TruyenHHH.com

Bfzy Co May Thoi Gian

Châu Kha Vũ vui vẻ đánh răng trong nhà vệ sinh, miệng cứ ngâm nga điệp khúc của bài July, thỉnh thoảng lại cười khúc khích. Lưu Vũ thật cạn lời nhìn thằng nhóc to lớn, đã 23 tuổi rồi mà cứ như trẻ con. Anh có thể chắc chắn rằng trong lúc cãi nhau, Lưu Chương đã không cẩn thận đập trúng đầu Châu Kha Vũ khiến thằng nhóc đó văng não ra ngoài rồi, đó là lý do khiến nó cứ tưng tửng suốt từ sáng đến giờ..

Nhưng đúng là hiện giờ nhìn Châu Kha Vũ cứ như một thằng ngốc thực thụ, thậm chí còn khiến Lưu Vũ thấy cậu có hơi đáng sợ.

Lưu Vũ làm bữa sáng, Lưu Vũ phơi quần áo, ủi quần áo, Lưu Vũ chải lông cho Mocha và Mười Ba, Lưu Vũ tưới cây, Lưu Vũ xem lại lịch làm việc... đều có một bóng dáng cao lớn theo sát đằng sau, mắng không sợ đuổi không đi.

"Châu Kha Vũ em làm sao vậy? Bệnh rồi hả?" - Anh quay lại ôm cái đầu của người đang cố sức cọ cọ vào ngực anh, ngả ra sofa. Châu Kha Vũ cũng thuận theo nằm đè lên bạn trai nhỏ, chôn mặt vào hõm vai anh, thoải mái thở ra.

"Sao hôm nay em dính người vậy? Không phải đã làm sai cái gì rồi chứ?"

"Không có, hôm nay em chỉ muốn gần anh.." - Châu Kha Vũ ồm ồm trả lời, càng ôm siết lấy anh.

Lưu Vũ sờ sờ tóc cậu - "Không được. Chiều nay anh phải đi làm, không thể ở nhà với em"

"Cho em đi với. Em sẽ hoá trang cẩn thận, không ai có thể nhận ra"

"Nhìn em to thế này, người ta liếc mắt một cái là biết em là ai.. Đúng rồi chiều nay em có thể đi xin lỗi anh Lưu Chương, chiều nay anh ấy rảnh đó"

Châu Kha Vũ nhíu mày, nhớ đến điệu bộ giang hồ của cái loa phường Lưu Chương là lại thấy mệt mỏi. Cậu lè nhè làm nũng với anh:

"Thôi đi em đâu có tội tình gì, là do anh ấy không nghe em giải thích nên mới hiểu lầm, anh ấy mới phải xin lỗi em"

".. Ừ, nhưng em cũng đâu thể bảo anh ấy là đồ gà mẹ không giữ được con.. Anh ấy lớn tuổi hơn em đấy"

"..."

Châu Kha Vũ vẫn là kì kèo mãi nhưng không lay chuyển được Lưu Vũ. Cậu đành phải thỏa hiệp, buổi chiều sẽ tới nhà Lưu Chương làm hòa với anh. Vả lại Châu Kha Vũ cũng muốn tìm lại tiệm tạp hóa nhỏ thần kỳ đêm trước để hỏi bà lão kia một số việc.. Đúng, cậu phải chuẩn bị thật tốt để sự kiện kia không xảy ra, Châu Kha Vũ đã mất đi Lưu Vũ một lần, lần đó cậu sống không bằng chết. May thay, cao xanh nghe thấu nỗi lòng cậu, để cậu trở về, để cậu chuộc lại lỗi lầm, thay đổi quá khứ... Trong lòng Châu Kha Vũ tràn ngập quyết tâm..

.

Buổi chiều, Lưu Vũ căn dặn Châu Kha Vũ xong xuôi mới yên tâm đi làm. Anh chỉ sợ thằng nhóc kia không phân nặng nhẹ lần nữa cùng với Lưu Chương ngươi chết ta sống, Lưu Vũ cũng không phải thánh thần mà lần nào cũng được triệu tới để hòa giải.

Châu Kha Vũ nghe anh nói, tai nọ sọ tai kia có chút phân tâm. Cậu đang mải nghĩ đến tiệm tạp hóa và bà lão kì lạ, cố hình dung ra con đường lạ lùng dẫn tới đó.

Lưu Vũ nhẹ véo má cậu, kéo Châu Kha Vũ hồi thần.

"Nhớ lời anh chưa đó? Nhìn em cứ như người trên mây ý"

"Nhớ rồi mà, em cũng đâu phải trẻ con.."

Châu Kha Vũ cúi người hôn lên môi anh, tay vòng qua hông nhấc bổng anh lên. Lưu Vũ loạng choạng tách ra, tức giận đập vào vai cậu nói cậu đừng nghịch. Châu Kha Vũ cười ha ha đòi hôn, Lưu Vũ ôm lấy cổ cậu, thuận theo ý cậu hôn a hôn... Phiến môi đỏ ửng bị chà đạp như sắp nhỏ ra máu, sưng sưng bóng loáng. Châu Kha Vũ hài lòng ngắm nghía đủ mới buông Lưu Vũ ra để anh đi làm.

.

Sau khi vứt hết mặt mũi đến nhà Lưu Chương, ngại ngùng xin lỗi anh về câu "đồ gà mẹ không giữ được con", Châu Kha Vũ đã được thả về mà không cần phải nghe anh cằn nhằn dặn dò cuộc sống hôn nhân. Nghe chừng Lưu Chương cũng đã được Lưu Vũ làm công tác tư tưởng nên hôm nay trông anh có vẻ hơi rụt rè, cái vẻ ngoài giang hồ cũng không còn đậm đặc như tối hôm qua. Anh gãi gãi đầu, cũng xin lỗi Châu Kha Vũ về hiểu lầm không đáng có, hai anh em gạt bỏ khúc mắc, tri kỉ ôm nhau một cái.

Châu Kha Vũ vỗ vỗ lưng anh.. Cậu nhớ lại khuôn mặt bàng hoàng của anh ở bệnh viện khi hay tin Lưu Vũ không qua khỏi, nhớ lại từng tiếng thút thít đứt quãng của anh khi anh trộm khóc ở nhà vệ sinh trong tang lễ của Lưu Vũ, nhớ lại những tác phẩm của anh sau sự kiện kia đều chỉ mang một màu buồn bã, ảm đạm. Cậu cũng nhớ lại những lời mắng mỏ, mỉa mai của anh mỗi khi anh gặp lại cậu, đem tất cả những tổn thương, day dứt, thương xót, đau lòng hóa thành từng cái gai nhọn mạnh mẽ đâm vào người Châu Kha Vũ.

Lưu Chương thương hai đứa nó, cũng rất hy vọng hai đứa nó, nên anh chết trân khi biết Lưu Vũ không còn nữa, anh lại càng phát điên khi biết được nguyên nhân cái chết của Lưu Vũ, nguyên nhân khiến Lưu Vũ vừa khóc vừa chạy ra khỏi nhà giữa đêm mà không có ai đi cùng.

Châu Kha Vũ nghĩ, nếu không có cái gọi là cỗ máy thời gian, có lẽ Lưu Chương sẽ mang nỗi oán hận bi ai này đến hết cuộc đời của anh, đối xử với Châu Kha Vũ như đối xử với một tội đồ, không khoan nhượng..

"..."

"Này.. mày không định thả anh ra à?" - Lưu Chương đen mặt đập thụp một cái vào lưng Châu Kha Vũ. Thằng nhóc thối này khi không ôm chặt thế làm gì, còn ôm rõ lâu. Hai thằng đàn ông to tướng cao hơn mét 8 ôm nhau trong một căn phòng trống tràn ngập ánh nắng chiều, gió thu man mát thổi bay rèm cửa trắng tinh có chút thơ mộng, bầu không khí đang thuần khiết lại tự nhiên nhiễm một tầng yêu khí không nói lên lời...

"Á, em xin lỗi. Em đang hơi mất tập trung.. ha ha"

"Mày nhận lỗi với anh mà còn mất tập trung. Mày có đang thành tâm không vậy?"

"..."

"Hay mày lại làm cái quỷ gì ngu ngốc dại dột rồi?"

Châu Kha Vũ thật cạn lời nhìn Lưu Chương. Trong mắt tên giang hồ chết tiệt này Châu Kha Vũ cậu chẳng bao giờ chân chính làm những điều sáng suốt tốt đẹp cả..

Cậu nhanh chóng chuồn khỏi hang ổ của tên giang hồ phake Lưu Chương..

.

Châu Kha Vũ trở ra xe, tìm kiếm địa điểm là tiệm tạp hoá "Hạnh ngộ". Cậu lòng vòng đi theo chỉ dẫn, nửa tiếng sau liền dừng lại trước con ngõ nhỏ. Trời chiều ngả màu vàng cam nhưng cũng không làm cho con ngõ trở nên ấm áp, trái lại, nó càng toả ra một cảm giác cô đơn đến rờn rợn. Dường như sự tấp nập phồn vinh của một trong những con đường chính ở Bắc Kinh không hề liên quan đến con ngõ nhỏ, tựa như hai thế giới song song, cùng tồn tại nhưng không có một chút liên hệ.

Châu Kha Vũ bỗng cảm thấy thật thần kì khi lại có một tiệm tạp hoá bé bé xinh xinh tồn tại ở đấy, chẳng biết có làm ăn được không nhưng trông cô chủ không có vẻ gì là buồn rầu. Nét cười của cô vẫn tươi tắn, dịu dàng như ấn tượng đầu tiên của Châu Kha Vũ vào đêm hôm ấy. Cậu đẩy cửa đi vào, tiếng chuông đinh đang cũng khiến cậu thêm hồi hộp.

"Hoan nghênh quý khách"

Cô gái cười tươi nhìn cậu. Châu Kha Vũ nhận ra bà lão kỳ lạ không có ở đây.

"Anh cần gì ạ?" - Cô gái hỏi.

Châu Kha Vũ bối rối, tự nhiên xông vào chỗ làm ăn buôn bán của người ta rồi hỏi người, có vẻ không được lịch sự. Mắt Châu Kha Vũ đảo quanh, mọi chuyện lại giống như đêm hôm đó, cậu chỉ bừa vào một chiếc vòng cổ hình con cá và lấy một chai nước khoáng. Cô gái mỉm cười gói vòng lại cho cậu rồi đi vào trong nhà. Châu Kha Vũ ngẩn ngơ đứng ở ngoài, trong lòng bỗng thấy không yên.

Chuông cửa lại đinh đang vang lên, Châu Kha Vũ quay người lại. Là bà lão kì lạ tủm tỉm cười nhìn cậu, không có vẻ gì là mới gặp lần đầu.

"Đến tìm ta sao?"

".. Phải. Tôi có chuyện muốn hỏi" - Châu Kha Vũ hấp tấp trả lời. Bà lão híp mắt cười ha ha dẫn cậu vào trong nhà, Châu Kha Vũ hồi hộp đi theo, trong đầu chuẩn bị hàng ngàn câu hỏi cần lời giải đáp.

"Nào, ngồi đi ngồi đi. Bên kia có trà, cậu muốn uống thì tự lấy nhé" - Bà lão hiền từ nói với Châu Kha Vũ đã đứng ngồi không yên. Cậu làm gì còn tâm trạng uống trà nữa, đầu óc cậu đang rối tung cả lên rồi.

Châu Kha Vũ nuốt một ngụm hồi hộp, cẩn thận hỏi: "Tôi muốn thay đổi quá khứ, có được hay không?"

"Cậu đã trở về, có thay đổi quá khứ hay không tôi làm sao quản được.."

"Vậy, vậy là tôi có thể, đúng không?"

Bà lão mỉm cười - "Có thể đúng, cũng có thể sai. Quá trình có thể thay đổi, nhưng kết quả thì không. Tôi nói vậy cậu hiểu chứ?"

Miệng Châu Kha Vũ cứng đờ, kết quả không thể thay đổi, là có ý gì.

"..."

"Chàng trai, nghĩa trên mặt chữ. Vận mệnh an bài, ta chỉ có thể giúp cậu nhìn mặt cố nhân một lần nữa, không có cách nào giúp cậu xoay vần cải mệnh, từ sống hoá chết từ chết thành sống. Nó đi ngược lại với vận mệnh, cũng đi ngược lại ý trời.."

"Chi bằng lần này cậu hãy cùng với cố nhân làm những điều chưa thể làm, nói những điều chưa thể nói.. coi như là hoàn thành những điều tiếc nuối trong quá khứ.."

"Chàng trai, vận mệnh khó mà xoay chuyển, mong cậu hiểu cho.."

.

.

Châu Kha Vũ trở ra xe thì trời đã nhá nhem. Lập thu rồi, sẽ rất nhanh tối. Bóng tối sẽ nuốt chửng cả con ngõ nhỏ này, không chừa một ngóc ngách nào, tiệm tạp hoá "Hạnh ngộ" như ngọn hải đăng duy nhất trong đêm, dẫn lối những linh hồn lung lạc...

Châu Kha Vũ gục đầu xuống vô lăng, tay nắm chặt sợi dây chuyền hình con cá đã được gói ghém cẩn thận. Ánh đèn đường phủ lên người cậu một màu đơn điệu, giãi bày cùng cậu một nỗi cô đơn vô hình.

Một lúc lâu sau Châu Kha Vũ mới hoàn hồn ngẩng dậy. Phải về nhà thôi, cậu nghĩ, về nhà với Lưu Vũ của cậu, anh ấy đang mong chờ đợi cậu ở nhà như cậu đã từng đợi anh mỗi ngày. Châu Kha Vũ gọi cho anh, vui vẻ muốn thông báo với anh rằng cậu sẽ đến studio đón anh, anh hãy mau chuẩn bị. Nhưng cậu hốt hoảng nhận ra anh không nghe máy, gọi bao nhiêu cuộc cũng không nghe.. anh ở đâu, Lưu Vũ ở đâu?!

Châu Kha Vũ thấy thật khó tin, cậu luống cuống lái xe đến studio của anh. Nhân viên nói rằng anh không có ở đây, hẳn là đã về nhà. Châu Kha Vũ lại tức tốc lái xe về nhà, trên đường vượt qua mấy cái đèn đỏ, mấy giây chờ đợi đó sẽ giết chết cậu mất..

.

Châu Kha Vũ đạp cửa chính cái rầm, Mocha và Mười Ba bị cậu doạ cho hết hồn, cuống quýt lao ra sủa ầm lên. Châu Kha Vũ thô bạo xua chúng nó ra, miệng gào lên "Lưu Vũ". Trong nhà vẫn im ắng lạ thường, Châu Kha Vũ càng hoảng loạn chạy khắp nơi tìm kiếm, phòng bếp, phòng ngủ, phòng tắm, nhà vệ sinh, phòng quần áo.. đều không hề thấy bóng dáng nhỏ nhỏ của anh... Đầu óc cậu có chút quay cuồng, giờ đây cậu không biết đâu là thực, đâu là mơ nữa.. Trong đầu cậu dần hình dung ra một viễn cảnh mờ ảo, có lẽ nào, tất cả chỉ do cậu tưởng tượng ra. Không có tiệm tạp hoá nào hết, không có bà lão kỳ lạ nào hết, không có cỗ máy thời gian nào hết, cũng không có Lưu Vũ cải tử hoàn sinh..

Là do Châu Kha Vũ điên rồi, phát điên vì nhớ thương Lưu Vũ.

Cậu suy sụp ngồi sụp xuống, mặc kệ cho Mocha và Mười Ba thân thiết dụi vào người..

"..."

"Kha Vũ em sao vậy?" - Lưu Vũ hốt hoảng từ ban công chạy vào, trên tay là đống quần áo đã khô. Anh vội vàng ném xuống, ôm chầm lấy Châu Kha Vũ, trong giọng nói ẩn ẩn mang theo khóc âm.

"Em sao vậy, sao lại ngồi ở đây? Nói cho anh Kha Vũ.."

"..."

".. Anh đi đâu vậy? Em gọi anh mãi không được.."

"Anh lấy quần áo ở ban công, cũng không mang điện thoại.. Em-"

"Lần sau anh đừng như vậy" - Châu Kha Vũ ngắt lời anh, giang tay ôm anh trong ngực, cằm đặt lên mái tóc còn hơi ẩm ướt của anh - "Em sẽ lo chết mất, Lưu Vũ. Em sẽ chết mất, thật đấy.."

Lưu Vũ nghe tiếng tim đập thình thịch của cậu, mắt đỏ hoe, hôm nay cậu lạ lắm. Rất lạ. Khiến Lưu Vũ lo lắng. Anh nhẹ giọng dỗ dành hỏi chuyện cậu nhưng Châu Kha Vũ nhất quyết không nói, chỉ rầu rầu ôm anh thật chặt.

(tbc)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com