TruyenHHH.com

Bh Cover Snh48 Cp Am Duong Nhan Va Thien Su Tieu Thu

Lão Ngũ thật muốn lấy balo che mặt, làm bộ không quen biết hai người này. Có tiền sai quỷ cũng được, chiêu này áp dụng lúc nào cũng được. Khi còn sống tham tiền, chết đi làm quỷ cũng tham tiền.

" Ta không phải muốn ngươi đi vào trộm đồ, chỉ cần làm người trong nhà chạy ra là được."_Manh Đới cùng quỷ giao dịch, kêu quỷ hù người khác chạy ra ngoài, với đi phá cửa có khác nhau chỗ nào.

" Ngươi muốn ta nhập xác?"_Quỷ tiên sinh có chút hiểu nhầm hỏi.

" Không phải, chỉ cần ngươi nghĩ cách hù dọa cô ấy chạy ra khỏi nhà thôi. Cô ấy cứ trốn mãi trong nhà, chúng tôi không thể điều tra."

" Cái này còn nghe được."

Quỷ tiên sinh cất tiền vào túi, rồi cả người bay lơ lửng theo Manh Đới, đến nhà Hồ Hiểu Tuệ. Quỷ tiên sinh biến thành bộ dạng đáng sợ, dọa người? Chuyện nhỏ như con thỏ, chỉ là nếu người khi không bị dọa thì thần kinh đúng là có vấn đề.

Quỷ tiên sinh ung dung bay xuyên qua cánh cửa đi vào trong, Manh Đới và Lão Ngũ đứng bên ngoài chờ sẵn, chuẩn bị tóm lấy người. Lúc đầu, không khí rất yên tĩnh, sau đó bên trong liên tục phát ra tiếng động va chạm, đổ vỡ. Manh Đới và Lão Ngũ nhìn nhau nghĩ, đâu cần phải làm quá lên như vậy đâu?

Hai người đứng ngoài đang cầu mong Quỷ tiên sinh đừng có phá nát nhà ngươi ta, thì lập tức thấy có một nguồn sức mạnh đánh bay một người nào đó ra bên ngoài, họ lập tức đưa tay đỡ lấy nhưng không dính, nhìn xuống đất là Quỷ tiên sinh bị đánh văng ra khỏi nhà.

" Quỷ tiên sinh, người không sao chứ, sao lại bị đánh bay ra ngoài thế?"_Manh Đới lo lắng xem quỷ như người.

" Tại sao các người không nói cho ta biết, bên trong có thứ không tầm thường. Ta chỉ là một tiểu quỷ, bên trong oán khí nặng nề, ta khuyên các ngươi nên tránh xa chỗ này ra. Nhìn người cũng không phải thiên sư."_Quỷ tiên sinh tốt bụng nhắc nhở, còn kèm thêm ánh mắt kinh thường năng lực Manh Đới. Đáng tiếc là Manh Đới có năng lực gì đâu mà xem thường.

" Này, ngươi đang xem thường ta đó hả? Lúc ta đối đầu với Ma Quân, ngươi có lẽ lúc đó còn chưa chết đó."_Manh Đới không phục, tuy đúng là nàng không lợi hại. Như những lúc cần thiết có thể dùng tuyệt chiêu là được rồi, đừng có khi dễ nàng.

" Ngươi lợi hại, thì tự mình xông vào đi. Ta đây không thể giúp được."_Quỷ tiên sinh hóa thành một làm khói biến mất tích.

" Ê! Trả tiền lại cho ta! Tiền Âm Phủ cũng phải bỏ tiền thật ra mua đó, nhận tiền không chịu làm việc, đồ không có nghĩ khí. Đợi ta học được vài chiêu, trở lại đây thu phục ngươi."_Manh Đới tức giận, nói đạo nghĩa gì chứ. Gặp thứ mạnh hơn mình, thì 36 kế chạy là thưởng sách, la ó cái gì.

Manh Đới còn đang sôi sục căm phẫn Quỷ tiên sinh nhận tiền không chịu làm việc, thì cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên mở ra. Trước mặt hai người họ là một cô gái quần áo lôi thôi, đầu tóc rối tung, mái trước che hết gần một nữa khuôn mặt, ánh mắt hé lộ trừng mắt nhìn hai người. Đôi mắt dường như lóe lên một màu đỏ của quỷ, như vừa mới từ Địa Ngục bò lên, đây thật sự là con người sao?

Manh Đới và Lão Ngũ giống như hiểu ý, hai người ôm lấy nhau run rẩy nhìn cô gái phía trước cửa. Muốn chết thì nhau chết.

" Biến khỏi nơi này, đừng bao giờ quay lại đây! Cút đi! Lần sau sẽ không khách sáo nhẹ tay như thế đâu."_Hồ Hiểu Tuệ dùng sức cố đóng chặt cánh cửa. Manh Đới không biết từ đâu lấy ra dũng khí, dùng thân mình xông tới, chặn lại cánh cửa. Lão Ngũ phản xạ tự nhiên cũng quay qua giúp, quả nhiên là chị em tốt, muốn chết thì cùng nhau chết.

" Chờ đã, có thể cho chị có cơ hội nói chuyện với em được không?"_Manh Đới cố gắng giữ chặt cửa, không cho Hồ Hiểu Tuệ đóng lại. Hồ Hiểu Tuệ ánh mắt tràn đầy sự tức giận, cắn răng dùng hết sức đóng cửa lại.

" Tôi không có gì để nói với mấy người."

" Nếu em thật sự xem Đoàn Nghệ Tuyền là bạn thân, thì em nên giúp em ấy chứ đừng để em ấy tiếp tục giết người , làm vậy em ấy không thể đầu thai. Làm ơn, chúng ta có thể nói chuyện một chút không."_Thời gian gấp rút, Manh Đới chỉ có thể nói một hơi dài, không nghĩ.

" Cái gì cũng không cần, câm miệng! Biến khỏi đây!"_Hồ Hiểu Tuệ hét lớn vào mặt hai người, rồi quay mạnh đóng chặt cửa. Cánh cửa bọ đóng lại một cách mạnh mẽ, sượt qua mũi của Manh Đới và Lão Ngũ, làm nó đỏ ửng lên. Hên là bọn họ không bị rớt đi cái răng nào, là mừng rồi.

" Hung dữ!"_Manh Đới nuốt nước bọt, ngón tay chỉ vào cánh cửa, ý nói người bên trong.

Nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vì bọn họ không bị đánh nát mặt, nếu mà giống như quỷ tiên sinh bị đánh văng ra ngoài, chắc sẽ bị nội thương hộc máu mà chết, cũng may là bảo vệ được cái mạng nhỏ này. Nhưng Manh Đới là loại người thấy khó không lùi bước, đối với thiên sư cao ngạo, lạnh lùng nhà nàng, nàng còn khiến chị ấy đầu hàng đấy thôi.

Manh Đới và Lão Ngũ vẫn không chịu rời đi, Manh Đới không tin nàng không có cách giải quyết. Ác quỷ còn phải chịu thua miệng lưỡi của nàng, Manh Đới không tin không có tác dụng với người.

" Đắng lòng chưa?"_Một giọng nói vang lên, Lý Vũ Kỳ mặc nguyên một cây đen, đang đi đến chỗ bọn họ. Nếu ai đó nhìn vào, nói nàng là xã hội đen đi đòi nợ thuê có khi họ còn tin, chứ ai tin nàng là cảnh sát.

Trực giác mách bảo, Lý Vũ Kỳ đến là để xem kịch vui. Nhưng Manh Đới không giận, chấp nhận thua lần này, có thêm người, thì có thêm một cái đầu để nghĩ cách nhưng vậy càng tốt.

" Chị đến đây là gì? Có lẽ linh hồn của Đoàn Nghệ Tuyền đang ở trong nhà cô ấy."_Manh Đới cuối đầu ủ rũ. Nàng có nghĩ qua sẽ phá cửa xông vào, nhưng Quỷ tiên sinh còn bọ đá văng ra, nàng xông vào thì kết quả cũng như vậy thôi.

" Bên trong không có linh hồn của Đoàn Nghệ Tuyền."_Lý Vũ Kỳ tỉnh bơ nói, nhưng không phải đùa.

" Không có? Lúc nảy, tôi nhờ Quỷ tiên sinh đi vào, nó còn bọ đánh văng ra ngoài. Nó còn nói bên trong đầy oán khí không nên vào."_Manh Đới không hiểu nổi, chẳng lẽ bên trong có con quỷ khác.?

" Linh hồn của Đoàn Nghệ Tuyền đã bị Quỷ Sai câu đi rồi, bên trong đó chỉ là oán khi còn sót lại của Đoàn Nghệ Tuyền,, bám vào máy tính cô ấy."

" Sao chị biết được?"

" Mạc Hàn nói, lúc nảy tôi mới điện thoại cho cô ấy. Giọng cô ấy có vẻ vui, bảo rằng sẽ lập tức đến đây."

Giọng nói vui vẻ, Lão Đới và Lão Ngũ sắc mặt khó coi, tường tượng ra hình ảnh đó. Mạc Hàn là người rất ghét phiền phức, nghĩ chỉ cần đánh một lá bùa, làm hồn bay phách tán là xong. Mạc Hàn cũng không phải hòa thượng ăn chay rãnh rỗi, chạy đi cảm hóa người khác. Chỉ là sau khi gặp Manh Đới, chuyện nào nàng đụng vào chỉ càng thêm rối mà thôi. Với lại đây chỉ là một luồng oán khí còn sót lại, Manh Đới cũng không có lý do gì mà ngăn cản Mạc Hàn.

Manh Đới trong lòng lo lắng, vị thiên sư bạo lực kia đang vui vẻ, sẽ đi tới đánh tan oán khí, có khi sẽ san bằng luôn khi vực này thành bình địa không? Nhờ phước của Manh Đới mà lần nào cũng không thể đánh, bây giờ có lẽ là dịp để trút giận.

Vừa nghĩ đế chuyện khủng khiếp sắp xảy ra, Manh Đới liền mạng, dùng tay đập ầm ầm lên cửa nhà Hồ Hiểu Tuệ.

" Hồ Hiểu Tuệ ! Em mau mở cửa ra, sắp có một thiên sư bạo lực tính khí xấu xa đến, mau lên. Bây giờ, quay đầu còn kịp, nếu không cánh cửa nhà em sẽ đi đời đó."

" Em nói ai tính khí xấu xa?"_Âm thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai Manh Đới, nghe thật dụ hoặc.

Nhưng sống lưng Manh Đới cảm thấy đổ cả mồ hôi hột, lập tức quay chuyển 360 độ nhếch miệng cười nhìn Mạc Hàn:" Thiên sư nhà chúng ta dịu dàng như thế nào chẳng lẽ không ai biết, tấm lòng lương thiện này, làm sao lại có thể xấu xa được."_Manh Đới đổi giọng nịnh bợ, nói toàn những chuyện trái với sự thật. 

" Ngu ngốc, nếu chị phá sập chỗ này, toàn bộ số tiền chị kiếm được, phải móc ra bồi thường. Sao chị phải làm như vậy chứ?"_Mạc Hàn giả vờ than thở, vuốt nhẹ tóc Manh Đới.

" Em xin thề! Em tuyệt đối không có nghĩ như vậy."_Manh Đới giơ cao ba ngón tay thề thốt.

Mạc Hàn không có ý định làm ầm lên, nên cũng bỏ qua. Việc lần này không quan trọng, nên Lạc Lạc muốn ở nhà. Hiện tại, trước cửa nhà Hồ Hiểu Tuệ có bốn người, chỉ có hai người trong đó là 'xài được'. Tẩy oán khí là công việc hằng ngày của Mạc Hàn, chuyện này chỉ có một mình nàng cũng có thể giải quyết. Lý Vũ Kỳ muốn bắt Hồ Hiểu Tuệ lấy khẩu cung, cô ấy là người biết rõ nhất về những vụ án tự sát liên hoàn, hỏi ma quỷ không được, thì hỏi người sống.

" Lúc chết Đoàn Nghệ Tuyền đã gục ngã trước máy tính. Linh hồn đã bị câu đi, nhưng để lại oán khí rất mãnh liệt, bám vào máy tính. Hồ Hiểu Tuệ đem máy tính của Đoàn Nghệ Tuyền về nhà, tà niệm và oán khi hấp dẫn lẫn nhau. Hồ Hiểu Tuệ tuyệt vọng, cùng bi thương căm phẫn, đó chính là chất dinh dưỡng góp phần làm oán khí ngày một mạnh. Oán khí đã hại nhiều người, hấp thụ được nỗi sợ hãi của người tự sát, có lẽ oán khí đã tụ thành hình dạng người."_Mạc Hàn nói rất nghiêm túc, lần này nàng đi làm việc chứ không phải tìm người trút giận.

" Nếu cứ mặc kệ, về sau sẽ càng nguy hiểm. Bây giờ, chúng ta phải làm sao?"

Mạc Hàn không nói gì, duỗi hai ngón tay thon đẹp, kẹp theo một lá bùa. Nàng nở nụ cười rất gian, Manh Đới có dự cảm không tốt. Chúng ta là những người văn minh lịch sự, vừa nói xong liền rút bùa? Nhất định đây không phải là việc làm tốt, Manh Đới nhìn Lý Vũ Kỳ ra hiệu, nhưng Lý Vũ Kỳ chỉ đứng đó, ra vẻ ủng hộ. Hai người này còn không thừa nhận mình là xã hội đen.?

<Bang> khóa cửa đã bị Mạc Hàn một chiêu phá hỏng, hai người này thật sự là thiên sư và cảnh sát thương dân vì dân sao?

" Các người tại sao lại vào dây, cút ra ngoài! Nếu không tôi báo cảnh sát."_Hồ Hiểu Tuệ nghe thấy tiếng phá cửa, rồi thấy có người đẩy cửa đi vào. Hồ Hiểu Tuệ hoảng sợ, cầm một con dao gọt trái cây chĩa thẳng về phía họ.

" Cô sẽ không báo cảnh sát, vì nếu cảnh sát tới thì cô sẽ gặp phiền phức. Hơn nữa, tôi chính là cảnh sát. Hôm qua, tôi đã đến đây không phải còn bị cô từ chối sao?"_Lý Vũ Kỳ vừa nói vừa bật công tắc đèn. Trong nhà lập tức sáng lên, Hồ Hiểu Tuệ vội vàng hét to.

" Không được bật đèn, Đoàn Nghệ Tuyền không thích ánh sáng. Các người cút ra ngoài cho tôi."

Mạc Hàn lúc này mới nhìn rõ trên người Hồ Hiểu Tuệ, chằn chịt những vết cắt của dao. Đưa ánh mắt nhìn lên, thấy sau lưng Hồ Hiểu Tuệ có một bóng đen, đã hiểu chuyện gì đã xảy ra.

" Cô dùng máu cho nó uống? Cô điên à!"_Mạc Hàn tức giận, có nhiều người không hiểu chuyện, tự là thương chính mình. Luồng oán khí có thể 'trưởng thành' nhanh như vậy, là do Hồ Hiểu Tuệ ngày nào cũng cắt máu cho nó uống.

" Nghệ Tuyền nói, cậu ấy đói."_Hồ Hiểu Tuệ ngước mặt lên khuôn mặt gầy gò hiện gõ, thần hình tiều tụy không thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com