TruyenHHH.com

Being Trash But Also Being A Hero Trans

Chapter 10:

Shhhh- shhhhh-

Cành cây lay động theo gió. Đó là điều duy nhất được nghe thấy trong sự im lặng này.

Haaaa .... haaaaa ...

Sau đó có thể nghe thấy tiếng thở nặng nhọc khắp khu rừng.

Haaaaa..haaaa ... haaaaa ...

"Nhiều máu quá..."

"Dùng nhiều lực hơn đi."

"Anh đang cố đây!"

Giọng nói của những người khác nhau có thể được nghe thấy.

"Suỵt! Im lặng đi! Dù chúng ta không nghe thấy tiếng nổ nữa nhưng không có nghĩa là người của Arm đã biến mất!" - Alberu thì thầm.

Choi Han, người đang băng bó vết thương ở chân của Rosalyn, và Lock, người đang căng thẳng và bảo Choi han hãy dùng lực nhiều hơn. Cả hai nghe vậy liền khẽ gật đầu.

Sau khi họ nhảy ra khỏi cửa sổ của tòa nhà và bỏ chạy, một quả bom đã đáp xuống ngay bên cạnh khiến họ rơi xuống, mặc dù hầu hết đều chỉ có vết bầm tím hoặc trầy xước, nhưng Roaslyn đã không may rơi xuống một tảng đá khá nhọn.

Cả nhóm hiện đang giữ im lặng nhất có thể trong khu rừng cách tòa nhà bị nổ khoảng 100 m. Các vụ nổ cuối cùng đã dừng lại nhưng Alberu thấy sẽ tốt hơn nếu họ giữ im lặng nhất có thể.

Ron và Beacrox đã lén quay lại để xem người của Arm có còn ở đó không trong khi những người còn lại ở lại để bảo vệ và giúp đỡ Rosalyn.

"Haaa .... haaa..."

Rosalyn nửa tỉnh nửa mê vì mất máu, chỉ thở ra một hơi thật sâu, tay run run khi ngồi bên thân cây.

Shhhh- shhhhh-

Tại thời điểm đó..

Tap tap tap tap.

Họ nghe thấy ai đó đến gần họ.

Tap tap...

Nó đang đến gần hơn và gần hơn.

Tap tap...

Bước chân chỉ càng lúc càng lớn.

Choi han ngay lập tức nắm lấy thanh kiếm của mình và phát ra luồng aura đen, Lock cũng đã sẵn sàng để biến hình. Trong lúc đó, Alberu đã đảm nhận công việc của Choi Han trong việc cầm máu vết thương của Rosalyn.

"Haaaaa......"

Rồi tất cả đều nao núng.

"Cage...?" Choi han lầm bầm. Hào quang xung quanh thanh kiếm của anh ngày càng nhỏ hơn cho đến khi nó hoàn toàn biến mất.

"Hả? Mọi người làm gì ở đây ..?" Cage vừa hỏi vừa gãi má.

"Ờ ...?" Alberu nhìn lên cô ấy. "Cô Cage? Cô đã không ở đó khi tòa nhà bắt đầu nổ ..?"

"A! Tôi nhìn thấy nhưng không có trong đó!" Cage nói. Cô mỉm cười nhanh với họ và quay lại.

' Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Mình không hy vọng mấy người này ở đây~!!!! Ahhhh! '

Lý do Cage quay lưng lại với họ là vì cô ấy đang gặp khủng hoảng nội bộ. Cô không mong đợi họ ở đó. Cô ấy có thể trông bình tĩnh nhưng thực tế cô ấy đang đổ mồ hôi hột không ngừng.

Lý do duy nhất khiến cô ấy không bị dịch chuyển đi như những người khác trong nhóm của Cale là vì cô ấy có việc phải làm. Cage đã được dịch chuyển ra khỏi phạm vi của vụ nổ nên không có gì xảy ra với cô ấy, nhưng cô ấy phải đi vào rừng và tìm thứ gì đó. Nó tuy không quá quan trọng nhưng nó vẫn cần thiết.

"Cage, đừng quay đi như vậy! Cô không thấy Rosalyn bị thương sao? Ít nhất hãy giúp chúng tôi một chút!" Lock đã cầu xin Cage trước khi cô ấy có thể bỏ đi.

'Chết tiệt..'

Đó là suy nghĩ duy nhất của Cage khi cô quay lại.

"Nghe nàyyyy ~ Tôi biết các anh hùng các bạn và tất cả nhưng .. Tôi thực sự không có thời gian ~! Hãy đi đến phía đông của khu rừng! Sau khoảng 10 phút, mấy người sẽ gặp một ngôi làng. Ở đó sẽ có người có thể giúp đỡ. Bây giờ Tôi rất cần phải rời đi!" Cage nói nhanh và bỏ đi một cách điềm tĩnh.

"Có ... một ngôi làng?" Alberu lầm bầm khi nhìn Rosalyn. Cô ấy đã bất tỉnh nhưng máu chảy chậm lại rất nhiều. Đó là một điều tốt.

Alberu nhìn về phía Choi han, người cũng làm như vậy và họ gật đầu với nhau.

Tốt hơn là bạn nên nghỉ ngơi trong một ngôi làng, sau đó sẽ là trong một khu rừng nguy hiểm với những kẻ-biết-gì bên trong.

Choi han bế Rosalyn lên.

"Look, cậu ở phía trước, Điện hạ ở sau tôi. Tôi tin rằng đó sẽ là cách an toàn nhất cho chúng ta nếu có kẻ địch tiếp cận." Choi Han giải thích khi nhận được cái gật đầu từ Lock.

"Ron và Beacrox thì sao?" Alberu hỏi khi đứng sau Choi Han.

"Họ sẽ tìm đường đến chỗ chúng ta. Ron rất giỏi và Beacrox cũng vậy." Lock nói khi bắt đầu di chuyển cùng những người khác phía sau.

'Tôi thề rằng tôi sẽ giết tên khốn tóc đỏ đó khi tôi gặp lại anh ta!' Choi Han nghĩ. 'CHÚNG TÔI không chỉ giải thoát cho anh ta, anh ta còn trả lại tiền cho chúng tôi nếu một tòa nhà phát nổ và một người bạn thiệt mạng! "

Choi han siết chặt Rosalyn, người đang bất tỉnh trong vòng tay anh, chặt hơn một chút khi mắt anh tối sầm lại.

______________________

Cale, người hiện đang trong phòng làm việc của mình để xem xét các thủ tục giấy tờ, thở dài.

'Tại sao mình lại nổi da gà nhỉ?'

Anh đặt tay lên gáy khi nhìn vào lò sưởi trước mặt.

'Có lẽ không có gì đâu ... Phải không..... Nhỉ...?'

Haaaa.

Một tiếng thở dài thoát ra khỏi miệng Cale khi anh nhìn lại đống giấy tờ mà bản thân đang phải bận rộn với nó. Anh ấy đã thành thói quen trong việc viết các kế hoạch của mình, các vấn đề có thể xảy ra và kết quả của các kế hoạch của mình hoặc anh ấy sẽ viết về những sự kiện sắp xảy ra trong tương lai và đốt nó đi.

Khi Cale chuẩn bị bắt đầu viết lại, anh nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Thiếu gia Cale, tôi đến báo cáo tình hình về Tòa nhà ở phía tây."

Tòa nhà ở phía Tây. Mặc dù nó thực sự là một mê cung rất sâu và giống như hang động thay vì một tòa nhà, người ta gọi nó là một tòa nhà. Nó nằm ở phía tây xa xôi của rừng và hầu như không có ai ở đó. Ngay cả khi ai đó làm vậy, nó đã được phép bảo vệ của 3 con rồng khác nhau và một công cụ ma thuật ảo ảnh để che giấu lối vào.

Hang động được Cale sử dụng để ẩn náu và giam cầm người của Arm hoặc bất kỳ kẻ thù nào khác và thẩm vấn họ ở đó. Anh để Cage chăm sóc các tù nhân theo cách cô muốn, có thể là giết họ hay thả họ ra, anh không quan tâm miễn là anh có thông tin anh cần. Ngay cả khi anh ta không thực sự thích ý tưởng giết người ..

"Vào đi."

Cánh cửa mở ra và Cage bước vào trong. Cô có một vài tờ giấy trong tay.

"Chúng tôi đã gặp tai nạn bên trong hang động." Cô vừa nói vừa đóng cửa và đến đứng trước bàn mà Cale đang ngồi.

"Tai nạn?" Cale hỏi. "Là kẻ thù tấn công? Có ai bị thương hay không? "

"Thì ra Arm đã gài nhiều thuốc nổ bên trong các thành viên. Họ không chỉ ngậm trong miệng như trước mà giờ còn có một ít trong quần áo của họ. Đặc biệt hơn là nằm ở đâu đó giữa tay và vai của họ. Thật không may, một số tù nhân của Arm đã nổ tung trước khi chúng ta biết thông tin của Arm hay cả vụ nổ tòa nhà vừa rồi. "

'Gì?' Cale nhìn Cage. Gương mặt thờ ơ nhưng ánh mắt lộ rõ ​​vẻ bối rối. 'Tôi vẫn không hiểu tại sao họ lại hy sinh mạng sống của mình chỉ vì một vài  thông tin nhỏ nhoi đó..' Cale nghĩ khi nét mặt cau có. 

"Vụ nổ có gây thiệt hại gì trong hang động không? Với cả có ai bị thương không?" Trước những câu hỏi của cale, Cage lắc đầu.

"Hang động bị phá hủy một chút nhưng nó không quá tệ như ngài nghĩ đâu, Thiếu gia, và không có người bị thương nặng."

'Bị thương nặng .... Vậy là vẫn CÓ MỘT SỐ người bị thương..nhưng..không nghiêm trọng là tốt ..' Cale nhắm mắt và thở dài. 'Tôi vẫn cần những người đó. Tôi không thể làm tất cả điều này một mình !! '

"Còn gì nữa không Cage?" Cale hỏi và Cage lắc đầu. 

"Không, trừ khi anh muốn uống!" Cô mỉm cười và lôi ra một chai rượu đặt chiếc áo choàng của mình. Cale chỉ đơn giản là nhìn cô ấy với vẻ thờ ơ.

"Chúng ta có thể uống rượu vào lần sau nhé, thế nào?"

"Tất nhiên rồi, Thiếu gia Cale! Vậy thì tôi xin phép..." Cage cúi đầu chào và bước ra khỏi phòng.

'Điều này thực sự đang trở thành một mớ hỗn độn ... BAO GIỜ MÌNH CÓ THỂ LƯỜI BIẾNG ĐÂY?!'

End Chapter 10

[Trans: Hehe anh không bao giờ có được cuộc sống buông thả của anh đâu, Cale-nim ạ :).....]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com