[BH-Edit] Ánh Rạng Đông [Vô hạn lưu]- Thời Vi Nguyệt Thượng
☆Chương 31: Đau lòng là khởi đầu của tình yêu
Tống Vãn Phong trong lòng có chút khác thường, nhưng đối đầu quái thú biến dị cực kỳ hung hãn, nàng cần thiết bình tĩnh lại. Đây không phải lần đầu tiên các nàng cùng nhau tác chiến, nhưng khuyển biến dị trước mắt mạnh hơn tang thi bình thường rất nhiều, khiến việc ứng phó càng thêm khó khăn. Chỉ là các nàng vẫn phối hợp đến thiên y vô phùng, quái vật kia mới đầu còn đối các nàng sinh ra một tia uy hiếp, nhưng kể từ khi bị Tống Vãn Phong chặt đi một chân trước, nó liền rơi vào thế yếu. Chưa đến mấy phút, Tống Vãn Phong đã mượn lực từ bờ vai Đường Triều Vũ tung người nhảy lên, từ trên cao chém xuống, cắt đứt yết hầu quái thú.Quá trình diễn ra vô cùng suôn sẻ, Tống Vãn Phong đang muốn nói cái gì, đã thấy Đường Triều Vũ mỉm cười: "Chúng ta sắp gặp bằng hữu, chị không cần nghĩ quá nhiều, cứ dựa theo tâm ý mà làm."Quả nhiên, một đạo giọng nữ truyền đến, Đường Triều Vũ lần nữa thấy được nữ nhân kiệt ngạo hào sảng kia, rõ ràng chỉ một lần nhắm mắt liền gặp lại, nhưng cũng khiến Đường Triều Vũ trong lòng ngũ vị tạp trần, thật sự giống như trôi qua mấy đời rồi.Tống Vãn Phong đã biết Đường Triều Vũ trải qua vòng lặp, lúc này nàng ấy đang nhìn chăm chú nữ nhân cầm súng trước mặt, làm nàng không khỏi nghĩ đến Đường Triều Vũ cùng nữ nhân kia đã xảy ra chuyện gì khó lường.Nhóm người Sở Tiếu Tuyền cầm súng chỉ vào các nàng, yêu cầu các nàng đứng dậy, một màn đối thoại kế tiếp vẫn như trước. Tống Vãn Phong biểu hiện càng thêm bình tĩnh, nhưng cũng trầm mặc hơn. Vẫn luôn là Đường Triều Vũ nói chuyện, thẳng đến Sở Tiếu Tuyền cùng Tống Vãn Phong làm giao dịch, các nàng đưa khuyển đột biến cho họ, họ sẽ hỗ trợ các nàng an toàn tiến vào khu C.Cho dù chi tiết đã xảy ra biến hóa, nhưng sự tình phát triển hoàn toàn không biến, Sở Tiếu Tuyền rất chú ý các nàng, một màn vừa rồi hai người Đường Triều Vũ phối hợp tiêu diệt khuyển đột biến thật làm cô thưởng thức không thôi.Sau khi Sở Tiếu Tuyền giới thiệu xong, liền dò hỏi tên hai người, Đường Triều Vũ suýt nữa không nhịn được cười, nhưng lại có chút ngượng ngùng. Trong lúc di chuyển ra xe, Sở Tiếu Tuyền đột nhiên quay đầu xem hai người, trêu chọc nói: "Các cô tên Đường Triều Vũ cùng Tống Vãn Phong sao? Không phải cố ý đặt theo tên tình lữ để lừa gạt tôi đi?"Lại đến một lần Đường Triều Vũ vẫn nhịn không được đỏ bừng mặt, nàng theo bản năng quay đầu nhìn Tống Vãn Phong, lúc này Tống Vãn Phong lại phản ứng khác với trước, cũng không hề trừng mắt nhìn Sở Tiếu Tuyền, chỉ là đạm thanh nói: "Có những thứ gọi là duyên phận, không thể chạy đi đâu được."Câu trả lời hoàn toàn khác với lần trước, để Đường Triều Vũ không khỏi sinh ra nghi hoặc, Tống Vãn Phong có ký ức vòng lặp sao? Tuy rằng sự biến hóa này rất nhỏ bé, không đủ để kết luận điều gì, nhưng cũng khiến nàng tâm sinh vui sướng, quả nhiên trong mắt Tống Vãn Phong, nàng vẫn có chút đặc biệt, ngay cả khi nàng ấy không nhớ rõ.Lần này sống lại, kỳ thật làm Đường Triều Vũ có chút hoảng hốt. Nàng chỉ đứng nhìn xem mọi chuyện diễn ra, giống như một người ngoài cuộc, quan sát phản ứng cùng vẻ mặt của từng người. Nàng hồi ức lại thần thái cùng ngữ khí của Sở Tiếu Tuyền, Lạc Huỳnh các nàng, không hề có sai biệt, mà người duy nhất có biến hóa chính là Tống Vãn Phong.Thật ra nàng không hối hận khi cứu Tống Vãn Phong, dù không dự định bỏ mạng vì nàng ấy, nhưng chung quy nàng trả giá sinh mệnh để bảo hộ một người, cảm giác này thật sự kỳ diệu. Hơn nữa nàng đối Tống Vãn phong tràn ngập tò mò, chỉ cần có cơ hội, nàng liền kiềm chế không được ý muốn thật sâu đi vào nàng ấy, nhìn kỹ từng biểu tình, nhấm nuốt từng lời nàng ấy nói.Đích xác như nàng nghĩ, Tống Vãn Phong trong xương cốt là một người tốt và tử tế, nàng ấy không đối đãi khác biệt bởi vì Sở Tiếu Tuyền bọn họ là NPC, càng không bởi vì đây là thế giới game mà bỏ mặc người khác.Tống Vãn Phong nói với Sở Tiếu Tuyền những chuyện kia, là vì thật lòng mong cô ấy trở thành một người lãnh đạo tốt, không chỉ dẫn dắt Huỳnh Hỏa đi lên, mà càng vì tương lai cứu vớt thế giới này. Đây là nhiệm vụ thông quan của người chơi, nhưng đối với Tống Vãn Phong, nó không phải nhiệm vụ mà chính là lý tưởng cùng mục tiêu.Điểm này làm Đường Triều Vũ rất tò mò, Tống Vãn Phong rốt cuộc là người như thế nào? Thân phận chân chính của nàng ấy là gì?Cho dù Đường Triều Vũ tận lực khắc chế, nhưng ánh mắt nóng bỏng kia đã bán đứng nàng, Tống Vãn Phong không thể xem nhẹ, Sở Tiếu Tuyền cũng đã nhận ra.Trước khi rời đi, Sở Tiếu Tuyền lại một lần trêu chọc: "Đêm nay thật cảm ơn Tống tiểu thư, giải cho tôi rất nhiều bế tắc. Tôi cũng không quấy rầy các cô nghỉ ngơi, thật vất vả được ở riêng cùng nhau, hẳn là cô Đường có rất nhiều lời muốn nói với cô Tống."Nói đoạn cô còn chớp chớp mắt, Đường Triều Vũ thấy thế nhịn không được che che mặt, chỉ là quay đầu liền phát hiện Tống Vãn Phong đang chăm chú nhìn mình, lập tức đỏ bừng mặt, mở miệng đều có chút nói lắp, "Thật ngại quá, em.... Em không phải, em chỉ là...."Tống Vãn Phong nhìn mạt hồng nhuận trên mặt nàng đang lan tràn, ngay cả hoa văn màu đỏ nơi cổ cũng bắt đầu mơ hồ, trong lòng cảm thấy thú vị, giờ phút này Đường Triều Vũ thật sự giống một con thỏ, làm người nhịn không được muốn trêu đùa một phen.Vì thế Tống Vãn Phong không nhanh không chậm nói: "Chị mới nhìn em một lúc thôi em liền khẩn trương, vậy em nhìn chằm chằm vào chị, chị nên phản ứng thế nào đây?"Vòng lặp có thể cho Đường Triều Vũ biết trước những nguy hiểm trí mạng, nhưng lại không cho nàng biết Tống Vãn Phong sẽ phản ứng như vậy, người vốn ngày thường bình thản như nước, giờ phút này trêu đùa ác liệt làm cho nàng vô phương ứng đối.Nàng đầu lưỡi đều có chút thắt, gặp gỡ Tống Vãn Phong nhiều lần rồi, nàng không hề biết nàng ấy cũng sẽ có một mặt này.Mắt thấy Đường Triều Vũ ở kia bối rối không biết phải làm sao, Tống Vãn Phong nhất thời bị cảm xúc chi phối mới nhận ra mình có chút khác thường, vội vàng ho nhẹ một tiếng, đứng đắn nói: "Em nhìn chằm chằm chị, bởi vì hết thảy đã phát sinh qua một lần đúng không? Em.... Em đã gặp phải chuyện gì?"Nói đến đây sắc mặt nàng bắt đầu nghiêm túc lên, trong mắt xẹt qua một tia đau xót cùng không thể hiểu được, chính mình lại không bảo hộ được em ấy lần nữa.Đường Triều Vũ thấy nàng chủ động nhắc tới đề tài này, lập tức thở phào nhẹ nhõm, "Đúng vậy, lần này em không quay về nhà, mà trở lại điểm lưu, em cũng không biết vì sao như thế. Bất quá có một số chuyện em phải trước nói cho chị, bằng không ngày mai người nhiều mắt tạp, em liền không có cơ hội." "Sáng mai chúng ta sẽ cùng Sở Tiếu Tuyền đi gặp NPC thương nhân, tên là Tang Dữu."Lúc nói ra hai chữ Tang Dữu, nàng ngừng một chút, thoáng quan sát phản ứng của Tống Vãn Phong.Tống Vãn Phong đuôi mắt thực nhẹ run lên, Đường Triều Vũ trong đầu đột nhiên trồi lên một ý niệm, nàng kỳ thật có thể giấu Tống Vãn Phong, dù sao lần trước nàng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, cứ như vậy nàng có thể biết được mối quan hệ giữa Tống Vãn Phong cùng Tang Dữu.Nhưng ý niệm này chỉ chợt lóe mà qua, ngay lập tức đã bị Đường Triều Vũ xua tan, không biết vì sao, tuy nàng rất muốn hiểu biết Tống Vãn Phong, nhưng lại không muốn dùng cách này đi đối phó nàng ấy, thật sự là có lỗi.Vì thế nàng không tiếp tục nhìn Tống Vãn Phong phản ứng nữa, đúng sự thật nói: "Cô Sở đã trao đổi một số thứ với Tang Dữu, lúc rời đi bị một đám thổ phỉ phục kích. Đối phương có khoảng mười người, đều mang súng, hơn nữa trốn ở chỗ tối. Khi đó em nghĩ ra biện pháp dẫn dụ bọn hắn lộ diện, trong lúc giao chiến em bị đối phương bắn lén, em tương đối xui xẻo, cho nên...."Nhắc tới việc này, Đường Triều Vũ cảm thấy ngực còn đau, theo bản năng hít vào một hơi thật sâu.Tống Vãn Phong vẫn luôn nghiêm túc lắng nghe, khi Đường Triều Vũ nói đến việc bị bắn lén, trong đầu nàng mơ hồ hiện lên một mạt hồng, làm nàng nhịn không được nắm chặt tay, ngay sau đó vô thức xoa xoa lên quần áo chính mình, máu kia dường như dính ở trên tay nàng, khiến nàng trong lòng dị thường không thoải mái.Chỉ là nàng thực mau lấy lại tinh thần, nhíu mày nói: "Chỉ có một mình em xảy ra chuyện thôi sao? Từ Thanh đâu?"Đường Triều Vũ cho rằng Tống Vãn Phong lo lắng Từ Thanh, cũng không nghĩ nhiều: "Từ Thanh không sao, lúc đó chị giống như có khả năng thấu thị, liên tiếp nổ mấy phát súng, tuy em nhìn không rõ, nhưng chị hẳn là bắn trúng bọn họ rồi, áp lực về phía chúng ta liền giảm rõ rệt."Tống Vãn Phong nhìn chằm chằm người trước mặt, trong lòng có loại cảm giác khó tả, mấy lần trước nàng cũng không biết chi tiết, nhưng nhớ rõ Đường Triều Vũ kể là đều chết khi chiến đấu với tang thi, thậm chí là tự sát bởi vì không muốn bản thân biến dị, nhưng lần này lại bị người khác giết. Dựa theo tính cách Sở Tiếu Tuyền, cô ấy nhất định sẽ yểm hộ các nàng, tại sao Từ Thanh đều bình yên vô sự, mà Đường Triều Vũ luôn luôn nhanh nhẹn lại xảy ra chuyện? "Em bị bắn ở nơi nào?"Sắc mặt Tống Vãn Phong quá mức phức tạp, Đường Triều Vũ không biết nàng ấy làm sao vậy, nhưng nàng cũng không định nhắc lại vấn đề này. Nàng còn nhớ lúc ấy Tống Vãn Phong biểu hiện hoàn toàn tan vỡ, cho nên nàng không muốn cảm xúc tiêu cực đó lần nữa xuất hiện trên người nàng ấy. Nàng tùy ý chỉ chỉ bên phải, "Vị trí này, trúng vào phổi."Tống Vãn Phong huyệt thái dương không ngừng co giật, một số mảnh vụn hình ảnh giây lát lướt qua làm trái tim nàng thắt lại. Nàng nhìn chăm chú vào nơi ngực phải của Đường Triều Vũ, sau một lúc lâu mới nói: "Rất đau đi."Đường Triều Vũ sửng sốt, kéo kéo khóe miệng: "Không sao đâu, em quen rồi."Thói quen, bởi vì chết quá nhiều lần, không có cái chết nào lại thoải mái và không đau đớn. Nàng nói quen rồi không có nghĩa là không đau nữa, mà là đã quen với cái chết.Vốn dĩ Đường Triều Vũ vẫn luôn nhẫn nại, nàng luôn tự an ủi bản thân rằng, ít nhất mình còn cơ hội làm lại. Nàng không thể kể cho ai nghe trải nghiệm ly kỳ của mình, trừ bỏ Tống Vãn Phong. Nàng cũng không thể nói cho người khác biết mình có bao nhiêu sợ hãi cùng tuyệt vọng, chỉ duy nhất Tống Vãn Phong.Nàng cho rằng chính mình có thể chịu đựng, cho dù lần này tỉnh lại ở nơi khác, nàng cũng thực mau hòa nhập liền mạch với cốt truyện.Nhưng chỉ một câu này của Tống Vãn Phong, cũng đủ làm phòng tuyến của nàng sụp đổ, nàng trả lời xong liền cảm thấy yết hầu phát sáp, xoang mũi đau nhức, đôi mắt nóng lên, sương mù bắt đầu hội tụ trong mắt.Nàng có chút hoảng loạn, chạy nhanh cúi đầu ngồi trở lại trên giường chính mình, nỗ lực duy trì bình tĩnh: "Cho nên chúng ta phải tìm cách tránh, nhưng cũng không thể để Sở Tiếu Tuyền các nàng đi mạo hiểm, nói thẳng lại không được, chỉ có thể nhắc cô ấy dẫn theo nhiều người chút...."Đang nói, Đường Triều Vũ đột nhiên im bặt, bởi vì Tống Vãn Phong đã ở trước mặt nàng rồi, hơn nữa còn nửa quỳ xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng."Chị... chị làm gì vậy?" Đường Triều Vũ có chút hoảng, vội vã dời đi ánh mắt.Tống Vãn Phong mím môi, nàng kỳ thật không thích bị người khác ảnh hưởng quá nhiều, nhưng hiện tại nàng thực đau lòng cô gái nhỏ này, loại cảm giác đó quấy đến trái tim nàng cực kỳ khó chịu, vì thế nàng thuận theo nội tâm đi tới. "Thực xin lỗi, chị không nhớ đã xảy ra chuyện gì, cũng không thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị. Nhưng chị biết em rất vất vả, nhiều lần như vậy cũng không thể nào quen và ngừng đau được. Vì em đã nói bí mật này với chị, chị cũng đã nghe thấy, chị liền hoàn toàn tiếp nhận nó, em trừ bỏ kể cho chị việc tuần hoàn, cũng có thể nói ra em thống khổ cùng đau đớn, một mình nghẹn trong lòng khó chịu lắm phải không?"Đường Triều Vũ đã cố gắng kìm nén, nhưng giờ phút này Tống Vãn Phong đột nhiên trở nên dịu dàng cùng quan tâm như vậy, lập tức đem sự kiên cường cùng tâm lý phòng bị của nàng phá tan thành từng mảnh. Đường Triều Vũ hoàn toàn không nhịn được nữa, nàng tận lực khống chế cảm xúc của mình, nhưng nước mắt đã theo từng lời Tống Vãn Phong lý giải cùng đau lòng, vỡ òa mà xuống.Nàng đôi tay bắt lấy mép giường, môi mím chặt, nước mắt không ngừng rơi.Tống Vãn Phong nhìn nàng từng chút hỏng mất, cô gái nhỏ vẫn luôn lạc quan kiên cường giống như ánh mặt trời buổi sớm, giờ phút này dường như đã bị cơn mưa lớn cuốn trôi, cả người khắc chế lại ẩn nhẫn, cho dù rơi lệ cũng không có âm thanh, chỉ là mặt bị nghẹn đỏ, thân thể co giật, yên ắng khóc trước mắt nàng.Tống Vãn Phong chưa từng gặp qua có người khóc như vậy, biểu tình tan vỡ nhưng lại không phát ra âm thanh nào, toàn bộ nuốt vào trong bụng.Nàng thấy qua rất nhiều người khóc rống, thống khổ tuyệt vọng, hối hận, cuồng loạn, bọn họ khóc so Đường Triều Vũ lợi hại nhiều, nhưng không một ai có thể làm trái tim nàng run rẩy như thế, cảm giác đau lòng cùng thương tiếc không cần Tống Vãn Phong phải suy nghĩ tại sao em ấy khóc, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến nàng không thể ngồi yên.Nàng vươn tay có chút do dự mà chạm chạm, thần sắc cũng không tự nhiên, nhưng cuối cùng vẫn đem Đường Triều Vũ ôm vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ về trên lưng: "Khóc cũng không có gì đáng xấu hổ, đổi là người khác sợ rằng muốn khóc xỉu. Em không cần nghẹn nữa, cứ khóc ra đi."Đường Triều Vũ duỗi tay nắm chặt y phục Tống Vãn Phong, thân thể run đến càng thêm lợi hại, rốt cuộc tiết ra vài tiếng nức nở, càng lúc càng lớn, sau đó hoàn toàn bật khóc. Nàng không có cuồng loạn, thanh âm cũng không xé tâm nứt phổi, chỉ là tràn đầy ủy khuất cùng bất đắc dĩ, giống như một đứa trẻ cuối cùng tìm được nơi để nương tựa. Tống Vãn Phong ôm nàng cũng nhịn không được đỏ khóe mắt, đứa trẻ này, sao nàng có thể không mềm lòng đây.-----------------------------------
* Tác giả có lời muốn nói:
Một chút kịch tính đầy cảm xúc để làm phá băng, đau lòng là khởi đầu của tình yêu. Đường Đường sẽ không còn cô đơn nữa, bởi vì Tiểu Tống ở đây. Ngọn lửa nhỏ càng cháy càng lớn, và tảng băng đang dần tan chảy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com