TruyenHHH.com

Bfzy Chung Ta Deu Giong Nhau

Sáng hôm sau, dù thân thể mệt mỏi rã rời nhưng thói quen vẫn làm Lưu Vũ tỉnh giấc sớm. Anh từ từ mở mắt, vừa cựa quậy đã cảm nhận được cơ thể từ trên xuống dưới đặc biệt là phần thắt lưng đau như bị nghiền qua. May mà người khô ráo, sạch sẽ, còn đang mặc bộ đồ ngủ bằng bông mềm mại, ga giường cũng được thay mới, hẳn là hôm qua sau khi anh ngủ thiếp đi Châu Kha Vũ đã xử lý chu đáo.

Lúc này Lưu Vũ đang nằm trong lòng Châu Kha Vũ, tay trái cậu duỗi ra để anh gối lên, tay còn lại vắt qua eo anh. Lưu Vũ hơi dịch người ra 1 chút để ngắm dung nhan bạn trai nhỏ nhà mình. Châu Kha Vũ được tạo hóa ưu ái cho ngoại hình cực phẩm, khi còn là cậu thiếu niên 18-19 tuổi đã rất đẹp trai rồi nhưng hiện tại vẻ đẹp ấy còn pha thêm ý vị và mị lực của người đàn ông trưởng thành, rất dễ khiến người ta trầm mê.

Lưu Vũ đưa tay lên phác họa theo từng đường nét khuôn mặt cậu, từ đôi mắt đang nhắm nghiền đến sống mũi cao thẳng, từ đôi môi mỏng đến chiếc cằm kiên nghị. Bàn tay vừa định thu về đột ngột bị giữ lại nắm chặt, Châu Kha Vũ đan 10 ngón tay 2 người lại với nhau, đưa lên môi hôn 1 cái vào mu bàn tay anh rồi mở mắt ra, khóe môi cong cong cười như trẻ con trộm được kẹo:

- Bắt quả tang có người sáng sớm đã không kiềm lòng được trước sự đẹp trai của em mà ăn đậu hũ nhé.

- Người của anh, anh thích thì anh sờ đó. Em có ý kiến gì?

- Hì, anh cứ sờ thoải mái đi. Của anh tất.

- Đồ dẻo miệng.

- Anh thấy cơ thể thế nào? Có khó chịu chỗ nào hay đau ở đâu không?

Hai người mặt đối mặt nằm trên giường, khoảng cách gần khiến Lưu Vũ cảm nhận được hơi thở ấm nóng khi cậu nói chuyện, Châu Kha Vũ còn dùng chất giọng trầm khàn ngái ngủ của cậu nhắc tới chuyện đêm qua làm Lưu Vũ xấu hổ không chịu được. Biết anh người yêu nhà mình hay ngại nên Châu Kha Vũ không quấn lấy vấn đề này nữa, chỉ dịu dàng xoa bóp eo cho anh.

- Vẫn còn sớm, anh ngủ tiếp đi. Lát nữa sẽ gọi anh sau.

- Không muốn, đến trưa là em phải đi rồi. Anh tranh thủ ngắm em.

Nói thì nói vậy nhưng có lẽ do quá mệt, Châu Kha Vũ lại massage quá dễ chịu nên dần dần Lưu Vũ lại chìm vào giấc ngủ. Châu Kha Vũ cưng chiều hôn lên chóp mũi anh 1 cái rồi mới thức dậy, rón rén đi vệ sinh cá nhân rồi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn cho cả 2. Lúc Lưu Vũ tỉnh lại lần nữa thì đã hơn 9h sáng rồi, chỉ còn 2 tiếng nữa là Châu Kha Vũ phải ra sân bay.

Lưu Vũ vừa ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, Châu Kha Vũ đeo tạp dề hình con cún anh mua ở siêu thị hôm qua đang bận rộn đảo đồ ăn trong chảo. Nhìn bóng lưng cậu, trái tim Lưu Vũ như có một dòng nước ấm rót vào, vỗ về và gột sạch tất cả tủi thân, buồn bã khi không có người thân bên cạnh vào ngày lễ của anh. Lưu Vũ rón rén đi đến sau lưng Châu Kha Vũ, vòng tay qua eo ôm chầm lấy cậu khiến người đang tập trung nấu ăn giật nảy mình, suýt đánh rơi cả đôi đũa trên tay.

- Bảo bối, anh tỉnh rồi? Sao không ngủ thêm chút nữa?

- Anh mà ngủ thêm chút nữa thì lúc tỉnh dậy chắc em bay đến Vô Tích luôn rồi.

Châu Kha Vũ tắt bếp, quay người vòng tay ôm lại anh, đặt cằm trên tóc anh cọ cọ:

- Không phải là vì em muốn anh được nghỉ ngơi nhiều hơn sao. Với lại em cũng định làm nốt món này sẽ gọi anh dậy, thế thì bảo bối của em đỡ phải chờ.

- Ồ. Mà em gọi bảo bối thuận miệng quá nhỉ. Anh lớn hơn em 2 tuổi đấy.

- Ngoài tuổi ra thì có gì lớn hơn em nữa đâu, gọi vậy đúng rồi.

- Anh đánh em đấy Châu Kha Vũ.

- Hì hì, em biết anh không nỡ đâu. Anh ra bàn ngồi đi, chúng ta ăn cơm.

- Không ngờ em cũng có năng khiếu nấu nướng nhỉ.

- Nấu cho mình anh thôi. Người nhà cũng chưa được thử tay nghề của em đâu.

Ăn xong 2 người chít chít meo meo 1 hồi thì cũng đến giờ Châu Kha Vũ ra sân bay. Lưu Vũ khăng khăng muốn đưa cậu đi nhân tiện qua chỗ gửi thú cưng đón Mocha về luôn, mấy hôm không gặp anh nhớ nó lắm rồi nên Châu Kha Vũ đành nhắn tin thông báo trợ lý không cần qua đón cậu. Tính Mocha hơi nhát, sợ người lạ nhưng có lẽ nó vẫn nhớ Châu Kha Vũ lần trước đã đem cho nó rất nhiều đồ chơi và thức ăn nên không bài xích cậu. 1 người 1 chó chơi đùa với nhau trên xe đến là vui vẻ.

Cũng gần hết kỳ nghỉ lễ nên lượng người ở sân bay đông gấp đôi ngày thường, 2 người đành lưu luyến tạm biệt trong xe. Châu Kha Vũ sợ Lưu Vũ ngại nên chỉ hôn phớt lên môi châu rồi rời ra.

- Bảo bối, em đi đây. Đừng nhớ em nhiều quá nhé. Mỗi ngày làm việc 8 tiếng, nghỉ ngơi 8 tiếng, nghĩ đến em 8 tiếng là được rồi.

- Ngoan, quay phim cho tốt. Khi rảnh thì nhắn tin cho anh, anh sẽ gọi lại.
=====
Lại yêu xa thêm 2 tháng nữa, cuối cùng Châu Kha Vũ cũng hoàn thành hết các cảnh quay trong bộ điện ảnh lần này, vừa kịp thời gian buổi tụ họp kỷ niệm 5 năm ngày Into1 thành đoàn. Châu Kha Vũ đã thỏa thuận xong với đoàn đội trong vòng 1 tháng tới ngoài chụp ảnh quảng cáo cho bộ sưu tập hè nhãn hàng cậu đang làm đại sứ ra thì không nhận bất kỳ công việc nào nữa để giành thời gian nghỉ ngơi và giải quyết việc riêng.

Sau khi bàn giao công việc ổn thỏa với người đại diện, Châu Kha Vũ chính thức bước vào kỳ nghỉ mong đợi đã lâu, cậu sắp xếp đồ đạc đầy 2 vali, lái xe đến đón Lưu Vũ từ chỗ thu âm chương trình phát thanh về nhà. Căn hộ hiện tại cậu đang ở là của công ty cấp nên 2 người quyết định trong thời gian này ở lại nhà anh sẽ thoải mái hơn.

Lưu Vũ tan làm liền vui vẻ đi xuống bãi đỗ xe, Châu Kha Vũ đã chờ sẵn rồi, còn mua cho anh 1 ly trà sữa machiato nóng. Trên đường về nhà Lưu Vũ ríu rít kể với Châu Kha Vũ kế hoạch anh và Bá Viễn chuẩn bị cho lần gặp mặt này của bọn họ, tuy ngày nào Châu Kha Vũ cũng gọi video cho Lưu Vũ nhưng có thể trực tiếp nói chuyện thế này vẫn là tốt hơn không biết bao nhiêu.

Buổi tối, Châu Kha Vũ ngồi dựa lưng vào thành giường, ôm Lưu Vũ đang lướt ipad ngồi trong lòng cậu.

- Đây là khu biệt thự trên núi anh và anh Bá Viễn tìm được, phong cảnh rất đẹp còn có suối nước nóng nữa. Em nhìn thử xem.

- Đội trưởng và đội phó nhà chúng ta đã nhìn trúng thì chắc chắn là chỗ tốt rồi. Em đều nghe anh. Lần này vẫn đi 2 ngày 1 đêm như mọi năm à?

- Không, năm nay đi 3 ngày 2 đêm. 2 ngày đầu là nhóm chúng ta họp mặt. Ngày cuối sẽ có cả các anh em khác đến nữa. Đảm bảo có thể tập hợp hơn nửa cái Doanh năm đó.

- Những người khác cũng tới, vậy Ngô... À không có gì.

- Em muốn hỏi chuyện gì?

- Không. Chúng ta xem tiếp đi.

Lưu Vũ đặt ipad sang 1 bên, nhổm dậy, quay lại nửa ngồi nửa quỳ đối diện với Châu Kha Vũ, 2 tay ôm mặt cậu nâng lên khiến cậu phải nhìn thẳng vào mắt anh.

- Kha Vũ, em nói anh phải thẳng thắn mọi chuyện với em, vậy thì anh cũng hi vọng em không giấu giếm anh chuyện gì. Chúng ta khó khăn lắm mới được ở bên nhau, anh không muốn có bất kỳ hiểu lầm hay khúc mắc gì cả. Cho nên?

- Các anh em khác có bao gồm Ngô Hải không? Anh ta cũng đến à?

- Chuyện này thì có gì mà em phải lưỡng lự không dám hỏi. Anh ấy bây giờ mở học viện vũ đạo riêng rồi, khá bận nhưng chắc vẫn tham gia được. Lần trước nói chuyện anh ấy bảo sẽ cố gắng sắp xếp.

- Anh vẫn giữ liên lạc với anh ta à?

- Mới liên hệ 1 năm trở lại đây thôi. Dù sao mọi người đều là bạn bè mà. Hiện tại, đối với anh, Ngô Hải cũng giống như Bát Nhất, La Ngôn, Tỉnh Lung, Trương Hân Nghiêu, hội phòng 1002... thôi, không có gì khác biệt. Thế nên Châu Kha Vũ - bạn trai chính thức duy nhất của Lưu Vũ không cần nghĩ nhiều nhé.

- Em đâu có, chỉ thắc mắc chút thôi mà. Tiểu Vũ, chuyện của 2 chúng ta, lần này có thể công khai với mọi người trong nhóm không?

- Có gì đâu mà không được. Các anh em không phải người ngoài, đâu cần giấu diếm. Hơn nữa, anh còn muốn nhận được lời chúc phúc của mọi người. Phải chuẩn bị sẵn camera quay lại biểu cảm của bọn họ lúc nghe chúng ta thông báo mới được.

Châu Kha Vũ kéo Lưu Vũ vào lòng hôn sâu 1 trận, gặm cắn môi anh đến sưng cả lên mới thả ra:

- Tiểu Vũ, em yêu anh quá đi mất.

- Được rồi, để anh gửi địa chỉ khu biệt thự vào nhóm chat cho mọi người xem đã, nếu không ai có ý kiến gì thì mai gọi điện đặt trước.

- Việc chung xong rồi, giờ chúng ta giải quyết việc riêng đi.

- Hả? Em còn muốn làm gì?

- Làm anh. - Vừa nói Châu Kha Vũ vừa luồn tay vào trong áo ngủ của anh sờ nắn lung tung.

- Này, Châu Kha Vũ, em từ từ đã, đừng có cắn vào cổ, mai anh còn phải ghi hình tiết mục mới.

- Yên tâm đi, em không để lại dấu đâu.

Nghe Lưu Vũ la oai oái, Mocha rất biết điều tự chạy ra phòng khách tìm ổ của nó nằm yên vị. Cảnh trong phòng ngủ không thích hợp với trẻ em càng không thích hợp cho con cún ngạo kiều như nó xem đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com