TruyenHHH.com

Bh Abo Edit Phan Mem Bi Mat Hai Ha

Mừng truyện đc 300K view, mong sẽ sớm cán mốc 1M, 2M 🤣🤣🤣

Chia ly để hội ngộ tốt đẹp hơn

Không để ý đến đám người đang vô năng cuồng nộ tại chỗ,

Thiệu Vanh dẫn Ức Từ đi về hướng khách sạn, chuyện quan trọng đã được giải quyết xong nên không còn vội vàng nữa, hai người chậm rãi đi về,

hành lý cần thu dọn Ức Từ đã thu dọn xong từ sáng sớm, nhờ người mang đến nơi ở tối qua.

"Alo... Ừm, tôi là Thiệu Vanh."

Nàng không hề kiêng dè, liên lạc ngay trước mặt Ức Từ, dường như là cố ý, "Chỉ tiêu tuyển quân năm nay vẫn còn thiếu đúng không? Ừm, tôi muốn cưỡng chế nhập ngũ, đã có người chọn rồi."

"Ừm, hai người, trực tiếp cưỡng chế thi hành đi, ừm, ngay ngày mai."

Sau khi nói tên vợ cũ của Ức Từ và viên cảnh sát nhận hối lộ kia, Thiệu Vanh liền cúp điện thoại.

"Em yên tâm đi, vợ cũ của em dù muốn làm loạn cũng không được nữa rồi, sau này cứ để quân đội dạy dỗ cho tốt."

"Em muốn làm gì thì cứ mạnh dạn làm, bọn họ không ảnh hưởng được đến em đâu."

Trong thành phố được các binh lính liều mình bảo vệ, vậy mà lại có những kẻ cặn bã này hoành hành, là điều Thiệu Vanh không thể chịu đựng được.

Cưỡng chế nhập ngũ, là thủ đoạn cần thiết trong thời chiến, chỉ có chức vị trung tướng trở lên mới có quyền thi hành, bất kể là giới tính nào, bị cưỡng chế nhập ngũ thì phải nhập ngũ, nếu không sẽ bị coi là phản quốc, là một thiết luật tuyệt đối không thể vi phạm.

"Cảm ơn," Ức Từ dừng bước, ngượng ngùng nắm lấy vạt áo Alpha, "Đến đây thôi, Vanh đã làm rất nhiều cho em rồi."

"Sao lại thế được," Thiệu Vanh theo bản năng nhíu mày, "Ít ra cũng để tôi đưa em về chứ."

"Không... Không cần đâu, rẽ phải ở ngã tư tiếp theo là đến khách sạn rồi."

Ức Từ đặt tay lên ngực,

dù có lưu luyến thế nào, khoảng cách giữa nàng và Thiệu Vanh cũng quá xa, rồi cũng phải chia tay, điều này, nàng vẫn luôn hiểu rõ,

thay vì dây dưa không dứt khoát, chi bằng dứt khoát một chút.

"Vậy... được rồi."

Thiệu Vanh tuy chậm hiểu, nhưng cũng hiểu rằng, thứ Ức Từ cần là một cuộc sống và người bạn đời ổn định, không phải là một người lính đầy máu tanh suốt ngày chém giết với trùng tộc như nàng. Nàng không thể mang đến cho người khác thêm gánh nặng.

Nàng lặng lẽ đứng tại chỗ, nhìn Ức Từ.

Omega thở gấp, tiến sát lại gần nàng, rồi mở lời, "Vanh còn đến tìm em nữa không?"

Hèn mọn đến bụi trần, Ức Từ nghĩ,

Nàng không muốn hỏi như vậy, nhưng lúc này nàng không thể kìm nén được sự lưu luyến này, biết bao mong mỏi đối phương cho một câu trả lời chắc chắn.

Thiệu Vanh do dự một lát, rồi mở lời đáp: "Nếu em cần tôi, tôi sẽ quay lại tìm em."

"Vậy... à."

Ức Từ cụp mắt xuống, che giấu nỗi thất vọng, "Cảm ơn Vanh."

Cho dù tối qua đã trải qua những chuyện giường chiếu mãnh liệt, những tiếp xúc sâu sắc đến nhường nào,

thì hôm nay, bầu không khí giữa hai người họ lại tụt xuống cực điểm, giống như những người xa lạ nửa quen nửa lạ.

"Vậy, tạm biệt Vanh."

Ức Từ hít sâu một hơi, xoay người rời đi.

"Ừm, em hãy bảo trọng."

Thiệu Vanh cũng giống như nàng, xoay người bước đi về hướng ngược lại.

Omega bước chân khựng lại, quay đầu nhìn về phía người kia, nàng không có dũng khí níu kéo, càng không có dũng khí theo đuổi,

lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng nhỏ, nếu có thể mang thai một đứa trẻ ưu tú như vậy để bầu bạn với nàng, nàng sẽ rất vui, nếu không thể mang thai, nàng cũng sẽ trân trọng đoạn hồi ức này.

Nghĩ đến đây,

Ức Từ kiên định bước chân rời đi.

Thiệu Vanh trên đường quay về không yên lòng, nàng vẫn còn lo lắng cho Ức Từ, vẫn chưa đến lúc vợ cũ bị cưỡng chế rời đi, liệu Alpha cực đoan kia có đến trả thù không đây?

Quay đầu nhìn lại, bóng lưng gầy yếu của Omega kia, dường như một cơn gió cũng có thể thổi bay nàng ấy,

trong lòng dâng lên nỗi luyến tiếc, nhớ đến biểu cảm kiên cường của Ức Từ, nàng không khỏi cảm thán, sự quyết đoán và mạnh mẽ của đối phương, ít nhất nàng không thể dứt khoát đề nghị chia tay như vậy.

Thiệu Vanh thở dài, nàng càng ngày càng trở nên đa cảm.

Mặc dù đối phương bảo nàng đừng tiễn, Thiệu Vanh vẫn đi theo từ xa, tận mắt nhìn Ức Từ bước vào khách sạn, mới yên tâm rời đi thật sự.

...

Trở lại với những buổi huấn luyện thường ngày,

trong phòng tập đơn, Thiệu Vanh nhìn hai tay mình, tinh thần và tuyến thể đều cảm thấy rất tốt, có lẽ là hiệu quả do tin tức tố của Ức Từ xoa dịu đêm qua mang lại.

Nhưng mà...

Cơ thể nhanh chóng đạt đến giới hạn, cảm giác mệt mỏi đè nặng lên các cơ bắp, tốc độ chạy tới lui mang theo vật nặng chỉ vừa đủ đạt tiêu chuẩn.

Đối mặt với cuộc khủng hoảng trùng tộc có thể ập đến bất cứ lúc nào, trạng thái cơ thể như vậy tuyệt đối là không đủ tiêu chuẩn.

"Hôm qua thật sự quá túng dục rồi..."

Thiệu Vanh thở dài, làm nhiều lần như vậy, cuối cùng ngay cả thể chất như nàng cũng có chút không chịu nổi.

"Ức Từ..."

Nỉ non tên Omega trong miệng, nàng bất lực mỉm cười.

"Hôm nay vẫn nên về sớm nghỉ ngơi thôi."

Theo thói quen trở về ký túc xá,

Thiệu Vanh nhận được yêu cầu gọi thoại từ Kiều Linh.

Từ khi Kiều Linh trở về chủ thành, thỉnh thoảng nàng ấy sẽ nhắn tin báo cáo lịch trình cho Thiệu Vanh, đôi khi sẽ gọi điện thoại vào buổi tối.

Nhưng lần này,

Thiệu Vanh hơi sững sờ, nhận được là yêu cầu gọi video.

Đầu óc không suy nghĩ nhiều, liền điều khiển ngón tay nhấn nút xác nhận.

Ánh vào mi mắt,

Là gương mặt xinh đẹp, khí chất hơn người của Kiều Linh.

"Vanh Vanh ~~ Cưng đang làm gì vậy ~~"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com