TruyenHHH.com

[BH-ĐN-Np] Lộc Đỉnh Ký

12 Mộc Kiếm Bình

GauKho696969

"Tỷ muốn làm gì?" Tuy nàng khá thích được bế lên như này! Nhưng dù sao cũng chỉ mới gặp nhau, nàng không thể không phòng bị

Cô đặt nàng ngồi trên ghế ngay ngắn, rồi đưa tay về phía trước bàn trình bày "Không thấy sao mà hỏi, đương nhiên là ăn!"

Tiểu Bạc vốn là kẻ tham ăn, đã thành thượng thiện giám đầu lĩnh, tiểu giám thuộc hạ nịnh nọt cung phụng, các loại điểm tâm lúc nào đều mang lên tới tấp...

Nhờ Mộc Kiếm Bình xuất hiện, tâm trạng Tiểu Bạc vô cùng cao hứng! Bày ra tất cả những món điểm tâm nhằm phô trương trước mặt tiểu quận chúa.

Gắp một miếng thức ăn đưa đến tận miệng nàng "Bé ngoan đừng dỗi, không ăn gì nhỡ đói chết! Vết thương trên mặt sẽ bị lỡ lét, nhất định không có lợi cho ai cả!"

Vừa nhớ lại vết sẹo ở mặt, nước mắt bắt đầu rơi không kiểm soát "Hu hu, tỷ rạch lên mặt rồi, biến thành xấu, ta cũng không muốn làm người nữa, để ta chết quách đi cho xong, hu... Hu..."

"Ôi!" Tay ôm trán thở dài

"Tiểu quận chúa xinh đẹp, ta cầu xin ngươi đừng khóc! Hay vậy đi... Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa..."

"Chỉ cần nói tên muội ra, tỷ hứa xóa sạch vết thương ở khuôn mặt không lưu lại một vết sẹo nào? Vậy muội không cần phải la lối đồi sống hay chết." Tuy biết rõ tên, Tiểu Bạc vẫn muốn nàng tự động nói như thế mới có ý nghĩa.

Nàng không tin, giọng lớn tiếng nhìn cô "Lừa bịp, mặt đã bị rạch sao có thể nói lành là lành!"

Chưa bao giờ tự tin như lúc này, Tiểu Bạc ra vẻ trang nghiêm đầy nghiêm túc dụ dỗ "Tin hay không tùy muội, ta có linh đơn diệu dược... Dễ như trở bàn tay phục hồi cho muội!"

"Chỉ cần nói tên ra! Thì có thể sửa lại khuôn mặt hoàn hảo, trên đời không có cuộc trao đổi nào hời như thế đâu"

Thích đẹp vốn là bản tính của nữ nhi mặc dù có bán tính bán nghi, tiểu quận chúa vẫn muốn thử... Cuối cùng, cũng không địch lại lời dối trá văn vở của Tiểu Bạc

"Tỷ không lừa ta chứ? Nếu sau khi ta nói... Tỷ làm không được thì sao?"

Gương mặt cao ngạo, nụ cười đắc thắng "Vậy phải bồi thường gấp nhiều lần, lập tức cho hảo muội muội tùy ý rạch mặt tỷ, đảm bảo muội không lỗ đâu."

Nàng cuối gầm mặt xuống, ánh mắt đầy sự chịu thiệt thòi "Tỷ luôn chiếm ưu thế... Thế này đi, muội nói một chữ 'Mộc' trước đợi tỷ trị xong sẽ nói tiếp hai chữ còn lại."

Quảnh mặt làm ngơ Tiểu Bạc hờn dỗi quay lưng trước mặt nàng "Hứ, ai mà trả giá như thế! Thật chẳng thú vị gì, có cái tên mình mà cũng muốn giấu, lời nói ngươi nãy giờ chắc toàn bộ là dối trá... Tóm lại không phải thứ gì tốt!"

Nghe thấy giọng điệu lạnh lùng Tiểu Bạc, tiểu quận chúa có chút uất ức, lập tức phản biện "Không, tỷ hãy tin muội, Mộc Kiếm Bình muội đã nói đều là sự thật!"

Chữ Mộc Kiếm Bình vừa thốt lên, tiểu quận chúa hối hận thì đã muộn, vội vàng im bặt, Tiểu Bạc gian kế đã thành được lợi, đủ để cô vui cả ngày.

"Ừ, xem như muội có lòng!" Cô tiến gần ngồi khụy gối trước mặt nàng cười vui vẻ "Nhìn ta..." Đôi mắt cả hai cứ thế nhìn chằm chằm nhau

Mỹ nhân kế dụ dỗ xuất chiêu "Tên tỷ là Tiểu Bạc, Mộc Kiếm Bình muội hãy nhớ cho kỹ! Khi không có người ngoài muội muốn gọi tỷ là gì cũng được! Nhưng nếu có ai khác ngoài chúng ta, tỷ mong muội đổi xưng hô cho hợp lý, ví dụ như ca ca... Được chứ?"

Mộc Kiếm Bình không nhìn Tiểu Bạc thì thôi, vì mỗi lần nàng nhìn trực diện vị tỷ tỷ xinh đẹp này, cảm giác mọi thứ xung quanh trở nên rất mơ hồ, chỉ duy nhất một người là rõ ràng nhất, cứ thế gật đầu ngoan ngoãn nghe lời "Ừm!"

Nhìn nàng vâng lời mà cũng dễ thương như vậy! Tiểu Bạc rốt cuộc lại nghĩ ra trò mới trêu chọc nàng.

"Được rồi! Giờ tỷ sẽ phục hồi dung nhan cho muội..." Đưa tay lên chạm vào mặt nàng "Không ồn ào nha!..."

"Chụt" Một nụ hôn được đặt ngay má

Cả gương mặt Kiếm Bình phát giác đỏ lên, giọng điệu có chút phản kháng nhưng không đáng kể "Tỷ... Tỷ sao lại hôn? Mẫu thân muội nói, gương mặt muội chỉ để cho người mình thích hôn, muội biết làm sao ăn nói với mẫu thân ở trên trời đây?"

Cô cố tình tỏ vẻ đáng thương "Một nụ hôn thôi mà, sao phát xin chuyện lớn được! Vậy ta hỏi nha đầu muội, muội có ghét tỷ không?"

Nàng thật thà chối bỏ "Đúng là tỷ rất lưu manh, bĩ ổi... nhưng cũng không làm gì quá đáng, muội không nỡ ghét tỷ."

"Vậy thì đúng rồi, muội không ghét ta có nghĩa là muội thích ta, xem ra muội không có làm trái ý nguyện mẫu thân đâu!" Ngay cả Tiểu Bạc còn không ngờ bản thân mình còn có thể trơ trẽn như thế "Với lại ta hôn muội là giúp muội trị thương!"

Bản tính ngây thơ chưa biết đã bị cô gạt, còn bán tính bán nghi hỏi "Thật sự có cách trị thương đó?"

Hai tay Tiểu Bạc tự vỗ vào nhau để tán dương câu hỏi hay của nàng

"Bóp... Đương nhiên, giờ tỷ chạy đi lấy gương cho muội coi"

Vừa nói xong Tiểu Bạc lại phóng một cái vèo tới ngăn tủ, lục lội, tìm kiếm chiếc gương cầm tay. Mới tìm được cô đã vội vã chạy trở lại với nàng, cầm chiếc gương đối diện ngay mặt Kiến Bình chờ mong xem phản ứng.

"Nhìn thấy chưa hả! Tiểu Bạc tỷ đây không lừa muội chứ! Thật sự là trên mặt muội không còn vết thương nữa hoàn toàn hồi phục... Ha ha ha" Giấu đầu lòi đuôi tới mức này, tiểu nha đầu mà còn không hiểu mình bị lừa! Thì trách gia đình nàng, bao bọc quá kỹ biến nàng trở thành một cô gái ngây thơ, dễ dụ... Rất hợp cho kẻ xấu hảm hại.

Nhìn vào trong gương nàng quan sát khắp gương mặt "Thật sự không có vết trầy xước... Nhưng sao muội cảm thấy rất lạ?" Cứ thấy sai sai chỗ nào mà nàng không dám chắc

"Có phải cảm thấy như bị lừa!" Tiểu Bạc nỡ nụ cười giang manh không hề che giấu

Dường như tiểu quận chúa đã hiểu rõ vấn đề "Tỷ gạt muội?"

"Chẳng lẽ muội tin thật? Nha đầu à, muội đúng là ngốc hết chỗ nói!" Lắc đầu chịu thua

Trong lòng Mộc Kiếm Bình đầy hiếu kỳ khó hiểu, lúc nhắm mắt nàng thật sự không nhìn thấy gì, nhưng rõ ràng nàng vẫn cảm nhận được lúc đó Tiểu Bạc tỷ có tác động nhẹ "Thật sự khi mở mắt ra, muội thấy tay tỷ cầm con dao... Tỷ còn muốn rạch thêm một đường nữa...Sao không có vết trầy xước được?"

"Nè nè... Du khống, dao thì tỷ có cầm nhưng mà đã quay lưỡi dao lại, dùng phần sống dao lướt nhẹ trên mặt muội thôi! Sao mà bị tổn thương được! Đừng có nghĩ ta tốt với muội rồi, mà muốn đổ thừa bừa bãi nha..."

Tiểu Bạc cố gắng lấy hết ngôn từ, giải thích thật nhẹ nhàng cho tiểu nha đầu rõ, cầu mong nàng đừng giận quá mà khóc lóc, đến thời điểm đó coi chừng người hối hả xin lỗi lại là cô.

Cảm nhận nàng vẫn cứ im lặng, Tiểu Bạc thở dài một hơi, ánh mắt dịu dàng tiếp tục nhìn Kiếm Bình, cùng khoé môi mỉm cười bất lực. Tiểu quận chúa quá trong sáng, làm cô đây cũng có chút lo lắng thay dùm bản thân của nàng! Đưa bàn tay xoa nhẹ lên đầu xem như an ủi... Thành tâm giải thích cho nàng, hiểu được cái nào thì hay cái đó.

"Thế giới, nếu tốt như muội nghĩ đến hay biết mấy... Ta nói cho muội biết, tỷ đây không phải người tốt lành gì, cả giang hồ cũng thế! Người tốt rất ít người xấu thì lại nhiều... Nên tuyệt đối chỉ được tin tưởng bản thân, nha đầu muội nên học cách đa nghi một chút... Như vậy những người thương muội sẽ bớt lo lắng!... À, quên mất nhờ cái tính ngây ngô, vô tư của muội  chúng ta mới có cơ hội gặp nhau! Nói chung nó cũng không tệ lắm ha ha ha."

Dù là nói lời có chút châm chọc hay hành động tùy ý của Tiểu Bạc, kể từ thời điểm này nàng không hề tức giận, ngược lại có chút vui vẻ trong lòng. Kiến Bình nàng chính là quận chúa tất nhiên có ăn có học, nàng hiểu những lời Tiểu Bạc tỷ nói tất cả đều là ý tốt! Quan tâm sao... Thử hỏi xem một tỷ tỷ soái như thế, sao có thể coi là người tàn ác.

"Tiểu Bạc tỷ cũng ngốc nghếch như muội! Kẻ xấu xa nào, lại đi nói mấy chuyện đó với người bị bắt cóc... Hi hi"

Đã tự phê bình bản thân đến vậy! Ai mà ngờ, khiến nàng còn đối sử với cô theo cách không ngờ tới, cười còn rất rạng rỡ. Tuy cảm giác càng ngày càng lạ, cô đây không quan tâm đành nhận ý tốt của nàng "Đơn giản... Tỷ là người tốt trong tất cả những kẻ xấu xa đó!"

Mộc Kiếm Bình vô tư hỏi "Liệu muội có thể tin tưởng tỷ?"

Tiểu Bạc cười khờ, lẩn tránh không dám hứa.

*****

"Cộc cộc cộc" Bất ngờ tiếng gõ cửa

Cả hai người hoảng hốt nhìn nhau, cô đưa tay bịt miệng nàng ra hiệu cho nàng giữ im lặng.

"Ai?" Tiểu Bạc lớn tiếng nói vọng ra

"Là ca ca nè! Khi nãy có tiểu nhân của khang thân vương phủ tới có việc cầu kiến... Đệ mở cửa đi!" Tiểu Bảo

"Biết rồi, chờ một lát!" Nhẹ nhàng quay người đứng dậy đi mở cửa

"Có gì cứ nói, huynh gọi ầm ĩ còn ra thể thống gì?" Đanh đá đứng ung dung trước cửa

Vừa thấy muội muội bước ra, Tiểu Bảo đã mừng hú hồn "Tiểu Bạc ngoan hết giận chưa..."

"Rầm" Đóng cửa

"Nếu ca ca chỉ đến nói chuyện vậy, thì đệ nghĩ huynh nên trở về!"

Ngay lập tức quỳ xuống, đập cửa rùm beng giả vờ khóc mếu máo năn nỉ "Huynh chỉ giỡn thôi mau mở cửa đi huynh thật sự có chuyện gấp cần nói"

Nghe người ầm ĩ Tiểu Bạc khó chịu mở cửa thêm một lần "Két, vào trong!"

Bước vào phòng Tiểu Bảo thấy tiểu quận chúa ngồi ngay ngắn trên ghế không hề nhúc nhích, chỉ có cặp mắt quan sát nhìn hai người, giờ hắn mới chú ý nàng rất xinh xắn nên gương mặt háo sắc hiện rõ trên khuôn mặt, cố tỏ vẻ thân thiện chào hỏi "Tiểu cô nương dậy rồi sao? Ở đây có gì không tiện nói để hảo ca ca giúp một tay!"

"Hửm... Sao chưa bao giờ nghe huynh xưng hô thế!" Giọng tự nhiên lạnh cùng với gương mặt đầy khó ở, nhìn chằm chằm người vừa phát ngôn.

Mới nghe được tiếng muội muội, Tiểu Bảo vội vàng nghiêm túc chỉnh lại hành vi cho đứng đắn, tránh né ánh mắt chết người Tiểu Bạc rồi kể mọi thứ

"Khi nãy thuộc hạ vương gia có tới nói lại... Đã lâu không gặp chúng ta, rất nhớ, nhân hôm nay tuyển một lớp hí kịch, muốn mời chúng ta tới uống rượu xem kịch!"

Vừa nghe chữ hí kịch Tiểu Bạc tinh thần phấn chấn, vì ở cổ đại chỉ có những kẻ có tiền mới được xem, thử hỏi hai tên tạp vụ ở Lệ Xuân Viện sao có thể coi được mấy cái đó.

Song lại nghĩ tới trong phòng còn giấu một tiểu quận chúa, một nửa muốn đi một nửa lại muốn ở lại, nhưng nghĩ đến vương gia mời nếu không đi thì đúng là không nể mặt hắn, làm cô cứ do dự mãi.

Đứng chờ câu trả lời của muội muội khiến Tiểu Bảo càng nôn nóng, đơn giản hắn là một kẻ ham vui đương nhiên sẽ đi, chỉ là rủ thêm Tiểu Bạc muội mới an tâm

"Huynh còn nghe nói hôm nay trong vương phủ rất náo nhiệt, ném đĩa, đánh bài, cái gì cũng có..."

Đã có xem kịch, lại có sòng bài, làm đến mức này chỉ để mời hai huynh muội cô, đúng là không đi không được

"Ca chờ ta một chút!"

Thấy Tiểu Bạc đi từng bước tới gần mình muốn nói gì đó, Kiến Bình từ nãy giờ đã nghe hết như đoán được suy nghĩ của cô liền mở lời trước "Thế nào, Bạc ca ca muốn đi?"

Bất ngờ, khi tự nhiên nàng lại đột ngột đổi xưng hô "Bạc..cca...ca..."

"Đệ đệ sao thế? Cô nương xinh xắn đã bị điểm huyệt cứng ngắc, không trốn khỏi đây được, đừng lo"

Thì ra do ca ca ở đây! Vậy càng tốt,  huynh ấy tốt nhất không nên biết Kiến Bình biết thân phận mình, nếu không lại đặc ra mấy câu hỏi vớ vẩn rất nhức đầu...

Nhưng cũng phải công nhận nghe nàng gọi dễ dàng ba tiếng 'Bạc ca ca' xem ra rất êm tai, thảo nào trong cốt truyện Tiểu Bảo ca lại nhất quyết muốn nàng gọi thế. Dù sao xin lỗi huynh nhiều nha! Muội không để huynh tác quai tác quái làm hại con gái người ta đâu.

May mà Tiểu Bảo không nghe thấy suy nghĩ của cô, nếu không lại tự cắn lưỡi đứt chết, trước lòng cao cả của Tiểu Bạc

"Kiếm Bình muội nghe rồi đó! Vương gia mời ta phải đi, nhớ ngồi im ở đây đừng chạy lung tung... Cũng đừng nhớ Bạc ca ca quá mà khóc" Tỏ vẻ tiếc nuối nhưng không quên dặn dò, đâm vài câu chọc ghẹo nàng

"Ra là tên Kiến Bình, người đẹp mà tên cũng đẹp... Đừng chỉ gọi Bạc ca ca, gọi Tiểu Bảo ca nữa?" Tính háo sắc lại trỗi dậy

Nàng chưa kịp nói đã có người nhanh miệng ngăn chặn

"Nè đừng gọi, đừng nghe lời! Huynh ấy là tên xấu, rất thích dụ dỗ nữ nhi nên kêu huynh ấy 'Tiểu Bảo huynh' được rồi!"

Phản đối "Không công bằng!"

Tiểu Bạc cười đểu nhất quyết không thỏa hiệp "Mặc kệ huynh!"

Tiểu quận chúa nhìn hai người chỉ vì xưng hô của mình, đã ồn ào cãi với nhau trong rất hài hước, bất giác nhẹ mỉm cười.

Cô đâu có rảnh đâu mà kiếm chuyện với đại ca, chỉ là muốn trước khi rời khỏi cho nàng vui vẻ một chút bớt cảm thấy cô đơn

Thấy tâm trạng nàng khởi sắc, Tiểu Bạc an tâm hơn "Không nói cùng huynh nữa, chúng ta mau đi thôi!"

"Xém chút quên, đệ đi nhanh lên đến trễ sẽ hết trò vui" Mới nhắc nhở một cái, ca ca đã nôn nao chạy huốt xa ra ngoài cửa nói vọng vào

Trước khi đi Tiểu Bạc còn cẩn thận nhắc lần cuối "Kiếm Bình ngoan đợi tỷ quay lại, hoàng cung rất nguy hiểm đừng hành động xằng bậy... Còn nếu đói bụng..."

Tiểu Bạc lấy một cái bánh bao lớn để ở trên bàn, nhét ngay miệng cho Kiến Bình ngặm lấy

"Ưm..."

Rồi rời khỏi, cẩn thận đống cửa cho chắc! Thẳng tiến tới vương phủ.

****Hết




















Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com