TruyenHHH.com

病态占有欲 - Bệnh Chiếm Hữu

Bệnh Chiếm Hữu (Kết)

ruaconbaobao

Hai người anh một câu tôi một câu. Nhưng vẫn lái xe đến nơi của Trần Đông Dương. Khi trên đường đi Trần Nghị cũng đã gọi điện cho Trần Đông Dương. Eddie nghe thấy hiện tại Trần Nghị đã ngoan ngoãn gọi là Ba, liền cảm thấy kì lạ. Giống như đồ vật bản thân mong chờ rất lâu mà không thể đạt được, nhưng khi bản thân muốn từ bỏ thì thứ đồ đó lại tìm đến tận cửa, khiến cho tình cảm trong lòng trở nên phức tạp.

Khi đến nơi cậu thấy Lão Đại và Nhị Gia còn có Hiền ca, Thạc ca tất cả đều ở đây. Trên bàn có nồi lẩu uyên ương đang bốc khói nghi ngút, một bên của nồi lẩu là một màu đỏ bắt mắt. Làn khói khiến mắt Eddie đỏ hoe, cậu chợp mắt xua đi cảm giác chua chát.

Trần Nghị dường như cảm nhận được điều bất ổn đến từ Eddie. Liền nhanh chóng chuyển từ nắm tay sang ôm bả vai cậu. Nhằm bảo vệ Eddie trong vòng tay mình.

Mọi người ngồi tại bàn đợi hai người đi đến

"Tiểu tử thối, về rỗi cũng không trở về gặp Ba trước"

Eddie lần này không còn thúc dục Trần Nghị tiến lên nữa, mà cúi đầu đi thẳng đến chỗ Lão Đại, Trần Đông Dương nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn với mái tóc đen trước mặt, trong lòng cảm xúc lẫn lộn. nhưng nhiều hơn đã là niềm vui khi đứa trẻ này bị an trở về. ông xoa cái đầu đen nhỏ của cậu rồi giục hai người nhanh tróng ngồi xuống.

Eddie gần như không cầm được nước mắt, Trần Nghị nhìn cái đầu nhỏ đang cúi xuống của Eddie và chạm vào nó, điều này khiến cảm xúc của Eddie bị xáo trộn. Eddie bất mãn liền đưa đầu thoát khỏi ma chảo của Trần Nghị. Nhưng bàn tay của cậu bị Trần Nghị nắm lấy khó lòng mà thoát ra được vì cậu bị anh nắm quá chặt. Nếu cậu gây ra tiếng động sẽ thu hút sự chú ý của mọi người về hướng này. Eddie đánh miễn cưỡng ngồi xuống cạnh Trần Nghị.

Trần Đông Dương nhìn hai người trước mặt, trong lòng thở dài, hai đứa trẻ càng lớn càng khiến người khác lo lắng, chỉ có thể bảo hai người tiến tới ăn cơm.

Trên bàn ăn Trần Nghị tập chung gắp đồ ăn cho Eddie, khiến Eddie xấu hổ, liên tục ke góc áo của Trần Nghị ra hiệu anh dừng lại. Trần Nghị hiểu ám hiệu của Eddie nhưng anh có tình lơ đi. Khi nhìn thấy tin nhắn Eddie gửi tới anh cũng làm như không biết mà vẫn tiếp tục làm công việc của mình. Eddie ngồi bên cạnh chỉ có thể trừng mắt nhìn Trần Nghị một cái thật hung dữ. Trần Nghị hiểu rõ Eddie đang ra ám hiệu gì, như anh cố tình giả ngu. Điều này khiến Eddie tức giận cầm đôi đũa đưa thức ăn vào miệng rồi nhai ngấu nghiến giống như đang nhai nhát Trần Nghị. Cảm giác đã lâu không thấy, vị cay tràn ngập đầu lưỡi, khiến bản thân có chút khó chịu, nhưng sự sảng khoái vẫn vượt qua cảm giác kia.

Trần Nghị vẫn luôn chú ý đến Eddie, thấy cậu bỏ qua những đồ mình gắp khiến anh khó chịu. Nhìn một hồi phát hiện Eddie đã buông đũa xuống, khi này Trần Nghị đưa tay ra ngăn cản, Eddie nhìn Trần Nghị một cái liền hiểu ý anh thở dài tiếp tục đưa đôi đũa hướng vào nồi lẩu bên không có vị cay.

"Eddie không phải cậu thích ăn cay nhất sao, tại sao bây giờ lại chuyển sang phần không cay rồi? Câu thấy khó chịu hả? Mặt cậu đỏ quá đấy."

A Hiền nhìn Eddie khác trước đây thì lên tiếng hỏi. A Thạc bên cạnh liền dùng cùi chỏ đánh vào A Hiền, ra hiệu ràng anh ta không nên hỏi lung tung. Ánh mắt thể hiện rõ "Anh không để ý không khí giữa hai người họ sao?". A Hiền phản ứng lại liền tỏ ra đã hiểu. Eddie ở nơi đó trong bốn năm khẩu vị cũng thay đổi theo, khuôn mặt đỏ bừng kia có thể do bốn năm qua cậu chưa từng được ăn cay.

A Thạc nhìn người đàn ông tỏ vẻ "Tôi hiểu" thì liền biết người này có hiểu cái gì đâu, nhưng chỉ cần đừng mở miệng nói linh tinh, để nhận ánh mắt đầu dao găm của Trần Nghị là A Thạc đã tạ ơn trời đất rồi.

Vào thời điểm không khí trở nên căng thẳng, Lão Đại lại đứng ra làm người xoa dịu bầu không khí chết chóc này.

"Eddie, kế hoạch tiếp theo của con là gì? Con có muốn giúp ba quản lý một số địa điểm mới không?"

" Được...."

"Em ấy theo con"

Chưa dứt câu Trần Nghị đã lên tiếng chen ngang lời cậu.

"Từ giờ trở đi Bắc Đường sẽ chịu sự quản lý của Eddie"

"Ai thèm quan tâm chứ"

"Ba, Eddie từ giờ về sau sẽ luôn ở bên con."

"Trần Nghị anh đang nói nhảm cái gì vậy? Tôi không muốn tiếp tục theo anh, tôi phải cũng Bạch Tông Dịch mở một tiệm bánh ngọt, không có thời gian chơi với anh."

"Eddie thích tiệm bánh ngọt sao, vậy ba trực tiếp cho con..."

"Em ấy không mở". 

Trần Nghị ngắt lời của Trần Đông Dương, Eddie ngạc nhiên nhìn Trần Nghị, không phải từ trước đến giờ Trần Nghị nghe lời Lão đại nhất sao, tại sao hôm nay lại trực tiếp đối đầu với Lão Đại rồi?

"Trần Nghị, anh làm cái gì vậy, sao như ăn phải thuốc súng vậy?"

Eddie kéo góc áo của Trần Nghị, ngăn anh làm hành động vượt quá giới hạn

Chu Minh Lỗi định nói gì đó thì bị Trần Đông Dương ngăn lại, Trần Đông Dương mỉm cười, trước đây cậu con trai này của ông có chút kiếm chế, quá cứng nhắc, không phải người tàn nhẫn quyết đoán như Eddie, nhưng Eddie lại vô tâm vô phế không quan tâm đến vị trí đứng đầu. Trước đây ông luôn cảm thấy Eddie chính là thanh kiếm, Trần Nghị là vỏ bọc, cả hai cùng tồn tại, cùng bổ xung những khuyết điểm của nhau. Nhưng khi đó Trần Nghị rất khó có thể tiếp quản Nghĩa Vân Minh.

Nhưng bốn năm trước, khi biết Eddie chọn vào tù thay cho mình, Trần Nghị đã mất kiểm soát và khi ấy anh mới nhận ra được tình cảm của mình. Khi này Trần Nghị hoàn toàn biến thành một thanh kiếm sắc bén còn Eddie mới là chiếc bao thực thụ bao bọc lấy sự nguy hiểm của Trần Nghị. Khi ấy tất cả mọi người đều sốc khi bản năng thực sự của Trần Nghị xuất hiện trước mắt. Không thể kiểm soát được, cho đến khi Chu Minh Lỗi nói rằng Eddie tự nguyện vào từ để bảo vệ Bạch Tông Dịch và đặc biệt bảo Trần Nghị hãy suy nghĩ những gì bản thân đã làm để khiến Eddie lựa chọn vào tù để trốn tránh anh.

Trần Nghị nghe lời nói của Eddie mới từ từ bình tĩnh lại, như thế linh hồn của anh đã bị lấy đi. Trần Đông Dương một lần nữa nhìn thấy sự tuyệt vọng xuất hiện trên gương mặt của Trần Nghị sau nhiều năm. Trần Đông Dương không nhịn được liền đá Trần Nghị một cái:

"Trần Nghị, con bây giờ bày bộ dạng này cho ai xem? Mấy năm nữa Eddie quay lại con định để nó thấy bộ dạng này của con sao?"

A Hiền và A Thạc cũng khuyên anh tới thăm cậu, hạ cũng sẽ giúp anh chăm sóc Eddie

Trần Nghị tỉnh táo lại nhưng sự nham hiểm và tàn nhẫn cũng ngày trở nên không thể kiểm soát khi Eddie liên tục từ chối từ sự thăm hỏi của anh. Quá nhiều thứ đã sảy ra trong bốn năm, và Trần Nghị, thủ lĩnh Bắc Đường cũng thay đổi, người ít danh tiếng năm xưa cũng đã trở thành người thừa kế hoàn hảo của Nghĩ Vân Minh, hành động bình tĩnh dứt khoát, dùng những thủ đoạn tàn nhẫn nhất, bốn năm qua Trần Đông Dương theo dõi Trần Nghị, ông biết rằng Trần Nghị vẫn còn chút nhân tính là vì Eddie sẽ nhanh trong ra ngoài, và anh có thể gặp lại cậu.

Trần Nghị dùng điều này trói buộc bản thân suốt bốn năm qua. Và bây giờ Eddie đã ra tù và quay lại với Trần Nghi, sợi dây này đã đạt đến giới hạn cuối cũng nó có đứt hay không là do sự lựa chọn của Eddie. Nhưng có lẽ ngay từ khi gặp lại Eddie Trần Nghị đã không để cậu có bất kì quyền từ chối nào. Trần Đông Dương cũng không muốn thấy một Trần Nghị điên loạn thêm 1 lần nào nữa, nhưng ông cũng không muốn Eddie phải chịu hậu quả hết lần này đến lần khác của mình.

"Eddie, ở lại đây và chúng ta sẽ nói chuyện sau."

Vừa nghe được lời này, thân thể Trần Nghị trở nên căng thẳng, Eddie người ở gần Trần Nghị nhất là người đầu tiên cảm nhận được sự thay đổi của anh. Eddie lần đầu chứng kiến Trần Nghị phóng gai nhọn ra phòng thủ với Lão Đại khiến cậu có chút bối rối.

Vốn sợ rằng sẽ xảy ra xung đột, nhưng những người còn lại có vẻ đã quen với chuyện này, ngay cả Nhị gia cũng có vẻ mặt quen thuộc, Eddie trong lòng cảm thấy có chút thất vọng mặc dù người chủ động tránh xa Trần Nghị là cậu. Người chủ động bỏ lại Trần Nghị để bảo vệ Bạch Tông Dịch cũng có là cậu. Nhưng việc này lại khiến hai người ngày càng xa cách khiến cậu không thể không thấy đau lòng.

Trần Nghị nhanh chóng nhận ra tâm trạng bất thường của Eddie, tưởng cậu đang lo lắng cho mình liền xoa đầu an ủi liền bị Eddie cho một cái đánh, tức giận trừng mắt nhìn Trần Nghị.

Nhìn Trần Nghị đã bình tĩnh trở lại nhờ hành động của Eddie, một lần nữa Trần Đông Dương thở dài than thở rằng, thật khó để kiếm soát hai đứa trẻ này. Chu Minh Lỗi có chút buồn cười trước vẻ mặt người cha già của Trần Đông Dương, liền dùng giọng hoà giải:

"Được rồi, Eddie mởi trở về, để nó vui vẻ đi, những chuyện khác chúng ta nói sau."

Eddie sửng sốt, hiện tại Nhị gia là người hoà giải sao? Cậu cảm thấy bản thân mình đã rời xa nơi này quá lâu rồi.

Theo lời của Nhị gia mọi thứ đã trở lại bình thường, hai người họ ở lại một lúc rồi cùng nhau rời đi. Eddie không muốn nhìn mặt Trần Nghị nữa nhưng vẫn không nhịn được mà bám theo anh. Cậu nhận ra hiện tại không có chỗ nào có thể đi đành phải quay về chỗ của anh.

Eddie nghĩ nghĩ, hình như không có nơi nào để đi nên muốn đế quán bar, muốn nhờ Tiểu Kiệt đưa mình đi nhưng bị Trần Nghị cản lại. Eddie đành lên xe để Trần Nghị đưa đi. Mang một bụng tức đến quán bar định uống rượu để giải toả thì cũng bị Trần Nghị cản lại.

"Trần Nghị, anh làm cái gì thế, cơm không cho ăn, rượu cũng không cho uống."

"Em hiện tại không thể ăn hay uống những thứ này."

Sắc mặt của Eddie đỏ bừng vì tức giận, dưới ánh đèn mở ảo liền trở nên vô cùng đẹp, Trần Nghị nhìn liền bị mê mẩn, bầu không khí giữa họ trở lên không hợp lý. Trần Nghị tiến tới ôm Eddie vào lòng, Eddie thậm chí không ngăn cản hành động của Trần Nghị. Hai người cứ như vậy lặng lẽ ôm nhau trong quán bar ồn ào.

Điều làm gián đoạn hai người họ là sự trêu chọc của Phạm Triết Duệ, đôi mắt của Eddie sáng lên khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, liền đầy Trần Nghị ra, vui vẻ muốn lao vào ôm Phạm Triết Duệ nhưng lại bị Trần Nghị nhanh trong ôm eo kéo lại trở lại trong vòng tay anh.

"Eddie, nếu cậu không quay lại, chúng tôi thật sự sẽ bị Trần Nghị tra tấn đến chết."

Phạm Triết Duệ tiếp tục kể về cuộc sống mà bản thân phải chịu đựng trong vài năm qua với ánh mắt sát khí của Trần Nghị

"Trần Nghị khi biết cậu bảo vệ Bạch Tông Dịch và Nghĩ Vân Minh liền đưa bản thân vào tù đã khiến anh ta phát điên, đến cả Lão Đại cũng thể ngăn cản anh ta, ai động vào anh ta thì anh ta liền đánh, anh ta tàn nhẫn quét sạch người của Trương Đằng và Long Bang...."

"Phạm Triết Duệ!"

Trần Nghị u ám nhìn Phạm Triết Duệ, Phạm Triết Duệ cũng chỉ thờ ơ mà mỉm cười, dù thế nào đi nữa anh vẫn muốn nhắc nhở Eddie Trần Nghị đã không phải là con người của bốn năm trước. Bây giờ Trần Nghị nguy hiểm hơn bất kì ai, nhưng đánh giá qua phản ứng của Eddie anh biết mình không cần phải tốn công thêm. Dù thời gian đã trôi qua bốn năm Eddie vẫn là Eddie, cậu vẫn là Eddie sẵn sàng hi sinh mạng sống vì Trần Nghị, nhưng liệu cậu có còn yêu Trần Nghị không?

Trần Nghị bế Eddie lên và chuẩn bị rời đi, anh đi đến chỗ Phạm Triết Duệ và để lại lời nhắn:

"Quản người của anh cho tốt, đừng quản chuyện khác quá nhiều."

Anh rời đi mà không quay đầu lại, Eddie trong lòng Trần Nghị vẫn liên tục phàn nàn khi cậu không thể nói vài lời với Phạm Triết Duệ. Cậu hoàn toàn không để ý đến gương mặt tái nhợt của Trần Nghị, cho đến khi bị bế ra khỏi xe cậu cũng không hề nhận ra.

Cho đến khi bị bế vào phòng lúc này Eddie mới phát hiện ra vẻ mặt không đúng của Trần Nghị, sự cảnh giác của Eddie ngay lập tức trở lại. Ngay khi Trần Nghị đặt cậu xuống, cậu nhanh chóng đứng dậy nhưng lại bị Trần Nghị nhanh tay hơn tóm lại.

"Sao lại chạy?"

Trần Nghị ghé vào tai Eddie nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu nhẹ nhàng của anh làm Eddie không khỏi rùng mình.

"Trần Nghị, Trần Nghị,..."

"Eddie anh chỉ có em. Mọi người ai cũng muốn cướp em đi, kể cả bố, Phạm Triết Duệ, nhưng anh sẽ không để ai có thể cướp em đi. Cho dù anh có chết, anh cũng sẽ mang em đi cùng, không ai có thể chia cắt chúng ta lần nữa."

Sự điên cuồng của Trần Nghị hoàn toàn được giải phóng khi phải chịu sự kích thích liên tục trong ngày hôm nay. Nỗi lo sợ Eddie sẽ thực sự rời đi lần nữa. Khi cảm nhận được người trong vòng tay anh khẽ run, Trần Nghị liền cảm thấy đau đớn trong lòng, Eddie sợ hãi anh điều này xuất hiện liên tục trong suy nghĩ của Trần Nghị, anh sợ hãi cậu sẽ rời đi vì điều này. Lúc này trong đầu anh liên tục lặp đi lặp suy nghĩ rằng Eddie sẽ rời đi, động tác tay của anh bắt đầu trở nên gấp gáp. Khi hai người một lần nữa trần trụi, Eddie muốn chống lại nhưng bị sức mạnh của Trần Nghị ngăn lại, khiến cậu chỉ có thể tuân theo mọi hành động của Trần Nghị.

Cuộc yêu thương kéo dài hơn những gì Eddie nghĩ, đến khi cậu không thể chịu đựng được nữa chi muốn ngất đi và cầu xin sự thương sót của Trần Nghị, liên tục hứa rằng sẽ không bỏ rơi anh, rồi cuối cùng khóc lóc và nói:

"Em yêu anh"

Trần Nghị không thể ngờ bản thân có thể nghe được lời này trong cuộc yêu thương lần hai của mình và Eddie

"Em yêu anh"

Khi anh nghe thấy ba chữ này, trong lòng anh vui sướng tột độ, cũng khiến anh mất kiểm soát, hưng phần tiếp tục mạnh bạo tiến vào. Nhưng nhìn lại cơ thể của Eddie toàn thân đều lốm đốm dấu hôn dày đặc của anh, ở dưới chảy ra hàng loạt con cháu của anh, trên gương mặt còn vương những giọt nước ẩm ướt, lẩm bẩn cầu xin anh thương sót. Trần Nghị liền tỉnh táo trở lại, đôi tay thận trọng ôm cậu vào trong lòng, lau đi nước mắt trên khuôn mặt cậu...

"Eddie anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh không thể chấp nhận sự biến mất của em trong cuộc sống của anh, xin lỗi Eddie."

Eddie nửa tỉnh nửa mê nghe được lời xin lỗi của Trần Nghị

"Xin lỗi"

Nghe được lời nói này của Trần Nghị, tim cậu lỡ một nghị, nhận ra được anh đã hối hận, nghe được những lời nói của anh cậu mới yên tâm chìm vào giấc ngủ. Trần Nghị bế người đi tắm rửa, sau đó ôm gọn cậu trong vòng tay rồi mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Những ngày sau đó, Trần Nghị luôn theo sát Eddke, nếu Eddie muốn tham gia vào việc của bang Trần Nghị sẽ không từ chối chỉ cần việc đó anh có thể đảm bảo sự an toàn cho cậu. Tuy nhiên nếu có thể để Eddie tránh được việc dính máu anh chắc chắn sẽ không ngại đồng ý. Vị trí của hai người cũng thay đổi, trước kia là Trần Nghị ngăn cản sự cuồng nộ của Eddie, nhưng bây giờ lại là Eddie ngăn cản cơn nóng giận của Trần Nghị.

Giữa hai người bây giờ ôm ôm hôn hôn là chuyện thường xuyên họ làm. Xung quanh Eddie luôn có người muốn giúp đỡ cậu, nhưng cuối cùng lại bị Trần Nghị ngăn cản.

Phạm Triết Duệ từng muốn giúp Eddie rời khỏi Trần Nghị, nhưng lại bị Bạch Tông Dịch ngăn cản. Bạch Tông Dịch nói "Không ai có thể thay Eddie quyết định". Hai người cứ như vậy vướng mắc, mọi người đều cho rằng hai người sẽ xảy ra xung đột, nhưng không ai ngờ rằng hai người sẽ là cặp đôi đầu tiên kết thúc bằng một đám cưới. Mãi đến ngày cưới Phạm Triết Duệ mới hiểu được ý của Bạch Tông Dịch.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com