TruyenHHH.com

Bh Dn Hoan Cac Nguoi Theo Ta Lam Gi Nu Chu O Kia Ma


Buổi sớm tinh mơ, khi sương đêm còn khẽ đọng, mặt trời bắt đầu vươn mình thức giấc, từng tia nắng chiếu xuống mặt biển tựa như vô vàn những hạt kim cương lấp lánh.

Biển dâng trào sức sống, ào ào dậy với niềm tin mãnh liệt đón chào ngày mới. Phía chân trời xa tít, biển như một dải lụa rực rỡ. Nhưng lùi về phía bờ, biển là một dải băng vĩ đại được nhuốm bởi một màu xanh biếc, càng vào trong, càng nhạt dần như một người khổng lồ khoác tấm áo đủ màu khoe mình trong vũ trụ bao la. Sóng như con trăn ưỡn mình múa lượn, đuổi xô nhau tung bọt trắng xóa vào bờ. Trong các kẽ đá, tiếng nước biển va đập ầm ầm như những lời tâm sự.

Dưới đại dương,

Trong phòng vẫn vang lên tiếng hít thở đều đều, hai thân ảnh dính sát vào nhau tạo nên khung cảnh nên thơ lãng mạn.

Tịch Dao là người thức dậy trước, nàng mặc lại y phục, tay thon dài vuốt ve những lọn tóc của Giang Tiểu Ngư, trong mắt lộ vẻ cưng chiều. Lúc này người trong ngực cũng có động tĩnh, hai tay dụi mắt vài cái rồi mới mở mắt.

"Đã tỉnh" Tịch Dao nhìn Giang Tiểu Ngư mỉm cười.

"Ân~" Tiểu Ngư Nhi đáp, nhanh chóng bật dậy, nhớ đến sự việc đêm qua rõ ràng như vậy, nhất thời đỏ mặt, vội lấy tay che lại những nơi nhạy cảm trên người.

"Cần gì phải che, đêm qua cũng đều đã thấy hết" Tịch Dao trêu trọc.

"Ngươi...ngươi có thể quay sang chỗ khác được không? Ta muốn thay y phục" Giang Tiểu Ngư bị tầm mắt phản chiếu hình bóng mình của Tịch Dao làm cho xấu hổ đỏ mặt, trước giờ nàng không quen để lộ thân thể trước mặt người khác, dù cho người này có là nữ nhân như nàng đi nữa cũng cảm thấy rất kỳ cục a.

"Đều là nữ nhân, ngươi sợ cái gì?" Tịch Dao vẫn như cũ trêu trọc.

"Dù là vậy nhưng ta...ta vẫn ngại, ngươi trước hết quay sang chỗ khác đi" Giang Tiểu Ngư không yên lòng vì Tịch Dao cứ ngắm loạn những chỗ nhạy cảm trên người nàng.

Hai người cứ ngươi ngươi ta ta một hồi rốt cuộc Tiểu Ngư Nhi vẫn chưa thay được y phục. Thế là Tịch Dao buộc  lòng phải dùng tới đối sách đánh lạc hướng, thừa dịp nàng mất tập trung, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai kéo nàng lại gần mình, môi hạ xuống hôn một cái, cầm y phục thay nàng mặc vào.

"Hôm nay ngươi phải đi đúng không?" Tịch Dao mặc dù trong lòng vẫn muốn giữ Giang Tiểu Ngư ở lại, chỉ là ý nàng đã quyết nên cũng không miễn cưỡng nàng.

"Ân~ ngươi cũng đừng buồn, chúng ta còn có thể gặp lại mà" Giang Tiểu Ngư an ủi.

"Vậy để ta đưa ngươi trở lên" Tịch Dao cho người chuẩn bị điểm tâm sáng, đợi  Giang Tiểu Ngư dùng xong bữa sáng, liền cùng nàng trở lên mặt biển.

"Tiểu Dao~ ngươi bảo trọng" Giang Tiểu Ngư lần này đi không biết khi nào mới có thể gặp lại nàng.

"Ân~ ngươi cũng vậy" Tịch Dao ôm thật chặt Giang Tiểu Ngư, sau cùng mới lưu luyến rời khỏi.

------

Giang Tiểu Ngư sau khi chia tay Tịch Dao, nàng theo đường cũ trở về thị trấn, một tháng này nhờ có linh tuyền của Long tộc, nàng đã thay da đổi thịt không ít, chẳng những xinh hơn trước mà linh lực cũng khá nữa, con đường tu tiên của nàng đang ngày càng rộng mở.

Trở về thị trấn quen thuộc dưới chân núi, Tiểu Ngư Nhi liền ghé vào một quán trà nghỉ ngơi, quán có hai tầng, nàng chọn một chỗ ngoài bìa tầng trên để có thể dễ dàng nhìn xuống phố.

Buổi trưa có rất nhiều người vô quán nghỉ mệt, sau đó là những tiếng xì xầm bàn tán sôi nổi những chuyện trên giang hồ, Giang Tiểu Ngư căn bản không quan tâm đám người kia nói gì, nàng ngồi uống trà, ánh mắt nhìn xuống đường.

"Ta nghe nói hoa khôi Nghi Yên ở Thiên Hương Lâu đêm mai nhập mạc chi tân"

"Ta cũng nghe nói như vậy"

"Đáng tiếc là ta không đi kinh thành được để gặp Nghi Yên cô nương a"

"Vậy ngươi lập tức lên kinh thành đi, từ đây đến kinh thành chỉ mất một ngày, có thể ngươi sẽ còn kịp được gặp Nghi Yên cô nương lấy một lần"

"Ngươi tưởng Nghi Yên cô nương là người mà ngươi muốn gặp thì gặp sao, ta bất quá chỉ ngưỡng mộ tài năng của Nghi Yên cô nương thôi"

"Đúng đúng...Nghi Yên cô nương không chỉ giỏi về cầm kỳ thi họa, vũ nghệ cũng không hề thua kém, nghe nói cầm nghệ của nàng lại càng xuất chúng, nếu nàng có thể vì ta đàn một lần, ta chết cũng cam lòng"

Giang Tiểu Ngư chỉ định yên lặng thưởng thức trà, lại tình cờ nghe được đám người kia nói về vị bằng hữu của nàng, nhịn không được tò mò mới vểnh tai lên nghe.

"Nghi Yên mà bọn họ nói tới không phải là Hàm Nghi Yên chứ, cũng lâu rồi không gặp nàng hay là thừa dịp này đến thăm nàng luôn nhỉ" Giang Tiểu Ngư nghĩ muốn đi xem bằng hữu của mình thế nào, sẵn tiện nhìn ngắm một chút kinh thành cổ đại trong truyền thuyết có dạng gì.

Nàng đứng dậy, bước lại chỗ đám người kia hỏi thăm đường đi kinh thành, những người đó cũng không có khó chịu, sẵn lòng chỉ đường cho nàng. Giang Tiểu Ngư có được thông tin mong muốn, đáp những người đó cảm tạ, liền một mạch rời khỏi quán trà.

Trong vòng một tháng qua, Trữ Dĩ Tầm   hầu như muốn lật tung hết cả thế giới để tìm kiếm bóng dáng Tiểu Ngư Nhi cho bằng được, chỉ tiếc là tiểu nha đầu này trốn kỹ quá, không cách nào tìm ra được, làm cho Tiểu Cửu như muốn phát điên lên, từ lúc đuổi theo Giang Tiểu Ngư đến giờ, nàng không về lại đạo quan dù một lần, nơi đó chỉ còn mỗi mình Niên Hữu Ngư ngày ngày ngóng trông các nàng trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com