TruyenHHH.com

Bh Full Yeu Phai To Tien

---

Khi thằng Bưởi đột ngột lên tiếng, cả Hải Lam và Tô Uyển Nhi đều hơi ngỡ ngàng. “Cô 3, ông chủ bảo con dẫn cô Nhi về phòng cho cô ấy nghỉ ngơi, sẵn mần quen hoàn cảnh luôn đó đa.”

Hải Lam gật đầu, ánh mắt tinh tế, rõ ràng là cô đã quen với việc làm chủ một không gian và cũng có phần tinh tế trong cách đối nhân xử thế. “Cô giáo về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta bắt đầu học hen.”

Tô Uyển Nhi nở nụ cười ngượng ngùng, hơi cúi đầu như có điều gì đó muốn nói. “Thật ngại quá cô 3, tui không có mang quần áo. Hong ấy cô chỉ tui chỗ đi mua vài bộ bà ba mặc được không?”

Hải Lam nghe vậy không thể giấu được nụ cười nhẹ, một cách tự nhiên mà nói, “Cô giáo cũng thiệt thà quá à. Nếu cô không chê, tui có mấy bộ vừa mai. Cũng may là tui và cô cũng không chênh lệch nhiều lắm. Chi bằng cô mặc đồ của tui đi."

Tô Uyển Nhi ngạc nhiên nhưng không từ chối. “Không chê, không chê. (Ái chà, em thơm vậy mà ai đành chê.)

Hải Lam dẫn cô đến phòng của mình, nơi mà không gian gọn gàng, ngăn nắp với một mùi hương thoang thoảng dễ chịu khiến Tô Uyển Nhi phải hít sâu. Phòng của Hải Lam như một thế giới riêng biệt, bên cạnh một giá sách lớn với đủ loại sách, thể hiện sự tri thức của chủ nhân.

Chưa kịp ngắm nhìn hết, Hải Lam đã đi ra với vài bộ bà ba. “Đây, cô giáo, cô thử xem có vừa ý không?”

Tô Uyển Nhi nhận lấy, cười cảm ơn rồi đi về phòng mình để thử. Cô thay bộ đồ bà ba trắng và quần đen. Mới nhìn vào gương, cô cảm thấy một chút lạ lẫm, nhưng lại thấy mình khá hợp với nó. Thậm chí, bộ đồ còn mang một mùi hương nhẹ nhàng khiến cô cảm thấy gần gũi hơn với Hải Lam.

Cảm thấy hơi mệt, cô ngã xuống giường, dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Nhưng khi cô thức dậy, bụng cô đã réo vang, báo hiệu cơn đói.

Ngay lúc đó, có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, “Cô Nhi, em vào nha.”

Mận bước vào, tay cầm đĩa thức ăn. “Cô đói bụng chưa, cô 3 thấy cô đến giờ vẫn chưa ra ăn, nên bảo em bưng đồ ăn vô cho cô nè.”

Tô Uyển Nhi mỉm cười, cảm động. “Cô 3 em thật có tâm!”

Mận đáp lại, “Cô là ân nhân cứu mạng của cô 3 em, cô đừng khách sáo.”

Cô không nói gì nữa, chỉ tập trung ăn vì cô thực sự rất đói. Sau khi ăn xong, cô cảm thấy nhẹ nhõm và nhanh chóng ngủ tiếp.

Sáng hôm sau, khi cô mở cửa phòng thì lại thấy Hải Lam cũng vừa bước ra từ phòng đối diện. Hải Lam cười nhẹ. “Cô giáo thức rồi hả, đêm qua ngủ ngon không? Có lạ giường không?”

Câu hỏi giản dị nhưng lại khiến Tô Uyển Nhi cảm thấy ấm áp. Cô cười đáp lại. “Ăn xong bữa tối, tâm tình thoải mái, ngủ cũng rất ngon.”

Hải Lam khẽ cười, như một đóa hoa xuân nở rộ. Tô Uyển Nhi không thể rời mắt khỏi nụ cười ấy.

Tô Uyển Nhi tò mò hỏi: “Cô 3 định đi đâu vậy, sao lại thức sớm vậy?”

Hải Lam trả lời với chút ngượng ngùng: “Tui định ra chợ mua ít đồ, cô giáo có muốn mua gì không?”

Tô Uyển Nhi khẽ lắc đầu. “Tui không muốn mua gì, chỉ muốn đi cùng em.”

Hải Lam đỏ mặt, không giấu được sự vui vẻ trong lòng. “Vậy cô giáo đi cùng tui đi.”

Tô Uyển Nhi hí hứng bước theo sau Hải Lam, hai người cùng đi bộ đến chợ. Mặc dù chợ huyện không đông đúc như chợ tỉnh, nhưng không khí cũng rất nhộn nhịp. Sau khi mua sắm xong, hai người còn cùng nhau ăn sáng. Đường về, không gian xung quanh bình yên với những ruộng lúa xanh mướt, khiến tâm trạng của cả hai cũng trở nên thư thái.

Hải Lam nhìn Tô Uyển Nhi, hỏi: “Cô Nhi có mệt không? Đi cả buổi sáng rồi.”

Tô Uyển Nhi đáp lại với giọng dịu dàng, đôi mắt lấp lánh: “Đi với em thì không mệt.”

Hải Lam lại đỏ mặt, thầm nghĩ, Cô giáo này thật biết cách làm mình đỏ mặt mà.

Tô Uyển Nhi bỗng đề nghị: “Hay em đừng kêu tui là cô nữa, nghe xa lạ lắm đa.”

Hải Lam suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại: “Vậy thì kêu bằng gì?”

Tô Uyển Nhi cười, đáp lại: “Em kêu tên tui nhé! Rồi xưng em. Vậy mới thân mật.”

Hải Lam lại có chút ngại ngùng. “Nhưng em kêu vậy ba má nghe thấy sẽ la em.”

Tô Uyển Nhi cười khẽ, “Tui bảo đảm không ai la em đâu.”

Hải Lam nghe vậy thì gật đầu, dù có chút do dự nhưng rồi cũng đồng ý. “Vậy… Vậy được.”

Tô Uyển Nhi nghe xong, không thể nén nổi niềm vui. Cuối cùng, một tiếng thì thầm nhẹ nhàng vang lên: “Nhi.”

Cô cảm thấy như cả thế giới bỗng nhiên đẹp đẽ hơn, và cái tên của mình trong môi Hải Lam nghe sao mà ngọt ngào đến thế.

---

Sau khi buổi sáng yên bình kết thúc, Tô Uyển Nhi và Hải Lam trở lại phòng, trên đường đi, không khí giữa họ vẫn dễ chịu, không còn sự e dè như trước. Tô Uyển Nhi cảm nhận được sự thân thiện của Hải Lam, cô không thể không nở một nụ cười tươi. Cả hai đi dọc theo con đường làng với những cánh đồng lúa xanh mướt, dọc theo những con đường nhỏ uốn lượn, mảnh đất yên bình như làm dịu đi tất cả những lo âu trong lòng cô.

Khi về đến phòng, Tô Uyển Nhi nhận ra mình cảm thấy thoải mái đến lạ. Căn phòng của Hải Lam tuy đơn giản nhưng lại đầy đủ mọi thứ, mỗi vật dụng đều có sự bài trí gọn gàng và tinh tế, khiến cô không thể không ngưỡng mộ. Ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh cửa sổ, cô mở quyển sách Hải Lam đưa cho mình hôm qua. Mặc dù không phải là thể loại cô thường đọc, nhưng từng trang sách đều khiến cô phải suy ngẫm về những điều mới mẻ mà mình chưa từng biết đến.

Hải Lam ngồi bên cạnh, cẩn thận lấy cuốn sách trong tay cô rồi khẽ mỉm cười. "Cô giáo thích không? Đó là cuốn mà tui rất thích đấy."

Tô Uyển Nhi nhìn vào mắt Hải Lam, cảm nhận được một chút ngại ngùng trong ánh mắt cô. "Cảm ơn em. Tui chưa đọc thể loại này bao giờ, nhưng rất thú vị."

Hải Lam gật đầu, đôi mắt sáng ngời. "Tui thấy cô giáo sẽ thích nó."

Trong khi đó, Tô Uyển Nhi lại không thể không chú ý đến bộ đồ bà ba của mình. Mặc dù là đồ của Hải Lam, nhưng cô cảm thấy rất thoải mái và tự nhiên, một cảm giác nhẹ nhàng mà trước đây chưa bao giờ có. Hương thơm nhẹ nhàng từ bộ đồ khiến cô lại nhớ đến Hải Lam, nhưng cô vội vàng gạt đi suy nghĩ ấy. Dù sao thì đây cũng chỉ là mối quan hệ giữa cô và một người bạn.

Buổi chiều trôi qua trong yên bình, khi ánh hoàng hôn nhẹ nhàng kéo dài trên nền trời, Tô Uyển Nhi lại cảm thấy có chút gì đó mơ màng. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những cánh chim bay về tổ, và một cảm giác lạ lùng trong lòng khiến cô muốn nói một điều gì đó với Hải Lam, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào.

Hải Lam lúc này đã đứng dậy, đi về phía chiếc tủ gỗ nhỏ để lấy vài món đồ. "Cô giáo có muốn đi dạo không? Tui nghe nói ở gần đây có một nơi rất đẹp, nếu cô muốn thì chúng ta có thể cùng nhau đến đó."

Tô Uyển Nhi nhìn Hải Lam, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác ấm áp. Cô cảm thấy thích thú với ý tưởng này. "Đi thôi. Mình cũng muốn thay đổi không khí một chút."

Hai người thay đồ và cùng nhau bước ra ngoài. Trời đã tối dần, những ánh đèn lấp lánh bắt đầu chiếu sáng dọc theo con đường làng. Không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của hai người hòa cùng tiếng xào xạc của lá cây. Mỗi bước đi của họ dường như đang đưa mối quan hệ giữa họ ngày càng gần nhau hơn.

Khi họ đến được khu vườn nhỏ gần đó, Tô Uyển Nhi không thể không ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của nơi này. Những bông hoa nở rộ, từng cánh hoa trắng muốt như mời gọi họ bước vào một không gian thần tiên. Hải Lam đi phía trước, đôi mắt cô ánh lên sự tinh tế, tựa như cô là một phần của nơi này, hòa quyện với mọi thứ xung quanh.

“Cô Nhi, nơi này đẹp không?” Hải Lam quay lại hỏi.

Tô Uyển Nhi mỉm cười, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. "Rất đẹp. Em chọn nơi này đúng là có mắt thẩm mỹ."

Hải Lam cười nhẹ, rồi quay lại bước đi. "Tui chỉ biết chỗ này từ khi còn nhỏ thôi, nên cứ nghĩ nó rất bình thường. Nhưng có cô giáo ở đây, mọi thứ đều trở nên đặc biệt."

Câu nói của Hải Lam khiến Tô Uyển Nhi cảm thấy một chút ấm áp lan tỏa trong lòng. Cô không thể phủ nhận rằng cô thực sự cảm thấy vui khi có Hải Lam ở bên cạnh. Cả hai tiếp tục dạo chơi trong khu vườn, trò chuyện về những điều giản đơn nhưng rất đỗi quan trọng.

Sau khi đã đi một vòng quanh vườn, Tô Uyển Nhi ngồi xuống một chiếc ghế đá dưới gốc cây lớn. "Em có từng nghĩ rằng cuộc sống sẽ như thế này không?"

Hải Lam ngồi xuống cạnh cô, suy nghĩ một lát trước khi trả lời. "Thật ra thì tui không biết, nhưng tui nghĩ mỗi người đều có những cuộc sống riêng, và đôi khi ta không cần phải có tất cả mọi thứ để cảm thấy hạnh phúc."

Tô Uyển Nhi nhìn Hải Lam, nhận thấy sự trưởng thành trong lời nói của cô. "Em nói đúng. Cuộc sống đôi khi không phải là đạt được tất cả những gì mình muốn, mà là tìm ra niềm vui trong những điều nhỏ nhặt nhất."

Cả hai cùng ngồi yên lặng, nhìn về phía xa, tận hưởng không khí trong lành và vẻ đẹp xung quanh. Dường như thời gian trong khoảnh khắc ấy ngừng trôi, chỉ có họ và những cảm xúc nhẹ nhàng, đầy thấu hiểu.

Cuối cùng, khi mặt trời đã khuất sau dãy núi, họ quay trở lại phòng. Tô Uyển Nhi cảm thấy nhẹ nhõm, như thể cả một ngày dài đã trôi qua nhưng lại đầy ắp những kỷ niệm đáng nhớ. Hải Lam nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương, và họ cùng nhau bước vào phòng.

Tối hôm đó, khi Tô Uyển Nhi chuẩn bị đi ngủ, cô chợt nhận ra mình đang nghĩ về Hải Lam rất nhiều. Nhưng cô không muốn vội vàng, không muốn đẩy nhanh mọi thứ. Dù vậy, tình cảm trong lòng cô ngày càng sâu đậm hơn.

---

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com