TruyenHHH.com

MỌI ƯU TIÊN CHO EM

Chương 36

uhnsayuri_t

Nhất định sẽ bão chương đến khi sửa xong và cho mọi người nhiều tin vui nhất, hãy kiên nhẫn chờ đợi và đừng rút follow nhé cả nhà, năn nỉ á😭

-

Đôi lúc, tôi vẫn cảm thấy sự xuất hiện của Minh Đức là một điều quá đỗi mơ hồ, không có bất cứ một dấu hiệu báo trước nào. Tháng chín mang Đức đến, làm cuộc sống vốn tẻ nhạt của tôi đột nhiên rực rỡ sắc màu, và thật sự tôi đã tin, Đức chính là liều thuốc chữa lành hiệu quả nhất mà tôi có được.

Tôi vẫn đứng nguyên, ngẩng đầu nhìn những bông tuyết li ti giữa nền trời tối đen, bên kia nhà nguyện là tiếng hòa ca vang lên không dứt, mãi đến khi hai bình xịt cạn kiệt và Đức nhảy xuống đứng trước mặt tôi, tôi vẫn có cảm giác không thật.

"Chúc mừng sinh nhật!"

Tôi cười, không phản kháng để Đức kéo tôi đến chiếc xích đu gần đó, tôi cúi đầu nhìn các đốt tay hơi đỏ vì lạnh đang nắm lấy cổ tay tôi, đột nhiên tò mò nếu lúc này bàn tay tôi trong tay đức thì sẽ thế nào.

"Này, tớ thấy từ lúc biết cậu là tớ cứ mít ướt thế nào ấy!"

Tôi bám vào hai dây xích, lên giọng gây sự, có thể đoán được vẻ bất lực của Đức đang đứng đằng sau.

"Được rồi được rồi, tại tớ hết."

Tôi nở nụ cười đắc thắng, nhà thờ phía đối diện cũng đang phun ra những khói tuyết nhân tạo, nhớ đến việc tôi từng nài nỉ mẹ một lần cho tôi được nhìn thấy tuyết, tâm trạng tôi lại chùng xuống.

"Trước đây bố mẹ tớ thường về một năm hai lần, lúc bố mẹ phải đi tớ lại khóc ôm chân họ suốt, khi bố mất, mẹ không về nữa. Tớ vẫn nghĩ rằng vì tớ phiền phức nên mẹ không muốn về."

Tôi thì thầm, ngăn không cho Đức lên tiếng an ủi, tôi biết nó sẽ rất khó khăn trong việc lựa chọn câu từ và tôi cũng không nói ra để được động viên, chỉ là khi đã tuôn ra hết những nỗi buồn, đột nhiên lòng tôi lại nhẹ nhõm đến lạ lùng.

Tôi vẫn tin rằng ông trời không lấy của ai tất cả mọi thứ, có thể mẹ không quá để tâm đến tôi, nhưng chắc chắn tình yêu mà mẹ dành cho tôi không kém gì tôi dành cho mẹ, bởi mẹ tiếp tục bôn ba nơi đất khách quê người cũng chỉ vì tôi, mẹ chẳng bao giờ để tôi thiếu thứ gì. Tôi cũng có những người bạn coi trọng tôi và cả một người luôn dành cho tôi mọi điều tuyệt vời nhất, những thứ mà tôi chưa bao giờ có.

Lực đẩy sau lưng tôi đột nhiên mạnh lên, tôi hơn ngạc nhiên bám chặt hơn, sau đầu liền vang lên giọng nói ấm áp:

"Tớ đẩy như thế này, Lam chỉ cần nhắm mắt, không nghĩ gì cả, gió sẽ mang nỗi buồn của cậu đi xa."

Tôi phì cười, ngoài miệng chê Đức trẻ con nhưng cũng nhắm mắt, mặc cho tiếng kinh thánh vẫn ngân nga khắp nơi, tràn vào từng ngóc ngách nhỏ khắp Hạ Long hữu tình. Tay tôi bất giác run lên khi nhận ra Minh Đức đang chạm vào tay tôi, nhưng cũng không rụt lại.

Và tôi đột nhiên nhận ra, đây là đêm giáng sinh đúng nghĩa mà lần đầu tiên tôi đã thực sự trải qua chứ không phải một chiếc bánh sinh nhật trong góc tối và tiếng nấc nghẹn đứt quãng với nỗi nhớ bố mẹ da diết. Có lẽ năm nay cũng sẽ như vậy, nếu không có Đức.

Cảm giác khác lạ ập đến, tôi giật mình ngước mắt xuống, phát hiện ra chiếc khăn quàng màu xanh lam đã choàng quanh cổ tôi từ lúc nào, đột nhiên nhớ đến sự kỳ lạ của Đức khi mấy hôm nay cứ liên tục bám lấy Hà Vi đòi dạy đan len, quầng mắt thâm xì ngủ gục trên lớp đến mức suýt bị cô Trang ghi vào sổ đầu bài, sống mũi tôi bắt đầu cay xè.

Tôi vui vẻ quay ra sau, lần đầu tiên nhận ra ánh mắt Đức như chứa cả dải ngân hà bên trong, toả sáng muôn vàn những vì sao và tinh cầu đẹp đẽ nhất, hệt như một bức họa tình.

Trên đường về, tâm trạng tôi rất tốt nên cứ liên tục nhảy chân sáo kể chuyện bừa phứa, Đức đút tay áo khoác đi đủng đỉnh đằng sau, thỉnh thoảng lại cúi đầu cười trước câu đùa nhạt thếch của tôi hoặc vội vàng đưa tay ra khi tôi vấp phải những hòn đá nhỏ.

Nhà nguyện bắt đầu bắn pháo hoa, chúng tôi đi qua một tiệm bán đồ cưới, cả hai đều vô thức nhìn vào bộ quần áo cô dâu chú rể, ánh mắt sáng lấp lánh. Tôi để cho mình trôi theo những mộng mơ của tuổi trẻ, những suy nghĩ hồn nhiên của thanh xuân, hướng đến một tương lai với lễ đường tuyệt đẹp.

Đức dừng lại ở một tiệm bánh, tôi đứng ngoài nhìn xuống mũi giày, mùi hương của sữa và bánh bông lan tỏa ngào ngạt khắp khoang mũi. Một túi trắng được dơ ra, tôi ngước lên, theo phản xạ cười tít mắt.

Khi dừng lại trước cửa nhà tôi, Đức mới lôi chiếc bánh từ trong túi ra, đứng sát vào người tôi để chắn gió và châm lửa lên chiếc nến nhỏ. Tôi nhắm mắt, lầm bầm ước trong khi tiếng hát Happy Birthday vẫn vang lên bên tai. Làn Khói bay theo lúc tôi thổi nến, che đi một phần nụ cười rạng rỡ của Đức. Tôi không nhìn thấy được vẻ mặt mình trong mắt Đức vì đôi mắt ấy đang cong lên thành hai vầng trăng nhỏ, ánh lên một nụ cười rất giống như nhẹ nhõm.

"Cậu vừa ước gì thế?"

Tôi làm vẻ mặt khoa trương:

"Tất nhiên là không nói được... a này này!"

Tôi không kịp phản ứng, chỉ biết trơ mắt nhìn Đức quệt kem vào mặt, miệng há hốc nhìn nó đang ôm bụng cười ngặt nghẽo. Lửa giận ngút trời, tôi dùng ba ngón tay quệt vào góc bánh rồi chạy đến bôi bôi trát trát lên hai bên má Đức. Cứ thế, người la kẻ hét, đến khi cả hai đã mệt lả ngồi phịch xuống đất thì lại là một tràng cười dài.

Tôi nhìn vẻ mặt lấm lem của Đức cười đến méo cả miệng, qua vẻ ôm bụng của Đức, liền đoán ra mặt mình cũng dính kem nhiều không kém.

Tôi kéo Đức vào góc sân rửa mặt, không dám bật đèn lên vì sợ làm bác Minh để ý, vậy mà người nào đó hôm nay lại rất ngứa đòn. Tôi vừa mở được vòi nước ra thì đã phải nhắm mắt quay đi vì Đức búng nước vào, tôi khuơ tay trong không trung, vừa chạm vào nước liền dùng tay hất thẳng về phía trước. Đức thế mà tránh được, đoán ra tôi định làm gì liền quay lưng chạy đi, còn quay lại lè lưỡi trêu ngươi.

"ĐỨNG LẠI!"

Tôi cáu tiết đuổi theo, dốc hết sức chạy vào góc nhà, ngay lập tức bị nó dọa:

"HÙ!"

Tôi theo phản xạ hét lên, nheo mắt vì nguồn sáng đột ngột, vẻ nhăn nhó liền biến mất.

"Của tớ à?"

Tôi ngỡ ngàng đón lấy chiếc đèn nhỏ, bên dưới là một đám mây trắng tinh đang đỡ lấy vầng trăng khuyết màu xanh, trên vầng trăng là một cô gái nhỏ mặc váy trắng đang ngủ. Khi nhìn rõ nốt ruồi dưới bọng mắt và chiếc váy thắt nơ quen thuộc mà tôi đã mặc hôm liên hoan nghệ thuật, tôi đã nhận ra đây là hàng đặt riêng.

"Tớ xin bác Minh giấu ở đây từ chiều đấy. "

Vẻ bực dọc đã bay đến từ lâu, tôi cúi đầu cảm ơn, lòng bồi hồi khó tả.

Ở trong bếp, tôi dùng dao gạt đi phần kem Đức và tôi quệt vào rồi nhảy tung tăng lên tầng, tôi nằm sấp trên giường vừa nhai nhồm nhoàm miếng bánh kem vừa xem Siêu Nhân Đồng Xu. Đúng lúc Ankh và Kazari sắp xé xác nhau đến nơi cũng là lúc thìa của tôi trượt vào một vật cứng rồi đập xuống đĩa.

Tôi khó hiểu ngước xuống, phát hiện ra dưới những miếng bánh cuối cùng có một chiếc hộp nhỏ, như nhận ra điều gì, tôi nhỏm dậy mang chiếc hộp đi rửa rồi mở ra, đập vào mắt là chiếc vòng bạc mảnh sáng lấp lánh.

Tôi cầm lên, dưới tay liền lộ ra một mặt trăng điểm trên vòng, xung quanh là những ngôi sao bắt mắt không kém. Tôi thích thú đeo vào tay phải, còn đứng trước gương tạo đủ tư thế biến hình của siêu nhân, đến lúc thấy mình giống con hâm thì điện thoại tôi reo lên như đã hẹn, tôi nhảy uỳnh lên giường nghe máy.

Bên kia vang lên một loạt tiếng ồn như chỉnh dây, ngay sau đó là tiếng đàn guitar, sau ba bốn nốt, tôi liền đoán ra tên bài, cũng là ca sĩ mà Đức thích nhất: Never not của Lauv.

Tôi với tay lấy chiếc đèn mặt trăng trên đầu giường, để nó chiếu những ánh sáng xanh lên chiếc vòng bạc đang đung đưa trên tay tôi, ngân nga theo âm giọng trầm ấm với đầu dây bên kia.

"There's a room.
In my heart with the memories we made.
Took 'em down, but they're still in their frames.

There's no way i could ever forget, mm...
For as long as i live,
And as long as i love,
I will never not think about you, you, mm...
I will never not think about you.

From the moment i loved,
I knew you were the one,
And no matter whatever i do, oh, mm...
I will never not think about you."

Khi giai điệu cuối cùng cất lên, có lẽ cả tôi và Đức đều có thể hình dung ra vẻ mặt của đối phương.

"Sinh nhật vui vẻ!"

Bàn tay ấn nút tắt hơi khựng lại, tôi cười tươi:

"Giáng Sinh vui vẻ!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com