TruyenHHH.com

Because You Are You

Tiếng chuông điện thoại reo khiến Yi Jung tỉnh giấc. Anh biết chỉ có vài người dùng điện thọai bàn gọi cho anh.

- So Yi Jung nghe

- Vẫn còn ngủ đấy ah?

- Bà nội?

Yi Jung cố kiềm để không reo lên. Vì anh là So Yi Jung, mà So Yi Jung thì không thể làm một hành động quá khích như vậy.

- Ta tưởng con không nhớ đến bà già này nữa chứ

- Bà về nước lúc nào? Sao không báo cho con

- Mới hôm qua thôi, mà con thì còn đang tận hưởng tuần trăng mật nên ta đâu dám làm phiền

- Bà gọi con có việc gì không ạh?

- Phải có việc mới gọi cho con được sao?

- Dạ không, ý con là...

- Haha, ta nói chơi thôi thằng bé này. Hôm nay con về nhà nhé

- Để làm gì ạh?

- Ra mắt họ hàng chứ còn gì nữa. Đám cưới xong vui quá nên lú lẫn rồi ah?

- Ah dạ vâng. Con đến ngay

- Nhanh lên đấy. Ta nóng lòng muốn thấy mặt cháu dâu lắm rồi

- Con biết rồi ạh

Cúp máy. Nụ cười vẫn còn vương lại trên môi.

- Này, anh làm gì mà ngồi cười một mình thế

Yi Jung giật mình vì cái vỗ vai đột ngột. Quay lại, gương mặt quen thuộc đang nhăn răng cười với anh

- Thay đồ đi

- Làm gì?

- Đi với tôi

- Đi đâu?

- Về nhà

- Nhà? Làm gì?

- Bảo thay thì thay đi, hỏi gì lắm thế

Ga Eul nhăn mặt, nhưng cũng quay lưng trở lại phòng. Hai phút sau, cô đẩy cửa bước vô, và nhìn chăm chăm hình ảnh trước mắt. Yi Jung đang tròng áo vào người, nhưng chỉ mới được hai cánh tay, cho nên trên người có thể nói là không mặc gì hết. Ga Eul nhìn như vậy một lúc, rồi quay phắt sang hướng khác

- Tôi đi lấy nước uống, khát nước quá

Yi Jung nhìn theo, mắt hơi nheo lại, rồi anh bật cười, như hiểu ra gì đó. Anh nhanh chóng mặc áo, trước khi gọi với theo Ga Eul

- Eh, đi đâu đó, cầu thang hướng này

********

Nhà họ So, 1 tiếng sau

Không phải lần đầu tiên Ga Eul xuất hiện ở những chỗ đông người, nhưng chưa bao giờ cô thấy tim mình đập nhanh như vậy. Có lẽ, vì cô đang trên đường đến...nhà chồng.

Yi Jung lơ đãng đưa mắt nhìn ra hai bên đường. Khi anh quay lại, định nói gì đó với Ga Eul, anh bỗng thấy bàn tay nhỏ xíu đặt trên đùi cô đang run. Anh ngước lên, nhìn vào mặt Ga Eul. Gương mặt vẫn đang cực kỳ bình thản.

" Giấu hay đấy, Kim Ga Eul"

Và anh đặt tay mình lên tay cô. Ga Eul quay sang nhìn anh, nét ngỡ ngàng hiện rõ trong đáy mắt. Nhưng cô không hỏi gì, chỉ nhẹ mỉm cười. Anh làm cách nào để giữ bàn tay ấm đến vậy, hả So Yi Jung?

Anh nắm tay cô bước đi giữa rừng đèn flash sáng nhòa. Cảm giác sợ hãi không còn, chỉ cần anh nắm lấy tay cô. Cánh cửa lớn mở ra, phía sau đó là hàng trăm ánh mắt hướng về phía họ. Ga Eul không cảm thấy sợ hay lo lắng, vì tay cô đang nằm trong bàn tay ấm áp của anh.

- Vào phòng chào người lớn

Yi Jung nói đơn giản, và cô cũng đơn giản trả lời bằng một cái gật đầu.
Cô không nhớ mình đã cười với bao nhiêu người, đã nghe bao nhiêu lời chúc mừng, đã nói bao nhiêu câu cám ơn. Cô chỉ nhớ cô đã bước đi bên cạnh anh, đến căn phòng lớn trên lầu, nơi mà anh nói dùng để chào người lớn

- Cuối cùng cũng thấy được con rồi

Người phụ nữ lớn tuổi bước đến ôm chầm lấy Yi Jung. Ga Eul nhìn bà với đôi mắt mở to. Những bài báo về So Yi Jung cô không bỏ sót cái nào nhưng chưa bao giờ cô thấy anh xuất hiện cùng người phụ nữ này. Trong khi cô đang suy nghĩ thì người phụ nữ đó đã quay sang cô, mỉm cười. Nụ cười này...quen thuộc quá, khiến cô có cảm giác thân thiết như đã gặp ở đâu.

- Cháu là Ga Eul?

- Dạ

- Ta là bà nội của Yi Jung

- Cháu chào bà

- Được rồi, vào đây

Bà nắm lấy tay Ga Eul, kéo cô vào trong

" Bàn tay ấm như vậy, có lẽ là do di truyền"

- Hiếm khi thấy cô im lặng như vậy
Cả hai đang ngồi trên xe, sau khi rời khỏi nhà họ So.

- Vậy anh muốn tôi phải nói năng xoen xóet để người nhà anh chửi tôi mất dạy ah?

- Cho dù cô như thế nào, họ cũng không quan tâm đâu

- Còn không? Mấy bà cô thím gì của anh lúc nãy quay tôi sắp cháy xém luôn đấy.

- Họ chỉ quan tâm đến tiền của gia đình cô thôi không thấy sao?

- Mớ tiền bẩn thỉu đó có chết tôi cũng không đụng vào

Giọng Ga Eul đột nhiên trở nên chua chát đến độ Yi Jung phải nhìn cô.

Gương mặt cô đanh lại, đôi mắt trở nên hoe đỏ. Dường như nhận ra có ánh mắt đang nhìn mình, cô chớp mắt thật nhanh, và nụ cười trở lại trên gương mặt cô ngay tức khắc.

- Phát hiện ra tôi xinh quá hả?

- Không, nhưng trên mũi cô có cái mụn đấy

- Tôi thừa biết là không có mà

Cô lại cười, nụ cười có vẻ rất vô tư, nhưng có thật là vậy không? Lần đầu tiên Yi Jung thắc mắc về cô vợ mới cưới của mình

*********

Người phụ nữ nằm dưới sàn, trên người đầy máu. Tóc bà dính bết lại, gương mặt đầy những vết bầm. Tên đàn ông điên cuồng dùng tất cả những thứ với được trong tầm tay ném vào người bà. Tiếng hét. Tiếng khóc. Tiếng van xin. Máu. Nước mắt.

Cô bé ngồi rúc vào khe cửa, nước mắt không ngừng rơi. Cô cố gọi mẹ nhưng không được vì những tiếng nấc đã tràn lên cổ. Cô muốn nhào đến ôm lấy mẹ nhưng bàn tay run rẩy không sao với tới. Càng với, hình ảnh mẹ càng xa, khuất khỏi tầm tay- MẸ

GaEul bật dậy, mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô ôm ngực, thở hồng hộc. Ngực cô đau như có ai bóp nghẹt. Ga Eul cố với tay mở ngăn tủ bên giường, chụp lấy ống thở đặt lên mũi. Cánh cửa bật mở, người giúp việc mặc bộ đồ ngủ chạy vào, đến bên giường đỡ cô

- Cô chủ cô chủ

Ga Eul không đáp, cô vẫn cố hít lấy từng hơi khó khăn

- Để tôi gọi cậu chủ

- Đừ..n...g

Bàn tay run rẩy níu lấy người giúp việc đang chuẩn bị chạy đi

- Nhưng cô như vậy...

- Ji...Hoo....gọi

- Phải rồi, để tôi gọi cậu Ji Hoo, cậu ấy là bác sĩ

***********

Yi Jung ngồi bên quầy bar, cùng hai cô gái xinh đẹp ngồi hai bên ôm cứng lấy anh. Woo Bin ngồi cạnh đó, cũng với hai cô hai bên. Anh đưa ly rượu lên môi, cùng lúc nghe tiếng Woo Bin vang lên

- Tuần sau Eun Jae về nước đấy, mày biết không Yi Jung?

Ngụm rượu ngưng lại nơi cổ, khó khăn lắm anh mới nuốt nó xuống được. Và còn khó khăn hơn, anh mỉm cười, quay sang Woo Bin

- Vậy ah? Tao không biết đấy.

- Cô ấy gửi mail cho tao, chắc phải có gửi cho mày chứ

- Mấy hôm nay tao không check mail

- Ah...quên mất, hưởng tuần trăng mật vui vẻ quá mà, sao có thời gian rảnh được chứ

Kèm theo câu nói đó là vẻ mặt tinh quái cùng cái nháy mắt kiểu như " tao biêt tỏng tòng tong hết rồi đấy nhá" trong khi bản thân chả biết cái quái gì hết. Yi Jung cảm thấy như phát điên lên vì cái nhìn của Woo Bin, và đột nhiên nó khiến anh nhớ đến ánh mắt của Ga Eul.

" Ashhh, mày điên đấy ah. Giờ này mà lại nhớ đến con bé đó"

**********

"Con bé" được nhắc đến giờ đây đang nằm trên giường, nặng nhọc kéo từng hơi thở. Ji Hoo ngồi bên cạnh, mày mỗi lúc một nhíu lại.

- Phải đến bệnh viện. Như thế này không được đâu

- Đ..ừ...n...g. ..g...k..

- Em sợ Yi Jung biết?

Cô không trả lời nổi nữa, chỉ khe khẽ gật đầu

- Đêm nay nó đi với Woo Bin rồi, sẽ không về đâu - Ji Hoo lắc đầu, kèm theo một cái thở dài

Lắc đầu quầy quậy

- Em điên rồi phải không? Cứ như thế này em sẽ chết mất

Ji Hoo không nhận ra, đây là lần đầu tiên anh to tiếng với một cô gái, cô gái làm những điều ngu ngốc đến điên khùng vì thằng bạn thân của anh.

" Làm cách nào mà mày tìm được cô gái yêu mày đến vậy, hả So Yi Jung?"

Cơn suyễn hình như đã dịu bớt. Ga Eul bỏ máy thở ra, nhưng cô mỗi lần hô hấp vẫn rất khó khăn

- Em...không sao

- Tôi không hiểu em nghĩ gì nữa, Ga Eul ah

- Ổn rồi mà, bác sĩ

Giọng nói còn rất yếu, nhưng nhìn vẻ mặt của cô, Ji Hoo biết cô đã khá hơn. Anh đứng lên, kéo ngăn tủ ra, và lắc đầu trước đống thuốc lộn xộn trong đó.

- Em sống bằng thuốc đấy ah?

- Anh biết tình trạng của em mà, bác sĩ

- Em cứ giấu vậy đến bao giờ?

- Đến khi nào em còn có thể

- Dù em làm vậy đi nữa, Yi Jung cũng sẽ không...

- Yêu em, em biết.

- Vậy sao em còn làm vậy?

- Vì...em chỉ không muốn anh ấy phải suy nghĩ

Ji Hoo nhìn sững cô gái nhỏ ngồi trước mặt mình. Gương mặt xanh xao đó...nhưng đôi mắt lại sáng lên kì lạ, khi nhắc đến tên của một người:
So Yi Jung

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com