TruyenHHH.com

Bh Nguoi Thap Den

Cố Lăng Hoa được khiêng về Thần Y Cốc, liền bị Lâm Dạ Tuyết phong ấn nằm trên giường trị bệnh suốt hai tuần.

Nếu để Cố Lăng Hoa về duyệt binh hay ra trận, xương chỉ có nước đem bỏ đi.

Cố Lăng Hoa chán nản nằm trên giường, cũng may đã phát hiện được than đá đó, nếu không hai tuần này nội tiền thuốc của Thần Y Cốc cũng đủ để phá sản.

Lâm Dạ Tuyết đang dùng tay áp trên lưng Cố Lăng Hoa, chạy dài theo đường sống lưng để chắc chắn rằng xương sống của Cố Lăng Hoa đã có chiều hướng hồi phục để đuổi người này xuống núi.

Hai tuần nay, ngày nào cũng phải ngồi nghe Cố Lăng Hoa than nghèo khổ, khiến nàng đau cả đầu.

Tô Ý Hoan sau khi nhận tin tức từ Thường Mặc, hắn liền chạy đi báo tin cho Cố Lăng Hoa, nhưng hiện tại hắn vẫn đang chờ ngoài cửa phòng bệnh của Cố Lăng Hoa vì Lâm Dạ Tuyết vẫn chưa trở ra.

Tô Ý Hoan đứng ở bên ngoài, không khỏi suy nghĩ vu vơ *Họ ngày ngày ở cạnh nhau như vậy, không biết cốc chủ đã biết thân phận của Lăng Hoa chưa, thật rủi ro*

Lâm Dạ Tuyết khám bệnh xong, mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Tô Ý Hoan cũng không có cảm xúc gì, một đường đi thẳng.

Tô Ý Hoan đang đứng dựa cửa, nhìn thấy Lâm Dạ Tuyết đi ra liền đứng thẳng người, gật đầu chào nhẹ với nàng xong chạy nhanh vào phòng "Quý phi ngã bệnh"

Cố Lăng Hoa lập tức ngồi dậy, đứng lên "Nàng thế nào"

Tô Ý Hoan "Thường Mặc nói lẽ ra hôm qua đã hồi cung, nhưng quý phi đột nhiên sốt cao, ngứa ngáy khắp người, nên trì hoãn thêm một ngày, đến sáng nay thì trên người nương nương nổi thuỷ đậu"

Thuỷ đậu là cơn đại dịch ám ảnh nhất với mọi người vì vẫn chưa tìm được thuốc giải, từ vài năm đổ lại đây, mới chỉ có sư phụ của Lâm Dạ Tuyết là biết cách chữa lành, nhưng người đó đã đi quy ẩn giang hồ, giao lại Thần Y Cốc cho Lâm Dạ Tuyết.

Thường Mặc cũng là hy vọng Lâm Dạ Tuyết biết cách chữa trị nên mới lén Đỗ Uyển Dư, cầu cứu Cố Lăng Hoa.

Cố Lăng Hoa lập tức mặc kệ xương đã lành hay chưa, liền chạy đi tìm Lâm Dạ Tuyết.

Lâm Dạ Tuyết đang ngồi đọc sách ở Tàng Thư Các, nhìn thấy Cố Lăng Hoa vô phép vô tắc, tự ý đi vào nơi đọc sách của nàng, không biết lại gây chuyện gì rồi.

Cố Lăng Hoa lao tới trước mặt Lâm Dạ Tuyết "Ta biết đã làm phiền ngươi nhiều lần, ngươi có thể giúp ta thêm lần nữa không, xem như ta nợ ngươi ân tình, về sau ngươi muốn gì ta cũng sẽ đáp ứng"

Lâm Dạ Tuyết đặt sách xuống bàn, nhìn Cố Lăng Hoa, người có thể khiến cho Cố Lăng Hoa hạ mình cầu xin người khác, chỉ có thể là Đỗ Uyển Dư.

"Bị làm sao"

Cố Lăng Hoa cũng không rõ "Nghe nói cô ấy bị thuỷ đậu, hiện đang sốt cao, ta biết bệnh này vẫn chưa có thuốc trị, nhưng sư phụ của ngươi đã từng trị khỏi cho vài người, nên ta nghĩ ngươi cũng đã được học qua, mong ngươi giúp đỡ"

Lâm Dạ Tuyết không phải là thấy chết không cứu, nhưng phương thuốc chữa trị khó mà tìm được ở mùa đông, lạnh lùng cầm sách lên đọc tiếp "Ta không giúp được"

Cố Lăng Hoa thở dài, Cố Lăng Hoa hiểu Lâm Dạ Tuyết không phải người sẽ mặc kệ người khác, nàng không đồng ý giúp, chỉ có thể là vì ngoài khả năng.

"Ngại quá, ta sẽ thử tìm cách khác", nói rồi muốn rời đi.

Lâm Dạ Tuyết thuận miệng "Ngươi đến đó, không sợ tai mắt của thái hậu sao", không phải khi không mà Cố Viên Hân kêu Đỗ Uyển Dư đến đây nghỉ dưỡng.

Cố Lăng Hoa quay người, nhìn Lâm Dạ Tuyết vẫn đang đọc sách "Ta nợ cô ấy, nếu không có sự hiện diện của ta, phụ thân cô ấy sẽ không chết"

Cố Lăng Hoa đã quyết tâm, từ giờ cho đến khi chết, sẽ luôn bảo vệ Đỗ Uyển Dư, đây cũng là lời hứa mà Cố Lăng Hoa đã hứa với Đỗ Bính.

Cố Lăng Hoa rời đi, cánh cửa Tàng Thư Các cũng đóng lại, lúc này, Lâm Dạ Tuyết mới cử động, đặt quyển sách xuống, nhìn ra phía cửa.

Lâm Dạ Tuyết nhớ lại khoảng thời gian gần ba năm trước, cũng là lần đầu tiên nàng và Hoài Tang gặp nhau khi hắn muốn bái sư ở Thần Y Cốc, nhưng sư phụ nàng đã tuyên bố không thu nhận thêm đệ tử.

"Sư phụ ta không thu nhận đệ tử nữa"

Hoài Tang kiên trì đứng trước cổng Thần Y Cốc "Ngươi là đệ tử của cốc chủ, nếu cốc chủ không thu nhận đồ đệ nữa, xin ngươi hãy cho ta bái ngươi làm sư"

Lâm Dạ Tuyết là lần đầu nhìn thấy có người quyết tâm đến vậy, nếu là người khác, họ không được nhận đều sẽ bỏ đi "Vì sao lại muốn bái sư"

Hoài Tang đôi mắt ẩn đỏ, tự trách bản thân "Bản thân vô năng, nhìn gia gia bệnh nặng nhưng không thể cứu, cứ như vậy nhìn gia gia qua đời"

Lâm Dạ Tuyết cảm thấy đồng cảm vì nàng cũng từng suýt không cứu được Lâm Dạ Du "Gia gia ngươi cũng đã mất, vẫn còn muốn bái sư"

Hoài Tang vô cùng kiên định "Phải, ta biết không phải bệnh nào cũng có thể trị khỏi hoàn toàn, nhưng ta vẫn muốn giúp đỡ những người bệnh nặng trong thiên hạ này, để người thân của họ không phải đau khổ như ta, ít nhất là ta đã cố gắng thử làm gì đó"

Lâm Dạ Tuyết cũng chính vì câu nói đó mà đã đồng ý nhận Hoài Tang làm đồ đệ.

Lâm Dạ Tuyết khẽ thở dài, đóng sách lại, gọi Nghiên Vũ đến để căn dặn vài việc cần làm khi nàng vắng mặt.

Nghiên Vũ biết Lâm Dạ Tuyết muốn thử đi tìm lá thuốc để giúp Cố Lăng Hoa "Sư phụ, thời gian này thường hay đổ tuyết lớn, để Đức Phàm, Tử Hoạ hoặc Phong Miên đi cùng người"

Lâm Dạ Tuyết lắc đầu "Trong cốc vẫn còn nhiều việc giao cho họ, ta chỉ thử đến nơi sư phụ từng tìm được hai loại thuốc đó, nơi đó chỉ cách chân núi vài bước, không cần lo"

Bởi vì dưới chân núi ít bị tuyết phủ hơn, nên có vài loại lá đã sinh sôi nảy mầm, chỉ là những loại lá này ít người biết đến công dụng để sử dụng phổ biến, không biết chúng còn tồn tại hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com