TruyenHHH.com

[BFZY][EDIT] Tình nhân

열넷

dayuhaitang_

"Kha Vũ ~"

Châu Kha Vũ đứng ở cạnh cửa dường như che hết người bên ngoài, Lưu Vũ không nhìn thấy vẻ mặt của hắn chỉ nghe thấy giọng hắn: "Phải gọi là anh!"

"Không, cứ gọi là Kha Vũ đấy!"

Lưu Vũ cảm thấy vai của Châu Kha Vũ trùng xuống trong một phút, dường như hắn vô cùng bất lực, không thèm chấp với đối phương.

"Cứ đứng ngoài cửa nói chuyện thế này ạ? Anh cũng không định mời em vào nhà ngồi chút à?" Giọng nữ trẻ tuổi tiếp tục hỏi.

Lưu Vũ thấy Châu Kha Vũ nghiêng người liền biết người đó đang muốn vào nhà, xuất phát từ phép lịch sự, anh vẫn là đứng dậy, tuy không phải là chủ nhà hay gì nhưng ít ra cũng phải chào hỏi cho phải phép.

Anh thấy người đứng thay dép ở huyền quan tiếp đó lộ ra toàn thân sau Châu Kha Vũ. Chiều cao của Lưu Vũ nếu đặt trong đám con trai quả thật bình thường, không có gì đặc biệt, so sánh với Châu Kha Vũ còn sầu não hơn, nhưng chiều cao này khi đứng với một cô gái, quả nhiên vẫn có chút khoảng cách xinh đẹp.

Cô gái đi dép lê cao chưa đến cằm Châu Kha Vũ, một thân váy ngắn, trên vai là chiếc túi tote có dây xích, trên túi treo một con búp bê mà Lưu Vũ cũng không biết tên nhưng vô cùng đáng yêu. Có thể thấy cô trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế, trên mái tóc xoăn nhẹ buông lơi bên vai còn có cài một cái nơ hình con bướm.

Cô bé nhìn thấy Lưu Vũ, vô cùng bất ngờ, vẫn là Lưu Vũ mở miệng cất tiếng chào trước: "Xin chào!"

Cô cũng rất nhanh đã phản ứng lại, cũng mỉm cười nói xin chào với Lưu Vũ, còn hiện lên hai lúm đồng tiền nông. Chào hỏi xong, cô liền hướng người về phía Châu Kha Vũ, tuy rằng đã cố nhỏ giọng nhưng Lưu Vũ vẫn nghe thấy cô hỏi hắn "Sao anh không nói là anh đang có khách vậy?"

Châu Kha Vũ quả thực vẫn vui vẻ, trả lời "Đại tiểu thư, em cũng có hỏi anh đâu?"

Nói xong, Châu Kha Vũ cũng không nói chuyện với cô nữa, chuyển hướng đi tới phòng khách nơi Lưu Vũ đang đứng. Cô gái làm mặt quỷ sau lưng Châu Kha Vũ rồi cũng yên lặng đi vào.

Lưu Vũ còn đang phân vân không biết giới thiệu ra sao liền nghe thấy cô gái hỏi "Ai daaa Kha Vũ, anh là chủ nhà mà không định giới thiệu chút à?"

Anh thấy Châu Kha Vũ đi tới trước mặt mình, sau đó hắn nghiêng đầu một chút, chỉ vào cô gái giới thiệu "Em gái hàng xóm cũ nhà em, Nguyên Anh."

"Anh gọi em là tiểu Nguyên là được rồi ạ." Cô hơi cúi người, lộ ra sự thân thiện.

Giới thiệu về cô xong, Châu Kha Vũ lại chuyển hướng giới thiệu Lưu Vũ cho tiểu Nguyên. Hắn giật giật khóe miệng cuối cùng chỉ nói ra hai chữ - Lưu Vũ.

..............

Lưu Vũ trừng mắt nhìn hắn, nghĩ thầm, quả nhiên giới thiệu thêm cái định ngữ đằng trước hay thêm tính từ nào vào cũng khó khăn.

"Em có thể gọi anh là tiểu Vũ không?" Tiểu Nguyên là người rất năng lực quan sát xung quanh, thấy không có ai nói chuyện liền chủ động chuyển đề tài.

"Anh ấy lớn hơn em đó." Lưu Vũ chưa kịp nói gì đã bị Châu Kha Vũ trực tiếp cắt ngang.

Cô gái một chút cũng không bị ảnh hưởng, vẫn vui vẻ, tiếp tục nói "Vây gọi là tiểu Vũ ca ca nha!"

Lưu Vũ liếm liếm môi, cảm giác tựa hồ như mình có chút dư thừa nhưng cũng vẫn lễ độ, lịch sự mỉm cười đáp lại: "Em muốn gọi thế nào cũng được!"

Nhìn thoáng qua hoa quả trên bàn trà, cô lại hỏi: "Hai người đang định làm gì à? Là em quấy rầy hai người sao?"

"Cũng không định làm gì?" Châu Kha Vũ kỳ thực cũng hơi bực mình, nhưng cũng không thể vô cớ tức giận với khách cho nên hắn ngồi xuống ghế, chẳng còn tâm tình gì xem tống nghệ. Hơn nữa giờ này, khắc này, hắn cũng không muốn Lưu Vũ phải vất vả làm cơm tối, vì thế hắn quyết định đổi đề tài: "Vốn đang nghĩ xem tối nay gọi đồ gì về ăn."

Hắn thấy Lưu Vũ vừa nghe tiếng liền lập tức ngẩng đầu nhìn mình, quả thực chính là đang muốn nói em lại tào lao cái gì vậy không biết. Châu Kha Vũ nhìn Lưu Vũ một cái trấn an sau đó mặt không đổi sắc hỏi "Tiểu Vũ, anh muốn ăn cái gì?"

Lưu Vũ không biết đột nhiên bị cái gì đả thông tư tưởng, thuận miệng gọi: "Ừm, muốn ăn gà om cay Tân Cương*..."

*Đây là món ăn với sự hòa trộn của gà, khoai tây, ớt chuông, hành tây, ớt Tứ Xuyên, bia,... Cái tên nghe có vẻ quen thuộc nhưng không phải nơi nào cũng làm được món gà om đặc sắc như ở Tân Cương. Được ăn kèm với bún kéo tay hoặc bánh mỳ, món gà om này chắc chắn sẽ là món ăn bạn nhớ mãi không quên nếu được ăn thử ở đây.

(gà om Tân Cương sẽ thường được ăn kèm với bún kéo sợi bằng tay)

"Thật không?" tiểu Nguyên ở bên kia hưng phấn giơ tay lên tiếp tục nói "Đồ ăn Tây Bắc ấy à? Em cũng muốn gọi thịt dê xiên nướng* với lẩu."

(Tui tới hành hạ dạ dày mọi người đây!!!)

"Ừ! Anh sẽ gọi thêm rau! Hoàn mỹ!"

Châu Kha Vũ nói xong liền lấy điện thoại ra, bắt đầu đặt đồ ăn, hắn ngồi phía phải của chiếc sofa, Lưu Vũ cũng liền đi theo, ngồi xuống giữa ghế. Tiểu Nguyên gỡ túi xách của mình xuống, đặt ở một bên rồi ngồi lên chiếc ghế đơn còn lại phía bên phải, hai chân khép lại, tay đặt song song trên đầu gối. Quả là dáng ngồi tiêu chuẩn của thục nữ.

Nhất thời ba người đều không nói chuyện với nhau...

Lưu Vũ do dự vài giây, anh biết nếu ở nhà người khác tự mình không nên tiếp đãi khách khứa đến nhà, nhưng cuối cùng vẫn là thái độ đúng mực cùng tu dưỡng chiến thắng tất cả, anh chủ động hỏi: "Tiểu Nguyên có muốn uống gì không? Có nước, cà phê cùng đồ uống."

Đại tiểu thư cũng không ngờ Lưu Vũ chủ động cùng mình nói chuyện, vì thế cũng vui vẻ đáp: "Nước là được rồi."

Anh nhìn thấy Nguyên Anh mặc váy ngắn liền đứng dậy đem chiếc chăn mỏng khoát ở tay sofa bên kia cầm đến, trên đường tới phòng bếp thì thuận tay đưa cho cô.

"Cảm ơn! Anh tốt quá à!"

Không một ai có thể kháng cự lại lời cảm ơn của một cô gái nhỏ ngọt ngào, Lưu Vũ cũng không phải là ngoại lệ, anh có chút ngượng ngùng xua tay, sau đó đi tới phòng bếp lấy cho cô một ly nước lọc nhân tiện nghe được cuộc nói chuyện của hai người.

"Sao đột nhiên lại về đây?" Châu Kha Vũ hỏi.

"Em đang nghỉ hè đó!"

"Anh dĩ nhiên là biết em đang nghỉ hè, ý anh hỏi là sao em không về nước M?"

"Anh không biết à? Ba mẹ em với ba mẹ anh rủ nhau đi du lịch vòng quanh thế giới rồi."

Cũng vừa lúc Lưu Vũ đem ly nước tới trước mặt cô, tiểu Nguyên quay đầu lại nói với anh một câu cảm ơn, sau đó mới quay đầu lại tiếp tục trò chuyện cùng Châu Kha Vũ: "Em ở châu Âu còn một ngày nữa là bay về thì họ mới nói em biết. Cuối cùng vẫn là dì Châu bảo em đổi chuyến sang Trung Quốc để tới chỗ anh."

"Thế hành lý đâu?"

"Để ở biệt thự hết rồi, nghe anh trai anh bảo hiện giờ đa phần thời gian anh đều ở trong nội thành, cuối tuần mới về nhà nên em tới đây luôn."

Lưu Vũ cứ như vậy nghe hai người trò chuyện tầm nửa tiếng đồng hồ, tuy rằng hầu hết thời gian đều là đại tiểu thư nói, Châu Kha Vũ chỉ ngẫu nhiên đáp một tiếng, anh còn nghĩ liệu mình có thể lén chơi điện thoại chút không nhỉ, đang định lấy điện thoại ra thì nghe thấy tiếng chuông cửa.

"Anh ra ngoài chút, chắc là đồ ăn đến rồi." Lưu Vũ chủ động đứng dậy, rời khỏi phòng khách, ở huyền quan nửa phút, cuối cùng cũng xách hai chiếc túi vào. Xoay người liền nhìn thấy Châu Kha Vũ đang nhìn mình, anh xách hai chiếc túi, giơ lên trước mặt hai người, nói: "Vậy chúng ta chuẩn bị ăn cơm thôi."

Đem đồ ăn được đóng gói cẩn thận mở ra, đặt trên bàn ăn, Lưu Vũ nghĩ nghĩ vẫn là đến phòng bếp lấy ba bộ chén bát nữa, anh cũng tự hỏi có nên đem thịt xiên gỡ ra hay không thì thấy Châu Kha Vũ cũng vào phòng bếp.

Tiểu Châu tổng đi vào, trực tiếp vòng hai tay ôm lấy Lưu Vũ: "Em cũng không biết con bé tự nhiên lại tới đây, bọn em cũng một năm chưa có gặp nhau."

A? Cũng không nhất thiết phải giải thích với anh mà. Tuy là nghĩ như vậy nhưng nghe những lời này, Lưu Vũ cũng vô cùng thoải mái, anh gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý "Ừm, anh biết rồi."

Thấy biểu cảm anh cũng không quá tệ, Châu Kha Vũ liền thuận tay nhận lấy bát trong tay anh, nói: "Anh cầm thìa đũa ra sau nhé."

"Được!"

Trên bàn ăn, tất cả mọi người đều chuyên tâm hưởng thụ đồ ăn ngon, đương nhiên cũng có thể là không biết phải cùng nhau tán gẫu cái gì. Ăn được một nửa thì tiểu Nguyên đột nhiên nói: "Đúng rồi, Kha Vũ, em sang đây ở cùng anh được không?"

Đừng nói đến Lưu Vũ ngay cả Châu Kha Vũ lúc này cũng phải ngây ngẩn cả người, hắn rút ra một tờ giấy ăn, lau miệng để che giấu vẻ xấu hổ, lại hỏi: "Tại sao phải ở bên này?"

Tiêu Nguyên dùng đũa gắp một ít khoai tây từ đĩa gà hầm "Thì tại giờ em nghỉ hè, trong nước cũng chẳng có việc gì làm, anh trai bảo em có thể tới công ty anh thực tập một chút. Dù sao em ở châu Âu cũng học biên đạo chuyên nghiệp đó. Mà từ biệt thự tới công ty thì xa, cho nên nếu anh hay ở nội thành thì cho em ở cùng chút đi chứ."

Nghe xong lí do, Châu Kha Vũ bưng chiếc ly lên uống một ngụm nước, nghĩ một chút cũng vẫn là bĩu môi "Không tiện."

"Tại sao chứ?"

Châu Kha Vũ không nói tiếp, hắn yên lặng gắp một miếng rau, không hề có ý định tiếp tục đề tài này. Lưu Vũ cảm thấy như mình như bị chia làm mấy phần trong căn phòng này, vì sao anh lại phải ngồi đây chứ? Anh ngẩng đầu, nhìn đại tiểu thư đang cắn môi, tuy rằng ủy khuất nhưng cũng không có kì kèo làm khó dễ gì, cũng không nổi đóa. Cô bé gắp miếng khoai tây bỏ vào miệng, trong quá trình nhai thức ăn lại khôi phục dáng vẻ thục nữ có lễ nghi.

Bữa tối ngày hôm nay ăn có chút dày vò, cho nên lúc đứng dậy thu dọn, Lưu Vũ có ảo giác như mình được giải thoát. Anh thấy tiểu Nguyên cũng muốn đứng dậy bèn chủ động nói: "Không sao đâu, em cứ ngồi đi, anh dọn một chút là được."

Anh nói thế nhưng tiểu Nguyên vẫn ngoan ngoãn rút khăn giấy ra lau vết dầu mỡ trên bàn ăn. Lưu Vũ ôm chồng bát vào phòng bếp, anh vừa mới bước vào thì Châu Kha Vũ cũng theo ngay sau.

"Anh cứ để đó, ngày mai để dì giúp việc tới làm."

Lưu Vũ nhấn nút trên máy rửa bát, quay đầu lại nói với Châu Kha Vũ: "Cũng chỉ hai ba cái bát thôi mà, hơn nữa cũng không phải anh rửa mà là máy rửa mà."

Châu Kha Vũ nghe anh nói như vậy lại bắt đầu tự trách mình, biết thế đi ra ngoài ăn cho rồi, tránh cho anh phải vất vả. Bình thường nếu chỉ có hai người họ thì nấu cơm cũng được nhưng hôm nay lại có khách.

Lưu Vũ không biết hắn đã suy nghĩ tới đâu, chỉ là mơ hồ cảm thấy Châu Kha Vũ dường như không vui. Anh đang định nói em không cần vào đây đâu, ra phòng ăn nói chuyện với khách đi thì Châu Kha Vũ đột nhiên giữ anh lại, hôn một cái lên trán...

"Hello? Có khăn lau không mấy anh? Cái trên bàn hình như... A... sorry!"

Lưu Vũ vừa nghe tiếng liền quay đầu thấy ngay tiểu Nguyên đang đứng cạnh cửa phòng bếp, cô nghiêng người còn đang đưa một tay lên che mắt.

"Sorry... Em đi trước đây..." Nói xong cô buông tay sau đó chạy nhanh như chớp, hoàn toàn quên mất khí chất khuê nữ của mình.

Cả mặt Lưu Vũ đỏ bừng thế mà nhân vật chính còn lại của sự việc lại như không có việc gì, nắm tay Lưu Vũ nói "Không có việc gì đâu, con bé sẽ không làm loạn."

Một lần nữa trở lại phòng khách, ba người vẫn ngồi y hệt như vị trí buổi chiều. Tiểu Nguyên hai tay vẫn đặt trên đầu gối, kéo tóc vòng qua tai một cách không quá tự nhiên, cô định nói gì đó để giảm bớt sự ngượng ngùng thì nghe thấy giọng của Châu Kha Vũ.

"Em thấy đấy" Châu Kha Vũ nhún vai "Em đến đây sống quả thực không tiện."

Ừm, tiểu Nguyên ngoan ngoãn gật đầu "Em biết rồi, I'm so so so sorry."

TBC
........................

Lời tác giả:

Mau mau tới khen Kha Tử nhà chúng ta quá được đi!!

Mọi người nhớ phải viết bài văn khen dài 200 chữ nha!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com