Ben Anh Duong Am Ap La Nu Cuoi Em
Dạo này tôi lại nhớ về cô ấy, chẳng thể rõ nổi cái cảm xúc của tôi mỗi khi những kí ức cứ chầm chầm ùa về chạy dài trong đầu như bộ phim truyền hình lộn xộn tập được tập không. Bởi lẽ, mỗi khi ở cạnh, người ấy luôn mang đến cho tôi những cảm xúc thật mới mẻ, thỉnh thoảng là sự vui mừng chạy dài trong từng mạch máu hay là sự bất ngờ từ những lần ăn ý rất đỗi lạ lùng, đôi lúc là sự rung động nhè nhẹ nơi con tim... •••••••••Vì đã cuối hạ nên trời không quá nóng bức như lúc giữa mùa, nhưng ngồi trong lớp học vẫn có thể nghe thấy còn lại một vài tiếng ve ríu rít gọi bầy, đôi đốm đỏ còn vương vấn nơi cành phượng xanh rì đang rũ rượi ngả xuống chiếc lan can lành lạnh. Tiếng cô giáo dạy văn nhè nhẹ bên tai, tôi chán nản nhìn ra khung cửa sổ nơi bầu trời xanh biếc với vài tia nắng ươm vàng đang cố chen chúc qua những đám mây. Nơi đó là khu dân cư, nhà không quá thưa thớt, những căn nhà đủ màu sắc cứ xen nhau nằm đó, dưới cái ấm áp của ngày hè. Bất chợt, giọng nói quen thuộc như kéo tôi từ nơi khung cửa về lại lớp học :
- Phong nè, tôi nhớ từng đọc về câu truyện có bệnh về tâm lí hay lắm, cô gái ấy bị bắt cóc, rồi lại yêu chính người bắt cóc mình, lạ nhỉ. Nó cũng có cái tên mà tôi không nhớ, Phong có biết về nó không - Cô bạn cùng bàn bỗng dung quay lại hỏi tôi
- À, Stockholm- Tôi trả lời có chút bực tức vì người bạn phiền phức bên cạnh đã cắt đứt mất dòng suy nghĩa của bản thân
- Cái gì cơ ?- Cậu ấy vẫn ngây thơ hỏi lại, khiến tôi có chút áy náy.
- Nó gọi là hội chứng Stockholm, cô gái cậu kể mắc hội chứng đó, tôi biết nó- lần này tôi từ tốn và nhẹ nhàng hơn vì thái độ khi nãy đúng là có đôi chút... khó ưa
- À...- Bằng thái độ quá đỗi bình thường, cô ấy trả lời lại tôi, nhưng dường như có ánh cười lấp ló nơi khóe mắt, lúc đó tôi cũng không để ý lắm.
Sau đó, cô ấy lại quay đi, hoặc chúng tôi có nói thêm vài câu nữa nhưng tôi chẳng nhớ. Nhưng thật lạ, vì từ lúc chuyển về ngồi cạnh tôi, cô ấy cứ tránh mặt tôi suốt, tôi còn tưởng cô ấy ghét mình. Mà hình như do cô bạn cùng lớp Hoàng Phương từng ngồi phía trên tôi, tôi có nghe nói cô ấy thích mình, nhưng tôi chẳng quan tâm lắm, lúc trước chúng tôi có nói chuyện vài lần và Hoàng Phương cũng hay muốn bắt chuyện với tôi, nhưng dần dần tôi thấy Phương có chút phiền. "Chắc vì không thích dây dưa gì với Hoàng Phương, nên cậu ấy mới tránh mình" – tôi vô thức suy nghĩ
................................................
Vì chỗ tôi quá ồn ào, do lũ mấy cậu Đặng Nam với Thế Hưng cứ cười đùa với cậu bạn cùng bàn tôi - Hoàng Anh mãi, nên thầy chủ nghiệm đã chuyển chỗ họ để Phương Thu chuyển về ngồi cạnh tôi, còn Hoàng Anh thì chuyển xuống bàn dưới và Đặng Nam thì lên bàn ba của dãy. Thầy giáo nói rằng để một bạn nữ chuyển đến khiến mấy đứa chúng tôi bớt nghịch ngợm đi. Thấy thầy nhắc đến người bạn cùng bàn sắp tới tôi cũng hướng ánh mắt về phía bàn nơi Thu ngồi. Học cùng nhau đã được hơn một năm, nhưng vì cái tính của bản thân nên tôi chẳng chơi với nhiều người, nhưng tôi vẫn nhớ thật rõ đôi chuyện về cô ấy, Phương Thu khá giỏi ngữ văn ( thực ra cả lớp ai cũng biết truyện này ), và đợt kỉ niệm Nhà Giáo năm ngoái chúng ta đã từng nói chuyện. Câu chuyện đó có lẽ về chủ đề khá thú vị với đôi Converse ( ít nhất là với tôi) vì tôi nhớ rằng trên cả quãng đường đến quán ăn sau buổi diễn tôi với cô ấy đã nói về nó suốt, nhưng chủ yếu là tôi nói. "À lúc đó mặt cậu trông đáng thương lắm, như kiểu đã mệt vì buổi diễn rồi mà cứ phải tôi cứ lởn vởn xung quanh để nói về mấy thứ cổ không hiểu nên trông cứ ngô ngố " ( Tôi cũng chẳng hiểu sao tôi lại nhớ rõ về Phương Thu như thế nữa ). Nghĩ đến đây tôi bỗng chốc thấy trong thâm tâm như lan tràn hương ngọt ngào của loài hoa quen thuộc chẳng rõ tên, nhưng cảm giác này thực sự rất vui.
Ngay sau tiết đó, Thu cần chuyển đồ của mình sang bàn bên này, nhưng tôi lại thấy cô ấy có chút chán nản mà luyến tiếc chỗ ngồi cùng bạn thân cùng bàn của mình - Hương Linh. Hoàng Phương cũng ra nói gì đó với cô ấy nữa. Có lẽ chẳng mang ý xấu gì đâu vì tôi thấy hai người họ cười đùa đôi chút, rồi gần hết giờ nghỉ giữa tiết thì Phương Thu cũng chuyển về ngồi cùng bàn với tôi. Tuy chẳng phải lần đầu tiên ngồi cạnh bạn nữ, nhưng mà người bạn Thu này... thật kì lạ. Vì chuyển đến đây rồi thì cô ấy cố gắng ngồi cách xa thật xa phía tôi khiến tôi tự nhiên thấy thật xấu hổ ( mà chẳng hiểu tại sao ).
- Phong nè, tôi nhớ từng đọc về câu truyện có bệnh về tâm lí hay lắm, cô gái ấy bị bắt cóc, rồi lại yêu chính người bắt cóc mình, lạ nhỉ. Nó cũng có cái tên mà tôi không nhớ, Phong có biết về nó không - Cô bạn cùng bàn bỗng dung quay lại hỏi tôi
- À, Stockholm- Tôi trả lời có chút bực tức vì người bạn phiền phức bên cạnh đã cắt đứt mất dòng suy nghĩa của bản thân
- Cái gì cơ ?- Cậu ấy vẫn ngây thơ hỏi lại, khiến tôi có chút áy náy.
- Nó gọi là hội chứng Stockholm, cô gái cậu kể mắc hội chứng đó, tôi biết nó- lần này tôi từ tốn và nhẹ nhàng hơn vì thái độ khi nãy đúng là có đôi chút... khó ưa
- À...- Bằng thái độ quá đỗi bình thường, cô ấy trả lời lại tôi, nhưng dường như có ánh cười lấp ló nơi khóe mắt, lúc đó tôi cũng không để ý lắm.
Sau đó, cô ấy lại quay đi, hoặc chúng tôi có nói thêm vài câu nữa nhưng tôi chẳng nhớ. Nhưng thật lạ, vì từ lúc chuyển về ngồi cạnh tôi, cô ấy cứ tránh mặt tôi suốt, tôi còn tưởng cô ấy ghét mình. Mà hình như do cô bạn cùng lớp Hoàng Phương từng ngồi phía trên tôi, tôi có nghe nói cô ấy thích mình, nhưng tôi chẳng quan tâm lắm, lúc trước chúng tôi có nói chuyện vài lần và Hoàng Phương cũng hay muốn bắt chuyện với tôi, nhưng dần dần tôi thấy Phương có chút phiền. "Chắc vì không thích dây dưa gì với Hoàng Phương, nên cậu ấy mới tránh mình" – tôi vô thức suy nghĩ
................................................
Vì chỗ tôi quá ồn ào, do lũ mấy cậu Đặng Nam với Thế Hưng cứ cười đùa với cậu bạn cùng bàn tôi - Hoàng Anh mãi, nên thầy chủ nghiệm đã chuyển chỗ họ để Phương Thu chuyển về ngồi cạnh tôi, còn Hoàng Anh thì chuyển xuống bàn dưới và Đặng Nam thì lên bàn ba của dãy. Thầy giáo nói rằng để một bạn nữ chuyển đến khiến mấy đứa chúng tôi bớt nghịch ngợm đi. Thấy thầy nhắc đến người bạn cùng bàn sắp tới tôi cũng hướng ánh mắt về phía bàn nơi Thu ngồi. Học cùng nhau đã được hơn một năm, nhưng vì cái tính của bản thân nên tôi chẳng chơi với nhiều người, nhưng tôi vẫn nhớ thật rõ đôi chuyện về cô ấy, Phương Thu khá giỏi ngữ văn ( thực ra cả lớp ai cũng biết truyện này ), và đợt kỉ niệm Nhà Giáo năm ngoái chúng ta đã từng nói chuyện. Câu chuyện đó có lẽ về chủ đề khá thú vị với đôi Converse ( ít nhất là với tôi) vì tôi nhớ rằng trên cả quãng đường đến quán ăn sau buổi diễn tôi với cô ấy đã nói về nó suốt, nhưng chủ yếu là tôi nói. "À lúc đó mặt cậu trông đáng thương lắm, như kiểu đã mệt vì buổi diễn rồi mà cứ phải tôi cứ lởn vởn xung quanh để nói về mấy thứ cổ không hiểu nên trông cứ ngô ngố " ( Tôi cũng chẳng hiểu sao tôi lại nhớ rõ về Phương Thu như thế nữa ). Nghĩ đến đây tôi bỗng chốc thấy trong thâm tâm như lan tràn hương ngọt ngào của loài hoa quen thuộc chẳng rõ tên, nhưng cảm giác này thực sự rất vui.
Ngay sau tiết đó, Thu cần chuyển đồ của mình sang bàn bên này, nhưng tôi lại thấy cô ấy có chút chán nản mà luyến tiếc chỗ ngồi cùng bạn thân cùng bàn của mình - Hương Linh. Hoàng Phương cũng ra nói gì đó với cô ấy nữa. Có lẽ chẳng mang ý xấu gì đâu vì tôi thấy hai người họ cười đùa đôi chút, rồi gần hết giờ nghỉ giữa tiết thì Phương Thu cũng chuyển về ngồi cùng bàn với tôi. Tuy chẳng phải lần đầu tiên ngồi cạnh bạn nữ, nhưng mà người bạn Thu này... thật kì lạ. Vì chuyển đến đây rồi thì cô ấy cố gắng ngồi cách xa thật xa phía tôi khiến tôi tự nhiên thấy thật xấu hổ ( mà chẳng hiểu tại sao ).
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com