Bên nhau đến cuối đời [Detective Conan Fanfiction]
Chap 9: Bánh chanh
Sau khi mất hơn một tiếng nữa để làm lại chiếc bánh, Ran vẫn còn rối rít:
- Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi! Tại cháu bất cẩn!- Thôi, không sao. Chúng ta đã làm lại cái mới rồi mà. - Bà Mary cười nói.- Nhưng mà tại cháu mà tốn công sức của mọi người.- Có sao đâu, phải không các bà? - Bà Mary quay sang những người khác, nụ cười đôn hậu vẫn hiện trên môi.Mọi người gật đầu, bà giúp việc nhờ Ran nhào bột ban nãy nói:- Mary nói đúng đấy, cháu đừng tự trách mình nữa. Với lại cháu đã học được cách làm bánh chanh chưa?- Ừm... cháu biết làm rồi ạ. - Ran ngước khuôn mặt rất ư là biết lỗi lên.- Vậy lần sau cháu làm cho mọi người ăn nhé, ta sẽ chờ nó.Mọi người tán thưởng: ''Nhớ làm sớm nhé Ran, và nhớ đừng làm cháy nữa đấy!''Ran thầm nghĩ: ''Mọi người thật tốt bụng.'' và nở nụ cười.- Nào, giờ chúng ta đi ăn trưa. Bánh chanh sẽ là món tráng miệng. - Bà Mary vui vẻ nói.Bữa trưa hôm nay có 12 người ngồi quây quanh chiếc bàn ăn dài. Mọi người ăn uống, nói chuyện vui vẻ, riêng ông Mori vẫn như cái ngày mẹ Ran không còn ở nhà - không nói gì hết, chỉ ăn xong rồi lại lên phòng làm việc. Ran đã quen với phong cách của ông, nên cũng chẳng quan tâm.Xong bữa trưa, Ran giúp các bà dọn bàn nhưng vừa cầm cái giẻ lau bàn thì đã bị bà Mary cướp mất:- Cháu cứ lên phòng nghỉ trưa đi, đằng nào thì ở bên nhà gì gì ấy cháu cũng làm người giúp việc mà.Ran từ trước đến giờ chả thắng được bà giúp việc tốt bụng trong khoản đấu khẩu nên cô chỉ ''Vâng'' rồi bước lên phòng.''Phịch'' Ran thả mình lên chiếc giường êm ái. Nằm nghĩ vẩn vơ, rồi thế nào cái khuôn mặt của hắn bỗng xuất hiện trong đầu cô.- Cái gì vậy trời? - Ran ôm đầu tự hỏi, xoay người sang bên phải.Đập vào mắt Ran là chiếc tủ nhỏ ban nãy. Cô ngồi dậy, tiến về phía chiếc tủ nhỏ màu hồng. Ban nãy còn ngăn thứ ba cô chưa mở. Ran chẳng nhớ mình đã nhét những thứ gì vào trong đó nên khi mở từng ngăn tủ ra cô cảm thấy hồi hộp.''Kẹt'' Một tiếng kêu nhỏ khi Ran kéo ngăn thứ ba ra, và trong đó là...Một cuốn sổ có màu vàng, đã sờn gáy.Ran cầm nó lên, nhận ra đó chính là cuốn nhật kí mà cô viết lúc còn bé - mẹ đã tặng cô. Cô dừng viết vào cái ngày mẹ cô bỏ đi. Lật từng trang một, nét chữ và những hình thù ngộ nghĩnh làm Ran nhớ lại tuổi thơ, khẽ cười khúc khích. Cô mang quyển nhật kí lên giường, lật cho đến trang cuối, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.-------------------------------------------------------- Ran à! Dậy đi cháu! Không là hết bánh chanh đấy! - Tiếng bà Mary.Ran từ từ mở mắt, chậm rãi ngồi dậy, ngáp một cái rõ to, dụi dụi mắt.- Mấy giờ rồi bà Mary? - Ran hỏi giọng ngái ngủ.- Ba giờ rồi đấy, xuống ăn bánh chanh mau lên, cháu ngủ say thật đấy. À tí nữa 5 giờ cháu còn phải sang làm việc tại cái nhà gì gì ấy phải không?- À... đúng rồi ạ.Ran bước xuống giường, đi theo bà Mary, một vật rơi từ trên giường xuống kêu''Bộp''. Ran quay lại, thấy quyển nhật kí nhỏ nằm im trên đất sau cú rơi, liền cúi xuống nhặt cho vào túi.Trong phòng ăn, có 9 người giúp việc khác đang ngồi đợi Ran, không thấy ông Mori. Cũng phải thôi, ông ấy đâu thích những việc như này. Ran nghĩ, và ngồi xuống chiếc ghế gỗ.Chiếc bánh chanh rất lớn, chia ra làm 14 phần. Mỗi người ăn một phần, bà Mary nói đã mang lên cho ông Mori một phần, vậy còn 2 phần nữa. Mọi người đều nói cho Ran hết, họ đều là những ông bà trên 50 tuổi nên cũng không thích ăn nhiều đồ ngọt. Ran lưỡng lự một lát rồi nhờ lấy hộ một chiếc túi để đựng thức ăn, cho hai phần bánh còn lại vào đó.- Cháu định mang cho ai à? - Bà Mary hỏi.Ran hơi giật mình vì bà Mary nói đúng tim đen, nhưng cô biện hộ:- Không ạ... Cháu mang đi ăn trên đường thôi. - Ran cười gượng.Bà Mary nhìn Ran đầy nghi ngờ, nhưng rồi bà mỉm cười:- Bánh có ngon không?- Dạ có ạ! Ngon tuyệt luôn! - Ran hào hứng đáp.Ran chào tạm biệt các ông bà giúp việc, trước đó cô đã lên phòng ông Mori chào một tiếng, rồi quay ra không nói gì nữa. Cô đóng cánh cổng to lớn, quay người bước đi, tay xách theo túi bánh chanh. Bà Mary đứng nhìn theo Ran, trong tâm trí bà thoáng qua những mảnh vụn ký ức, từ nhiều năm về trước.Shinichi Kudo... liệu có phải cậu bé trong vụ hoả hoạn năm ấy không nhỉ?Ran đi theo con đường quen thuộc dẫn tới nhà Kudo. Vừa đi Ran vừa nghĩ mông lung, vèo một cái đã thấy trước mặt mình là ngôi nhà khổng lồ đó.
''Kính cooong....Kính cooong....Kính cooong....'' Ran bấm chuông liên hồi.Trong lúc đợi người ra mở cửa, Ran đưa túi bánh chanh lên nhìn. Trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh Shinichi. Đúng là cô muốn mang túi bánh cho tên kiêu ngạo nhưng chẳng hiểu sao tim cô cứ đập nhanh khi nghĩ về hắn, mặt thì cứ nóng lên. Mải trôi theo dòng suy nghĩ của mình, Ran không để ý có người ra mở cửa.- Này! Bấm chuông một lần thôi! - Một giọng nói lớn.- Oái, gì vậy? - Ran giật bắn mình, lùi về sau nửa bước.- Oái cái gì? Tự dưng giật mình vậy? - Shinichi nheo mắt hỏi.- À không... - Ran hơi đỏ mặt,lí nhí.- A, cái gì đây? - Shinichi giật cái túi trên tay Ran - Trông ngon nhỉ?- Này, trả đây! - Ran đưa tay đòi lại.''Roạt'' Shinichi mở túi bóng.- Chẳng phải là bánh chanh sao? Tuyệt vời! - Shinichi nói rồi chạy thẳng vào nhà, để Ran đứng trân trân trước cửa.Sau một hồi đứng đơ ra, Ran mới bực tức, phụng phịu đóng cổng, bước vào nhà. Khi vào thì Shinichi đã ăn xong 2 cái bánh, xoa xoa bụng trên ghế sofa.- Hà... ngon tuyệt vời! Cậu mua ở đâu thế? - Shinichi ngẩng mặt lên nhìn Ran đang tức giận.''Phừng''Shinichi có cảm giác xung quanh Ran đang bùng lên một ngọn lửa, khiến cậu toát mồ hôi, nuốt nước bọt cái ''Ực''- À... xin lỗi... Tôi lỡ ăn mất rồi... -Shinichi gượng cười xơ cứng, rối rít.- Hay-quá-ha! - Ran dằn từng chữ - Cậu chưa xin phép tôi đâu đấy.''Thôi phát này về chầu Diêm Vương rồi.'' Shinichi lo lắng.Ran bước từng bước chậm đến trước mặt Shinichi, cảm giác như dưới chân Ran, mặt đất đang bốc cháy. Lừ lừ tiến đến chỗ Shinichi với ánh mắt đầy lửa, Ran giơ tay lên. Shinichi nhắm tịt mắt, chờ đợi một cú đấm mà cậu không muốn giáng xuống đầu.- Thôi, tha cho cậu đấy. Đằng nào tôi cũng định mang cho cậu. - Ran nói tỉnh bơ rồi quay phắt đi.- Hả?... - Shinichi đơ mặt.''Chuyện gì đang xảy ra thế?'' Shinichi lau mồ hôi tự hỏi. ''Thằng nào vừa dập lửa vậy?''
- Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi! Tại cháu bất cẩn!- Thôi, không sao. Chúng ta đã làm lại cái mới rồi mà. - Bà Mary cười nói.- Nhưng mà tại cháu mà tốn công sức của mọi người.- Có sao đâu, phải không các bà? - Bà Mary quay sang những người khác, nụ cười đôn hậu vẫn hiện trên môi.Mọi người gật đầu, bà giúp việc nhờ Ran nhào bột ban nãy nói:- Mary nói đúng đấy, cháu đừng tự trách mình nữa. Với lại cháu đã học được cách làm bánh chanh chưa?- Ừm... cháu biết làm rồi ạ. - Ran ngước khuôn mặt rất ư là biết lỗi lên.- Vậy lần sau cháu làm cho mọi người ăn nhé, ta sẽ chờ nó.Mọi người tán thưởng: ''Nhớ làm sớm nhé Ran, và nhớ đừng làm cháy nữa đấy!''Ran thầm nghĩ: ''Mọi người thật tốt bụng.'' và nở nụ cười.- Nào, giờ chúng ta đi ăn trưa. Bánh chanh sẽ là món tráng miệng. - Bà Mary vui vẻ nói.Bữa trưa hôm nay có 12 người ngồi quây quanh chiếc bàn ăn dài. Mọi người ăn uống, nói chuyện vui vẻ, riêng ông Mori vẫn như cái ngày mẹ Ran không còn ở nhà - không nói gì hết, chỉ ăn xong rồi lại lên phòng làm việc. Ran đã quen với phong cách của ông, nên cũng chẳng quan tâm.Xong bữa trưa, Ran giúp các bà dọn bàn nhưng vừa cầm cái giẻ lau bàn thì đã bị bà Mary cướp mất:- Cháu cứ lên phòng nghỉ trưa đi, đằng nào thì ở bên nhà gì gì ấy cháu cũng làm người giúp việc mà.Ran từ trước đến giờ chả thắng được bà giúp việc tốt bụng trong khoản đấu khẩu nên cô chỉ ''Vâng'' rồi bước lên phòng.''Phịch'' Ran thả mình lên chiếc giường êm ái. Nằm nghĩ vẩn vơ, rồi thế nào cái khuôn mặt của hắn bỗng xuất hiện trong đầu cô.- Cái gì vậy trời? - Ran ôm đầu tự hỏi, xoay người sang bên phải.Đập vào mắt Ran là chiếc tủ nhỏ ban nãy. Cô ngồi dậy, tiến về phía chiếc tủ nhỏ màu hồng. Ban nãy còn ngăn thứ ba cô chưa mở. Ran chẳng nhớ mình đã nhét những thứ gì vào trong đó nên khi mở từng ngăn tủ ra cô cảm thấy hồi hộp.''Kẹt'' Một tiếng kêu nhỏ khi Ran kéo ngăn thứ ba ra, và trong đó là...Một cuốn sổ có màu vàng, đã sờn gáy.Ran cầm nó lên, nhận ra đó chính là cuốn nhật kí mà cô viết lúc còn bé - mẹ đã tặng cô. Cô dừng viết vào cái ngày mẹ cô bỏ đi. Lật từng trang một, nét chữ và những hình thù ngộ nghĩnh làm Ran nhớ lại tuổi thơ, khẽ cười khúc khích. Cô mang quyển nhật kí lên giường, lật cho đến trang cuối, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.-------------------------------------------------------- Ran à! Dậy đi cháu! Không là hết bánh chanh đấy! - Tiếng bà Mary.Ran từ từ mở mắt, chậm rãi ngồi dậy, ngáp một cái rõ to, dụi dụi mắt.- Mấy giờ rồi bà Mary? - Ran hỏi giọng ngái ngủ.- Ba giờ rồi đấy, xuống ăn bánh chanh mau lên, cháu ngủ say thật đấy. À tí nữa 5 giờ cháu còn phải sang làm việc tại cái nhà gì gì ấy phải không?- À... đúng rồi ạ.Ran bước xuống giường, đi theo bà Mary, một vật rơi từ trên giường xuống kêu''Bộp''. Ran quay lại, thấy quyển nhật kí nhỏ nằm im trên đất sau cú rơi, liền cúi xuống nhặt cho vào túi.Trong phòng ăn, có 9 người giúp việc khác đang ngồi đợi Ran, không thấy ông Mori. Cũng phải thôi, ông ấy đâu thích những việc như này. Ran nghĩ, và ngồi xuống chiếc ghế gỗ.Chiếc bánh chanh rất lớn, chia ra làm 14 phần. Mỗi người ăn một phần, bà Mary nói đã mang lên cho ông Mori một phần, vậy còn 2 phần nữa. Mọi người đều nói cho Ran hết, họ đều là những ông bà trên 50 tuổi nên cũng không thích ăn nhiều đồ ngọt. Ran lưỡng lự một lát rồi nhờ lấy hộ một chiếc túi để đựng thức ăn, cho hai phần bánh còn lại vào đó.- Cháu định mang cho ai à? - Bà Mary hỏi.Ran hơi giật mình vì bà Mary nói đúng tim đen, nhưng cô biện hộ:- Không ạ... Cháu mang đi ăn trên đường thôi. - Ran cười gượng.Bà Mary nhìn Ran đầy nghi ngờ, nhưng rồi bà mỉm cười:- Bánh có ngon không?- Dạ có ạ! Ngon tuyệt luôn! - Ran hào hứng đáp.Ran chào tạm biệt các ông bà giúp việc, trước đó cô đã lên phòng ông Mori chào một tiếng, rồi quay ra không nói gì nữa. Cô đóng cánh cổng to lớn, quay người bước đi, tay xách theo túi bánh chanh. Bà Mary đứng nhìn theo Ran, trong tâm trí bà thoáng qua những mảnh vụn ký ức, từ nhiều năm về trước.Shinichi Kudo... liệu có phải cậu bé trong vụ hoả hoạn năm ấy không nhỉ?Ran đi theo con đường quen thuộc dẫn tới nhà Kudo. Vừa đi Ran vừa nghĩ mông lung, vèo một cái đã thấy trước mặt mình là ngôi nhà khổng lồ đó.
''Kính cooong....Kính cooong....Kính cooong....'' Ran bấm chuông liên hồi.Trong lúc đợi người ra mở cửa, Ran đưa túi bánh chanh lên nhìn. Trong đầu cô lại hiện ra hình ảnh Shinichi. Đúng là cô muốn mang túi bánh cho tên kiêu ngạo nhưng chẳng hiểu sao tim cô cứ đập nhanh khi nghĩ về hắn, mặt thì cứ nóng lên. Mải trôi theo dòng suy nghĩ của mình, Ran không để ý có người ra mở cửa.- Này! Bấm chuông một lần thôi! - Một giọng nói lớn.- Oái, gì vậy? - Ran giật bắn mình, lùi về sau nửa bước.- Oái cái gì? Tự dưng giật mình vậy? - Shinichi nheo mắt hỏi.- À không... - Ran hơi đỏ mặt,lí nhí.- A, cái gì đây? - Shinichi giật cái túi trên tay Ran - Trông ngon nhỉ?- Này, trả đây! - Ran đưa tay đòi lại.''Roạt'' Shinichi mở túi bóng.- Chẳng phải là bánh chanh sao? Tuyệt vời! - Shinichi nói rồi chạy thẳng vào nhà, để Ran đứng trân trân trước cửa.Sau một hồi đứng đơ ra, Ran mới bực tức, phụng phịu đóng cổng, bước vào nhà. Khi vào thì Shinichi đã ăn xong 2 cái bánh, xoa xoa bụng trên ghế sofa.- Hà... ngon tuyệt vời! Cậu mua ở đâu thế? - Shinichi ngẩng mặt lên nhìn Ran đang tức giận.''Phừng''Shinichi có cảm giác xung quanh Ran đang bùng lên một ngọn lửa, khiến cậu toát mồ hôi, nuốt nước bọt cái ''Ực''- À... xin lỗi... Tôi lỡ ăn mất rồi... -Shinichi gượng cười xơ cứng, rối rít.- Hay-quá-ha! - Ran dằn từng chữ - Cậu chưa xin phép tôi đâu đấy.''Thôi phát này về chầu Diêm Vương rồi.'' Shinichi lo lắng.Ran bước từng bước chậm đến trước mặt Shinichi, cảm giác như dưới chân Ran, mặt đất đang bốc cháy. Lừ lừ tiến đến chỗ Shinichi với ánh mắt đầy lửa, Ran giơ tay lên. Shinichi nhắm tịt mắt, chờ đợi một cú đấm mà cậu không muốn giáng xuống đầu.- Thôi, tha cho cậu đấy. Đằng nào tôi cũng định mang cho cậu. - Ran nói tỉnh bơ rồi quay phắt đi.- Hả?... - Shinichi đơ mặt.''Chuyện gì đang xảy ra thế?'' Shinichi lau mồ hôi tự hỏi. ''Thằng nào vừa dập lửa vậy?''
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com