Chương 6
Chu Noãn giật mình, vội quay đầu lại.
Nhìn người trước mặt, cô ngẩn ra hồi lâu: "Anh là..?"
Bạch Chỉ khựng lại, bất đắc dĩ trả lời: "Ôi, chỉ mới tối qua thôi, mà cô đã quên tôi rồi ư?"
Chu Noãn nhìn người đàn ông trước mặt, hôm nay anh mặc áo chữ T đơn giản, trông có vẻ hơi cũ kỹ. Cô nhìn thế nào cũng thấy người đàn ông hôm qua và hôm nay có hơi khác biệt. Nhưng lý do khác biệt là gì thì cô cũng không rõ.
Chu Noãn ngập ngừng: "Anh là... Bạch Chỉ?"
Hắn khẽ thở ra, đáp: "Là tôi đây, lúc nãy có vẻ như cô có chuyện muốn nói với tôi?"
Cô cắn môi, đúng là có chuyện nói với anh thật, nhưng ngay bây giờ có hơi đường đột...
Chu Noãn khoanh tay, điều chỉnh lại hơi thở: "Đúng vậy, tôi có chuyện muốn hỏi anh."
Bạch Chỉ kiên nhẫn nhìn cô: "Cô cứ nói ở đây, tôi sẽ giải đáp."
Được vậy thì tốt rồi, nhanh thì hôm nay có thể cởi bỏ mối nghi ngờ về anh. Chu Noãn ngước nhìn về phía cánh cửa trong suốt, nhìn xuống dưới lầu một lúc, cũng không thấy bóng dáng của Triệu Oánh và Quý Nam.
Chu Noãn bình tĩnh, hỏi: "Tối qua, nếu tôi nhìn không nhầm, thì anh mặc áo blue, tôi nghĩ anh là bác sĩ ở đây, nhưng buổi sáng tôi đã tìm hiểu tất cả hồ sơ của tất cả bác sĩ nam trong bệnh viện này, thì lại không thấy ai họ Bạch, cũng như tên Bạch Chỉ. Liệu, anh có phải là 一一"
Bạch Chỉ nhướng mắt lười biếng: "Tại sao phải điều tra về tôi, không lẽ ngay từ đầu cô đã nghi ngờ tôi?"
Chu Noãn đáp ngay: "Đúng vậy, từ lúc tôi ngửi thấy mùi khói thuốc. Bác sĩ nào thèm thuốc đến đâu, ít nhất cũng phải ra sân, hoặc ở cạnh cửa sổ để hút. Huống hồ, anh xem, cạnh đây còn có bảng chữ to đùng 'Cấm hút thuốc ở bệnh viện'."
Bạch Chỉ cười nhẹ: "Chỉ vậy?"
Chu Noãn tiếp: "Cựu bác sĩ ở đây từng nói với tôi, các bác sĩ ở đây rất yêu nghề, vì vậy, cũng đi đôi với việc có tâm với nghề, làm như vậy, khác nào gián tiếp đầu độc các bệnh nhân có tiền sử kích thích với khói thuốc?"
Bạch Chỉ: "Xem ra, trong đó không bao gồm cả tôi."
Lời vừa cất ra, Chu Noãn liền thở hắt ra, kỳ thật luôn có một sự thật, có bao nhiêu bác sĩ tận tụy với nghề chữa bệnh cho các bệnh nhân tâm thần? Tuy vậy, sau khi nghe từ chính miệng Bạch Chỉ nói, chỉ số thiện cảm của anh trong lòng cô đều tụt dốc liên tục.
Bạch Chỉ đợi cô trả lời, mấy giây sau cũng không có tiếng đáp trả. Hắn thầm nghĩ, nếu đã lỡ mọi chuyện về việc hắn 'vô tình' lấy áo của bác sĩ nam kia, thì cũng tiện miệng nói sự thật luôn, tránh phiền phức về sau:
"Cô không cần để nặng việc này trong lòng đâu."
Chu Noãn trả lời lập tức: "Vì sao? Đây mà là lời nói của một bác sĩ nên nói hay sao!?"
Bạch Chỉ vuốt mái tóc phủ dài trên trán: "Vì tôi không phải là bác sĩ." Nói rồi cũng tiện tay chỉ về phía bên trái: "Thấy không? Đó là phòng của tôi ở."
Chu Noãn nhìn theo tay hắn chỉ. Phòng 415.
Ngẫm nghĩ, đó chẳng phải là căn phòng mà các bác sĩ trong phòng họp thường xuyên nhắc tới hay sao?
Một căn phòng gồm 4 người ở đặc biệt nhất, nhưng điều kì lạ rằng, chẳng một ai trong số họ có vấn đề về thần kinh cả. Theo như cô biết được, 4 người họ chủ yếu là bị người thân đẩy vào, với các lý do:
Một người luôn dùng đầu óc của mình để làm ra những việc phạm tội, tuy nhiên, mức độ chỉ dừng lại làm người khác mất trí. Nhưng lúc ấy mọi người lấy gã ra làm trung tâm để tống gã vào viện tâm thần, để gã điên điên khùng khùng mãi mãi.
Một người thì luôn tôn thờ về một người phụ nữ nào đó, khiến cho cả nhà cậu ta sợ hãi về những mối lo cho tương lai về sau, nghĩ rằng chỉ có bệnh viện tâm thần mới chữa trị được cho cậu ta.
Một người thì bị chú ruột tính kế, tranh giành tài sản của cha mẹ anh ta. Là người bước vào căn phòng đó đầu tiên, trông khá bình thường, nhưng là một cao thủ võ lâm.
Người cuối cùng là kì lạ nhất, hắn ta tự mình vào đây, mọi người đồn đoán, có lẽ là muốn trốn tránh một sự thật nào đó về bản thân.
Có lẽ, người bình thường nhất, vẫn là người đầu tiên bước vào căn phòng ấy.
Bạch Chỉ dựa người vào bức tường, nhìn cô gái đối diện đang suy nghĩ nhập tâm, khẽ cười: "Cô nghe về bọn họ đồn về căn phòng của chúng tôi rồi cơ à?"
Chu Noãn gật đầu: "Đúng vậy."
Bạch Chỉ: "Vậy cô cảm thấy như thế nào về chúng tôi?" Đây cũng là câu hỏi mà hắn ta lần đầu thốt lên với người khác.
Chu Noãn nghiêm túc: "Trừ một trường hợp, thì tôi đều cảm thấy, không ai cần chúng tôi điều trị cả."
Hắn đã sớm biết người cô nói là ai.
一一 Giang Hoằng ngu ngốc.
Cô bổ sung thêm: "Vì vậy, các anh không đáng để dùng thanh xuân của chính mình vào nơi không có những kiến thức xã hội này. Hầu hết, những bệnh nhân đều đã mất năng lực kiểm soát bản thân và hành vi của mình, nhưng các anh còn khả năng, thậm chí, có thể dùng tài năng đó để góp ích cho cuộc sống.Vì vậy, tôi mong các anh có thể chiến thắng được bóng tối, hãy đạp đổ tất cả những rào chắn và khó khăn."
Trong lòng Bạch Chỉ cười cợt, nói thì dễ nghe lắm, nhưng nếu thực hiện được, thì đã không bị ép đến đây. Dĩ nhiên, hắn không bị ai ép, nhưng cũng biết nghĩ đến cho 3 người còn lại a.
Tuy vậy, bản thân hắn cũng không nhận ra, đáy mắt hắn đã âm thầm phát ra ánh sáng ấm áp.
Bạch chỉ định phản bác lại, thế nhưng phía sau đã truyền đến âm thanh gọi người.
Quý Nam mồm to vẫn luôn đi đầu: "Noãn Noãn, sao cậu không về!?"
Triệu Oánh chạy theo sau lưng, vừa thở hổn hển, vừa nói: "Đúng vậy a... Sau khi nhắc đến cậu, thì nhìn ra phía sau, cậu đã biến mất rồi..!"
Chu Noãn nhìn hai người, một trước một sau kể lể, giả vờ làm mặt nghiêm: "Nhìn xem hai kẻ vô tâm đang nói ai đây này, tớ vốn dĩ đã đi theo hai cậu khi nào hả?"
Quý Nam lên tiếng đầu tiên: "Ôi, tôi tưởng cậu 一一 Ý, người này là..."
Bạch chỉ nhìn cậu, cũng không trả lời, chỉ vỗ vỗ vai Chu Noãn:
"Có thời gian thì đến gặp tôi, tại phòng."
Nói rồi cất bước rời đi về phía ngược lại.
Triệu Oánh chạy lại khoác tay cô, cất giọng đầy bất mãn: "Trời ạ, đến đây chưa được 24 tiếng, đã làm một người say nắng cậu rồi! Lợi hại, lợi hại!"
Chu Noãn: "Không, cũng không tính là quen biết."
Quý Nam bên cạnh làm vẻ không quan tâm: "Đi ăn không?"
Chu Noãn cùng Triệu Oánh đồng thanh: "Được."
Triệu Oánh bên cạnh khoác tay cũng không nói về người đàn ông lúc nãy nữa, cô ấy đã quen với việc Chu Noãn được người khác theo đuổi.
Cả ba đi xuống cầu thang, Chu Noãn đi cuối cùng, cô nhìn lại phía lúc nãy Bạch Chỉ vừa đi, trong lòng tiếc nuối.
一一 Vẫn là lần sau anh ta nhận người vậy, lúc nãy do tranh luận, vẫn chưa kịp nhìn rõ ngũ quan trên mặt...
Chu Noãn nghĩ lại lúc nói chuyện với Bạch Chỉ, lại thở dài.
Nhìn người trước mặt, cô ngẩn ra hồi lâu: "Anh là..?"
Bạch Chỉ khựng lại, bất đắc dĩ trả lời: "Ôi, chỉ mới tối qua thôi, mà cô đã quên tôi rồi ư?"
Chu Noãn nhìn người đàn ông trước mặt, hôm nay anh mặc áo chữ T đơn giản, trông có vẻ hơi cũ kỹ. Cô nhìn thế nào cũng thấy người đàn ông hôm qua và hôm nay có hơi khác biệt. Nhưng lý do khác biệt là gì thì cô cũng không rõ.
Chu Noãn ngập ngừng: "Anh là... Bạch Chỉ?"
Hắn khẽ thở ra, đáp: "Là tôi đây, lúc nãy có vẻ như cô có chuyện muốn nói với tôi?"
Cô cắn môi, đúng là có chuyện nói với anh thật, nhưng ngay bây giờ có hơi đường đột...
Chu Noãn khoanh tay, điều chỉnh lại hơi thở: "Đúng vậy, tôi có chuyện muốn hỏi anh."
Bạch Chỉ kiên nhẫn nhìn cô: "Cô cứ nói ở đây, tôi sẽ giải đáp."
Được vậy thì tốt rồi, nhanh thì hôm nay có thể cởi bỏ mối nghi ngờ về anh. Chu Noãn ngước nhìn về phía cánh cửa trong suốt, nhìn xuống dưới lầu một lúc, cũng không thấy bóng dáng của Triệu Oánh và Quý Nam.
Chu Noãn bình tĩnh, hỏi: "Tối qua, nếu tôi nhìn không nhầm, thì anh mặc áo blue, tôi nghĩ anh là bác sĩ ở đây, nhưng buổi sáng tôi đã tìm hiểu tất cả hồ sơ của tất cả bác sĩ nam trong bệnh viện này, thì lại không thấy ai họ Bạch, cũng như tên Bạch Chỉ. Liệu, anh có phải là 一一"
Bạch Chỉ nhướng mắt lười biếng: "Tại sao phải điều tra về tôi, không lẽ ngay từ đầu cô đã nghi ngờ tôi?"
Chu Noãn đáp ngay: "Đúng vậy, từ lúc tôi ngửi thấy mùi khói thuốc. Bác sĩ nào thèm thuốc đến đâu, ít nhất cũng phải ra sân, hoặc ở cạnh cửa sổ để hút. Huống hồ, anh xem, cạnh đây còn có bảng chữ to đùng 'Cấm hút thuốc ở bệnh viện'."
Bạch Chỉ cười nhẹ: "Chỉ vậy?"
Chu Noãn tiếp: "Cựu bác sĩ ở đây từng nói với tôi, các bác sĩ ở đây rất yêu nghề, vì vậy, cũng đi đôi với việc có tâm với nghề, làm như vậy, khác nào gián tiếp đầu độc các bệnh nhân có tiền sử kích thích với khói thuốc?"
Bạch Chỉ: "Xem ra, trong đó không bao gồm cả tôi."
Lời vừa cất ra, Chu Noãn liền thở hắt ra, kỳ thật luôn có một sự thật, có bao nhiêu bác sĩ tận tụy với nghề chữa bệnh cho các bệnh nhân tâm thần? Tuy vậy, sau khi nghe từ chính miệng Bạch Chỉ nói, chỉ số thiện cảm của anh trong lòng cô đều tụt dốc liên tục.
Bạch Chỉ đợi cô trả lời, mấy giây sau cũng không có tiếng đáp trả. Hắn thầm nghĩ, nếu đã lỡ mọi chuyện về việc hắn 'vô tình' lấy áo của bác sĩ nam kia, thì cũng tiện miệng nói sự thật luôn, tránh phiền phức về sau:
"Cô không cần để nặng việc này trong lòng đâu."
Chu Noãn trả lời lập tức: "Vì sao? Đây mà là lời nói của một bác sĩ nên nói hay sao!?"
Bạch Chỉ vuốt mái tóc phủ dài trên trán: "Vì tôi không phải là bác sĩ." Nói rồi cũng tiện tay chỉ về phía bên trái: "Thấy không? Đó là phòng của tôi ở."
Chu Noãn nhìn theo tay hắn chỉ. Phòng 415.
Ngẫm nghĩ, đó chẳng phải là căn phòng mà các bác sĩ trong phòng họp thường xuyên nhắc tới hay sao?
Một căn phòng gồm 4 người ở đặc biệt nhất, nhưng điều kì lạ rằng, chẳng một ai trong số họ có vấn đề về thần kinh cả. Theo như cô biết được, 4 người họ chủ yếu là bị người thân đẩy vào, với các lý do:
Một người luôn dùng đầu óc của mình để làm ra những việc phạm tội, tuy nhiên, mức độ chỉ dừng lại làm người khác mất trí. Nhưng lúc ấy mọi người lấy gã ra làm trung tâm để tống gã vào viện tâm thần, để gã điên điên khùng khùng mãi mãi.
Một người thì luôn tôn thờ về một người phụ nữ nào đó, khiến cho cả nhà cậu ta sợ hãi về những mối lo cho tương lai về sau, nghĩ rằng chỉ có bệnh viện tâm thần mới chữa trị được cho cậu ta.
Một người thì bị chú ruột tính kế, tranh giành tài sản của cha mẹ anh ta. Là người bước vào căn phòng đó đầu tiên, trông khá bình thường, nhưng là một cao thủ võ lâm.
Người cuối cùng là kì lạ nhất, hắn ta tự mình vào đây, mọi người đồn đoán, có lẽ là muốn trốn tránh một sự thật nào đó về bản thân.
Có lẽ, người bình thường nhất, vẫn là người đầu tiên bước vào căn phòng ấy.
Bạch Chỉ dựa người vào bức tường, nhìn cô gái đối diện đang suy nghĩ nhập tâm, khẽ cười: "Cô nghe về bọn họ đồn về căn phòng của chúng tôi rồi cơ à?"
Chu Noãn gật đầu: "Đúng vậy."
Bạch Chỉ: "Vậy cô cảm thấy như thế nào về chúng tôi?" Đây cũng là câu hỏi mà hắn ta lần đầu thốt lên với người khác.
Chu Noãn nghiêm túc: "Trừ một trường hợp, thì tôi đều cảm thấy, không ai cần chúng tôi điều trị cả."
Hắn đã sớm biết người cô nói là ai.
一一 Giang Hoằng ngu ngốc.
Cô bổ sung thêm: "Vì vậy, các anh không đáng để dùng thanh xuân của chính mình vào nơi không có những kiến thức xã hội này. Hầu hết, những bệnh nhân đều đã mất năng lực kiểm soát bản thân và hành vi của mình, nhưng các anh còn khả năng, thậm chí, có thể dùng tài năng đó để góp ích cho cuộc sống.Vì vậy, tôi mong các anh có thể chiến thắng được bóng tối, hãy đạp đổ tất cả những rào chắn và khó khăn."
Trong lòng Bạch Chỉ cười cợt, nói thì dễ nghe lắm, nhưng nếu thực hiện được, thì đã không bị ép đến đây. Dĩ nhiên, hắn không bị ai ép, nhưng cũng biết nghĩ đến cho 3 người còn lại a.
Tuy vậy, bản thân hắn cũng không nhận ra, đáy mắt hắn đã âm thầm phát ra ánh sáng ấm áp.
Bạch chỉ định phản bác lại, thế nhưng phía sau đã truyền đến âm thanh gọi người.
Quý Nam mồm to vẫn luôn đi đầu: "Noãn Noãn, sao cậu không về!?"
Triệu Oánh chạy theo sau lưng, vừa thở hổn hển, vừa nói: "Đúng vậy a... Sau khi nhắc đến cậu, thì nhìn ra phía sau, cậu đã biến mất rồi..!"
Chu Noãn nhìn hai người, một trước một sau kể lể, giả vờ làm mặt nghiêm: "Nhìn xem hai kẻ vô tâm đang nói ai đây này, tớ vốn dĩ đã đi theo hai cậu khi nào hả?"
Quý Nam lên tiếng đầu tiên: "Ôi, tôi tưởng cậu 一一 Ý, người này là..."
Bạch chỉ nhìn cậu, cũng không trả lời, chỉ vỗ vỗ vai Chu Noãn:
"Có thời gian thì đến gặp tôi, tại phòng."
Nói rồi cất bước rời đi về phía ngược lại.
Triệu Oánh chạy lại khoác tay cô, cất giọng đầy bất mãn: "Trời ạ, đến đây chưa được 24 tiếng, đã làm một người say nắng cậu rồi! Lợi hại, lợi hại!"
Chu Noãn: "Không, cũng không tính là quen biết."
Quý Nam bên cạnh làm vẻ không quan tâm: "Đi ăn không?"
Chu Noãn cùng Triệu Oánh đồng thanh: "Được."
Triệu Oánh bên cạnh khoác tay cũng không nói về người đàn ông lúc nãy nữa, cô ấy đã quen với việc Chu Noãn được người khác theo đuổi.
Cả ba đi xuống cầu thang, Chu Noãn đi cuối cùng, cô nhìn lại phía lúc nãy Bạch Chỉ vừa đi, trong lòng tiếc nuối.
一一 Vẫn là lần sau anh ta nhận người vậy, lúc nãy do tranh luận, vẫn chưa kịp nhìn rõ ngũ quan trên mặt...
Chu Noãn nghĩ lại lúc nói chuyện với Bạch Chỉ, lại thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com