Chương 24
Olivia
"!!!" Tôi dự định chọc điên hắn ta tiếp tục, nhưng nghĩ lại vẫn nên thôi, trước tiên phải thoát khỏi chốn kinh dị này đã. Giang Hoằng trông thấy tôi bỗng dưng im lặng, hắn cũng lo lắng hỏi han: "Noãn Noãn, em bị sao vậy? Không tốt hả? Để anh đưa em đến nơi này nhé!?" Tôi mừng còn không kịp, nhưng ngoài mặc vẫn cố giả vờ đáp: "... Được, hãy đến chỗ nào bình thường một chút..." Giang Hoằng cười tủm tỉm: "Chỗ này cũng bình thường mà, có điều hơi bốc mùi thôi, lũ này đúng là ruồi nhặng thật sự! Đến cả khi chết rồi vẫn không hết phiền toái mà!" Nói rồi, hắn ta rất tự nhiên dắt lấy tay tôi, thôi thì vì an toàn của bản thân nên không thể phản kháng được. Khi đi được vài bước chân, góc áo tôi như bị ai đó nắm đi, sau đó giật lùi lại. "Ai vậy!?" Giang Hoằng đi phía trước nói: "Làn gì có ai ngoài chúng ta?" - Tôi nghe thế, liền cự tuyệt và kể lại cho hắn ta nghe cảm giác vừa rồi, Giang Hoằng chỉ xua tay bảo: "Có thể là do gió thôi!" Tôi lắc đầu, cảm giác này thật sự rất chân thực mà!? "Hãy tin vào cảm nhận của chính cô, thị giác, thính giác, và xúc giác, cũng không thể điều khiển được." "Đúng là một cô gái đáng thương...""Tội nghiệp..." "Ai đó nói cho cô ấy biết đi, rằng sự thật là %$&#&%$#$%#&!" "Hahaha""Đừng tin tưởng vào bất kì ai, nếu không vòng lặp sẽ tiếp tục..." Những tiếng nói vang lên trong đầu, đột ngột như vừa chớp mắt, nó xảy ra quá nhanh chóng, thật sự tôi cũng không biết nên gọi đó là gì!? Thấy tôi không đi tiếp, Giang Hoằng nghi hoặc: "Sao vậy em? Sắp đến nơi rồi, cố lên!" "À ừm! Tôi tới liền đây!" Thật sự có nên tin tưởng vào lời hắn ta nói, đến một nơi bình thường!? Đó chỉ là vẻ ngoài của một nhà thờ đã bỏ hoang, hoang tàn, cũ kĩ và xám ngắt ,đó là những từ tôi có thể hình dung được. Giang Hoằng chạy đến thật nhanh, sau đó dang hai tay ra, như biểu cảm thành kính của quản gia khi tiếp đón người chủ nhân đã lâu chưa về thăm nhà: "Chào mừng nữ thần đến với 'Điện Thập Nhất'!""Ọe..." Tôi không kìm được nữa, bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Thật sự, nơi này dành cho con người ư !?
◀ Từ góc nhìn của nữ chính ▶
Đáng buồn thay cho những kẻ hứng chịu hình phạt từ cơn thịnh nộ của Satan. Một cuộc đời chưa chớm nở kịp, nay đã vội vùi thây dưới nơi ẩm thấp lạnh lẽo. Đó là những gì tôi thấy.Trước mắt tôi, cũng chẳng biết mình đang đứng ở đâu trong vị trí nào của bản đồ, chỉ biết rằng phía trước đầy rẫy những xác chết người nằm la liệt, những vết chém tàn nhẫn tựa như thanh đao của một con quỷ vô tình lãnh khốc. Hãy nhìn cho thật rõ, cũng chẳng cần thiết hung thủ có hay đã không nhắm đến vị trí chí mạng, từ đỉnh đầu cho tới chân tay, đều biến dạng. Nó đều mang theo cơn giận cực điểm. Hơn hết, đó còn là những bác sĩ hay y tá xấu số, họ quá thê thảm, họ quá xui xẻo khi phải cống hiến hết mình cho bệnh viện, cho cuộc đời này. Nhưng, liệu có phải thế? Họ có yêu nghề không?Không. Đây không còn là vấn đề bạn có yêu nghề của mình không, mà còn là cả một tính mạng con người, huống chi, ở đây lại nhiều người mặc áo blue như vậy.Áo trắng bị máu của chính họ nhuộm đỏ. Lan tràn xung quanh như thi thể khác, có thể thấy, có đa số là đã chết quá 4 ngày. Một số người còn đang chảy máu, nhưng cũng đã tắt thở. Tôi nín thở rất lâu, nhưng cũng không dám hít vào lại quá nhiều, đây thật sự là một địa ngục sống. Tôi khẽ quay đầu lại, nhìn con người sau lưng kia: "... Chuyện gì thế này? Nơi đây đã xảy ra chuyện gì!?" Giang Hoằng nhún vai: "Chỗ này anh mới phát hiện cách đây 1 năm trước, nhận ra nơi này đã bỏ hoang từ lâu, lại kín kẽ như thế này, là một nơi thích hợp để làm nhà giam, tra tấn những kẻ ngu xuẩn kia. Nhưng bọn chúng yếu quá." Nói rồi, hắn ta chỉ chỉ vào vài một số xác bác sĩ y tá bên hướng tay phải: "Em xem, đây là vào ngày hôm nay." Tôi lắc đầu một cách cự tuyệt: "Anh điên rồi, đấy là những đồng nghiệp của tôi!!!" Giang Hoằng không cười nữa, hắn ta nhíu mày: "Nhưng chúng không biết về nữ thần!" Tôi vừa chua chát vừa cười khinh người đối diện: "Xem ai vừa nói như mình vừa cống hiến cho Tổ quốc kìa! Cái thứ được gọi là nữ thần thì cũng chỉ có mình anh công nhận mà thôi!" Giang Hoằng: "Đúng vậy, nhưng từ khi tôi tôn sùng em, tôi đã chứng minh em tồn tại với cương vị là một nữ thần như thế nào rồi." Tôi hỏi: "Tuyệt vời chứ?" Giang Hoằng cười đáp: "Đương nhiên."Tôi khinh bỉ: "Bằng cách đem sự sống của họ ra đe dọa? Bằng cách tắm họ với máu? Anh xem đây thực sự có ý nghĩa gì? Tên điên!" Giang Hoằng gằn giọng: "Tôi không điên! Tôi tôn trọng em, mong em cũng như vậy!" Tôi đánh liều chọc tức hắn ta: "Anh xem, hiện tại anh cũng giống như Bạch Chỉ kia vậy, anh ta cũng đâu biết mình bị điên đâu!? Anh ta đã lấy cái cớ là nhân cách khác của anh ta điều khiển! Còn anh thì đem tôi ra làm nữ thần rồi tự tụng ca, tự căm phẫn cho những người không tin!" Giang Hoằng không bình tĩnh nổi nữa, hắn ta gào lớn: ANH KHÔNG ĐIÊN! ANH KHÔNG ĐIÊN! TẠI SAO AI CŨNG KHÔNG TIN ANH!!? EM THỰC SỰ LÀ MỘT NỮ THẦN!!!""!!!" Tôi dự định chọc điên hắn ta tiếp tục, nhưng nghĩ lại vẫn nên thôi, trước tiên phải thoát khỏi chốn kinh dị này đã. Giang Hoằng trông thấy tôi bỗng dưng im lặng, hắn cũng lo lắng hỏi han: "Noãn Noãn, em bị sao vậy? Không tốt hả? Để anh đưa em đến nơi này nhé!?" Tôi mừng còn không kịp, nhưng ngoài mặc vẫn cố giả vờ đáp: "... Được, hãy đến chỗ nào bình thường một chút..." Giang Hoằng cười tủm tỉm: "Chỗ này cũng bình thường mà, có điều hơi bốc mùi thôi, lũ này đúng là ruồi nhặng thật sự! Đến cả khi chết rồi vẫn không hết phiền toái mà!" Nói rồi, hắn ta rất tự nhiên dắt lấy tay tôi, thôi thì vì an toàn của bản thân nên không thể phản kháng được. Khi đi được vài bước chân, góc áo tôi như bị ai đó nắm đi, sau đó giật lùi lại. "Ai vậy!?" Giang Hoằng đi phía trước nói: "Làn gì có ai ngoài chúng ta?" - Tôi nghe thế, liền cự tuyệt và kể lại cho hắn ta nghe cảm giác vừa rồi, Giang Hoằng chỉ xua tay bảo: "Có thể là do gió thôi!" Tôi lắc đầu, cảm giác này thật sự rất chân thực mà!? "Hãy tin vào cảm nhận của chính cô, thị giác, thính giác, và xúc giác, cũng không thể điều khiển được." "Đúng là một cô gái đáng thương...""Tội nghiệp..." "Ai đó nói cho cô ấy biết đi, rằng sự thật là %$&#&%$#$%#&!" "Hahaha""Đừng tin tưởng vào bất kì ai, nếu không vòng lặp sẽ tiếp tục..." Những tiếng nói vang lên trong đầu, đột ngột như vừa chớp mắt, nó xảy ra quá nhanh chóng, thật sự tôi cũng không biết nên gọi đó là gì!? Thấy tôi không đi tiếp, Giang Hoằng nghi hoặc: "Sao vậy em? Sắp đến nơi rồi, cố lên!" "À ừm! Tôi tới liền đây!" Thật sự có nên tin tưởng vào lời hắn ta nói, đến một nơi bình thường!? Đó chỉ là vẻ ngoài của một nhà thờ đã bỏ hoang, hoang tàn, cũ kĩ và xám ngắt ,đó là những từ tôi có thể hình dung được. Giang Hoằng chạy đến thật nhanh, sau đó dang hai tay ra, như biểu cảm thành kính của quản gia khi tiếp đón người chủ nhân đã lâu chưa về thăm nhà: "Chào mừng nữ thần đến với 'Điện Thập Nhất'!""Ọe..." Tôi không kìm được nữa, bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Thật sự, nơi này dành cho con người ư !?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com