TruyenHHH.com

Bh Editing Nu Phu Co Benh

Từ ngày Thư Thanh Thiển dẫn mọi người rời khỏi hầm trú ẩn, nàng quả thật đã giữ lời hứa, quay lại cho người bịt kín lối vào hầm, còn bố trí người canh gác, không cho ai bên trong ra ngoài, cứ thế mà nhốt chúng lại.

Bên trong hầm trú ẩn vẫn tối om, so với mấy ngày trước thì không khí nơi đây càng thêm ngột ngạt, ẩm thấp.

Một nhóm người quây quanh đống lửa, những ngọn lửa thỉnh thoảng nhảy múa, ánh lửa hắt lên gương mặt mỗi người, ai nấy đều tỏ ra nghiêm trọng.

“Chúng mày có ý định đi theo Thư Thanh Thiển không?”

Một lúc lâu, cuối cùng cũng có người lên tiếng, chính là người đàn ông hôm ấy đã chất vấn Thư Thanh Thiển, tên là Chu Khải. Hắn ta có chút mưu tính riêng, trước đây làm tay sai cho Chung Bình Lập, có chút địa vị. Từ sau khi Chung Bình Lập chết, mọi người đều nghe theo hắn, dẫn theo một nhóm người ở lại.

Người đàn ông mặt sẹo bên cạnh gật đầu, “Anh Chu, anh thấy đấy, mấy ngày nay chúng ta cứ ở đây chẳng làm gì, thật là chán chết đi được. Mẹ kiếp, cứ ngần này người, anh em nhìn nhau cũng ngán rồi.”

“Đúng vậy, anh Chu, ở trong cái lỗ này dù có an toàn nhưng mà ở hơn mười ngày, anh em nào chẳng sốt ruột.”

“Trước kia trong hầm còn có mấy con đàn bà cho anh em vui chơi, bây giờ chỉ toàn đàn ông, ở cũng chán.”

Chu Khải hiểu rõ trong lòng, không chỉ đám đàn em của hắn cảm thấy nhàm chán, mà ngay cả bản thân hắn mấy ngày nay cũng càng lúc càng bực bội. Ở trong hầm không có ánh nắng mặt trời, cả ngày chẳng làm gì, cảm thấy ngột ngạt vô cùng.

Mà theo lời đồn bên ngoài thì bây giờ họ đã xây dựng lại căn cứ an toàn ở thành phố B, xác sống trong thành cũng bị tiêu diệt kha khá, giờ đã an toàn rồi.

Ai cũng hiểu rằng, sống bên ngoài tất nhiên thoải mái hơn là trốn trong hầm. Thế là nhiều người theo Chu Khải bắt đầu hối hận.

Chu Khải trầm ngâm một lúc, rút hộp thuốc lá ra, châm điếu cuối cùng rồi mới nói: “Lão Tam, mày đi nói với Thư Thanh Thiển rằng, tao biết trước đây Chung Bình Lập đã giấu lương thực ở đâu. Nếu cô ta đồng ý cho chúng ta ra ngoài, tao sẽ nói địa chỉ cho cô ta.”

Người đàn ông mặt sẹo kia chính là Lão Tam. Nghe xong lời Chu Khải, hắn đứng dậy đi ra ngoài, bảo người canh cửa dẫn mình đi gặp Thư Thanh Thiển.

Thư Thanh Thiển đang nói chuyện với Nhạc Linh Nhi, chưa được bao lâu thì Vương Thắng Tuấn cũng đến, còn dẫn theo một người nữa.

“Đại ca của chúng tôi bảo tôi chuyển lời cho cô, đại ca biết Chung Bình Lập đã giấu lương thực ở đâu trước đây. Chỉ cần cô đồng ý cho chúng tôi ra ngoài, đại ca sẽ nói địa chỉ cho cô.”

Thư Thanh Thiển liếc nhìn gã mặt sẹo, “Chúng mày muốn ra ngoài rồi?”

Gã mặt sẹo gật đầu, “Chúng tôi có hơn ba mươi anh em, toàn là dị năng giả. Nếu để chúng tôi gia nhập, chắc chắn sẽ có lợi cho cô.”

Ở bất kỳ căn cứ nào, dị năng giả đều rất hiếm. Gã không tin Thư Thanh Thiển lại nỡ lòng nào nhốt họ mãi trong hầm trú ẩn, chẳng qua là muốn ép họ phạm tội. Giờ họ chủ động tỏ ra yếu thế, Thư Thanh Thiển chắc chắn sẽ đồng ý.

Quả nhiên, Thư Thanh Thiển gật đầu đồng ý, rồi bảo thuộc hạ dẫn tất cả những người trong hầm trú ẩn ra ngoài.

Vương Thắng Tuấn có chút lo lắng, “Cứ thế này mà thả họ ra liệu có ổn không? Những người này chẳng phải dạng vừa đâu, đặc biệt là tên Chu Khải, hắn ta xảo quyệt lắm. Tôi sợ hắn ta ra ngoài rồi sẽ làm điều xấu, hay là giết hết bọn chúng đi.”

Thư Thanh Thiển bình tĩnh nói, “Giết chúng thì phí quá. Bây giờ là tận thế, có thêm một người thì có thêm một người chống lại xác sống.”

Vương Thắng Tuấn lắc đầu thầm nghĩ, Thư Thanh Thiển quả thật quá nhân từ.

Gã mặt sẹo vui mừng trở về báo tin cho mọi người, rồi hơn ba mươi người lần lượt ra ngoài. Trước kia họ âm thầm bất mãn với Thư Thanh Thiển, nhưng khi ra ngoài tận mắt chứng kiến căn cứ được quản lý một cách trật tự này, họ lập tức nhụt chí. Có vẻ như Thư Thanh Thiển tuy là phụ nữ nhưng cũng rất lợi hại.

Những người này vốn nghĩ rằng Thư Thanh Thiển sẽ nói vài lời khách sáo, đối đãi tử tế với chúng, dù sao chúng cũng là dị năng giả. Ai ngờ Thư Thanh Thiển lại trực tiếp sai người bắt chúng lại, trói tay rồi kéo lên xe, chở ra tận ngoài thành, sau đó cởi trói và ném thẳng vào nơi có nhiều xác sống.

Bọn chúng tưởng rằng Thư Thanh Thiển quay đầu, muốn giết chết chúng, ai nấy đều tức giận, vừa chửi vừa đánh. Xung quanh toàn là xác sống, tính mạng lâm vào nguy hiểm, chúng càng thêm cố gắng, cuối cùng kiệt sức, sắp tuyệt vọng thì Thư Thanh Thiển lại sai người cứu chúng về căn cứ.

Như vậy, bọn chúng ngày nào cũng bị ném ra ngoài đánh xác sống vào mỗi buổi sáng. Vì sợ bị xác sống ăn thịt nếu sơ sẩy nên chẳng dám lười biếng, ngày nào cũng ăn ít nhất, đánh nhiều xác sống nhất, sức cùng lực kiệt thì bị kéo về nghỉ ngơi, hồi phục thể lực lại tiếp tục đánh. Trong khi những người khác trong căn cứ còn có thời gian nghỉ ngơi, chúng thì cứ như những con trâu làm việc, hối hận không thôi.

Vương Thắng Tuấn chứng kiến cảnh này không khỏi khâm phục Thư Thanh Thiển, đây chẳng khác nào đang bóc lột sức lao động. Anh vốn còn đề phòng Chu Khải, nhưng giờ thấy Chu Khải đã bị tàn phá đến mức không còn hình người vẫn phải đi đánh xác sống, mới biết rằng mưu mô xảo quyệt đều vô dụng trước sức mạnh tuyệt đối.

***

Xử lý xong mọi việc ở thành phố B, Thư Thanh Thiển giao lại quyền hạn cho Vương Thắng Tuấn, bắt đầu chuẩn bị quay về thành phố H.

Mặt trời mọc, gió sớm dịu nhẹ, buổi sáng hôm đó chẳng có gì khác biệt. Vương Thắng Tuấn thấy Thư Thanh Thiển đi tới, vui vẻ chào hỏi.

“Tôi định quay về thành phố H, từ nay về sau mọi việc ở thành phố B giao cho anh.”

Câu nói bất ngờ của Thư Thanh Thiển khiến Vương Thắng Tuấn giật mình, tưởng mình nghe nhầm.

Vương Thắng Tuấn không ngờ Thư Thanh Thiển lại nói đi là đi, rõ ràng hôm qua còn cùng mọi người đánh xác sống, sao sáng nay lại nói muốn đi rồi. Anh vội vàng ngăn Thư Thanh Thiển lại.

Những người khác nghe tin này cũng đều níu kéo, thậm chí có người còn quỳ xuống không chịu đứng dậy. Thư Thanh Thiển nhìn những người quỳ trước cửa, ánh mắt lộ ra hàn ý, giọng nói sắc bén: “Quỳ làm gì, đứng dậy hết cho tôi!”

Những người đó sợ hãi vội vàng đứng dậy, đỏ mặt nói: “Chúng tôi đều không muốn cô đi, mong cô ở lại.”

Giọng điệu của Thư Thanh Thiển dịu đi một chút, nói: “Bây giờ thành phố B đã ổn định, tôi còn có việc khác phải làm. Huống hồ thành phố B và thành phố H cũng không xa nhau lắm, nếu có chuyện gì mọi người có thể đến tìm tôi.”

Thấy Thư Thanh Thiển đã quyết, mọi người cũng không tiện khuyên can thêm nữa.

Vì Thư Thanh Thiển sắp rời đi, toàn bộ căn cứ đều ra tiễn. Nhiều người mắt đỏ hoe, luyến tiếc không rời. Nếu không có Thư Thanh Thiển, có lẽ mọi người đã chết từ lâu. Hơn nữa, không chỉ cứu mạng mọi người, nàng còn dùng sức mạnh của mình để thay đổi địa vị của người thường, khiến mọi người không còn bị bắt nạt như trước. Đối với Thư Thanh Thiển, họ tràn đầy lòng biết ơn và tôn trọng, đặc biệt là những người lớn tuổi, họ càng cảm kích sâu sắc, mãi không muốn rời đi.

Thư Thanh Thiển lái xe lên đường, đối với tất cả những điều này, nàng không vui không buồn, trong lòng chẳng có chút gợn sóng nào.

Thấy Thư Thanh Thiển sắp đi, Nhạc Linh Nhi vội vàng thu dọn đồ đạc. May mà cô có dị năng không gian, chỉ cần nhét đồ vào không gian là xong, rồi vội vàng chạy ra, sợ Thư Thanh Thiển đi mất.

Thư Thanh Thiển nhìn Nhạc Linh Nhi chớp đôi mắt long lanh, đành phải thoả hiệp.

Thôi thì, đã mang theo người ta thì cũng phải mang về.

Ngồi ở ghế sau, Nhạc Linh Nhi nhìn sườn mặt Thư Thanh Thiển, trong lòng hơi lên men. Chị ấy thật khó đoán, tại sao luôn bình tĩnh đến vậy? Có phải tất cả mọi người đối với chị chỉ là những người qua đường?

Vì xác sống ở thành phố B đã bị tiêu diệt gần hết, nên đường về rất thuận lợi. Lần này họ đi cao tốc, chỉ mất ba tiếng là đã về đến thành phố H.

Khi Nhạc Linh Nhi về đến nhà, Trương Trí Hằng đang ăn cơm. Thấy Nhạc Linh Nhi cuối cùng cũng về, hắn ta kích động chạy tới ôm chầm lấy cô: “Cuối cùng em cũng về rồi, Linh Nhi! Sao em có thể một mình đi theo Thư Thanh Thiển như vậy, cô ta có làm khó em không? Em không sao chứ? Em không biết những ngày em không ở đây anh nhớ em đến nhường nào đâu.”

Nhạc Linh Nhi bị Trương Trí Hằng ôm chặt vào lòng, cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng không thoải mái.

Trước đây, cô cảm thấy vòng tay này ấm áp và an toàn, nhưng bây giờ lại thấy khó chịu. Nếu là Nhạc Linh Nhi ngây thơ của trước kia chắc chắn sẽ rất cảm động khi nghe những lời đường mật của Trương Trí Hằng, nhưng giờ đây khi nghe hắn ta nói vậy, trong lòng cô lại nảy sinh nghi ngờ.

Nếu Trương Trí Hằng thật sự thương yêu và lo lắng cho mình, tại sao hắn ta không ra ngoài tìm cô? Hơn nữa, hắn ta còn nói xấu chị Thanh sau lưng, cho rằng chị Thanh sẽ làm khó mình. Chị Thanh là người như vậy sao?

Nhạc Linh Nhi đẩy Trương Trí Hằng ra, Trương Trí Hằng hơi ngạc nhiên, “Linh Nhi sao vậy?”

Nhạc Linh Nhi vuốt lại mái tóc rối, cười với Trương Trí Hằng, “Em vừa mới về nên hơi mệt, muốn ngủ một giấc.”

Nói xong, Nhạc Linh Nhi trở về phòng đóng cửa lại. Trương Trí Hằng không hiểu tại sao Nhạc Linh Nhi lại lạnh nhạt với mình như vậy, đành thu tay lại, không biết mình đã làm sai ở đâu.

Đến ngày hôm sau, khi Trương Trí Hằng cùng đội đi đánh xác sống, hắn ta mới phát hiện ra Nhạc Linh Nhi đã thay đổi thật rồi.

Gặp phải một đám xác sống, vốn dĩ Trương Trí Hằng vẫn như trước đây che chở Nhạc Linh Nhi ở phía sau, nhưng không ngờ Nhạc Linh Nhi lại trực tiếp lấy từ không gian ra một thanh đao lớn vô cùng, chém loạn vào đám xác sống, tốc độ còn nhanh hơn khi hắn ta sử dụng dị năng.

Vì kỹ năng siết không gian của Nhạc Linh Nhi còn chưa thuần thục, thường xuyên ở trạng thái lúc dùng được lúc không, nên nhiều lúc cô đối phó với những con xác sống cấp thấp đều trực tiếp dùng dao giải quyết.

Vì thường xuyên dùng dao, bây giờ cô cũng trở nên rất khỏe, cảm thấy Trương Trí Hằng đứng trước mặt mình rất cản trở, một chưởng đẩy hắn ta ra, tự mình xông lên.

Trương Trí Hằng ngây người, thậm chí còn có chút muốn phun máu.

Cô nàng yếu đuối dễ đẩy ngã của tôi đâu rồi, tại sao bây giờ lại trở nên hung dữ như vậy? Chết tiệt, Thư Thanh Thiển đã làm gì với Nhạc Linh Nhi của tôi rồi?

Ở phía xa, Thư Thanh Thiển đang tiêu diệt xác sống ở một bên khác, sờ mũi, chợt cảm thấy hơi ngứa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com