Beomjun Kitty
"Chú đừng làm việc nhiều quá, nghỉ ngơi đi." Yeonjun ngồi lên đùi người lớn, em nới rộng cà vạt chú khi chuông tan làm đã reo cách đây mười phút, hôm nay bỗng dưng lại nhớ hơi chú phát điên."Em hư." Chú nắm ngay lấy cổ tay trắng bé và bắt đầu đặt tài liệu sang một bên, ép em nằm lên bàn, chú cười đểu cúi xuống thì thầm hai ba câu. "Bé hư, em nghĩ không có camera à?"Xinh yêu trông chẳng quan tâm lắm, em cắn môi, và em nói chậm rãi. "Chú, thế thì chú có dám không."Càng được nước em càng làm tới, em nâng gối cạ lên hạ bộ chú, mắt em khép hờ mơ màng, mời gọi. "Ưm, chịu không nổi chứ gì."Choi Beomgyu nghiến răng, chú không thể đè con mèo hư này ở đây được nên nó cứ quyến rũ chú như vậy đấy. "Ừ, chịu không nổi rồi.""Thế thì làm đi." Em vòng tay qua cổ chú, em nghịch tóc, và em la toáng lên. "Căng phết nhỉ, em nhờ." Chú bật cười nắn thêm vài cái. "Hay là..."Chỉ còn là sơ mi trắng và cà vạt thì chú cột lại cổ tay em, gỡ cả cúc áo trên cùng. Yeonjun run người, xanh mặt. Nhỡ đâu chú làm thật thì chết em.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com