TruyenHHH.com

Bh Edit Mau Xuyen He Thong Bao Gio Cung Cuu Lam Nguoi Ngung Ngung


Chử Giáng không thể chấp chứa kẻ lừa dối, đặc biệt nếu đó là người thân cận. Nghe nàng đe doạ như vậy, Trần Nhan Linh lại không chút sợ hãi, chỉ cười hôn lên môi Chử Giáng.

"Nếu có một ngày ngươi muốn ta sống không bằng chết, ta cam tâm tình nguyện."

Khuê phòng tĩnh lặng, Chử Giáng bày ra kết giới. Một khi có người tới gần, Chử Giáng có thể lập tức kéo Trần Nhan Linh biến mất, tiến vào nhẫn Hỗn Độn.

Hồng y nhẹ rơi, trung y tẫn cởi, chuyện của hai người trong phòng, người ngoài không tài nào biết được.

...

Rời khỏi Chử gia, Trần Nhan Linh về tới khách điếm liền thấy cảnh phòng ốc bị phá tung, nhưng không kịp nghĩ nhiều vì Khúc Duyệt đã nhanh chóng hội hợp với nàng.

Trần Nhan Linh luôn cảnh giác mỗi khi gặp Khúc Duyệt, nữ nhân này ngay từ đầu liền không có ý tốt.

Vì sao nàng tùy thân mang theo thuốc giải độc, còn vừa lúc là độc của Hắc Phong mà Thịnh Vũ Ca trúng phải. Quá trùng hợp, Trần Nhan Linh sao mà tin tưởng được.

Trần Nhan Linh cảm thấy lớp nguỵ trang nam tu này cũng khá bắt mắt, vì thế nàng khôi phục diện mạo thật của mình, mặc vào chiếc áo choàng đen che lại toàn thân, mũ choàng chắn nửa mặt, đi trên đường không ai dám tới gần.

Khúc Duyệt cũng trang phục giống nàng, Hắc Phong thì hóa thành một con rắn đen nhỏ, quấn quanh cánh tay Trần Nhan Linh.

Bị một con rắn quấn quanh, đáng lý ra Trần Nhan Linh phải cảm thấy khó chịu, nhưng không ngờ nàng lại thấy thật quen thuộc. Hắc Phong quả nhiên là ma sủng của nàng.

Trên đường tới rừng Cô Chu bọn họ đi ngang rất nhiều thành trấn, Trần Nhan Linh cũng thấy rõ cái gọi là danh môn chính phái đang làm gì trong lúc ma đạo sắp xâm lấn.

Bọn họ vẫn vội vàng quy hoạch tranh đoạt địa bàn, chợ đen làm ăn ngày càng náo nhiệt, vô số kẻ nhân cơ hội này muốn kiếm mối lợi riêng.

Phần lớn bình dân đều phụ thuộc vào các thế lực tu tiên, đương nhiên sự bảo vệ của mấy thế lực này không miễn phí. Rất nhiều môn phái quyền uy còn lớn hơn triều đình, ngay cả triều đình cũng mỗi năm cống hiến tiền tài cho bọn họ, càng đừng nói bình dân.

Càng đi về phía rừng Cô Chu, càng thấy nhiều ma tu.

Chúng ma tu không khác gì tu sĩ bình thường, trong số họ bên cũng có tốt có xấu.

Trần Nhan Linh từng gặp ma tu giết người phóng hỏa, bị nàng một chưởng bắt lại, hút sạch ma khí; cũng từng gặp ma tu vô cớ bị người vây công đoạt bảo, nàng vừa ra tay liền xử lý hết bọn kẻ cướp không sót một ai.

Ma tu được nàng cứu còn vì vậy mà nguyện theo nàng làm tuỳ tùng. Ma tu là một cô nương gầy yếu da dẻ tái nhợt, tên là Tô Ly, phù tu Hóa Thần hậu kỳ. Tuy nàng là ma tu, nhưng vì tu phù học nên dễ dàng bị mấy tên kiếm tu Hóa Thần sơ kỳ đè nặng đánh, thiếu chút nữa toi mạng.

Tô Ly cũng thích mặc áo choàng đen, nhưng ngặt nỗi dáng người quá nhỏ xinh, nhìn qua tựa như một tiểu hài tử lén mặc y phục của người lớn vậy.

"Nhan tỷ tỷ, chúng ta đi đâu thế? Rừng Cô Chu làm sao vậy?."

Tô Ly quen thói nói nhiều, mỗi ngày vòng quanh Trần Nhan Linh ríu rít không ngừng.

Trần Nhan Linh còn chưa nói gì, Khúc Duyệt đã tỏ vẻ không vui. Từ lúc nàng cùng Trần Nhan Linh tới rừng Cô Chu, không còn giả vờ ôn nhu như trước nữa, nói chuyện cũng càng ngày càng khó nghe.

"Chúng ta cái gì? Ngươi chẳng lẽ còn muốn đi cùng?"

Hắc Phong nhàn nhã cuộn thân nằm sưởi nắng trên vai Trần Nhan Linh, nghe vậy liền nâng đầu rắn, thè lưỡi kêu xè xè về phía Tô Ly, ý uy hiếp vô cùng rõ ràng.

Tô Ly chép miệng: "Nhan tỷ tỷ, ta chỉ muốn giúp các ngươi thôi mà... Ta rất hữu dụng, ta biết vẽ bùa, phù chú gì cũng biết!"

Khúc Duyệt khinh thường nói: "Vẽ bùa có ích lợi gì, chẳng phải vẫn không đánh lại lợi kiếm sao?"

Tô Ly đỏ mặt, căm tức nhìn Khúc Duyệt: "Ngươi biết cái gì, ngươi không phải chỉ mới Nguyên Anh sao? Đắc ý gì chứ?!"

Trần Nhan Linh khẽ lắc đầu, Khúc Duyệt đời nào mà mới Nguyên Anh kỳ. Hẳn là nàng ta dùng Tố Vân đan để che giấu tu vi, Trần Nhan Linh vừa nhìn liền biết Khúc Duyệt đã là Hóa Thần hậu kỳ, nếu tiến trình thuận lợi, nàng ta chỉ cần bế quan một hai năm là đủ để thuận lợi đột phá đến Luyện Hư.

Nhưng Tô Ly nói đúng một việc, nàng quả thật hữu dụng. Nếu nàng thật sự biết vẽ mọi loại phù, vậy Trần Nhan Linh đúng là có ý giữ nàng lại.

"Ngươi biết vẽ rất nhiều phù? Cấm chú thì sao?"

Vừa nghe Trần Nhan Linh hỏi chuyện, Tô Ly liền mắt sáng như sao, vui vẻ mà trả lời: "Biết chứ, ta có hai tấm ngay đây này!"

Nói xong liền lấy ra cho Trần Nhan Linh xem.

Tô Ly cầm hai tấm cấm phù. Một tấm là chú Đoạt Hồn, có thể mạt sát linh hồn người khác, sau đó tu hú chiếm tổ. Dù cho cảnh giới của mục tiêu cao hơn người niệm chú, chỉ cần truyền vào tấm phù linh lực gấp mười lần mục tiêu, tỷ lệ thành công cũng không thấp.

Tấm phù còn lại cũng nổi danh, gọi là Trọng Sinh chú.

Mệnh số mỗi người đều do trời định, Trọng Sinh chú nghịch thiên sửa mệnh, là cấm chú hung hiểm nhất trong các loại ấm chú, bởi vì nghịch thiên sửa mệnh phải trả cái giá vô cùng thảm trọng.

Nếu người dùng muốn kích hoạt Trọng Sinh chú, phải để nó hấp thu máu tươi và linh hồn của mười vạn người sống. Nếu muốn trọng sinh nam tử thì cần mười vạn nam tử, nếu là nữ tử thì cần mười vạn nữ tử. Cấm chú quá hung độc, nếu không nó đã sớm bị các đại năng tận dụng.

Mười vạn nữ tử? Trần Nhan Linh chợt nghĩ, Chử gia giúp Vô Uyên môn bắt nhiều nữ tử như vậy, chẳng lẽ là vì kích hoạt Trọng Sinh chú?

Nhưng Vô Uyên môn muốn làm ai sống lại? Ai lại khiến họ dám trả giá lớn như vậy?

Ma tu lẫn danh môn chính phái đều vô cùng bài xích cấm chú này. Chỉ cần người niệm chú hơi vô ý liền ném mạng nhỏ, vậy nên cho tới giờ vẫn chưa nghe ai dám dùng nó.

Số ít người vẽ ra cấm chú này có tâm dốc lòng nghiên cứu, nhưng chưa thấy ai đủ khả năng tụ tập mười vạn người sống để hiến tế.

Tô Ly có thể vẽ được loại cấm chú phức tạp như vậy, Trần Nhan Linh quả thật kinh ngạc, cũng không khỏi xem trọng Tô Ly, nhưng Khúc Duyệt lại khinh thường nói:

"Trọng Sinh chú này trăm năm trước đã có người vẽ ra, cũng tề tựu đủ mười vạn nữ tử, nhưng kết quả thế nào? Ba vị đại năng ma đạo Hợp Thể Kỳ đều hồn phi phách tán, không còn kiếp sau."

Tô Ly nghe vậy chỉ cười, chất giọng tươi tắn làm người ta cảm thấy nàng như đang kể chuyện hài.

"Trăm năm trước Trọng Sinh chú làm cho Tứ đại Hộ pháp ma đạo bốn người chết hết ba người, kẻ sống sót tự phong Ma Tôn, họ Tống tên Hoài Viễn. Người này ăn ở với phàm nhân sinh ra một trai một gái, nghe nói con trai hắn còn thành công trà trộn vào danh môn chính đạo, môn phái gì nhỉ? Hình như là Vô Uyên môn."

"Ngươi có biết, bọn họ muốn hồi sinh ai không?" Tô Ly vẻ mặt thần bí khó lường, nhìn chằm chằm vào Trần Nhan Linh.

Trần Nhan Linh vẻ mặt bình thản, trong lòng đã có đáp án, lười phản ứng Tô Ly.

Khúc Duyệt cảnh giác nói, "Ngươi rốt cuộc là ai?"

Hắc Phong hoá thành hình người, lặng yên đứng sau lưng Tô Ly, sát ý toả ra hệt như con rắn độc đang vận sức chờ vồ mồi.

Không khí như đông lại, áp lực nặng nề bao quanh đoàn người.

Rốt cuộc Tô Ly bĩu môi không vui nói: "Nhan tỷ tỷ, ngươi xem các nàng kìa, hung dữ như vậy làm gì chứ!"

Trần Nhan Linh một tay bấm quyết giấu sau lưng, một tay đặt lên chuôi kiếm Phệ Hồn: "Các nàng đúng là quá thất lễ, ta thay các nàng xin lỗi ngươi."

Tô Ly lại như không thấy động tác của Trần Nhan Linh, tiếp tục nói: "Người mà Tứ đại Hộ pháp liều mạng muốn hồi sinh, chính là Ma Tôn Đan Nhữ vốn đã hôi phi yên diệt ngàn năm trước."

"Ha ha ha, các ngươi đoán xem, ma đạo hy sinh ba vị hộ pháp, rốt cuộc có làm Ma Tôn Đan Nhữ sống lại không?"

"Nếu là trước kia, mọi người chắc chắn nói bọn họ điên rồi, xưa nay chưa ai thành công kích hoạt Trọng Sinh chú. Nhưng bây giờ không kẻ nào dám phủ định Trọng Sinh chú! Phải không, Tôn thượng?"

Tô Ly dứt lời, bộp một tiếng quỳ xuống, bàn tay tương điệp ấn trên mặt đất.

Trần Nhan Linh vẻ mặt thản nhiên, kỳ thật trong lòng thấy thật mệt mỏi. Người ma đạo đều là kẻ điên sao? Tình nguyện hôi phi yên diệt cũng muốn hồi sinh Ma Tôn.

Khúc Duyệt khẽ cười một tiếng: "Tên nhãi ranh Tống Hoài Viễn có một nhi một nữ. Nhi tử Tống Hạo An hiện tại ngoan ngoãn về ma đạo làm thiếu chủ. Còn nữ nhi sao? Nghe chính hắn nói hài tử đã sớm bị hắn bóp chết, không ngờ ngươi còn sống tốt như vậy."

Tô Ly không cười, nghiêm mặt nhìn Khúc Duyệt: "Đúng vậy, hắn đích xác bóp chết ta, chẳng qua Tôn thượng cứu mạng ta."

Trần Nhan Linh nghe vậy liền thấy không ổn. Trước đây nàng chưa từng gặp Tô Ly, vậy chỉ có thể là nguyên thân cứu Tô Ly.

Nếu lúc này Tô Ly giằng co với nàng, nàng trả lời không được thì hỏng chuyện hết.

Không ngờ lúc này Khúc Duyệt cười lạnh nói: "Không thể nào, nàng chưa bao giờ gặp ngươi."

Khúc Duyệt nói quá khẳng định, nếu nàng dám chắc chắn như vậy, rõ ràng nàng vẫn luôn giám thị nguyên thân.

Trần Nhan Linh cảm thấy sởn tóc gáy, nếu Khúc Duyệt vẫn luôn giám thị nguyên thân, vậy một số hành vi riêng tư của nàng chẳng phải cũng bị Khúc Duyệt biết được?

Nếu vậy Khúc Duyệt không thể không biết thân thể này đã đổi tâm, nàng ta nhất định có ý đồ.

Khúc Duyệt không để tâm Trần Nhan Linh, nàng chỉ để tâm khối thân thể này.

Đúng lúc này Khúc Duyệt nhìn qua, Trần Nhan Linh thản nhiên đối mặt, Khúc Duyệt cười, không dấu vết mà dời tầm mắt.

Ma đạo dùng hết toàn lực để trọng sinh Ma Tôn, Vô Uyên môn không tiếc cấu kết Chử gia và người ma đạo cũng do muốn trọng sinh một người, ngay cả Khúc Duyệt cũng có ý đồ khác.

Tô Ly không kiên nhẫn trợn mắt: "Ngươi là Tôn thượng sao? Ngươi nói chưa gặp thì chưa gặp sao?"

Dứt lời, nàng lại "phụt" cười, lúm đồng tiền bên má thật đáng yêu: "Tôn thượng ngài xác thật chưa từng gặp ta. Tống Hoài Viễn bóp chết ta xong, sợ bị người khác phát hiện ta là đồ thất bại do hắn kết hợp với phàm nhân sinh ra, vì thế ném ta vào cấm địa ma đạo. Cấm địa là nơi Tôn thượng ngã xuống, còn giữ thi cốt của ngài, Tống Hoài Viễn cho rằng Trọng Sinh chú thất bại nên mới thẳng tay ném ta vào đó. Trùng hợp ta còn thoi thóp, may mắn hưởng được chút thần lực từ Trọng Sinh chú, mới sống tạm tới nay."

Khúc Duyệt híp mắt, trăm năm trước nàng còn đang ngủ say. Không biết rõ chuyện Trọng Sinh chú, đa phần đều là nghe được từ lời đồn. Nếu Tô Ly không nói dối, như vậy Đan Nhữ đã hồi sinh, nhưng tại sao lại hoàn toàn không nhớ ra nàng chứ? Rõ ràng nàng mới là người yêu Đan Nhữ nhất!

"Hơn nữa, ta biết các ngươi đi rừng Cô Chu để làm gì, Tống Hoài Viễn là thứ đồ giả, ngoại trừ Tôn thượng ngài, ai cũng không xứng danh xưng Ma Tôn." Tô Ly mi mắt cong cong, vẻ làm nũng cực kỳ giống Cố Vân Hi trong thế giới thứ hai.

"Việc này liên quan gì tới ngươi?" Trần Nhan Linh bình thản hỏi, sắc mặt lại không còn lạnh nhạt như trước.

"Tôn thượng ban ta một cái mạng, ta dĩ nhiên thề sống chết đi theo Tôn thượng. Sau khi sống lại, ta liền dốc lòng nghiên cứu phù học, thề sẽ trợ giúp Tôn thượng chân chính trọng sinh."

***

Dany: Cảm thấy bà Linh như cục nam châm hút gái, nhưng mà ngoài Chử Giáng (vợ) ra  thì mấy  gái  toàn là vì nguyên thân Đại sư tỷ hahaha.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com