Bh Edit Hoan Sau Khi Xuyen Thanh Phan Dien Si Tinh Cung Bach Nguyet Quang He
Thu Ngâm sau khi lên ngôi, không hề khách khí chiếm lấy lãnh địa của Thẩm Tĩnh Trúc. Ai bảo trước đây ma tôn đại nhân lại hưởng thụ cái hang lớn nhất trong Ma quật chứ? Nàng ra lệnh cho ma tướng dọn dẹp hết những thứ giống như Thẩm Tĩnh Trúc nhưng lại gây rối mắt, chỉ còn lại những đồ vật đơn giản, chính là đài ngọc, màn trướng đỏ, bút mực giấy nghiên, nên không tránh khỏi có phần trống trải."Động phủ của sư tỷ thế này sao?" Bình Dương ôm chậu hoa nhỏ, chóp mũi còn bám đất: "Thẩm Tĩnh Trúc có nhiều đồ tốt như vậy, ngươi cứ lấy ra dùng thôi.""Đồ bỏ đi, nhìn đẹp mà không có tác dụng, ta là kẻ tầm thường, không dùng được." Thu Ngâm tìm kiếm trong phòng một hồi, cuối cùng kéo tấm màn sau giường ngọc lên, treo bức tranh lên.Đó là một bức tranh mỹ nhân, bóng hình bạch y xinh đẹp, khoác lớp tuyết nhẹ, chỉ là không có khuôn mặt.Thu Ngâm nhìn một lúc, nhẹ nhàng buông tay, người đó liền ẩn mình sau lớp voan đỏ, thân ảnh bị mờ đi. Bình Dương chưa kịp nhìn rõ, chỉ thấy một dòng chữ mực lóe qua, hẳn là chữ đề trên bức tranh, nàng cảm thấy tò mò nhưng biết điều nên cũng không hỏi.Thu Ngâm quay lại thấy khuôn mặt Bình Dương bị bẩn, ngẩn ra, ký ức về ngày ở Bắc sườn núi được Nam Hận Ngọc nhu hòa lau bụi khơi lên cảm giác tê dại nơi cánh mũi, nàng cúi mắt, ghét bỏ nói: "Ngươi đi chơi với bùn ở Nam cảnh sao?""Không, trồng hoa." Bình Dương giơ chậu hoa nhỏ lên, khoe bên trong có những mầm non vừa mới nhú: "Hoa ở đỉnh Vạn Ma Quật, ta thấy quen quen, hái về trồng thử xem.""Ngươi còn vô tư hơn ta, coi đây là nhà sao? Hoa ở Vạn Ma Quật cũng dám hái.""Thử một chút thôi, dù sao chúng nó cũng sợ ngươi." Bình Dương được nuông chiều mười mấy năm từ nhỏ, đi theo Thu Ngâm trải qua hai lần nguy hiểm, giờ đã thay đổi, nàng điều khiển linh khí tưới nước cho hoa: "Sư tỷ thật sự tin tưởng Tả Hữu hộ Pháp và cái tên quái vật không miệng đó sao? Mỗi người đều có mục đích riêng.""Ngươi có phải cũng chửi ta vào đó không." Thu Ngâm nhíu mày: "Đừng dính vào mớ bòng bong của Thẩm Tĩnh Trúc, dùng cái tam tòng tứ đức của con người áp vào Ma làm gì. Ma thì theo bản năng, mọi thứ cố gắng mưu cầu đều là 'đường lệch', chỉ cần cho phép bọn chúng giương oai ở đất Nam, và mạng sống không bị chúng vứt bỏ, thì không cần phải lo lắng.""Trương Quỷ quy phục kẻ mạnh, còn về Vãn Nhi và Nghiêm Lương Tài... mọi cảm xúc đều có thể tận dụng, lòng trung thành, ái mộ hay thù hận, những thứ này còn có ích hơn nhiều so với đồ vật của Thẩm Tĩnh Trúc." Thu Ngâm đứng dậy khoác thêm một cái áo choàng có hoa văn đỏ: "Nam cảnh đã bị phong tỏa, bên ngoài chắc chắn sẽ có chút rung chuyển, ngươi cứ sống yên ổn ở nơi này chờ đợi.""Sư tỷ muốn đi đâu?""Đi biên giới xem thử." Thu Ngâm liếc Bình Dương một cái: "Đừng hỏi nhiều."Bình Dương gật đầu khô khan: "Ừ."Thu Ngâm nhỏ máu của mình xuống cửa lân huyệt, thức tỉnh pháp trận, sau đó đến đường Thiên Ấn thả Thẩm Tĩnh Trúc xuống, nàng không khách khí vỗ vỗ mặt của Ma tôn đại nhân, thần hồn của Thẩm Tĩnh Trúc bị ăn mòn một nửa, tu vi gần như tàn phế, lờ đờ không thể tỉnh lại, như một kẻ ngốc."Chết còn tính là phúc khí của ngươi."Nàng dùng ma khí tùy ý câu lấy cổ Thẩm Tĩnh Trúc, kéo hắn trên mặt đất đưa về, cố ý không để cho mặt hắn chạm đất, để có thể tận dụng khuôn mặt hắn đến cùng, đem đi mê hoặc nàng Tả hộ pháp. Đúng lúc thấy Vãn Nhi đang chờ trước hầm băng, tập trung vào Thẩm Tĩnh Trúc.Thu Ngâm cười: "Ta còn tưởng ngươi sẽ lao lên cướp người chứ."Vãn Nhi cố gắng tránh ánh mắt: "Ta vẫn có chút tự biết mình."Thu Ngâm khá hài lòng, liền nhét Thẩm Tĩnh Trúc vào quan tài băng của Thẩm Chước Lan trước đó, lại dùng ma huyết làm dẫn, vạn ma vây quanh tạo thành trận, nàng phất tay cho phép Vãn Nhi sửa sang lại dung mạo của Thẩm Tĩnh Trúc.Vãn Nhi chỉnh tóc cho Thẩm Tĩnh Trúc, nhẹ nhàng vuốt phẳng đôi mày đang nhíu chặt của hắn, rồi đứng dậy thi lễ với Thu Ngâm, không biết có bao nhiêu chân thành: "Đa tạ đại nhân, vậy ta đi đến biên giới Nam cảnh."Thu Ngâm dựa vào một bên, chứng kiến nàng đưa tang đưa như thể không nỡ, phất tay: "Mau đi đi, ta sợ Trương Quỷ làm nổ tung biên giới."Khi hồn ma đó rời đi, Thu Ngâm liếc nhìn quan tài băng, kiếm Bi Phong động đậy, sương đen tỏa ra, dưới đáy quan tài đột ngột bùng lên vô số móng vuốt của ma, chặt chẽ ôm lấy quan tài băng kéo vào lòng đất, biến mất không còn dấu vết.Tại biên giới Nam cảnh, trong đầm lầy đen đỏ, không lúc nào không có sinh vật giãy giụa, nước đen dần rút đi, lộ ra những mảng đất cách nhau, trộn lẫn với đầm lầy ăn thịt người. Nếu bước đi trên đó, không biết bước tiếp theo là đất thật hay là vực thẳm.Trương Quỷ như quả bóng nổi trên đầm lầy, hai tay giơ lên, vạn ma từ bờ nước đen vùng lên, dùng thân xác biến dạng và những chi vỡ vụn dựng lên bức tường ma khổng lồ, từng cái một quấn quýt, chồng chất lên nhau, lồi ra bên ngoài những gương mặt ma hung tợn, nghiền nát tất cả những kẻ tự tiện xâm nhập, hoàn toàn tách biệt Nam cảnh với thế giới bên ngoài.Bởi vì ma tôn Thẩm Tĩnh Trúc bị gác trên đường Thiên Ấn để thị chúng, Nam cảnh bị xâm lược, đám thám tử đang chạy trốn có xu hướng quay trở lại, muốn lấy được tin tức đầu tiên, nhưng thông tin từ tông môn đứng đầu thiên hạ gấp gáp truyền đến, chủ mới của Nam cảnh có thể có động thái, khiến cho các tu sĩ trong Nam cảnh nhanh chóng rút lui.Ban đầu các môn phái còn nửa tin nửa ngờ, thấy Thái Thanh Tông đã rút lui toàn bộ người liên lạc và đệ tử, cũng ngửi thấy mùi bão tố sắp đến, lệnh cho người trong môn phái theo về.Nhưng rõ ràng vẫn còn một số kẻ xui xẻo do dự, chỉ có thể nín thở trốn trong đống xác, ngạc nhiên nhìn sự biến đổi lớn lao này."Ôi." Thu Ngâm từ trong sương mù hiện ra, đặt tay lên vai một nam nhân lén lút, nói với giọng rùng rợn: "Nhìn cái gì đấy?"Nam nhân giật mình, kiếm hóa dây thừng, quay người đột ngột đánh về phía Thu Ngâm. Thu Ngâm nhẹ nhàng kéo một cái, giữ nam nhân đứng yên tại chỗ, thổi ra một luồng gió lạnh, kéo mũ trùm của hắn xuống, lộ ra gương mặt đoan chính: "Thấy ta rồi chạy cái gì, đại sư huynh."Vưu Tác Nhân không thể kéo lại nàng, trong lòng nghĩ rằng sư muội này của hắn ăn gì mà lớn lên, sức lực còn mạnh hơn cả hắn, hắn dùng linh khí âm thầm tìm kiếm lối thoát, muốn bỏ chạy: "Bị vỗ vai bất ngờ, ai cũng sẽ giật mình thôi."Thu Ngâm động tay, dây dài quấn lại, trói chặt Vưu Tác Nhân, hỏi với thâm ý khác: "Đừng tìm nữa, đã lâu không gặp, không cùng sư muội ta trò chuyện một chút à?""Đây là thân phận không giống nhau rồi, ta không dám trèo cao đâu." Vưu Tác Nhân cười gượng: "Tiểu nhân cả gan hỏi một chút, ngài có tôn hiệu là Trời sập hay Đất nứt?""?" Thu Ngâm nhất thời không hiểu được, sau đó mới nhớ đến cuộc trò chuyện thần kỳ của sư huynh sư muội bọn họ khi thâm nhập vào Nam cảnh: "Ngươi không nói là ta đã quên mất chuyện này, hay là ngươi đặt cho ta một cái?""Không dám không dám, trình độ đặt tên của ta thực sự hạn chế." Vưu Tác Nhân dường như muốn chứng minh rằng mình không đùa giỡn với vị chủ mới của Nam cảnh, chỉ vào sợi dây: "Đây là kiếm bản mệnh của ta, lúc ở trong Kiếm Các ta hỏi nó thì nó bảo không có tên, ta tùy tiện đặt là 'Lưỡi Dài', nó vui vẻ đồng ý, bám theo ta không buông.""Và rồi ngươi cảm thấy xấu hổ vì đã lừa một thanh cổ kiếm đơn thuần?""Không." Vưu Tác Nhân ngại ngùng cười: "Ta cũng thấy cái tên nghe rất êm tai."Thu Ngâm: ".""Á á á sư muội dừng tay, ọe, siết chết ta rồi!" Vưu Tác Nhân mặt mày tím tái, hồn như sắp bị Thu Ngâm siết ra ngoài: "Cẩn thận, cẩn thận, ta sẽ mách với sư tôn!""Vưu Tác Nhân, ngươi thật thú vị." Thu Ngâm kéo sợi dây như kéo diều, khiến Vưu Tác Nhân mắt trắng dã: "Với tư cách là người liên lạc lớn nhất của Thái Thanh Tông ở Nam cảnh, ngươi truyền tin để đồng bạn rút lui, đồng thời dọa chạy đệ tử của các môn phái khác, công đức vô lượng nha, bởi vì ngươi biết Nam cảnh sắp xảy ra đại sự, cũng biết ta là ai, đúng không? Vậy tại sao không chuyển tin tức của ta về tông môn, ghi nhận cho ngươi một cái công lớn?""Sau đó tông môn sẽ cử người đến giết ngươi, có khi đã nhận ra ngươi giờ đây là kẻ khó giải quyết, sẽ khua chiêng múa trống liên hợp các môn phái khác đến Nam cảnh vây bắt." Vưu Tác Nhân muốn nôn mà không nôn được, nhưng vẫn muốn thể hiện phong độ, lộ ra hàm răng trắng: "Sư tôn giao cho ta nhiệm vụ không để ngươi bị thương dù chỉ một điểm, mà ta còn chưa hoàn thành, nếu ta lại tự mình giao ngươi ra, sư muội, ngươi muốn để sư tôn lột da ta rồi cũng gác ta trên đường mây để 'thị chúng' sao?""Ô" Thu Ngâm nghiêng đầu: "Ngươi chỉ nghe lời của Nam Hận Ngọc thôi.""Trời ơi." Vưu Tác Nhân hoảng hốt, như muốn nhảy xuống che miệng Thu Ngâm: "Ngươi đại nghịch bất đạo, nhanh nhanh nhổ hai tiếng, nếu sư tôn nghe thấy thì ngươi xong!"Thấy Thu Ngâm không hề động đậy, lạnh lùng nhìn mình, Vưu Tác Nhân nhận ra Thu Ngâm khó xử lý, liền im lặng thở dài: "Có một nơi thuộc về mình thật phiền phức, ta chỉ cần một nơi có thể trú chân, che gió che mưa là được. Về phần sư tôn, lúc ta suýt chết, nàng đã cho ta một miếng ăn cứu mạng, lại dạy ta những kỹ năng sống còn, là ân nhân của ta. Nàng nói ta bảo vệ ngươi, nếu ta chết trong tay ngươi, thì coi như đã báo ân cho nàng."Thu Ngâm bất ngờ hiểu được ý nghĩ vẫn chưa nói hết của Vưu Tác Nhân: "Chết vì trung thành và đạo nghĩa là cái chết dễ chịu""Đừng nói thẳng thừng như vậy." Vưu Tác Nhân ngại ngùng cười: "Ta còn đang gánh vác cái mỹ danh là truyền nhân của chính đạo đấy, nếu để người đi cùng nghe thấy ta ham sống sợ chết, không có lý tưởng để theo đuổi thì không hay."Thu Ngâm hứng thú hỏi: "Tính cách này của ngươi khá hợp với ta, có muốn đi ăn máng khác không? Ta đang thiếu người, thuộc hạ của ta đều muốn mạng của ta, ngươi đến đây ta còn có thể yên tâm hơn.""Nếu ta từ bỏ tiền đồ rực rỡ của đệ tử Kiếm tiên để chuyển sang bên ngươi ăn máng khác, ngươi chuẩn bị cho ta một tháng bao nhiêu tiền, có phải bao gồm luôn đi Thính Phong Đạo ở thành phố Thiên Hải vui chơi không?" Vưu Tác Nhân hào hứng hỏi: "Nếu như vậy thì không phải là không thể cân nhắc.""Người chủ trước đã trượt chân ngã vào Vạn Ma Quật đúng là có để lại một đống đồng nát sắt vụn giá trị ngàn vàng cho ta, nngươi muốn thì ta có thể cho ngươi." Thu Ngâm nới lỏng sợi dây, cho Vưu Tác Nhân có không gian thở: "Thính Phong Đạo thì càng không cần phải nói, ta là khách quen.""Thật là tuyệt vời." Vưu Tác Nhân không biểu hiện gì, từ từ nới lỏng sợi dây: "Có một sư muội là Ma tôn thật tốt, có ngươi và sư tôn, sau này Bắc cảnh và Nam cảnh ta sẽ nghênh ngang mà đi. Vậy ta đi trước quan sát một chút việc xây tường của Hữu Hộ Pháp, dù sao sau này mọi người cũng là đồng bọn, ta cũng dễ làm quen hơn."Thu Ngâm dường như đang thật sự suy nghĩ về tính khả thi, Vưu Tác Nhân thấy Thu Ngâm không phản đối, liền vứt bỏ kiếm bản mệnh, nhanh chân bỏ chạy, hoàn toàn không dám quay đầu nhìn lại. Hắn ném pháp khí ra, chuẩn bị bay về phía biên giới Nam cảnh—"Còn chưa nói xong mà" Thu Ngâm bỗng xuất hiện sau lưng Vưu Tác Nhân, nắm chặt cổ hắn: "Ngươi vội vàng gì chứ?"Lần này Thu Ngâm không dò xét nữa, ra tay mạnh mẽ, nhưng Vưu Tác Nhân không hề nhận ra tình hình, ngược lại còn liều mạng chạy trốn về biên giới, pháp khí nổ tung, những cánh chim trắng bay lên trời, trên bầu trời quỷ quyệt của Nam cảnh sáng như ban ngày.Đây không phải là pháp khí bay để dùng thay cho ngự kiếm.Thu Ngâm bỗng cảm thấy bất an, tim đập loạn lên, Vưu Tác Nhân nhân lúc nàng ngẩn người liền kéo dài khoảng cách, cúi đầu chắp tay tỏ vẻ áy náy: "Sư muội tha thứ cho ta, chuyện này ta không giải quyết được, chỉ có thể mời người có khả năng giải quyết đến giúp.""......" Không thể nào.Giống như để xác nhận dự cảm của Thu Ngâm, ngay sau một khắc, linh áp quen thuộc nghiền nát bức tường ma mà Trương Quỷ khó khăn lắm mới xây dựng được, như xé toạc một trang giấy, mở ra một lối đi thênh thang, Thu Ngâm bàng hoàng, tiếng đập thịch thịch trong lòng ngực khiến huyết mạch nàng sôi lên, như muốn phá vỡ thân thể cứng cáp để hòa hợp với cơn gió mãnh liệt đó. Nàng giận dữ nhìn Vưu Tác Nhân đang chạy trốn.Con chó này vừa rồi chỉ đang câu giờ!Leo lên từ Vạn Ma Quật, Thu Ngâm không chỉ một lần thoải mái mà nhắc đến sư tôn của mình, còn dám gọi thẳng tên của sư tôn trước mặt sư huynh, nàng đều nhanh chóng tự lừa dối bản thân, cho rằng mình không còn sợ việc gặp lại nàng.Cho đến khi hương lạnh mang theo tuyết trắng ùa đến, Thu Ngâm mới nhớ lại cảm giác sợ hãi là gì, nó còn tra tấn tâm trí nàng hơn cả sự tuyệt vọng khi chết hoang trong Vạn Ma Quật, như muốn phá hủy tất cả sự tự tôn còn lại của nàng.Chạy.Thu Ngâm hoảng loạn, phản ứng đầu tiên của nàng là chạy trốn."Đi đâu."Kiếm Bất Trần rơi xuống, kiếm ý "xoát xoát" cắm vào đầm lầy, nhưng không rơi xuống đất, mà tự hình thành một trận kiếm, phong tỏa mọi lối thoát của Thu Ngâm.Bạch y từ trời rơi xuống, che lấp cảnh tượng đen tối của Nam cảnh, chiếm lấy ánh mắt của Thu Ngâm, Thu Ngâm không còn chỗ nào để tránh, Bi Phong giấu trong ống tay áo hung hăng đâm vào lòng bàn tay nàng, cảm giác đau đớn mới kéo nàng về với lý trí, không để bản thân rụt rè lùi lại phía sau một bước.Bị đôi mắt yên lặng của Nam Hận Ngọc nhìn chằm chằm, Thu Ngâm không cảm nhận được sự bình yên như trước đây không sợ mưa gió mà chìm vào giấc ngủ, nàng chỉ thấy trong đôi mắt đen sâu thẳm đó bùng lên ngọn lửa âm thầm, ngọn lửa cuốn lấy trái tim nàng đang co thắt, làm cho xương cốt nàng đau đớn kêu lên, không thể trốn chạy.Yếu hầu của Thu Ngâm hơi động một chút, giống như nuốt một ngụm máu tanh, trong tích tắc nàng đã tưởng rằng lớp da người mà mình ngụy trang sẽ tan biến, sắp bị Nam Hận Ngọc nhìn thấu nỗi lo sợ và bùn lầy đang cuộn trào bên trong.Cảm giác đau đớn trong lòng bàn tay rõ ràng như hai người cách nhau cả biển trời, nhưng Thu Ngâm lại cười như không có chuyện gì, như thể sau lưng không phải là đầm lầy cuộn trào với vạn ma, gào thét giết chóc đẫm máu, mà là những bông tuyết nhẹ nhàng rơi trên đỉnh Huyền Nguyệt Phong.Thu Ngâm nhẹ nhàng gọi nàng: "Sư tôn."
===========================================Editor: Linh áp của Nam Hận Ngọc ghê thật, lần nào xuất hiện cũng rung chuyển núi rừng, cùng là Nguyên Anh Đỉnh phong mà lúc nào tôi cũng có cảm giác như Nam Hận Ngọc áp Chưởng môn Bàng Nghiễm một cái đầu :))))))) Đọc mấy đoạn đánh nhau nháo tu vi của bọn tiểu bối thấy cũng bình thường, nhưng mà cứ trận nào có Kiếm tiên nhúng tay vào một cái là như được mở mang tầm mắt, uy thực sự!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com