TruyenHHH.com

Bh Edit Phan 2 Nguoi Choi Moi Vao Cho Thoi Vi Nguyet Thuong

Sau khi thương lượng, Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ đi tìm bà Lưu, Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm đi quanh thôn tìm manh mối.

Một là đánh lạc hướng đội chơi khác, bằng không bọn họ đều đoán được các nàng đã biết hài cốt nữ hài chôn ở đâu, hai là thuận tiện quan sát bọn trẻ trong thôn, biết đâu có tin tức mới.

Trần Giai Kiệt liền lưu tại trong nhà, theo dõi sự biến ảo của năm cái tách.

Lúc hai người Tiêu Mộ Vũ đến chỗ bà Lưu, cửa nhà bà ấy chỉ khép hờ, Tiêu Mộ Vũ nhìn xuyên thấu qua khe cửa, trong nhà không có ai, cũng không nghe được động tĩnh gì.

Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn xung quanh, bên ngoài cũng không người qua lại, nàng chậm rãi tiến lên đẩy nhẹ cánh cửa. Ngay khi cánh cửa vừa chuyển động, một đồ vật trong nháy mắt rơi xuống.

Tiêu Mộ Vũ hoảng sợ, còn không kịp phản ứng, Thẩm Thanh Thu đã như tia chớp túm chặt tay nàng, kéo nàng vào trong ngực.

Chờ đến hai người kinh hồn chưa định ngẩng đầu, mới phát hiện trên cửa có treo một tấm ván gỗ buộc bằng dây thừng, trên đó viết nguệch ngoạc mấy chữ: "Mời gõ cửa."

Tiêu Mộ Vũ xem xong cùng Thẩm Thanh Thu liếc nhau, hai người đều hoang mang và cảnh giác.

Nhưng nếu chủ nhà yêu cầu gõ cửa, Tiêu Mộ Vũ vẫn muốn thử một phen. Nàng vừa giơ tay lên, Thẩm Thanh Thu lập tức ngăn cản nàng, thấp giọng nói: "Để cho chị, vạn nhất có chuyện, chị ứng đối sẽ tốt hơn."

Nói xong Thẩm Thanh Thu giơ tay liền gõ ba lần, nhưng bên trong vẫn một mảnh tĩnh mịch, không có bất luận động tĩnh gì.

Ngay khi Thẩm Thanh Thu chuẩn bị gõ lần thứ tư, Tiêu Mộ Vũ đột nhiên giữ nàng lại, "Thanh Thu, từ từ."

"Làm sao vậy?" Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn nàng, phát hiện Tiêu Mộ Vũ giờ phút này chau mày, trong mắt một mảnh mờ mịt, suy nghĩ phảng phất đã bị kéo tới một không gian khác, sau khi nói mấy chữ liền ngơ ngẩn nhìn cửa.

Thẩm Thanh Thu nhìn đến nàng có chút khác thường, chạy nhanh lôi kéo nàng lui về phía sau một bước, khẩn trương hỏi: "Mộ Vũ, em làm sao vậy?"

Tiêu Mộ Vũ xoay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, trên mặt thoáng hiện bối rối: "Em chợt nhớ tới một chuyện, ban đêm mỗi khi nữ hài xuất hiện, có phải đều vang lên tiếng gõ cửa không?"

Thẩm Thanh Thu chăm chú nhìn nàng, xác định nàng không có việc gì, lúc này mới khẽ gật đầu: "Đúng vậy, trừ bỏ đêm thứ hai lúc đôi tỷ muội kia tiến vào, còn lại đều có tiếng gõ cửa."

Tiêu Mộ Vũ nhíu mày lẩm bẩm: "Đều có tiếng đập cửa, hơn nữa rất có quy luật, đặc biệt là đêm qua em vẫn còn nhớ kỹ, là hai tiếng, một tiếng, ba tiếng, hai tiếng, một tiếng."

Nàng nói ánh mắt lại dừng trên cửa, ma xui quỷ khiến nàng giơ tay gõ lên, "Bang bang, phanh, phanh phanh phanh......"

Khi Tiêu Mộ Vũ gõ xong, Thẩm Thanh Thu hô hấp đều dồn dập, gấp giọng nói: "Mộ Vũ, em vừa gõ chín lần, tam, nhất, tam, tam, nhất, năm tiết tấu cộng chín lần!"

Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ lập tức sáng lên, chỉ là còn chưa kịp đáp lời Thẩm Thanh Thu, bên trong liền truyền đến tiếng bà lão khàn khàn, "Là Tam Nhi trở về sao?"

Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu đồng thời biến đổi, tim đập nhanh hơn, đây cũng không phải sợ hãi mà là hưng phấn.

Thực mau trong phòng truyền đến tiếng lộc cộc, một chiếc xe lăn bằng gỗ thô ráp xuất hiện nơi khe cửa, sau đó một bàn tay khô gầy da thịt chùng xuống thò ra tới.

Đối phương đưa tay nắm lấy cánh cửa, mở ra một chút, bà Lưu kia ra tới.

Tiêu Mộ Vũ hít vào một hơi, ổn định cảm xúc, hơi đề cao âm lượng: "Bà Lưu, chúng tôi là lữ khách bị mắc kẹt trong thôn mấy ngày qua, có vài chuyện muốn hỏi bà."

Bà lão tóc khô vàng nhưng được chải vuốt không chút cẩu thả, quần áo cũ nát nhưng vẫn sạch sẽ, nửa khuôn mặt lộ ra già yếu, trên mắt có vài vết sẹo, con ngươi một mảnh vẩn đục màu trắng, hiển nhiên là nhìn không thấy.

Nghe được giọng các nàng, sắc mặt bà Lưu có chút ngưng trệ, ngay sau đó chính là mờ mịt.

Bà Lưu vẫy vẫy tay chỉ vào đôi chân cùng mắt chính mình, lắc đầu nói: "Các cô muốn hỏi chuyện? Ta là một bà già mù lòa què quặt, ngày thường không ra cửa, sao có thể biết được chuyện gì? Ta không biết, các cô tìm người khác hỏi đi."

Nói xong bà Lưu bắt lấy cửa, muốn khép cửa lại.

Thẩm Thanh Thu lập tức duỗi tay chặn, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng nói: "Bà Lưu, chúng tôi chỉ muốn hỏi chuyện cây táo, người trong thôn nói là của bà trồng. Đêm qua trong thôn xảy ra chuyện, đã chết không ít người, máu của họ đều rất kỳ dị mà chảy tới chỗ cây táo, giống như cây táo muốn hút máu người."

Tiêu Mộ Vũ vừa nói vừa quan sát sắc mặt bà Lưu, lúc đầu bà ấy không thèm phản ứng, nhưng khi nghe nàng nhắc đến cây táo, lập tức không tự giác ngồi thẳng, có chút di chuyển xe lăn, tựa hồ đứng ngồi không yên. Ngón tay bà ấy cũng bắt lấy tay vịn, vô thức bóp chặt.

"A Sinh nói cây táo kia có chút tà tính, đụng vào nó sẽ không may mắn. Bởi vì trong thôn có quỷ, chúng tôi ba đêm liền đều gặp chuyện xui rủi, tôi lại nghe A Sinh nói cây táo là của bà trồng, cho nên mới đến đây hỏi bà."

Đây đều là Tiêu Mộ Vũ nửa thật nửa giả thăm dò, bà Lưu nghe xong bộ ngực phập phồng, hiển nhiên rất tức giận, "Nói hươu nói vượn, cây táo này có linh khí, cái gì tà tính! Nói đến quỷ, bọn họ mới chính là quỷ, thôn rơi xuống nông nỗi hôm nay đều là do bọn họ tự mình làm bậy."

Nghe ngữ khí này, bà Lưu quả nhiên không giống những người khác trong thôn, bà đối hành vi của bọn họ căm thù tận xương tuỷ.

Tiêu Mộ Vũ trong lòng hơi động, "Bà Lưu, kỳ thật tôi cũng biết một vài chuyện lạ trong thôn, chúng tôi phát hiện thôn này trọng nam khinh nữ rất nghiêm trọng, thậm chí còn vứt bỏ nữ hài. Ngày đó chúng tôi lên núi, phát hiện trong rừng có xây Nghĩa Tháp, trong tháp có rất nhiều hài cốt trẻ em, những việc này người trong thôn đều biết, đúng không?"

Nghe Tiêu Mộ Vũ nhắc đến Nghĩa Tháp, bà Lưu ngẩng đầu lên, sắc mặt cũng trầm xuống, nặng nề thở dài.

"Đúng vậy, bọn họ đều cảm thấy đó là việc bình thường, dù trong lòng hiểu rõ cũng xem như không biết. Trong thôn này có ai mà đôi tay không dính mạng người? Vô lương tâm thiếu đạo đức, giờ phải chịu báo ứng thôi!"

"Bà Lưu, bà có một cháu gái phải không?" Tiêu Mộ Vũ nhẹ giọng hỏi.

Vừa nghe nàng hỏi xong, sắc mặt bà Lưu trong nháy mắt đọng lại, gương mặt giống như có vết rạn, da thịt không tự giác mà trừu động, môi cũng phát run.

Loại vẻ mặt này Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu hiểu rõ hơn ai hết, đó là loại thống khổ tột cùng không cách nào che giấu được.

Tiêu Mộ Vũ trong lòng có chút nghi hoặc, vì sao nghe nhắc đến cháu gái, bà Lưu liền đau đớn thành như vậy?

Sau một lúc lâu, bà Lưu mới điều chỉnh lại cảm xúc, miễn cưỡng cười nói: "Đúng vậy, ta có một đứa cháu gái, ngoan ngoãn hiểu chuyện, hiếu thuận cực kỳ. Nhưng ba mẹ nó ghét bỏ nó là nữ hài, không muốn nuôi nó, ta mới đem nó về. Nó theo ta từ khi còn nho nhỏ một nắm, từng ngày lớn lên, sinh đến rất đáng yêu. Khi đó mắt ta vẫn còn sáng, đôi chân cũng không què, ngày tháng trôi qua tuy khổ nhưng vui lắm."

Bà Lưu giống như bị nghẹn thật lâu, liền cách khe cửa mà kể chuyện cho Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu nghe, lải nhải về đứa cháu gái của mình.

Câu chuyện của bà ấy tuy khá vụn vặt, nhưng Tiêu Mộ Vũ lắng nghe rất nghiêm túc, còn thường thường ứng hòa cùng bà ấy. Trong lúc nói chuyện, các nàng cũng rất tự nhiên mà đẩy bà Lưu vào nhà.

Ba người ngồi nói chuyện phiếm, Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu đều không hẹn mà cùng nhìn về cái bàn.

Trên bàn đặt không ít đồ vật, có một cái rá đựng hạt, một cái sọt tre cùng rổ nhỏ, dưới nắp đậy lộ ra hai cái tách cùng ấm trà.

"Vừa rồi nghe bà gọi Tam Nhi, trong nhà bà lại có hai cái tách, là tên cháu gái của bà phải không?"

Tiêu Mộ Vũ nói xong, ý cười trên mặt bà Lưu lập tức phai nhạt, đôi mắt màu xám trắng nhìn lên không trung, biểu tình ngơ ngẩn lại chua xót: "Đúng vậy, Tam Nhi chính là cháu gái ta, nó đã trở về, vẫn luôn bồi ta, thật tốt, thật tốt."

Lời bà ấy khiến Tiêu Mộ Vũ thoáng rùng mình, cẩn thận hỏi: "Sống trong thôn này phải lo lắng đề phòng cả ngày, mỗi đêm đều có người chết, thật sự tốt sao?"

Bà Lưu quay mặt về hướng các nàng, khẽ lắc đầu: "Không sao cả, cháu gái ta vẫn còn là tốt rồi."

"Bà Lưu, đôi mắt bà vì sao mù? Còn chân của bà?" Trong lúc nói chuyện, Tiêu Mộ Vũ phát hiện bà Lưu trước kia là người khỏe mạnh lành lặn.

Bà Lưu sờ sờ hai mắt của mình, đầu ngón tay run run rẩy rẩy buông xuống, "Đây là cái giá phải trả, vì ta đã muốn một thứ nghịch thiên. Cô mất đi người quan trọng nhất, ông trời cũng sẽ không cho cô bất luận bồi thường gì. Nếu cô muốn mất mà tìm lại, thì phải đánh đổi một thứ tương đương. Muốn càng nhiều, thì đáng đổi càng lớn."

Lời này ám chỉ quá rõ ràng, làm Tiêu Mộ Vũ trái tim co thắt, nàng lại nghĩ tới cái gì, khẩn trương hỏi: "Bà Lưu, bà nói rằng ba mẹ Tam Nhi không thích nó, vậy bọn họ hiện ở đâu? Là hộ gia đình nào?"

Bà Lưu không trả lời, chỉ là ngẩng lên khuôn mặt tràn đầy tang thương, ngay sau đó nhếch môi cười, ý cười giống như tàn đuốc trong gió, còn một chút ánh lửa nhưng cũng tràn ngập nguy cơ.

Cười hồi lâu, đôi mắt bà Lưu chuyển động, khàn giọng nói: "Bọn họ sao, đó cũng là cái giá mà ta phải trả. Cô gái à, cô mất đi người trong lòng, cho dù cô yêu thích lưu luyến thế nào cũng không thể mạnh mẽ giữ lại, càng không thể nghịch ý trời mà đem người trở về, bằng không đại giới cô gánh vác không nổi. Liền tính cô gánh vác nổi, đau khổ cũng không bao giờ kết thúc, cô thật là ngốc quá, ngốc quá...."

Tiêu Mộ Vũ nghe xong trong lòng không diễn tả được là tư vị gì, từng lời của NPC này đều đang đâm vào trái tim nàng, tựa như khoan tim lấy máu, khiến cho nàng chịu đựng không nổi nữa, bàn tay cũng không tự giác nắm chặt.

Ngay khi Tiêu Mộ Vũ nhịn không được muốn nói cái gì, đôi mắt trắng đục của bà Lưu chợt nhìn về phía sau lưng Thẩm Thanh Thu, biểu tình thế nhưng lộ ra tia sợ hãi.

Cho dù bà ấy không thấy đường, nhưng phản ứng này cũng khiến Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu thoáng rùng mình, ngay sau đó, tiếng bé gái từ phía sau đột nhiên vang lên, không có một tia phập phồng, lạnh băng đột ngột.

"Bà nội, sao bà để người ngoài vào nhà."

Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu lập tức quay đầu lại, cùng lúc đó một cây đao liền nghênh diện bổ xuống.

Một bé gái cõng sọt lớn không biết khi nào đẩy cửa tiến vào, không có một chút động tĩnh.

Trong chớp mắt xoay người, Thẩm Thanh Thu mang theo Tiêu Mộ Vũ trượt sang một bên, lưỡi đao dán cánh tay nàng chặt xuống.

Tiêu Mộ Vũ sắc mặt đột biến, vội vàng túm lấy cánh tay Thẩm Thanh Thu, kéo qua tới kiểm tra, may mắn không có thương tổn, lúc này mới buông trái tim xuống.

Hai người cảnh giác mà nhìn nữ hài, nhưng nữ hài một kích thất bại, cũng không có tiếp tục động thủ, mà là chạy nhanh tới bên cạnh bà Lưu, thấp giọng nói: "Bà nội, là con, Tam Nhi."

Sau đó nó nhìn lướt qua Thẩm Thanh Thu, có chút kinh ngạc, lại có chút cảnh giác.

"Là tỷ tỷ?"

Tiêu Mộ Vũ hơi sững sờ khi nghe được lời đứa trẻ, nhưng nàng lập tức hiểu ra vì sao nó nói như vậy. Đứa trẻ này biết Thẩm Thanh Thu, nó chính là bé gái mà Thẩm Thanh Thu gặp ở Nghĩa Tháp.

Rất nhanh, một ít manh mối xuất hiện trong đầu Tiêu Mộ Vũ, vừa xâu chuỗi lại nàng liền hiểu được chuyện gì, an tĩnh nhìn đứa trẻ.

Thẩm Thanh Thu cũng có chút kinh ngạc, nàng cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy đứa trẻ này, nhưng nàng không biết nó là cháu của bà Lưu, rõ ràng trước đó nó đều đi cùng mấy bé gái kia.

"Nguyên lai nhà bé ở chỗ này, lúc trước thấy bé ở trong nhà khác, chị còn tưởng rằng đó là nhà của bé."

Thẩm Thanh Thu nói, nhìn dao chẻ củi trong tay Tam Nhi, "Như thế nào vừa thấy mặt chị liền động thủ?"

Tam Nhi ánh mắt đạm mạc, "Trong nhà cơ bản không ai sẽ đến, nhìn thấy các chị, em cho rằng các chị muốn hại bà nội của em."

Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu tự nhiên sẽ không tin lý do này, ai sẽ đi làm hại một bà lão như vậy chứ.

Hơn nữa tuy rằng Tam Nhi có chút kinh ngạc khi thấy Thẩm Thanh Thu, nhưng nó cũng thực bình tĩnh, chỉ là mặt sau liền lộ ra một tia nôn nóng.

"Sao các chị lại đến nhà em?"

Tiêu Mộ Vũ thần sắc bình tĩnh lặp lại lý do của mình, "Trong thôn ba đêm liền đều xảy ra chuyện, tụi chị cũng bị liên lụy, vừa vặn nghe A Sinh nói cây táo rất cổ quái, lại là do bà nội của em trồng, cho nên tụi chị mới tới hỏi thăm một chút, hai gốc táo này là bà trồng cùng một lúc phải không?"

Nữ hài nhấp môi dưới, "Là trồng cùng lúc, đều trôi qua mười mấy năm, nếu nó cổ quái thì đã sớm xảy ra vấn đề, chứ không phải đợi đến hôm nay."

"Thì ra là thế, nhưng cây bên trái phát triển rất khá, là em đặc biệt bón thúc cho nó sao?" Tiêu Mộ Vũ lần nữa đem vấn đề ném ra.

Nàng vừa nói xong, sắc mặt Tam Nhi có chút dao động, bà Lưu cũng quay đầu đi, thống khổ mà bưng kín mặt.

"Tam Nhi, ta...... Ta không thoải mái."

Nữ hài chạy nhanh khẩn trương dò hỏi: "Bà nội, bà nơi nào không thoải mái?"

Bà Lưu sờ sờ ngực, "Nghẹn đến hoảng, ta muốn...... Ta muốn nghỉ ngơi."

Nữ hài biểu tình lập tức tối tăm, "Bà nội muốn nghỉ ngơi, em không tiễn các chị."

Tiêu Mộ Vũ không có cưỡng cầu, lúc chuẩn bị rời đi, Thẩm Thanh Thu lại hướng về Tam Nhi nói câu, "Thôn Vô Hối có rất nhiều sài lang, phải không?"

Tam Nhi đang đẩy xe lăn đi vào, nghe vậy động tác ngưng lại, nó không quay đầu chỉ là lạnh nhạt đáp: "Chẳng những nhiều, hơn nữa đều ăn thịt người."

Lúc hai người đi ra ngoài, Tiêu Mộ Vũ nhìn cây táo bên trái, "Là đứa trẻ kia, đúng không?"

"Ừm, đã có thể xác định là nó, theo lời nó nói hôm qua, vậy ngược lại chính là tin tức xấu." Nếu không phải đứa trẻ kia, các nàng đã có thể tìm ra bốn Cố nhân.

"Đích xác như thế, nhưng qua câu chuyện bà Lưu kể cũng đã mở ra cục diện mới, tuy rằng những lời bà ấy nói là nhằm vào chúng ta, nhưng cũng lộ ra một chút tin tức, bà ấy cưỡng cầu người chết trở về, cho nên phải trả giá đắt, đôi mắt, đôi chân, con trai và con dâu."

Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ cau mày, nhẹ nắm lấy tay nàng, từ từ siết chặt, ôn thanh nói: "Đừng quan tâm những lời kia, nó để cho NPC đả kích chúng ta, càng chứng minh nó đang sốt ruột. Cho dù phải trả giá đắt, chị với em cùng gánh, thậm chí cái giá phải trả khi vượt mười ải chúng ta cũng thừa nhận rồi, còn sợ cái gì?"

Tiêu Mộ Vũ nhìn người trước mắt, người yêu của nàng tươi sống tồn tại, chân thật có độ ấm, có thể chạm đến từng dây thần kinh cảm xúc của nàng, làm ảnh hưởng đến mọi buồn vui sướng khổ của nàng, là rõ ràng chính xác tồn tại, không hề giống với những NPC nơi này.

"Tiêu đội, tôi nghĩ mình đã tìm được gợi ý của phó bản, về chín đứa trẻ kia."

Cả đội vẫn luôn duy trì liên hệ trong nhóm, ngay lúc này, tiếng nói Tô Cẩn khó dằn nổi mà vội vàng từ trong nhóm truyền ra.

-----------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com