Cửa phòng bị đóng sập lại một cách thô bạo, kéo theo sau đấy là tiếng la phẫn nộ cùng sợ hãi. Mặt mày Lưu Vũ thấy hơi xây xẩm. Bữa trưa chỉ được gặm mỗi một đĩa salad toàn rau củ, cơm tối cũng chưa ăn lại bị Châu Kha Vũ xóc nảy vác trên vai một mạch từ sảnh chung cư đến tận phòng ngủ. Châu Kha Vũ mặt mày dữ tợn làm ngơ tiếng hét thất thanh của Lưu Vũ, trực tiếp thả anh xuống giường. Lưu Vũ quay cuồng một hồi mới dần tỉnh táo lại. Nhìn sang Châu Kha Vũ, vẫn cái mặt đen sì dọa người đó, sẵng giọng đuổi hai con chó đang sủa ầm ĩ ra ngoài. Xong xuôi, điện cũng không thèm bật, cậu khóa trái cửa vào rồi chậm rãi bước đến gần Lưu Vũ.Lưu Vũ thấy hơi hoảng rồi nhưng vẫn cố cứng đầu cứng cổ lao đến đẩy Châu Kha Vũ qua một bên, muốn chạy ra ngoài. Châu Kha Vũ nhíu mày, lần nữa đẩy Lưu Vũ ngã sõng soài ra giường rồi nhanh chóng lấy thân hình khổng lồ đè lên, đôi bàn tay lớn thô bạo lột phăng áo sơ mi của anh ra. Nhanh chóng tìm đến cái miệng hé mở thở dốc của người ở dưới, Châu Kha Vũ mặc kệ anh dãy dụa ngọ nguậy, ịn môi mình lên, cuốn lấy cái lưỡi nhỏ hoảng loạn, cắn xuống như trừng phạt.Tay Lưu Vũ gấp đến độ vơ được đồ vật trong tầm với liền không cần biết là thứ gì mà ném thẳng lên đầu Châu Kha Vũ. Chăn, gối, gấu bông thân mật đập lên đầu vẫn cương quyết không buông. Chỉ đến khi liếc mắt thấy Lưu Vũ đã sắp với được cái đèn ngủ đặt ở đầu giường Châu Kha Vũ mới luyến tiếc dứt ra, hai cái miệng đang triền miên bỗng tách nhau vang lên một tiếng nho nhỏ. Lưu Vũ buông cái đèn trong tay xuống, hào hển thở. Cái miệng bóng loáng đỏ tươi, khuôn mặt nhỏ nhắn, hai mắt mê ly, trực tiếp câu mất hồn phách cuối cùng của Châu Kha Vũ. Hai mắt Châu Kha Vũ tối lại, chỉ vừa cúi xuống muốn chiếm đoạt hai cách môi kia lần nữa, mặt liền bị một lực đánh lệch qua một bên. Má phải nóng bừng, dần hiện lên mấy vệt đo đỏ nổi bật trên làn da màu mật. Châu Kha Vũ nghe thấy giọng Lưu Vũ run rẩy như sắp khóc, anh nói:"Châu Kha Vũ, em.. em muốn cường bạo anh sao?"Châu Kha Vũ chầm chậm quay mặt lại. Mọi người đều nói ánh mắt Châu Kha Vũ tốt lắm, muốn nói gì cũng đều có thể hiện lên con ngươi đen láy của cậu. Lưu Vũ thấy hơi ngờ ngợ, nhưng trong lòng nghĩ rằng Châu Kha Vũ sẽ không dám bức anh làm những điều anh không muốn, đặc biệt là trong chuyện này. Lưu Vũ thầm cổ vũ mình một câu rồi ương ngạnh bò dậy.Người vừa nhấc lên khỏi giường đã ngay lập tức bị đè xuống. Châu Kha Vũ cúi thấp, liếm lên vành tai nhạy cảm của Lưu Vũ, hôn liếm một đường thẳng xuống xương quai xanh tinh xảo, không hài lòng cắn xuống một ngụm để lại một dấu răng mờ mờ. Lưu Vũ nhỏ giọng kêu lên. Châu Kha Vũ chơi xấu một bên ngậm lấy đầu ngực nhạt màu, một bên vói hai ngón tay vào miệng anh, chơi đùa với cái lưỡi đỏ tươi. Nước bọt không kịp nuốt nhiễu xuống đôi má đào ưng ửng sắc xuân.. Được rồi, Lưu Vũ không thể không thừa nhận Châu Kha Vũ hiểu rất rõ cơ thể anh, biết nơi nào chỉ cần khẽ động một chút là Lưu Vũ sẽ lập tức biến thành một vũng nước. Chỉ có thể há miệng thở dốc, âm thanh rên rỉ nho nhỏ nghẹn ở cổ..Đầu ngực loang loáng mọng nước, hai hạt đậu bị Châu Kha Vũ nghịch ngợm cắn mút rồi vân vê đến thẳng đứng, khẽ run rẩy trước một lọn gió lạnh đột nhiên thổi qua. Châu Kha Vũ bỏ hai ngón tay trong miệng Lưu Vũ ra, rồi ngay lập tức bóp lấy mặt anh. Đôi mắt vừa mới trừng trừng lên giận dữ hiện tại tràn ngập sương mù, mờ mịt nhìn lên cậu. "Lưu Vũ, anh muốn chạy đúng không, muốn ra khỏi nhà đúng không? Nhưng em không muốn, làm sao đây?""Kha, Kha Vũ.."Châu Kha Vũ chầm chậm lột quần anh xuống, bắt lấy bàn chân nhỏ chỉ bằng bàn tay của mình. Nhẹ nhàng, trân trọng hôn lên mắt cá nhân.."Chỉ cần anh mệt là được rồi, mệt rồi sẽ không chạy được nữa Lưu Vũ.."Lưu Vũ mở to mắt, nhìn Châu Kha Vũ lật anh lại, hai ngón tay chỉ được thấm ướt qua loa bằng nước miếng của Lưu Vũ thô bạo chen vào mật huyệt chặt chẽ. Đến lúc này Lưu Vũ mới nhận ra rằng Châu Kha Vũ sẽ không thỏa hiệp, cũng sẽ không dịu dàng "yêu" anh như những lần trước. Lưu Vũ hoảng loạn dãy dụa muốn lật người lại, không ngừng kêu loạn Kha Vũ, Kha Vũ em bỏ ra, chúng ta có gì từ từ nói.."Em nghe, anh nói đi." - Châu Kha Vũ từ tốn đáp lại. Lưu Vũ không tình nguyện thả lỏng, huyệt động cũng theo đó căng thẳng khép chặt, từ chối Châu Kha Vũ khai mở.Nhưng cậu cũng không vội. Đêm còn dài, Châu Kha Vũ muốn gì mà không được!?..Lưu Vũ nằm sấp trên giường, cái eo nhỏ in lên đầy dấu hôn cùng những vết tay đỏ ửng, để mặc cho người đằng sau đưa đẩy ngày càng mạnh bạo. Châu Kha Vũ thở dốc vuốt lại tóc, cúi xuống thì thầm gì đấy với Lưu Vũ, lực đạo ở thân dưới cũng không giảm, từng nhịp thúc vào như muốn triệt để làm hỏng anh. Lưu Vũ đã bắn hai lần, cả người xụi lơ để mặc cho Châu Kha Vũ cắn liếm. Eo đã mỏi nhừ không còn cảm giác, nước mắt lại bất giác trào ra.."Ha.. Tiểu Vũ, còn muốn đi nữa không?.." - Giọng Châu Kha Vũ khàn khàn rót vào tai anh, đôi môi mỏng như có như không đụng chạm vào vành tai mẫn cảm khiến Lưu Vũ khẽ rên lên một tiếng.Thật là đòi mạng, Châu Kha Vũ mỉm cười, mạnh mẽ lật anh lại. Mặt đối mặt, nhìn rõ những vỡ vụn trong mắt nhau..Nhưng Châu Kha Vũ cũng chẳng để tâm, cậu cầm lấy tính khí bán cương của anh nhẹ nhàng tuốt động. Lưu Vũ không biết khó chịu hay sung sướng vặn vẹo thân người, lông mày nhíu chặt lại, thở ra từng đợt hơi nóng thiêu đốt lý trí Châu Kha Vũ."A.. ha.. Kha Vũ, dừng.. dừng lại đi.."Châu Kha Vũ hôn lên hai bầu má mềm mại, thì thầm: "Không được đâu..""Ư.. anh, a.. dừng lại.. anh không muốn"Châu Kha Vũ thúc mạnh một cái trừng phạt làm Lưu Vũ giật nảy người lên. Nước mắt càng tuôn ra như chuỗi ngọc trai đứt dây, lóng lánh lóng lánh chọc người bắt nạt."Một chút nữa thôi, Tiểu Vũ.. Một chút nữa thôi!" Lưu Vũ nức nở thành tiếng, chật vật tiếp nhận một Châu Kha Vũ mãnh liệt ra ra vào vào..Trong sự chuyển động điên cuồng của người ở trên, Lưu Vũ tủi thân vòng tay ôm lấy cổ cậu, dâng lên đôi môi sưng đỏ bóng loáng, muốn cậu âu yếm vỗ về.Châu Kha Vũ say mê hôn xuống, đầu lưỡi bị anh trong lúc kháng cự cắn rách dịu dàng mân mê viền môi, gặm cắn viên châu đỏ au, trằn trọc mút mát, dỗ dành cái lưỡi nhỏ hoảng loạn.. "Kha.. Kha Vũ.. a~""Em ở đây, Tiểu Vũ.."Lưu Vũ ánh mặt ngập nước ướt sũng, hai tay ôm lấy khuôn mặt góc cạnh đẹp trai như tượng tạc của Châu Kha Vũ, nói:"Anh, anh yêu em.. Kha Vũ, anh yêu em.."Châu Kha Vũ nhìn sâu vào mắt anh, hàng ngàn mảnh vụn yêu thương cũng không che giấu được thật nhiều hoảng loạn, bất an và đau đớn.Đêm nay, chỉ đối với nhau bằng sự giày vò, ai cũng không đành lòng.Giọng Châu Kha Vũ khàn khàn, cậu nắm chặt lấy tay anh, mười ngón đan xen như mọi lần. Hông đẩy mạnh, rót đầy Lưu Vũ bằng những dòng tinh dịch nồng đậm.. Châu Kha Vũ thỏa mãn nghe tiếng rên rỉ không thể kìm nén của anh. Hôn lên đôi mắt đã nhắm lại vì mệt mỏi, Châu Kha Vũ thì thào:"Lưu Vũ.."..Khi Lưu Vũ tỉnh lại đồng hồ cũng điểm 3 giờ rưỡi đêm. Anh chớp chớp đôi mắt khô khốc, khẽ chuyển động thân thể mệt mỏi phủ đầy những vết cắn và dấu hôn, nông sâu đủ cả, nổi bần bật.. Châu Kha Vũ chỉ sợ rằng không ai biết bọn họ vừa làm cái gì, chỗ nào cũng mạnh mẽ hạ răng xuống.Nhưng cậu đâu rồi, Lưu Vũ bất an nhìn ngó xung quanh, căn phòng lập lờ ánh sáng của bên ngoài hắt vào. Quần áo, chăn gối đã được Châu Kha Vũ thu dọn lại cẩn thận. Cửa khép hờ, Lưu Vũ gọi mấy câu không thấy ai trả lời, chỉ có hai con chó lạch cạch nghe tiếng liền chạy vào.Lưu Vũ gãi đầu cho chúng nó. Có vẻ đã bị Châu Kha Vũ dọa sợ, hai con chó không dám sủa to, chỉ loanh quanh đi đi lại lại trong phòng. "Baba đâu rồi?" - Lưu Vũ bâng quơ hỏi. Rồi không biết lại nghĩ ra cái gì, khúc khích cười một mình- "Không phải là đã đi tìm Trương Hân Nghiêu tính sổ rồi chứ..""..."?!Lưu Vũ giật bắn người ngồi dậy, đột ngột động phải phía dưới đau nhức liền nhíu mày xuýt xoa.. Không phải là Châu Kha Vũ đi tìm Trương Hân Nghiêu thật đấy chứ? Lúc cậu hồng hộc chạy xuống sảnh chung cư vác anh lên cũng là một bộ mặt dữ tợn như thể cả thế giới đang nợ tiền cậu vậy.Vội vàng gọi cho Châu Kha Vũ mấy lần nhưng đều không có bắt máy, Lưu Vũ thật khẩn trương. Anh vội vã đứng dậy, vơ tạm cái áo tròng vào người rồi chạy ra ngoài.. .Châu Kha Vũ đi từ hiệu thuốc về nhà.Chầm chậm cảm nhận vài cơn gió heo may lùa qua cổ áo mở rộng. Châu Kha Vũ thích cảm giác này, cái lạnh buốt mơn man qua da thịt khiến cậu tỉnh táo.Lưu Vũ phát sốt. Sau khi nhẹ nhàng tắm rửa cho anh thì Châu Kha Vũ phát hiện ra, người anh nóng hầm hập, đôi lông mày nhíu chặt chứng tỏ anh đang khó chịu lắm. Trong nhà không còn thuốc hạ sốt, Châu Kha Vũ chườm khăn nóng cho anh một lúc rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Mua thuốc, Lưu Vũ ốm làm Châu Kha Vũ không yên tâm....Đêm nay.. chắc là sẽ qua thôi nhỉ.Lưu Vũ không ra khỏi nhà, không có tai nạn nào xảy ra, không có ai phải bỏ mạng.. Vậy là tốt nhất, là điều ai ai cũng chờ mong.Nhưng có thực sự đơn giản như thế không? Châu Kha Vũ nghĩ..Lẽ nào điểm lệch nhỏ quan trọng ấy lại dễ dàng được phát hiện như vậy, dễ dàng xoay chuyển như vậy? Nếu thế thì bà lão ở "Hạnh ngộ" việc gì phải trăm phương ngàn kế trốn tránh rồi giấu giếm?Cô chủ tiệm đã nói bà lão giúp nhiều người nhưng ít ai hóa giải được cái điểm lệch nhỏ giúp thay đổi vận mệnh ấy.. Châu Kha Vũ có chút nghi ngờ chính mình, lẽ nào cậu lại thần thông quảng đại như thế, chỉ mất chút ít sức lực ép Lưu Vũ nằm liệt trên giường liền trực tiếp xoay vần cải mệnh?Đang miên man suy nghĩ, điện thoại trong túi bỗng rung lên bần bật. Châu Kha Vũ giật mình lục lọi.. Là Lưu Vũ, trước đó anh còn gọi mấy lần nhưng Châu Kha Vũ vội vàng chạy đi tìm hiệu thuốc nên không để ý."Sao vậy Tiểu Vũ?""Em ở đâu?" Châu Kha Vũ nghe Lưu Vũ bên kia thở dốc, còn có tiếng giày dép loẹt quẹt ma sát với mặt đường. Tim thấy hẫng đi một nhịp, Châu Kha Vũ lắp bắp hỏi:"Anh, anh đang ở ngoài?""Ừ. Anh tỉnh dậy không thấy em, sợ em đi tìm Trương Hâ-""SAO ANH LẠI ĐI RA NGOÀI?" - Châu Kha Vũ gầm lên, tay nắm chặt lấy túi thuốc hạ sốt vừa mới mua.Lưu Vũ bên kia đột nhiên bị quát thì mất mát dừng lại bước chân. Há miệng ra không nói được câu nào, nhưng đã biết được rằng Châu Kha Vũ không có phát điên đi tìm Trương Hân Nghiêu đánh người, trái tim lơ lửng treo trên cổ cũng trở nên bình tĩnh lại.. "Anh.. Anh đang ở đâu?"Lưu Vũ nhìn quanh, đáp: ".. Hình như, ở công viên gần nhà.""Em gần đến rồi. Anh đợi em một chút, đứng yên đấy đừng có chạy đi đâu cả!"Đúng là chuyện tốt thì mong mãi không thấy, chuyện xấu thì cứ thi nhau đến cùng một lượt. Châu Kha Vũ cúp máy, một mạch chạy về. .Xa xa thấy cái bóng bé bé co rúm lại của Lưu Vũ, Châu Kha Vũ càng nhanh bước chân chạy đến, ôm chầm lấy người kia vào lòng.Lưu Vũ ngộp thở trong cái ôm chặt chẽ của em người yêu. Tủi thân vừa mới dâng lên trong lòng lại nhanh chóng xẹp xuống như bong bóng xì hơi. Lưu Vũ vòng tay lại ôm lấy thân hình cao lớn run rẩy của Châu Kha Vũ, vỗ vỗ an ủi."Vừa nãy em quát anh làm anh buồn quá trời.." - Lưu Vũ ở trong ngực Châu Kha Vũ rầu rầu nói.Châu Kha Vũ vùi mặt vào mái tóc mềm mại của anh, để hương đào nhàn nhạt tràn ngập khoang phổi lạnh lẽo, trấn an tinh thần nãy giờ căng như dây đàn.."Em.." - Châu Kha Vũ cúi đầu xuống định biện hộ, mắt liền va phải xương quai xanh gầy gò đầy những vết cắn lộ ra khỏi cổ áo rộng thùng thình. Cậu mới nhận ra rằng Lưu Vũ ăn mặc thật mỏng manh.Anh mặc cái hoodie đen của cậu, quần cũng là quần ngủ lụa mỏng, chân đi đôi dép lê lệch cỡ 1 chiếc của cậu 1 chiếc của anh. Nhìn ra là có bao nhiêu vội vã, đến chính bản thân mình cũng không chăm sóc chu toàn.Lưu Vũ lại còn đang sốt, ánh đèn đường hắt vào khuôn mặt đo đỏ của anh, Châu Kha Vũ có thể cảm nhận được khí nóng râm ran khi anh kề sát vào cổ cậu. Châu Kha Vũ thấy mắt hơi xót.. Lọn gió heo may cố tình thổi vào đôi mắt đã dâng đầy một tầng nước. Châu Kha Vũ chợt nhận ra rằng bản thân mình có bao nhiêu khốn nạn, bao nhiêu vô tình.Khốn nạn vì đã giấu giếm Lưu Vũ tất cả mọi chuyện, còn ngang nhiên nói dối anh, để từng ngày của anh đều trôi qua trong thấp thỏm và lo lắng, sợ rằng Châu Kha Vũ sẽ vứt bỏ mình.Vô tình ở chỗ, Châu Kha Vũ cậu hoàn toàn có thể nói với anh, san sẻ cùng anh, nhưng cậu đã không làm. Cậu nhất nhất làm theo ý mình, ngăn cản anh tiến tới xoa dịu nội tâm phập phồng lo lắng.. Vô tình với cảm nhận của anh, vô tình với yêu thương quan tâm của anh.Châu Kha Vũ hít một hơi, ngửa mặt lên không để mình rơi nước mắt. "Tiểu Vũ, em.." - Cậu có thể nghe thấy giọng nói khàn khàn vỡ vụn của mình, thảm hại làm sao..Nhưng Lưu Vũ đâu có chê cậu.. Anh vươn đôi tay lạnh lẽo ôm lấy má cậu, để cậu cúi xuống cho từng giọt nước mắt nóng hổi lăn dài. Lưu Vũ đâu có chê cậu, đôi mắt lấp lánh của cậu muốn nói lên điều gì.. Nói rằng cậu vẫn như cũ là Châu Kha Vũ của anh, vẫn là một Châu Kha Vũ ngốc nghếch và dịu dàng. Chân thật yêu anh, chân thật nâng niu trân trọng anh, đặt anh lên đầu quả tim, coi anh là trân bảo.".. Em, em đã giấu giếm anh. Cũng đã không tin tưởng anh, Tiểu Vũ. Em đã cố biện hộ với bản thân là tất cả đều vì anh, vì chúng ta nên mới giấu anh.. Nhưng mà.." - Châu Kha Vũ ngập ngừng nói, nước mắt vẫn lăn dài trên khuôn mặt."Em.. Tiểu Vũ, là lỗi của em. Em sai rồi, anh đừng bỏ em." - Châu Kha Vũ nức nở khóc lên, tay vẫn nắm chặt lấy tay Lưu Vũ.Lưu Vũ nhìn cậu phát tiết, nhìn cậu tủi thân gạt vội dòng nước mắt. Anh ôm lấy cậu vào lòng, để cậu gục xuống bờ vai gầy, ấm ức mà khóc."Anh yêu em Kha Vũ""Anh yêu em"Lưu Vũ thì thầm, cũng tựa đầu lên vai cậu, nghe âm thanh nghèn nghẹn vang lên từng hồi. Dù có cố chấp ương bướng đến đâu, khi đối mặt với người yêu thương thật lòng cũng phải nhường một bước. Là trân trọng, là sợ bỏ lỡ nhau....
Châu Kha Vũ đã ngừng khóc, nhưng vẫn ngượng ngùng chôn mặt vào cổ Lưu Vũ, không muốn ngẩng đầu lên.
Lưu Vũ dịu dàng vỗ vỗ lên lưng cậu, an ủi con husky ngốc nghếch vừa mới đả thông tư tưởng..
Mắt Lưu Vũ nhìn về đằng xa, chợt thấy có bóng người bước lại gần. Anh hốt hoảng nghĩ mình không đeo khẩu trang rất dễ bị nhận ra liền đưa một tay lên che mặt.
Người này càng tiến lại gần, Lưu Vũ có thể nghe thấy tiếng giày vội vàng ma sát với mặt đường.. người kia đang lao tới đây.
Lưu Vũ trừng trừng nhìn vào cái bóng ngày càng rõ ràng, ánh đèn đường hắt lên cái mũ lưỡi trai đen, cái kính cận, cái khẩu trang đen kín mít che đi khuôn mặt.. và cả con dao loang loáng người đó cầm trên tay.
Lưu Vũ chớp mắt, ôm lấy Châu Kha Vũ còn nghẹn ngào gục trên vai, mạnh mẽ xoay người lại..
Con ngươi đen láy bất giác mở lớn.. khi một người lạ mặt đột nhiên xông tới đây, dữ tợn gào thét, nguyền rủa. Hắn kề sát vào lưng Lưu Vũ, và con dao lạnh lẽo đã cắm sâu vào người anh.
Châu Kha Vũ ngỡ ngàng chớp mắt, cậu đẩy mạnh con người điên cuồng kia ra, ôm lấy Lưu Vũ đã đổ gục trong lòng mình.
"LƯU VŨ.."
(tbc)
ui trời mải mê đào hố lấp hố
thành ra quên luôn cái này :vvv
nhưng mấy bạn yên tâm, 1 chương nữa là hoàn rồiiii (°▽°)