TruyenHHH.com

Bfzy Fanfic Luu Vu Anh Chiu Trach Nhiem Di

Cảnh báo: Chương này có tình tiết nhạy cảm, bạn nào chưa đủ 16 phiền lướt qua nhé. Nếu kiên trì đọc Hai Ba không chịu trách nhiệm đâu nhé!

Chuyện đã đến mức này, Lưu Vũ cũng không thể giả vờ thêm nữa.

Mặc dù trong lòng anh cũng có một chút suy nghĩ không an phận với Châu Kha Vũ nhưng nếu cậu không thích anh cũng không muốn ép buộc. 

Vốn dĩ thứ tình cảm này của anh đối với một người bình thường đã rất khó nói, huống hồ Châu Kha Vũ còn là một đại minh tinh. Fan của cậu, tương lai của cậu còn rất dài, anh thật sự không muốn bởi vì mình khiến cậu phải khó xử.

Dù sao thì quãng đời còn lại, hai người cứ đấu võ mồm với nhau, hoàn toàn không có mối quan hệ dây dưa tình cảm nào đã tốt lắm rồi. Nếu cậu thích con gái...anh cũng có thể thành toàn cho cậu.

Nhưng tối nay, mọi việc đã lệch khỏi quỹ đạo vốn có, đột nhiên Lưu Vũ cảm thấy sau lần này tạm thời không thể đối mặt cùng Châu Kha Vũ nữa.

Chết tiệt, nghĩ tới lại phiền!

Lưu Vũ thầm nghĩ.

Đúng lúc này, Châu Kha Vũ chợt kéo mạnh một cái, áo ngủ của anh trượt xuống khỏi bả vai làm lộ ra làn da trắng nõn cùng xương quai xanh quyến rũ, Lưu Vũ nhíu mày, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, nhìn giống như đang thực sự rối rắm cùng tức giận.

Giây tiếp theo, Lưu Vũ chưa kịp phản ứng thì eo đã bị siết chặt, gương mặt người đối diện ép sát xuống, tức thì một nụ hôn nóng bỏng và mãnh liệt rơi xuống môi anh.

Ban đầu Lưu Vũ còn ra sức chống cự, duỗi tay đẩy đẩy cậu, sau lại bị hôn tới mức cả người mềm nhũng chỉ có thể nắm chặt ga giường.

Nụ hôn kết thúc.

Lưu Vũ ấm ức thở hổn hển, anh vuốt qua cánh môi vừa bị Châu Kha Vũ hôn qua, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch.

"Chúng ta...không yêu nhau." Mặt Lưu Vũ đột nhiên đỏ lên, anh tỏ rõ thái độ, "Nếu cậu dừng lại đi, tôi đồng ý quên chuyện xảy ra đêm nay."

"Hửm?" Châu Kha Vũ nhíu mày, nghiêng đầu ngậm lấy vành tai anh, giọng nói trở nên nghiêm túc, "Súng đã lên nòng anh muốn ngừng bắn là được sao?"

Lưu Vũ: ''...''

Châu Kha Vũ cúi người tới gần, đầu ngón tay chạm vào nốt ruồi nơi khóe mắt anh, khẽ nói: "Ngay từ đầu, người em thích luôn là anh.''

Bắp thịt toàn thân Lưu Vũ cứng đờ, nâng tay để trước ngực Châu Kha Vũ, "Chúng ta là anh em, sao có thể?"

"Em là đàn ông." Châu Kha Vũ dùng tay phải bắt lấy cổ tay anh đặt trên đầu giường, tay còn lại  chầm chậm sờ bóp mông anh, "Chẳng phải là anh em gì với anh cả."

"Lưu Vũ anh nghe cho rõ đây'' Cậu hô hấp lộn xộn, hơi thở chốc chốc cứ phun vào lỗ tai khiến thân thể Lưu Vũ không kiềm được mà run rẩy, cậu nói, ''Em thích anh, không phải là thích bình thường mà là muốn cùng anh sống chung, cùng anh kết hôn, cùng anh mỗi ngày đều ở bên nhau."

Cảm giác bị ngón tay nhẵn nhụi sờ soạng phía dưới khiến Lưu Vũ rùng mình, mồ hôi tinh tế thấm ra đầy lưng, toàn thân ẩm ướt. Anh giận tới choáng váng.

"Cậu nói cậu yêu thích tôi?Mỗi ngày đều muốn ở bên tôi? Vậy từ sao từ nhỏ tới lớn đều gây chuyện với tôi, làm mẹ tôi mỗi lần nhìn thấy tôi đều muốn dạy dỗ một trận?" Lưu Vũ oán hận.

''Phải không?" Châu Kha Vũ hỏi ngược lại, "Là ai sau khi đòi mẹ em đổi thứ đó không được liền liên tục ở nhà em ăn vạ, khiến dì Lưu giận tới nỗi không muốn nhận con trai?" 

Lưu Vũ nheo mắt, cố ý tranh cãi, "Còn có những năm cấp ba, mỗi lần tôi có đối tượng để ý cậu đều chạy đến phá đám, hại tôi ngay cả mối tình đầu cũng không có." 

Châu Kha Vũ tức đến bật cười, "Lần đầu tiên được phát biểu lúc khai giảng năm học mới, anh còn nhớ bản thân đã nói gì không?"

"Lưu Vũ tôi xin thể, không đậu Thanh Hoa, tuyệt đối không yêu đương." Châu Kha Vũ nhắc lại không sót một chữ, "Tự anh tạo nghiệt còn trách ngược em?''

"Ý tôi nói là đối tượng của tôi, cũng bị cậu cướp mất."

"Là ai lấy tên em viết thư tình làm cho bàn học của em chỉ toàn quà của con gái?"

"Là ai hứa cái gì của cậu cũng là của tôi, tôi lấy tên cậu viết thư tình thì có làm sao?"

Lưu Vũ thầm nghĩ, hồi bé anh chăm sóc cậu cẩn thận như vậy, cuối cùng crush đầu đời lại từ chối lời tỏ tình của anh mặt dày theo đuổi Châu Kha Vũ. Chẳng hiểu sao anh rất muốn cười, nhưng chưa kịp cười đã bị Châu Kha Vũ cắn mạnh vào vành tai trừng phạt. Lưu Vũ hít một ngụm khí lạnh, bàn tay cậu vuốt ve chỗ vừa bị cắn xong, đầu lưỡi linh hoạt liếm qua liếm lại hai nụ hồng trước ngực anh đến mức thấm nước óng ánh. Những suy nghĩ linh tinh trong đầu Lưu Vũ thoáng chốc bị thay thế, thay vào đó là xúc cảm tê dại từ địa phương hai người ma sát truyền tới. Anh cảm thấy nhiệt độ nóng ran, tốc độ nhịp tim bỗng nhiên dồn dập.

Châu Kha Vũ cảm nhận được người dưới thân đang dần thả lỏng, vì vậy liền nhanh chóng cởi bỏ hết quần áo của anh, đưa tay nắm lấy vật kia, hai chân Lưu Vũ chợt co giật một chút, kiềm chế nuốt xuống tiếng hét chói tai, nặng nề thở dốc từng cơn.

Thủ pháp của Châu Kha Vũ rất tốt, lúc nhanh lúc chậm xoa nắn nơi đang hưng phấn của anh, Lưu Vũ tràn đầy khoái cảm nằm thở dốc, quên mất chuyện phải đẩy cậu ra khỏi người mình.

Khóe môi Châu Kha Vũ hiện ra nụ cười nhàn nhạt, chuyên chú tìm tòi địa điểm bí ẩn kia.

"Ưm..." Lưu Vũ phát ra tiếng than nhẹ, cùng lúc toàn bộ thân hình Châu Kha Vũ chấn động.

Tiếng kêu của anh, rất dụ hoặc!

"Châu Kha Vũ, mau dừng lại!" Lưu Vũ run rẩy, anh chưa từng trải qua những chuyện như thế này, đầu óc đều hỗn loạn, ngón tay Châu Kha Vũ cọ cọ lỗ nhỏ, đầu lưỡi tăng lực nhấp nháp hai hòn đá đỏ au, cứng rắn nhô lên trước ngực anh.

Châu Kha Vũ kéo tay anh đưa xuống phía dưới thân, mấy giây sau, Lưu Vũ phát hiện lòng bàn tay mình đang chạm vào một vật kích thước to lớn, nóng bỏng đến dọa người. Anh phản xạ có điều kiện định rút tay về, chợt nghe Châu Kha Vũ cười một tiếng, "Không phải khi còn nhỏ anh đòi đổi nó sao? Bây giờ sợ rồi?"

Cậu cương quyết đè tay anh xuống, Lưu Vũ trợn mắt nhìn cậu, nhưng dáng dấp này lại khiến Châu Kha Vũ càng muốn khi dễ anh nhiều hơn. Anh nhận ra vật nào đó lại lớn thêm một vòng, sau đó tầm mắt tối sầm, Châu Kha Vũ khẽ hôn lên mắt anh, giọng hơi khàn khàn nói, "Ngoan, sờ nó một lát, chút nữa em sẽ nhẹ nhàng."

Lưu Vũ bị câu "chút nữa sẽ nhẹ nhàng" của cậu hấp dẫn, trong chốc lát đã không còn kháng cự, nghe theo mọi chỉ dẫn của Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ chẳng kiên dè gì, ngón tay mò xuống phía dưới, một đốt ngón tay chen vào người anh.

"A!"

Anh bị cảm giác đau đớn quỷ dị kia bức cho rên rỉ, gương mặt xấu hổ đến cực điểm, không chỉ đâm ngón tay vào nơi riêng tư, Châu Kha Vũ còn mang theo giọng điệu mờ ám than thở: "Nơi này của anh thật chặt..."

"Đừng mà...ưm...dừng lại đi..." Trong lòng Lưu Vũ hoảng hốt, mở miệng cầu xin cậu buông tha.

Châu Kha Vũ đè anh dưới thân, một tay ôm eo, tay còn lại ung dung đẩy ngón tay vào sâu hơn, nhưng cái miệng nhỏ căng chặt khô khốc rất khó tiến vào.

"Châu Kha Vũ" Lưu Vũ gần như phát điên, đột nhiên anh dùng sức thật mạnh đẩy kẻ đang nằm trên người mình xuống, từ trong khoái cảm sửng sờ tỉnh lại, "Cậu có ba con sói không?"

Từng hạt bụi lửng lơ trong không khí, chậm chạp rơi xuống.

"Em quên mua." Mắt Châu Kha Vũ bị dục vọng lấn át tới đỏ ngầu, khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, "Chúng ta không cần nó cũng được mà."

"Còn gel bôi trơn?"

"Cũng...không...có"

Lưu Vũ không có gì bất ngờ, anh thầm khen mình thông minh, đạp Châu Kha Vũ một cước từ trên giường lăn xuống đất, "Nói yêu tôi, muốn lên giường với tôi mà không chuẩn bị gì cả? Cậu xem tôi là loại người gì, thích ngủ liền ngủ?"

Một câu nói của Lưu Vũ làm Châu Kha Vũ nghẹn lại lúc lâu không nói nên lời.

Một lúc sau, anh mới lạnh lùng nói, "Lăn ra sofa cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa."

Châu Kha Vũ nghĩ bản thân đã quá kích động nhất thời sơ suất không chuẩn bị đồ dùng cần thiết, cậu không dám phản bác, nhặt khăn tắm khi nãy bị bản thân ném xuống đất, chậm rì rì đi vào phòng tắm.

Dùng sức xoa xoa lỗ tai một chút, Lưu Vũ tức giận nắm tay.

Suýt chút nữa, anh bị Châu Kha Vũ ăn sạch rồi.

Thật là may quá!

***

Sáng hôm sau, nhân lúc Châu Kha Vũ còn chưa tỉnh, Lưu Vũ liền đặt vé máy bay về Bắc Kinh. Trước lúc lên máy bay anh còn gọi điện cho Tạ Hoan, nhờ cô tìm cho mình một căn nhà thuê. Không phụ sự kỳ vọng, chỉ trong vòng nửa ngày, Tạ quản lý đã tìm được một căn hộ ba phòng ngủ, rộng rãi thoáng mát rất thích hợp với anh.

Lâm Mặc đi quanh nhà Lưu Vũ một vòng, cậu lấy điện thoại ra, chụp mấy tấm hình đăng lên WeChat, trông vẻ mặt hết sức hứng thú, "Sao tự dưng cậu lại ở riêng với Châu Kha Vũ thế?"

Lưu Vũ vắt chéo đôi chân dài, lười nhác dựa ra phía sau, chiếc điện thoại hàng limited nằm gọn trong lòng bàn tay, màn hình nhấp nháy hiện thông báo mới liên tục, thờ ơ nói, "Tớ định dọn ra lâu rồi, lần này đúng dịp thì thực hiện luôn."

Đêm qua xảy ra chuyện như vậy, anh còn dám ở chung nhà với Châu Kha Vũ thì chính là kẻ đầu óc úng nước. Để đảm bảo an toàn cho bản thân, tạm thời chuyển ra ngoài là cách làm tốt nhất.

Những hành động tối qua của cậu anh nhịn. Nhưng còn lần sau, thì anh không chắc.

"Hay là chuyến đi Thượng Hải của em gặp vấn đề rồi?" Hai mắt Cao Khanh Trần sáng rỡ, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Lưu Vũ, nghi ngờ hỏi.

Lần trước, người bị Lưu Vũ tông xe, đại thiếu gia mặc đồ hiệu chạy từ Băng Cốc xa xôi tới Bắc Kinh lánh nạn chính là Cao Khanh Trần. Lưu Vũ từng dò hỏi nhiều lần anh gặp phải nạn kiếp gì, nhưng anh cứ ấp úng mãi không chịu nói.

Lưu Vũ chẳng phải người nhiều chuyện, đến giờ cũng không nhắc lại.

"Xảy ra chuyện gì được chứ." Lưu Vũ chột dạ nói, "Em không muốn ăn nhờ ở đậu nhà người ta nữa thôi."

"Có khi nào Châu đại minh tinh có bạn gái bị Lưu Vũ nhà chúng ta bắt gặp không nhỉ?" Lâm Mặc trêu trọc.

Lưu Vũ lạnh lùng nhìn qua, sắc mặt hạ xuống 0 độ, "Ăn nói bậy bạ, Châu Kha Vũ không thể nào có bạn gái được."

"Sao chắc chắn thế?" Lâm Mặc đang loay hoay lấy mấy quả thanh long từ trong tủ lạnh của Lưu Vũ ra, quay đầu hỏi, "Cậu ta nói với cậu à?"

"Không có."

"Chẳng lẽ Châu Kha Vũ không thích phụ nữ?"

"Làm sao tớ biết được." Lưu Vũ cau mày, giọng điệu đằng đằng sát khí.

Lâm Mặc chợt thấy lạnh sống lưng, không dám giỡn nữa. Đột nhiên Cao Khanh Trần đang ngồi bên cạnh hô lớn một tiếng, "Không phải đâu, Châu Kha Vũ thật sự có bạn gái kìa."

Nói xong, anh giơ điện thoại đến trước mặt Lưu Vũ, "Là thật nè, trên diễn đàn đang đồn ầm lên này, đêm qua Châu Kha Vũ cùng người đẹp rời đi lúc bảy giờ đến tận sáng hôm nay mới về khách sạn, còn thay một bộ đồ khác."

"Thay quần áo sao?" Lâm Mặc tròn mắt nói, "Theo kinh nghiệm đọc Conan nhiều năm của em, trong chuyện này nhất định có điều mờ ám."

Lưu Vũ nghẹn lời.

Anh duỗi chân ra, đứng dậy đi phắt về phía phòng bếp của mình lấy lại mấy trái thanh long từ tay Lâm Mặc bỏ ngược vào tủ lạnh, "Đồ tớ vừa mua, ai cho cậu ăn?"

"Cậu có thích thanh long đâu? Cho tớ ăn một quả thì có sao?" Lâm Mặc nhìn anh đóng cửa tủ, ấm ức nói.

"Ngoại trừ thanh long, cậu muốn ăn cái gì cũng được." Lưu Vũ không nhiều lời.

"Đồ keo kiệt!" Lâm Mặc lẩm bẩm mắng.

***

Thượng Hải

"Vẻ mặt này là bị bồ đá rồi?!" Doãn Hạo Vũ liếc nhìn gương mặt u ám của Châu Kha Vũ, ánh mắt thâm thúy chứa đầy ẩn ý hỏi.

Châu Kha Vũ chẳng thèm lên tiếng, nhìn vết hôn còn in dấu trên cổ mình trong gương, một lát sau cậu mới đáp, "Vậy thì sao?"

"Em cũng như anh thôi." Doãn Hạo Vũ choàng vai cậu, "Đi, đêm nay chúng ta không say không về."

Châu Kha Vũ lười biếng nhếch miệng, "Sao chú lại đến Bắc Kinh? Công ty ở Đức rảnh rỗi lắm hả?"

"Không phải, em từ Băng Cốc bay sang. Công việc sao quan trọng bằng tìm kiếm bà xã được."

"À" Châu Kha Vũ mang theo nụ cười ôn hòa, nhìn Doãn Hạo Vũ nói, "Patrick à, chú giúp anh một việc đi, anh cùng chú đi tìm vợ."

"Việc gì?" Doãn Hạo Vũ hỏi.

"Về Bắc Kinh chú sẽ biết."

-Hết chương 22-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com