[Benjamin x Sasin] [Vương Thiên Thần x Cổ Tử Thành] Hai thế giới
Chương 3: Khởi đầu của cơn ác mộng
Sasin tỉnh dậy, đầu thì đau như búa bổ, mắt cũng bị ánh sáng chói lóa vừa rồi chiếu đến suýt mù lòa. Phải mất một lúc lâu, cậu mới dần dần thích nghi được với không gian tối om, tĩnh mịch của trời đất.Nồng nặc mùi thông, mùi đất mùn ẩm, cùng cái không khí mục nát, ủy mị khiến cậu cảm thấy ngột ngạt. Sasin phải khó khăn lắm mới cử động cái thân như đã tê dại mấy ngày mấy đêm này. Chẳng một bài huấn luyện nào ở Đội Đặc nhiệm có thể khiến cậu cảm thấy như bị rút cạn sức lực như bây giờ.Sasin cũng đã ngờ ngợ nhận ra nơi mình đang nằm là một rừng cây heo hút, thưa thớt. Khắp trời đất đã chập choạng tối đều phủ lên một màu đen huyền bệnh hoạn. Gió lạnh thấu xương, như mang theo những linh hồn đang lượn lờ khắp không gian, thổi hắt lên, không khỏi khiến cậu rùng mình. Tiếng chim rít thảm thiết chìm nghỉm giữa cái cánh rừng, nơi mà, như thể, chỉ hy vọng húp được máu nóng và mồ mã những thi thể trương phình.Đoạn, có tiếng lá xào xạc cùng tiếng bước chân vọng lên từ một cái hồ gần đấy.Với kỹ năng được huấn luyện bài bản, cậu rón rén lại gần, vớ được ngay bụi cây núp lùm, khom người mà hướng ánh mắt nghi ngờ về phía tiếng động xa xa bên bờ hồ.Qua những cành cây, loang lổ và lốm đốm những tán cây rũ rượi, ánh trăng heo hắt rỉ xuống màn đêm dày đặc, đậu lên vai hai bóng người, một nam một nữ. Người nam, vừa nhìn, bằng một thế lực ma quái nào đấy, đã thu hút ánh mắt của Sasin. Cậu đơ người ra mà nhìn anh say đắm như một người mất hồn, vừa hạnh phúc, vừa bối rối lạ kỳ. Nhưng một nỗi sợ hãi đến rùng mình len lỏi trong người cậu khi nhìn người con gái đứng đối diện anh đằng kia. Phải, là Đặng Mạn, nạn nhân đầu tiên của một tên sát thủ thông minh nhưng máu lạnh và tàn nhẫn. Một thành viên Đội Đặc nhiệm như cậu đáng lẽ ra phải bình tĩnh và lý trí hơn ai hết. Nhưng, cảm thấy như bị phản bội, dường như trong đầu cậu chẳng nghĩ được gì thông suốt. "Em sẵn sàng chưa?" Vương Thiên Thần - người trong bộ dạng Benjamin mà Sasin từng quen - vừa thì thầm như sợ rằng cuộc hội thoại này sẽ bị nghe lén, vừa đưa tay ra sau gáy mà gãi. "Sẵn sàng rồi ạ." Ánh mắt Đặng Mạn ánh lên chút do dự, nhưng giọng nói vẫn quả quyết. Người con trai khẽ lùi bước, hạ thấp thân người, núp lùm sau một thân cây mục ruỗng và ám những mảng rêu nhớp nháp. Đặng Mạn hít một hơi thật sâu, rút ra trong cái túi tote trắng chiếc điện thoại, rồi dứt khoát mở ứng dụng quay video, đưa lên trước mặt. "Đinh Tịnh, tôi bị cậu ép đến đường cùng, nhưng tôi sẽ không để cậu thành công đâu. Nếu cậu muốn ép tôi thế này, thì tôi sẽ chết cho cậu xem! Tôi sẽ khiến cậu phải nhớ suốt cả cuộc đời, là cái mạng này của tôi, bị cậu hại chết!"Ẩn trong giọng nói run rẩy ấy, còn chứa đựng những uất ức đè nén cô suốt những ngày qua cùng khát vọng trả thù sục sôi. Cô thề rằng, cuộc sống của cô, phải do cô định đoạt. Không một ai có thể điều khiển được cô. Đặt chiếc điện thoại xuống một cái gốc cây gần đấy xong, cô quay đầu chậm bước, dè dặt tiến về phía mặt hồ phẳng lặng, yên tĩnh đến đáng sợ. Chẳng mất bao lâu, mặt hồ dần cuộn lên những cơn sóng của sự vùng vẫy, của sự giải thoát. Tiếng đập nước liên hồi níu vớt những mong muốn sống còn, khẩn thiết và giả tạo. Rồi, mặt hồ yên ắng trở lại, nổi lềnh phềnh một thi thể trôi dạt theo dòng nước. Bóng người sau thân cây cẩn thận lướt nhanh, lúng túng như chưa có từng có kinh nghiệm, qua bãi đất mùn ẩm thấp, đẩy nhẹ cái cái điện thoại vẫn đang ghi hình, rồi mon men bước chân về phía hồ nước."Đàn anh, được chưa thế?" Đặng Mạn kêu vọng lên giữa không gian tĩnh mịch."Đủ dùng rồi. Đủ dùng rồi. Em mau lên đi." Dáng vẻ khẩn trương toát lên quanh người con trai trên bờ.Bất ngờ, như báo hiệu một âm mưu xấu xa sắp chệch hướng, hai chân Đặng Mạn như có thứ gì giữ chặt cô lại, giam chặt cô dưới làn nước lạnh cóng cùng nỗi sợ hãi trực trào."Cứu em với!" Tiếng la hét làm rúng động cả cánh rừng.Bàng hoàng, bỡ ngỡ. Anh vội vã, chạy quanh khu đất mềm ám mùi ẩm mốc, mục rữa, tìm kiếm một cành cây, hy vọng có thể giúp chút sức cứu đỡ người con gái vùng vẫy dưới hồ. Bàn chân đứng bấp bênh trên tấm đá chênh vênh giữa ranh giới sinh tử, anh hoảng loạn, cuống cuồng, dang cánh tay lúng túng ra trước mặt hồ."Đặng Mạn! Mau nắm lấy cành cây này đi!"Bỗng, thoáng ý nghĩ tồi tàn, cánh tay anh thu dần, thu dần, rồi cuối cùng thu hẳn về trước ngực. Ánh mắt nhập nhòe sự sợ hãi của quỷ dữ. "Cứu em với!" "...""Đàn anh! Cứu em với!" "..."Cho tận đến lúc cái cơ thể mong manh, nhỏ nhắn của người con gái vùng vẫy điên cuồng ấy bất động và chìm hẳn xuống dưới lòng hồ, trong bóng đêm dày đặc khảm những ánh trăng mờ nhạt, cái bóng đen tội lỗi kia mới dần khuất bóng sau dãy thông lẻ loi, đơn độc.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com