Ben Anh Nhe Be Yeu Full
Ep 21Bữa tiệc tân gia được chuẩn bị rất chu đáo. Đại Phong lên ý tưởng thiết kế theo phong cách phương tây, là tiệc đứng với các món buffet đơn giản như : bánh quy, pizza mini, burger mini, sandwich mini, snack ... v.... v..... Ngoài ra, còn có các món Nhật Hàn như là sushi, gimbap, trứng cuộn, há cảo, ... . Rượu vang đặt hẳn hai chai, khăn trải bàn ren hoa trắng tinh, nến thắp các góc tạo nên không khí rất ấm cúng, đáng yêu.Tiểu Anh được dịp cũng thể hiện tay nghề gọt hoa quả nghệ thuật của mình, Đại Phong không thua kém đứng xếp giấy cũng rất là ... nghệ thuật. Riêng Linh San ngồi lọc ra những bài nhạc phù hợp, loa , âm thanh cũng kiểm tra kỹ càng. Mọi thứ gần như là hoàn hảo. Gần tới giờ mời tiệc, Linh San nhanh nhảu xin Tiểu Anh cho con bé sang mời Nhật Nam. Tiểu Anh cũng định đi, nhưng thấy Linh San nhiệt tình quá đành đồng ý. Lúc Linh San vừa đi, Tiểu Anh quay vào xếp lại dao dĩa ngay ngắn, đoạn hỏi dò Đại Phong.- Hôm nay anh mời nhiều không?Đại Phong cũng đang xếp cùng cô.- Không, chỉ một vài người bạn.Tiểu Anh gật gù, nghĩ Đại Phong chắc cũng không có nhiều bạn lắm.Được một hồi khách khứa đến, Tiểu Anh mới nhận ra là cái khái niệm một vài người bạn của Đại Phong lại rất khác so với suy nghĩ của cô. Nhóm đầu tiên đến là 3 chàng trai nói rất lắm, Tiểu Anh nhận ra hai người trong đấy đã gặp ở buổi liên hoan lớp của Đại Phong. Một là Mạnh Quân với câu cửa miệng :"người tình", và anh bạn cao to lực lưỡng nhưng không nhớ tên. Họ vừa tới liền biến căn phòng ầm ĩ cả lên. Một lúc sau, Mia tới, vẫn đầy phong cách như thế, nhìn Tiểu Anh cười tươi tắn, hỏi cuộc sống gia đình. Tiếp đến là một đôi vợ chồng khác, Tiểu Anh không quen, họ dẫn tới một bé gái rất xinh xắn, rồi có mang cả quà. Đại Phong cứ đứng trách, nói không cần lễ nghĩa như thế, rồi chỉ sang lũ vô tích sự trong phòng tám đời kia còn chưa bao giờ biết đến quà là gì. Mia ngồi đấy liền biện minh, nói là cô có quà, chỉ là người cầm quà chưa tới. Còn ba ông kia thì lại bày tỏ quan điểm khác, nói là biết trước Đại Phong không thích lễ nghĩa nên không muốn để bạn phiền lòng, tất cả là vì tình bạn cao cả. Đại Phong xua tay, kêu vất luôn cái tình bạn ấy đi đi. Tiểu Anh bật cười, thấy Đại Phong hôm nay vui vẻ lạ thường, còn nói chuyện rất tinh quái như thế.Người cuối cùng đến là người Tiểu Anh không mong đợi nhất, Minh Tiến. Đi sau vẫn là Hanie. Hanie cầm trên tay bánh gato rất to. Đại Phong vừa nhìn thấy liền quay ra hỏi Mia, nói quà của tập thể à. Mia cười bao biện, nói thời buổi kinh tế khó khăn, chia nhau miếng bánh thì tình cảm mới đi lên được. Đại Phong hiểu ngay ý đồ của cô bạn, anh tỏ vẻ thất vọng.- Hiểu rồi, bánh này suy cho cùng là không muốn cho tôi ăn.- Tại sao chứ? Tiểu Anh ngớ người. Hanie hơi ái ngại, phân bua lại.- Xin lỗi Đại Phong, em quên mất anh không ăn được gato. Đầu Tiểu Anh như mới hiểu ra được vấn đề. Bạn bè của Đại Phong quả là tâm lí, anh không ăn được gato nên mới mua để tặng quà tân gia? Thật quá hợp lí, rõ ràng là muốn tạo niềm vui bất ngờ. Tiểu Anh ban đầu cứ thấy lạ, sao anh không mua gato, hoá ra là vì lí do này. Chắc anh đã đoán trước kiểu gì cũng sẽ có người mang tới. Thế là bạn Đại Phong gần như đông đủ hết, Tiểu Anh đang thắc mắc không biết sao Linh San đi lâu thế. Nhưng vì không tiện chạy sang, cô liền lấy điện thoại gọi cho Ly Ly giục cô nàng trước. Ly Ly thở gấp như vừa chạy, bảo đang đứng đợi thang máy, 5 phút là có mặt. Đúng 5 phút Ly Ly có mặt thật. Tiểu Anh ra ngoài cửa để đón, Ly Ly vừa tới thì đằng sau Linh San và Nhật Nam cũng đang bước sang. Thấy Nhật Nam Ly Ly liền thay đổi sắc mặt, cố gắng lảng tránh. Tiểu Anh biết vậy liền kéo tay hai người bạn vào nhà. Ban đầu thì náo nhiệt với đủ các trò trêu ghẹo nhau, xăm soi xỉu xói cũng có, Tiểu Anh chỉ tranh thủ lúc không cần tiếp chuyện với những người khác là liền chạy ra với Nhật Nam và Ly Ly ngay. Hai con người này cũng đúng thật là khó lôi kéo, cả hai gần như người nào lo việc người nấy, Tiểu Anh hỏi thì trả lời còn không hỏi thì thôi, thậm chí cũng không ăn một miếng nào. Linh San chắc vui vẻ nhất, hát hò nhảy nhót tưng bừng, hoá ra Linh San đã thân quen với bạn Đại Phong từ rất lâu rồi. Gần muộn hơn, khi ai cũng đã có men trong người, không khí bắt đầu nhẹ nhàng đi. Không ai đùa giỡn nhiều nữa, có người còn đi nghỉ, riêng mỗi Mạnh Quân thì liên tục nói nhảm, cứ ngồi chia sẻ các câu chuyện kinh điển gì đấy trên mạng, may mà mọi người gần như đều ngà ngà hết nên chẳng đủ sức mà lắng nghe câu chuyện gì đấy của anh ta. Chỉ có đôi anh chị vợ chồng kia thì còn tỉnh táo, có vẻ như gia đình con cái yên ổn rồi thì ai cũng sẽ có trách nhiệm hơn, biết điểm dừng, không còn nhiệt tình như thời thanh niên nữa. Bé Su - con gái của họ rất dễ thương, mặc một chiếc váy đầm công chúa đáng yêu đến mức Đại Phong cứ xin bế suốt.
Mia mới trêu:- Đẻ lấy một đứa. Đừng làm vẻ khao khát ở đấy trước mặt bạn bè.Đại Phong cười nói.- Cũng đang muốn lắm đây.Tiểu Anh dựng tim, cảm giác câu nói này có nhiều hàm ý với cô, cô vuốt vuốt mũi cố không cho mặt mình đỏ lựng lên.Mia đẩy cô một cái.- Nghe thấy phu quân nói gì chưa kìa?Tiểu Anh không nhịn được cười ngượng. Thật ra nãy giờ cô vẫn để ý, lúc Đại Phong bế thốc bé Su lên thật sự khiến tim cô như tan chảy ra, nhìn hình ảnh ấy mới đẹp làm sao. Cô tưởng tượng ra sau này Đại Phong cũng làm như thế với con của hai người, bất giác trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc. Tự nghĩ, nếu anh ấy muốn có, thì cô cũng muốn.Minh Tiến đột nhiên sau khi nghe mấy lời đùa giỡn ấy lại đi ra ngoài. Hôm nay anh ta rất lạ, không trâm chọc cô như lần trước nữa, thậm chí còn trầm tư một mình chẳng nói chuyện với ai. Không hiểu sao lúc đấy Tiểu Anh cứ có cảm giác giống như mình làm tổn thương anh ta nên bất giác cũng đi ra ngoài theo. Minh Tiến đang dựa lưng vào thành tường đứng hút điếu thuốc, làn khói lan toả trong không khí dưới ánh đèn hành lang không mấy sáng sủa. Tiểu Anh đi đến dựa tay vào mép tường cạnh cửa sổ duy nhất nhìn ra lòng đường. Cứ đứng đấy gần như rất lâu cho đến khi Minh Tiến lên tiếng.- Em hạnh phúc không?Lời Minh Tiến giống như là lời người yêu cũ nói với bạn gái của anh vậy. Tiểu Anh phì cười.- Anh thấy em không hạnh phúc à.- Anh không biết. Chỉ tự nhiên hỏi thôi. Đợt này vắng em ở Moon pub thật sự rất buồn đấy.Tiểu Anh không nói gì, ngừng một hồi bỗng Minh Tiến lại nói.- Xin lỗi em nhé Tiểu Anh.Cô không hiểu, hỏi.- Xin lỗi chuyện gì?Minh Tiến vất điếu thuốc dụi xuống đất.- Lần trước anh không cố tình nói em đâu.Lần trước, Tiểu Anh chợt nghĩ đến buổi liên hoan hôm ấy. Cô vẫn lặng yên nghe anh nói tiếp.- Thật ra là anh muốn chọc Đại Phong một chút, không ngờ nó tức thật.Nói xong Minh Tiến chợt cười.- Anh với nó chơi thân từ thời tắm mưa cởi truồng cùng nhau rồi. - Vậy sao.Tiểu Anh ngạc nhiên, chi tiết này thật sự cô chưa biết đến. Nhưng mà...- Tại sao anh lại muốn chọc giận anh ấy.Minh Tiến trầm ngâm một lúc, sau đó lưỡng lự nói.- Chắc là tại nó bỏ anh theo em đấy. Hahhaa.Tiểu Anh đần mặt. Minh Tiến rõ ràng đích thị là muốn trêu cô mà.- Anh đáng bị bỏ lắm.Cửa bỗng mở ra, tiếng Đại Phong cất lên làm Tiểu Anh giật mình.- Làm gì đấy?Tiểu Anh và Minh Tiến cả hai đứng chân chân ra nhìn, không biết nên nói đang làm gì. Đại Phong liền giục vào.- Nhanh, mọi người đang chơi phỏm.Đúng là không nói thì thôi, tiệc tân gia thì không thể thiếu món cờ bạc. Tiểu Anh thật sự rất hứng khởi đến màn này, cô chạy vào xin lấy một chân. Cô với Ly Ly một đội, liên tiếp hơn 10 ván không nhất thì nhì. Đại Phong cũng không hề kém cạnh, hai vợ chồng tranh nhau gần như không nhường ván nào. Mọi người cứ chóng mặt với màn đấu qua lại khó hiểu ấy. Mạnh Quân không chịu được phải cảm thán một câu.- Vợ chồng nhà này rất ghét nhau thì phải.Người khác liền đốp lại.- Ông chẳng hiểu gì, họ đang yêu theo cách âm thầm trợ lực nhau đấy. Không thấy nãy giờ chỉ có hai người họ không bao giờ về bét à.- Cũng phải ha.Mọi người được một phen cười vật lộn với chiết lý ngớ ngẩn của hai ông tướng. Một lúc sau, Nhật Nam đến gần ghé sát tai Tiểu Anh nói.- Mình về đây.Tiểu Anh ngỡ ngàng kêu.- Vẫn còn sớm mà, ở lại đi.Ly Ly dường như đang yên lặng để lắng nghe, cô không quay mặt lại.- Mình có việc cần làm. Không tiện ở thêm nữa.Tiểu Anh đành hết cách nài nỉ, bao giờ công việc chẳng trên hết. Vợ chồng anh chị kia thấy Nhật Nam về cũng xin phép về luôn. Tiểu Anh cùng Đại Phong cùng nhau ra tiễn. Xong Đại Phong cũng kéo Linh San bắt con bé về sớm. Linh San nhõng nhẽo một hồi cũng phải cam chịu đi về. Chưa được bao lâu sau, một thành viên khác cũng đột ngột mới tới. Lại là anh chàng chuyên gia đi muộn - Tiến Đạt.Minh Quân hỏi giễu cợt.- Ơ bạn Tiến Đại đi đâu đấy.Tiến Đạt gãi chân gãi tai cười.- Xin lỗi, hôm nay bà chị lại vừa mới đẻ xong. Tôi vừa ở bệnh viện về.Minh Quân vẫn cố trêu.- Thôi đừng nguỵ biện, bạn thấy ở đây có ai quan tâm điều ấy của bạn không. Vấn đề là tiệc tan từ đời nào rồi, bạn hãy về đi.Mia táng cho tên lắm mồm một phát rồi quay ra Tiến Đạt.- Không sao , vào đi. Tiếp chuyện gì thằng mỏ vịt này.Tiến Đạt đi vào, Tiểu Anh liền đứng dạy cho Tiến Đạt thế chỗ của mình. Cô ra nói chuyện với Ly Ly. - Cậu dạo này có tâm sự gì à?Ly Ly lãnh đạm trả lời.- Đâu có, chỉ là ở đây không thân ai cả nên hơi ngại thôi.Tiểu Anh hiểu, vỗ vai cô bạn.- Xin lỗi nhé, đáng lẽ mình nên rủ thêm mấy đứa.- Ngoài mình ra cậu còn chơi thân với ai nữa à.Ly Ly cười, cả hai cùng cười. Tiểu Anh lại hỏi.- Mà cậu tìm được bartender mới rồi à.Ly Ly bỗng nhiên không nói gì, đảo mắt liên tục sau đó ậm ừ.- Anh Tuấn tìm được. Tiểu Anh nghi ngờ.- Không phải cậu lại phải lòng anh ta rồi đấy chứ.- Điên à. Mình đang chán yêu đương rồi.- Sao thế.Thật lòng mà nói, Tiểu Anh không muốn nói ra lắm, nhưng nhìn cô bạn của mình cô lại không kìm được.- Nhật Nam vẫn độc thân đấy.Ly Ly cười nhạt.- Độc thân thì làm gì được chứ. Đoạn Ly Ly cầm lấy túi.- Mình về đây.Tiểu Anh không can ngăn, tự nhiên cô cảm thấy mình không thể ngăn được. Dù có cố thế nào, thì cô vẫn là người ngoài cuộc. Chỉ là không hiểu sao cô cứ cảm thấy tiếc, tiếc cho thứ tình cảm đẹp đẽ của hai người ấy. Họ đã thích thầm nhau từ nhỏ, và rồi lại để kết thúc đơn giản như thế. Tiểu Anh tự hỏi, con người ta sao cứ đặt cái lòng tự trọng lên cao như vậy. Cô vẫn cảm nhận được là Ly Ly vẫn còn tình cảm, thậm chí là rất nhiều. Ly Ly từng nói :" mình không muốn níu kéo, nếu mình níu kéo, mình sẽ bị bỏ rơi lần nữa." Lúc ấy Tiểu Anh không hiểu cho lắm, nhưng bây giờ cô bỗng nhận ra có vẻ Ly Ly nói đúng, dù sao thì Nhật Nam vẫn là người đòi chia tay trước, là người bỏ rơi Ly Ly trước, vậy hà cớ gì Ly Ly phải níu kéo. Nhưng nếu đổi lại là cô, cô đã chạy đến kêu ca than khóc rồi. Vậy nên cô mới bị bỏ rơi như thế, chẳng ai thương kẻ ngốc nhếch phiền toái như vậy. Đúng thật, con người ta thì nên có lòng tự trọng, kể cả trong tình yêu. Chỉ cần mình không yếu đuối, .... hay nói đúng hơn là nhu nhược : như cô.Tiểu Anh về phòng, tự nhiên ngồi phịch xuống giường, mặc kệ sự ầm ĩ ở bên ngoài, tai ù đi, lòng như chết lặng.Đại Phong vừa vào trong bếp pha cốc trà ấm để dã rượu, một lúc sau thấy Tiến Đạt cũng vào theo. Anh ta nhăn nhở.- Hôm nay bạn nhường tôi à, chơi thắng nhiều quá bọn nó lại đuổi.- Ai nói đến muộn còn không biết điều.Tiến Đạt gạt tay.- Cái này bạn sai rồi. Xét về tình nghĩa thì tôi chẳng có lý do gì để nể ai cả. Chỉ qua bọn nó chơi quá kém.Đại Phong không hiểu sao đồng tình đập tay Tiến Đạt một cái. Cải hai cười thậm thụt.Đại Phong đưa cho Tiến Đạt một cốc trà sau đó hỏi chuyện.- Dạo này làm ăn thế nào?- Vẫn thế, có mấy hợp đồng mới khá ngon lành. Cũng kiếm được.Sau lại hỏi lại.- Gia đình có thích thú không anh bạn.- Muốn biết thì cưới đi.- Hahaa, tôi thấy thái độ của ông là đủ hiểu rồi. Hạnh phúc đến độ miệng cười không ngậm nổi lại kìa.Đại Phong đưa ly trà lên miệng, không đáp. Tiến Đạt như nhớ ra điều gì, đột nhiên kể.- Mà đúng rồi, tôi từng gặp vợ ông rồi đấy. Đại Phong bất giác quay sang lắng nghe.- Hồi năm 3 trường mình, khi ấy có cặp đôi rất nổi. Tôi theo thằng Tùng Anh đi xem. Mà ông nhớ thủ khoa Du lịch năm ấy không? Hình như đợt ấy ông nói không quan tâm. Chính anh ta, hình như là người yêu trước của vợ ông đấy.Đại Phong lúc đầu đứng bất động, sau không tin hỏi lại.- Ông nói cái gì.?Tiến Đạt thấy thái độ ngỡ ngàng của Đại Phong, tự nhận ra mình đã kể chuyện ngu, lập tức gạt phăng đi.- Thôi, tôi biết gì nói đấy. Dù sao bây giờ cô ấy là vợ ông. Đừng vì tôi mà nặng nhẹ với vợ nhé. Tôi cáo từ đây.Nói xong Tiến Đạt đặt ly trà xuống, nhe răng chuồn đi thật. Đại Phong cứ đứng yên ở đấy suy nghĩ những gì Tiến Đạt vừa nói. Anh không cho rằng Tiến Đạt trêu anh, anh bạn này trước giờ chưa từng nói dối anh điều gì, huống chi là chuyện tế nhị này...Trong người anh bỗng như có tia lửa điện giật phát, yếu xìu đến không thể cựa quậy được. Anh vẫn nhớ có lần Tiểu Anh từng nói với anh là cô chưa từng yêu ai cả. Anh đã rất vui. Nhưng mà thật ra nếu kể cả cô nói có, anh cũng không sao cả. Thậm chí còn thấy rất bình thường. Chỉ là tự nhiên như bị tát nước lạnh vào người, giờ mới tỉnh lại. Anh nhận ra hình như trước giờ anh chưa hiểu hết về cô. Sau đó, từng người từng người một cũng về hết. Đại Phong tiễn xong, lúc không còn ai, anh mới từ từ bước sang phòng Tiểu Anh, mở nhẹ cửa, thấy cô đang ngồi im lặng bên trong. Anh đứng nhìn một lúc, khá lâu, anh không gọi cô, chỉ đứng nhìn như thế rồi đóng cửa lại đi về phòng. Không hiểu sao, trong lòng anh bỗng dưng dâng trào lên một cảm xúc rất khó chịu. Người mà anh biết chỉ là một cô gái 6 tuổi ngây thơ đáng yêu, còn người đang chung sống với anh hiện tại bây giờ đây lại là một người khác. Anh chỉ vừa mới lấy về còn chưa được một tháng, có rất nhiều thứ cần phải tìm hiểu dần. Nhưng anh thật sự không muốn, điều đầu tiên biết về cô ấy lại là điều này. Anh thấy giống như mình bị lừa dối, và mình thì không biết lý do tại sao? Tại sao cô lại nói dối anh.? Tại sao phải làm thế trong khi những gì anh trao cho cô trước giờ đều là cảm xúc chân thật nhất.Đại Phong nằm bất lực trên giường, một tay vắt lên chán trầm ngâm. Đêm hôm ấy đột nhiên lạnh lẽo vô cùng....
Mia mới trêu:- Đẻ lấy một đứa. Đừng làm vẻ khao khát ở đấy trước mặt bạn bè.Đại Phong cười nói.- Cũng đang muốn lắm đây.Tiểu Anh dựng tim, cảm giác câu nói này có nhiều hàm ý với cô, cô vuốt vuốt mũi cố không cho mặt mình đỏ lựng lên.Mia đẩy cô một cái.- Nghe thấy phu quân nói gì chưa kìa?Tiểu Anh không nhịn được cười ngượng. Thật ra nãy giờ cô vẫn để ý, lúc Đại Phong bế thốc bé Su lên thật sự khiến tim cô như tan chảy ra, nhìn hình ảnh ấy mới đẹp làm sao. Cô tưởng tượng ra sau này Đại Phong cũng làm như thế với con của hai người, bất giác trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc. Tự nghĩ, nếu anh ấy muốn có, thì cô cũng muốn.Minh Tiến đột nhiên sau khi nghe mấy lời đùa giỡn ấy lại đi ra ngoài. Hôm nay anh ta rất lạ, không trâm chọc cô như lần trước nữa, thậm chí còn trầm tư một mình chẳng nói chuyện với ai. Không hiểu sao lúc đấy Tiểu Anh cứ có cảm giác giống như mình làm tổn thương anh ta nên bất giác cũng đi ra ngoài theo. Minh Tiến đang dựa lưng vào thành tường đứng hút điếu thuốc, làn khói lan toả trong không khí dưới ánh đèn hành lang không mấy sáng sủa. Tiểu Anh đi đến dựa tay vào mép tường cạnh cửa sổ duy nhất nhìn ra lòng đường. Cứ đứng đấy gần như rất lâu cho đến khi Minh Tiến lên tiếng.- Em hạnh phúc không?Lời Minh Tiến giống như là lời người yêu cũ nói với bạn gái của anh vậy. Tiểu Anh phì cười.- Anh thấy em không hạnh phúc à.- Anh không biết. Chỉ tự nhiên hỏi thôi. Đợt này vắng em ở Moon pub thật sự rất buồn đấy.Tiểu Anh không nói gì, ngừng một hồi bỗng Minh Tiến lại nói.- Xin lỗi em nhé Tiểu Anh.Cô không hiểu, hỏi.- Xin lỗi chuyện gì?Minh Tiến vất điếu thuốc dụi xuống đất.- Lần trước anh không cố tình nói em đâu.Lần trước, Tiểu Anh chợt nghĩ đến buổi liên hoan hôm ấy. Cô vẫn lặng yên nghe anh nói tiếp.- Thật ra là anh muốn chọc Đại Phong một chút, không ngờ nó tức thật.Nói xong Minh Tiến chợt cười.- Anh với nó chơi thân từ thời tắm mưa cởi truồng cùng nhau rồi. - Vậy sao.Tiểu Anh ngạc nhiên, chi tiết này thật sự cô chưa biết đến. Nhưng mà...- Tại sao anh lại muốn chọc giận anh ấy.Minh Tiến trầm ngâm một lúc, sau đó lưỡng lự nói.- Chắc là tại nó bỏ anh theo em đấy. Hahhaa.Tiểu Anh đần mặt. Minh Tiến rõ ràng đích thị là muốn trêu cô mà.- Anh đáng bị bỏ lắm.Cửa bỗng mở ra, tiếng Đại Phong cất lên làm Tiểu Anh giật mình.- Làm gì đấy?Tiểu Anh và Minh Tiến cả hai đứng chân chân ra nhìn, không biết nên nói đang làm gì. Đại Phong liền giục vào.- Nhanh, mọi người đang chơi phỏm.Đúng là không nói thì thôi, tiệc tân gia thì không thể thiếu món cờ bạc. Tiểu Anh thật sự rất hứng khởi đến màn này, cô chạy vào xin lấy một chân. Cô với Ly Ly một đội, liên tiếp hơn 10 ván không nhất thì nhì. Đại Phong cũng không hề kém cạnh, hai vợ chồng tranh nhau gần như không nhường ván nào. Mọi người cứ chóng mặt với màn đấu qua lại khó hiểu ấy. Mạnh Quân không chịu được phải cảm thán một câu.- Vợ chồng nhà này rất ghét nhau thì phải.Người khác liền đốp lại.- Ông chẳng hiểu gì, họ đang yêu theo cách âm thầm trợ lực nhau đấy. Không thấy nãy giờ chỉ có hai người họ không bao giờ về bét à.- Cũng phải ha.Mọi người được một phen cười vật lộn với chiết lý ngớ ngẩn của hai ông tướng. Một lúc sau, Nhật Nam đến gần ghé sát tai Tiểu Anh nói.- Mình về đây.Tiểu Anh ngỡ ngàng kêu.- Vẫn còn sớm mà, ở lại đi.Ly Ly dường như đang yên lặng để lắng nghe, cô không quay mặt lại.- Mình có việc cần làm. Không tiện ở thêm nữa.Tiểu Anh đành hết cách nài nỉ, bao giờ công việc chẳng trên hết. Vợ chồng anh chị kia thấy Nhật Nam về cũng xin phép về luôn. Tiểu Anh cùng Đại Phong cùng nhau ra tiễn. Xong Đại Phong cũng kéo Linh San bắt con bé về sớm. Linh San nhõng nhẽo một hồi cũng phải cam chịu đi về. Chưa được bao lâu sau, một thành viên khác cũng đột ngột mới tới. Lại là anh chàng chuyên gia đi muộn - Tiến Đạt.Minh Quân hỏi giễu cợt.- Ơ bạn Tiến Đại đi đâu đấy.Tiến Đạt gãi chân gãi tai cười.- Xin lỗi, hôm nay bà chị lại vừa mới đẻ xong. Tôi vừa ở bệnh viện về.Minh Quân vẫn cố trêu.- Thôi đừng nguỵ biện, bạn thấy ở đây có ai quan tâm điều ấy của bạn không. Vấn đề là tiệc tan từ đời nào rồi, bạn hãy về đi.Mia táng cho tên lắm mồm một phát rồi quay ra Tiến Đạt.- Không sao , vào đi. Tiếp chuyện gì thằng mỏ vịt này.Tiến Đạt đi vào, Tiểu Anh liền đứng dạy cho Tiến Đạt thế chỗ của mình. Cô ra nói chuyện với Ly Ly. - Cậu dạo này có tâm sự gì à?Ly Ly lãnh đạm trả lời.- Đâu có, chỉ là ở đây không thân ai cả nên hơi ngại thôi.Tiểu Anh hiểu, vỗ vai cô bạn.- Xin lỗi nhé, đáng lẽ mình nên rủ thêm mấy đứa.- Ngoài mình ra cậu còn chơi thân với ai nữa à.Ly Ly cười, cả hai cùng cười. Tiểu Anh lại hỏi.- Mà cậu tìm được bartender mới rồi à.Ly Ly bỗng nhiên không nói gì, đảo mắt liên tục sau đó ậm ừ.- Anh Tuấn tìm được. Tiểu Anh nghi ngờ.- Không phải cậu lại phải lòng anh ta rồi đấy chứ.- Điên à. Mình đang chán yêu đương rồi.- Sao thế.Thật lòng mà nói, Tiểu Anh không muốn nói ra lắm, nhưng nhìn cô bạn của mình cô lại không kìm được.- Nhật Nam vẫn độc thân đấy.Ly Ly cười nhạt.- Độc thân thì làm gì được chứ. Đoạn Ly Ly cầm lấy túi.- Mình về đây.Tiểu Anh không can ngăn, tự nhiên cô cảm thấy mình không thể ngăn được. Dù có cố thế nào, thì cô vẫn là người ngoài cuộc. Chỉ là không hiểu sao cô cứ cảm thấy tiếc, tiếc cho thứ tình cảm đẹp đẽ của hai người ấy. Họ đã thích thầm nhau từ nhỏ, và rồi lại để kết thúc đơn giản như thế. Tiểu Anh tự hỏi, con người ta sao cứ đặt cái lòng tự trọng lên cao như vậy. Cô vẫn cảm nhận được là Ly Ly vẫn còn tình cảm, thậm chí là rất nhiều. Ly Ly từng nói :" mình không muốn níu kéo, nếu mình níu kéo, mình sẽ bị bỏ rơi lần nữa." Lúc ấy Tiểu Anh không hiểu cho lắm, nhưng bây giờ cô bỗng nhận ra có vẻ Ly Ly nói đúng, dù sao thì Nhật Nam vẫn là người đòi chia tay trước, là người bỏ rơi Ly Ly trước, vậy hà cớ gì Ly Ly phải níu kéo. Nhưng nếu đổi lại là cô, cô đã chạy đến kêu ca than khóc rồi. Vậy nên cô mới bị bỏ rơi như thế, chẳng ai thương kẻ ngốc nhếch phiền toái như vậy. Đúng thật, con người ta thì nên có lòng tự trọng, kể cả trong tình yêu. Chỉ cần mình không yếu đuối, .... hay nói đúng hơn là nhu nhược : như cô.Tiểu Anh về phòng, tự nhiên ngồi phịch xuống giường, mặc kệ sự ầm ĩ ở bên ngoài, tai ù đi, lòng như chết lặng.Đại Phong vừa vào trong bếp pha cốc trà ấm để dã rượu, một lúc sau thấy Tiến Đạt cũng vào theo. Anh ta nhăn nhở.- Hôm nay bạn nhường tôi à, chơi thắng nhiều quá bọn nó lại đuổi.- Ai nói đến muộn còn không biết điều.Tiến Đạt gạt tay.- Cái này bạn sai rồi. Xét về tình nghĩa thì tôi chẳng có lý do gì để nể ai cả. Chỉ qua bọn nó chơi quá kém.Đại Phong không hiểu sao đồng tình đập tay Tiến Đạt một cái. Cải hai cười thậm thụt.Đại Phong đưa cho Tiến Đạt một cốc trà sau đó hỏi chuyện.- Dạo này làm ăn thế nào?- Vẫn thế, có mấy hợp đồng mới khá ngon lành. Cũng kiếm được.Sau lại hỏi lại.- Gia đình có thích thú không anh bạn.- Muốn biết thì cưới đi.- Hahaa, tôi thấy thái độ của ông là đủ hiểu rồi. Hạnh phúc đến độ miệng cười không ngậm nổi lại kìa.Đại Phong đưa ly trà lên miệng, không đáp. Tiến Đạt như nhớ ra điều gì, đột nhiên kể.- Mà đúng rồi, tôi từng gặp vợ ông rồi đấy. Đại Phong bất giác quay sang lắng nghe.- Hồi năm 3 trường mình, khi ấy có cặp đôi rất nổi. Tôi theo thằng Tùng Anh đi xem. Mà ông nhớ thủ khoa Du lịch năm ấy không? Hình như đợt ấy ông nói không quan tâm. Chính anh ta, hình như là người yêu trước của vợ ông đấy.Đại Phong lúc đầu đứng bất động, sau không tin hỏi lại.- Ông nói cái gì.?Tiến Đạt thấy thái độ ngỡ ngàng của Đại Phong, tự nhận ra mình đã kể chuyện ngu, lập tức gạt phăng đi.- Thôi, tôi biết gì nói đấy. Dù sao bây giờ cô ấy là vợ ông. Đừng vì tôi mà nặng nhẹ với vợ nhé. Tôi cáo từ đây.Nói xong Tiến Đạt đặt ly trà xuống, nhe răng chuồn đi thật. Đại Phong cứ đứng yên ở đấy suy nghĩ những gì Tiến Đạt vừa nói. Anh không cho rằng Tiến Đạt trêu anh, anh bạn này trước giờ chưa từng nói dối anh điều gì, huống chi là chuyện tế nhị này...Trong người anh bỗng như có tia lửa điện giật phát, yếu xìu đến không thể cựa quậy được. Anh vẫn nhớ có lần Tiểu Anh từng nói với anh là cô chưa từng yêu ai cả. Anh đã rất vui. Nhưng mà thật ra nếu kể cả cô nói có, anh cũng không sao cả. Thậm chí còn thấy rất bình thường. Chỉ là tự nhiên như bị tát nước lạnh vào người, giờ mới tỉnh lại. Anh nhận ra hình như trước giờ anh chưa hiểu hết về cô. Sau đó, từng người từng người một cũng về hết. Đại Phong tiễn xong, lúc không còn ai, anh mới từ từ bước sang phòng Tiểu Anh, mở nhẹ cửa, thấy cô đang ngồi im lặng bên trong. Anh đứng nhìn một lúc, khá lâu, anh không gọi cô, chỉ đứng nhìn như thế rồi đóng cửa lại đi về phòng. Không hiểu sao, trong lòng anh bỗng dưng dâng trào lên một cảm xúc rất khó chịu. Người mà anh biết chỉ là một cô gái 6 tuổi ngây thơ đáng yêu, còn người đang chung sống với anh hiện tại bây giờ đây lại là một người khác. Anh chỉ vừa mới lấy về còn chưa được một tháng, có rất nhiều thứ cần phải tìm hiểu dần. Nhưng anh thật sự không muốn, điều đầu tiên biết về cô ấy lại là điều này. Anh thấy giống như mình bị lừa dối, và mình thì không biết lý do tại sao? Tại sao cô lại nói dối anh.? Tại sao phải làm thế trong khi những gì anh trao cho cô trước giờ đều là cảm xúc chân thật nhất.Đại Phong nằm bất lực trên giường, một tay vắt lên chán trầm ngâm. Đêm hôm ấy đột nhiên lạnh lẽo vô cùng....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com