền tài, chức quyền ra để theo đuổi nàng. Điều này cũng chứng tỏ Đỗ Uyển Dư quan trọng tấm lòng.

"Có thể cô ấy chỉ thấy áy náy vì nghĩ tại mình là ta và Mạn Nhu gặp nguy hiểm"

Nghiêm Đường nghe vậy thì thấy cũng hợp lý, nhưng hắn chỉ mong Tăng Phúc Hy nhanh chóng lấy được gia sản của Đỗ gia, thì mới ổn định được cục diện.

Buổi tối, đến giờ Đỗ Uyển Dư đi ngủ, Tăng Phúc Hy như mọi ngày, đi đến trước cửa phòng để canh gác.

Đỗ Uyển Dư định cởi áo ngoài để ngủ thì nhìn thấy Tăng Phúc Hy đã đến đổi ca với gia nhân khác, đứng yên suy nghĩ một lát, Đỗ Uyển Dư quyết định giữ nguyên y phục, đi đến trước cửa, nói với người đang đứng bên ngoài "Ngươi vào đây đi"

Tăng Phúc Hy nghe gọi thì mở cửa đi vào "Tiểu thư có gì dặn dò sao"

Đỗ Uyển Dư nhìn xuống cánh tay bị thương của Tăng Phúc Hy, nhớ lại lúc chiều nhìn thấy vế cắt khá sâu.

"Đã sức thuốc ta đưa chưa"

Tăng Phúc Hy mỉm cười "Ta sức rồi, cám ơn tiểu thư"

Đỗ Uyển Dư lắc đầu ý nói không có gì, chần chừ một lúc thì đưa tay vỗ nhẹ vào cánh tay bị thương của Tăng Phúc Hy "Từ giờ đến khi vết thương lành hẳn, ngươi ngồi đây canh đi, đêm khuya trời lạnh, bị thương đừng đứng cả đêm"

Sơn Nam nằm ở phía Bắc, lại gần với núi Thần Y, ngọn núi đóng tuyết quanh năm, vì thường xuyên rơi tuyết, vì vậy Sơn Nam ít nhiều cũng bị ảnh hưởng khí hậu từ trên núi.

Lần này Tăng Phúc Hy có chút để tâm đến danh tiếng của Đỗ Uyển Dư "Như vậy không tiện lắm, dù sao ta cũng ..."

Đỗ Uyển Dư mỉm cười, không để Tăng Phúc Hy nói hết "Ngươi chịu trách nhiệm là được", nói rồi đi về phía giường ngủ.

Đỗ Uyển Dư không phải người phức tạp gì, chỉ cần bản thân thấy thích người nào thì sẽ cởi mở với người đó.

Thật ra ngay từ lần đầu Tăng Phúc Hy đến chào hỏi, vừa nhìn đến tướng tá và dung mạo, nàng đã để ý thị vệ mới này rồi.

Cứ như vậy, suốt một đêm, Đỗ Uyển Dư nằm ngủ, Tăng Phúc Hy ngồi ở bàn tròn, nhìn Đỗ Uyển Dư.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com