TruyenHHH.com

Because You Are You

Ga Eul hăm hở lôi Yi Jung đi giữa khu chợ đông người. Đã lâu lắm rồi cô chưa đến chỗ này. Từ sau ngày mẹ ra đi.
Không khí huyên náo nơi đây làm cô dễ chịu. Ít ra cũng để biết rằng cô không phải cô đơn. Yi Jung yên lặng đi sau cô.

Gương mặt rạng rỡ của Ga Eul làm anh thấy yên lòng. Không hiểu tại sao, nhưng trong lòng anh cứ có thứ cảm giác bất an. Như là Ga Eul sẽ tan biến ngay trước mắt anh. Thứ cảm giác này khiến anh khó chịu, nhưng anh lại không cách nào xoa dịu nó đi. Mải mê theo đuổi những suy nghĩ của mình, Yi Jung không nhận ra là bàn tay Ga Eul đã vuột khỏi tay anh. Khi giật mình nhìn lại, anh thảng thốt nhận ra Ga Eul không có ở bên anh. Yi Jung thấy tim mình như thót lại. Lẽ nào thứ linh cảm kia lại là có thật hay sao? Anh đã định chạy đi tìm, nhưng rồi nụ cười dịu dàng của Ga Eul hiện lên nơi một cửa hàng gần đó khiến anh dừng bước. Cảm giác nhẹ nhõm bao trùm lấy cả người anh. Yi Jung bật cười. Từ khi nào anh trở thành một con người hay lo sợ? Có lẽ là từ khi anh bắt đầu yêu Ga Eul

-        Em đang xem gì thế?

Vòng tay Yi Jung chòang qua eo Ga Eul khiến cô hơi giật mình. Cô không trả lời mà nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. Giá mà thứ cảm giác hạnh phúc này có thể kéo dài mãi mãi. Giá mà cô vĩnh viễn có thể giữ lấy tay anh như thế này. Chỉ là giá như thôi, vì cô biết sẽ không thành hiện thực. Vì chỉ hết hôm nay, cô sẽ chẳng bao giờ được chạm đến anh
Yi Jung nhận ra ánh mắt Ga Eul đang hướng về chiếc hộp nhỏ giữa sạp hàng. Trong hộp là chiếc nhẫn sáng long lanh dưới ánh mặt trời. Yi Jung chợt nhớ là từ trước tới giờ anh chưa từng tặng bất cứ thứ gì cho cô. Ga Eul trao cho anh quá nhiều, nhưng thứ cô nhận được chẳng là gì ngòai sự ngốc nghếch của anh. Đôi khi Yi Jung cũng tự hỏi sao Ga Eul có thể vì anh nhiều như vậy? Anh có gì đáng được cô yêu? Đằng sau lớp bỏ vọc đầy hào quang lấp lánh, anh chỉ là một thằng đàn ông yêu đuối không dám đối diện với tình cảm cuả mình. Anh đã làm gì mà xứng đáng có được Ga Eul?

-        Chỗ bán nước ở đâu vậy nhỉ? Anh khát quá

-        Để em đi mua cho

Cô bật cười trước vẻ mặt của Yi Jung. Ga Eul biết rằng, cô mãi mãi không có cách gì thôi yêu người đàn ông này
Yi Jung nhìn theo cho đến khi Ga Eul đi khuất rồi quay lại quầy hàng

-        Tôi lấy chiếc này

Người bán hàng gói hộp nhẫn lại cho anh

-        Cậu may mắn đấy

-        Hả?

-        Bạn gái cậu rất xinh. Nụ cười của cô ấy khiến người ta thấy ấm áp

-        Tôi biết

Yi Jung mỉm cười. Anh may mắn biết bao khi có được Ga Eul

*******

Ji Hoo đưa lon café cho Hana. Cô đã thôi khóc, ngước lên mỉm cười với anh. Hai người ngồi bên nhau trên dãy ghế chờ của bệnh viện. Không ai nói một lời nào. Ji Hoo muốn hỏi, nhưng anh lại không thể mở lời. Một câu hỏi thôi mà. Khó khăn đến vậy hay sao?

-        Thật ra...

Hana lên tiếng. Ji Hoo nhận ra mình đã vui mừng khi nghe được giọng nói của cô

-        Lúc nãy Ken đến nhà tôi

Ji Hoo không bất ngờ. Ngọai trừ anh ta, ai có thể làm cho Hana khóc được? Và anh thấy khó chịu vì suy nghĩ của chính mình

-        Anh ta nói muốn cưới trong năm nay

Đôi mắt nâu sẫm mở to, nhìn Hana chờ đợi câu nói tiếp theo

-        Và ông bà tôi đồng ý

Ngụm café nghẹn lại lưng chừng. Khó khăn lắm anh mới nuốt được nó xuống

-        Vậy cô tính sao?

-        Tôi không biết. Anh nghĩ sao nếu tôi nói tôi sẽ lấy anh ta?

Súyt chút nữa Ji Hoo đã phun ngụm café trong miệng ra. Nhưng anh cố kiềm chế và kết quả là một tràng ho sặc sụa. Hana bật cười khi thấy anh như vậy. Để cô biết rằng anh không phải thiên thần, rằng anh không hòan hảo. Nhưng vậy thì có sao, lúc này cô cảm thấy anh gần gũi chứ không xa cách như những ngày qua.

-        Nói chơi thôi. Dĩ nhiên là tôi không thể lấy một người như Ken được

Ji Hoo không giữ nổi tiếng thở phào thóat ra

-        Anh biết không, lần này sẽ là lần cuối cùng tôi vì anh ta mà rơi nước mắt. Thực sự là lần cuối. Những giọt nước mắt của tôi là vì mối tình đầu ngu ngốc của mình, không phải vì Ken
Anh mỉm cười. Nụ cười nhẹ nhõm.

-        Này Yoon Ji Hoo

Ji Hoo chầm chậm quay sang. Anh sợ sẽ nhận được thêm một nụ hôn bất chợt

Không có nụ hôn nào. Chỉ là đôi mắt xanh thẫm mở to nhìn anh

-        Lần này anh nhất định phải giúp tôi

-        Giúp?

-        Ông bà ngọai tôi nói nếu tôi không thể đưa bạn trai về nhà thì nhất định phải kết hôn với Ken. Mà tôi lại không thể nhờ ai khác

-        Nhưng tôi....

Ánh mắt đầy hy vọng của Hana khiến Ji Hoo bối rối. Chỉ một cái gật đầu, anh có thể giúp Hana. Nhưng....liệu rồi sẽ đi đến đâu. Yoon Ji Hoo có đủ can đảm để mạo hiểm với trái tim mình?

-        Thôi không sao. Tôi sẽ tìm cách khác

Nụ cười Hana buồn như một tiếng thở dài. Ji Hoo ghét phải thú nhận rằng anh thấy lòng mình nặng trịch khi phải thấy Hana như vậy

-        Tôi giúp cô

Đôi mắt xanh biếc vừa buồn bã chợt sáng lên rực rỡ. Như ánh mặt trời thóat khỏi áng mây đen.

********

Hai cái bóng đổ dài xuống mặt đất. Là Ga Eul và Yi Jung đang ngồi cạnh bên nhau trên băng ghế giữa công viên. Dưới đất đầy xác lá bị gió xới lên tung tóe

Ga Eul nhẹ nhàng dựa vào người Yi Jung, mệt mỏi nhắm mắt. Chỉ giây phút này thôi, cô cho phép mình yếu đuối. Thời gian trôi qua nhanh quá, Ga Eul không cách gì nắm giữ. Chỉ hết ngày hôm nay thôi, cô sẽ vĩnh viễn không còn được ở bên anh, không còn được dựa vào người anh. Khẽ nhắm mắt, cô cố tận hưởng thứ cảm giác ấm áp mà cô sắp mất đi.

-        Lúc còn nhỏ nhà em ở gần đây. Mỗi ngày khi tan học em đều đến đây ngồi chờ cho đến khi mặt trời lặn hẳn rồi mới trở về nhà

-        Em thích ngắm cảnh vậy ah? Lần ở bệnh viện là ngắm bình minh, lần này là mặt trời lặn

-        Bình minh quá rực rỡ nên có lẽ không hợp với em. Em thích hoàng hôn hơn. Em gọi nó là khỏanh khắc tàn lụi của mặt trời. Rất đẹp, cũng rất ngắn ngủi. Cái gì chỉ thóang qua thôi sẽ khiến người ta trân trọng nhiều hơn

Anh im lặng nhìn Ga Eul. Dường như anh chưa bao giờ ngắm nhìn cô như thế vậy. Yi Jung nhận ra từ góc độ này, gương mặt cô rất đẹp. Hay bởi ánh chiều tà khiến cô trở nên lung linh hơn?

-        Hỏi anh một câu nhé. Anh nghĩ thứ đẹp thì ngắn ngủi hay vì ngắn ngủi mà nó trở nên đẹp đẽ?

-        Hôm nay em nói chuyện lạ quá Ga Eul

Ga Eul mỉm cười, quay lại chòang tay qua cổ anh. Đôi mắt tuyệt đẹp như muốn hút lấy anh

Yi Jung cũng vòng tay ôm lấy Ga Eul.Bàn tay còn lại, anh đưa vào túi áo. Tay anh chạm phải chiếc hộp đựng nhẫn. Anh định móc chiếc hộp ra đưa cho Ga Eul. Nhưng câu hỏi của cô khiến anh dừng lại

-        6 tháng rồi rồi phải không?

-        Huh?

-        Thời gian chúng ta ở bên nhau

Yi Jung buông tay khỏi chiếc hộp. Anh sực nhớ tuần sau là đúng nửa năm ngày cưới của anh và Ga Eul. Đợi đến ngày đó, anh sẽ tặng chiếc nhẫn này cho cô

-        Uhm

-        Em chưa bao giờ nghĩ chúng ta có ở cùng nhau lâu vậy

-        Tại sao?

-        Chúng ta đều có quá nhiều điều giấu kín trong lòng không thể nói với bất kì ai. Hai con người sống với quá nhiều bí mật mà còn phải tìm hiểu về người kia thì sẽ mệt mỏi lắm chẳng phải sao?

-        Xin lỗi

-        Có gì để xin lỗi. Đâu phải anh bắt buộc em

-         Anh nhất định sẽ làm cho em hạnh phúc

Ga Eul không trả lời, cô dựa vào người anh, nói với đôi mắt nhắm nghiền.
Hạnh phúc của anh không phải em, Yi Jung ah

Yi Jung xoay người cô lại, để gương mặt cô đối diện với mình

-        Tin anh được không, Ga Eul?

Cô nhìn sâu vào đôi mắt đen nhánh trước mặt mình. Tin? Ga Eul muốn tin lắm chứ.Nhưng...liệu có anh còn nói vậy khi anh biết lí do về sự ra đi của Eun Jae? Liệu em có thể chôn giấu bí mật đó suốt đời?

-        Anh tin vào tình yêu duy nhất không Yi Jung?

-        Tình yêu duy nhất?

-        Là con người trong đời chỉ có thể có được một tình yêu, không thể yêu thêm người nào khác nữa

-        Anh tin. Vậy còn em?

-        Em cũng tin

Lời nói cô nghe như một tiếng thở dài.
Anh tin vào tình yêu duy nhất. Và người con gái duy nhất đó chỉ có thể là Eun Jae. Em vĩnh viễn không thể thay thế được đúng không anh?

-        Không sao chứ, Ga Eul?

Câu hỏi của Yi Jung kéo Ga Eul khỏi những suy nghĩ của mình. Cô mỉm cười. Có thể làm gì khi nước mắt không còn rơi được nữa

-        Em ổn

-        Nhìn em lạ lắm. Anh đưa em về nhé

-        Đừng. Em muốn ngồi thêm lát nữa

Ga Eul lại dựa vào người anh. Cô muốn níu giữ những giây phút cuối cùng được ở cạnh Yi Jung. Hết ngày hôm nay thôi, cho em được quyền ích kỷ. Chỉ một ngày thôi, được chứ Yi Jung?

********

Chiếc xe trắng ngà dừng lại trước cổng ngôi nhà quen thuộc. 

-        Cô muốn lúc nào tôi đến gặp ông bà cô?

-        Ngày nào anh rảnh

-        Lúc nào cũng được

-        Ngày mai được chứ?

Hana ngần ngại nhìn anh. Cô sợ sẽ nhận được một cái lắc đầu

-        Tùy cô

-        Vậy...9h sáng mai, tôi chờ anh

-        Uhm

-        Cám ơn

-        Không có gì

Cô chớp mắt. Trong bóng tối, sao từng đường nét trên mặt anh cô đều nhìn rõ. Và dường như không kiềm được, cô chồm đến hôn lên má anh

-        Good night

Hana giải thích đơn giản khi bắt gặp cái nhìn của Ji Hoo, rồi cô nhanh chân mở cửa bước xuống xe. Ji Hoo bật cười. Nụ cười sáng rực trong màn đêm tăm tối.

********

Xe bus dừng lại ở trạm cuối cùng. Chỉ còn hai người ngồi lại trên xe. Yi Jung quay sang định gọi Ga Eul xuống xe. Nhưng bỗng vật gì đó nằng nặng đập vào vai anh. Là gương mặt Ga Eul với đôi mắt nhắm nghiền. Yi Jung bật cười. Thật khó lòng hiểu được cô gái này. Có khi cô suy nghĩ già dặn đến mức khiến anh thấy mình ngốc nghếch, đôi lúc lại trẻ con kì lạ

-        Anh chị làm ơn xuống xe giùm. Tôi còn phải chạy về bến

Giọng người tài xế vang lên khó chịu. Yi Jung lắc đầu, rồi vòng tay qua người Ga Eul, bế xốc cô lên

Ga Eul khe khẽ nép vào vai anh. Dễ chịu thật. Thứ cảm giác này khiến cô không muốn rời xa. Nhưng dù muốn hay không, cô cũng không thể giữ anh lại được. Vĩnh viễn cũng không được. Vì tình yêu duy nhất của Yi Jung, chỉ có thể là Eun Jae

Yi Jung nhẹ nhàng đặt Ga Eul xuống giường. Anh mỉm cười trước vẻ mặt say ngủ của cô. Càng lúc anh càng nhận ra mình yêu người gái này biết bao. Yi Jung ngồi xuống bên giường, âu yếm nhìn Ga Eul. Từ từ, anh chìm dần vào giấc ngủ

Cô mở mắt khi anh đã thở đều. Giọt nước trong veo rơi ra từ khóe mắt. Thì ra cô còn có thể khóc hay sao? Gạt nhanh giọt nước mắt, Ga Eul bước xuống giường, đi nhanh về phía cửa
Bàn tay cô dừng nơi tay nắm. Ga Eul quay lại, nhìn Yi Jung vẫn đang ngủ bên giường. Hình ảnh này...cô sẽ giữ trong tim. Quay đi thật nhanh, Ga Eul sợ rằng nếu nhìn thêm, cô sẽ không còn can đảm

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com