Because You Are You
Hana phì cười trước vẻ mặt của anh. Cô nhún vai, nói thản nhiên- Không cần hết hồn đâu. Chỉ là giả vờ thôi- Tại sao?- Thật ra giữa tôi và Ken đã có hôn ước. Nhưng tôi không thể lấy anh ta được, anh biết đấy. Vậy nên cách tốt nhất là kiếm người làm bạn trai của tôi- Sao không nói thẳng với anh ta?- Nếu anh ta chịu nghe thì tôi tìm anh làm gì. Giúp đỡ giùm đi được không?- Cô tìm người khác điJi Hoo quay mặt về hướng gió. Anh không thể nhận lời, không thể bước sâu hơn nữa vào thế giới của Hana. Nếu không...anh sợ mình sẽ hối hận thêm lần nữa- Anh nhất định không giúp tôi có phải không?Giọng cô lõang ra theo cơn gió. Ji Hoo đưa cái cốc lên miệng, nhấp ngụm café ấm và ngọt lịm. Thứ cảm giác dễ chịu này..sẽ khiến người ta không thể dứt ra- Xin lỗi- Vậy thì thôiHana nhún vai, nói nhẹ tưng không có vẻ gì là giận dỗi. Rồi cô bước đi về phía cầu thang. Bỗng Ji Hoo cảm thấy lòng mình xôn xao. Anh quay lại- Cô định làm sao?- Không biết nữa. Tới đâu tính tới đóHana nói mà không quay lại. Ji Hoo thôi không hỏi nữa. Anh đứng yên nhìn cô bước xa dần. Chỉ cần vài bước chân anh có thể nắm lấy tay cô. Nhưng sao đôi chân không thể nhấc lên?
Gió vẫn lồng lộng thổi. Sao không mang những nỗi đau cùng gió bay đi?********Yi Jung ngồi dậy đúng vào lúc Ga Eul vừa bước ra từ phòng tắm. Cô nhìn anh một lúc, rồi chớp mắt quay đi. Có gì đó bất thường trong ánh mắt của cô, Yi Jung nhìn ra được. Anh đứng dậy, nắm tay kéo cô vào lòng mình- Hôm nay em lạ lắm. Có sao không?- Em hơi mệt Cô cố mỉm cười. Nụ cười không trọn vẹn. Ga Eul gỡ tay anh ra khỏi người mình, bước đến mở cửa phòng bên- Em gọi Manson dậy đi họcVòng tay vẫn còn vương hơi ấm của cô. Yi Jung có thứ cảm giác rất lạ là sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Nhưng đó là chuyện gì? Anh thực lòng không biết- Để anh đưa em đi- Không cần. Em đưa Manson đi học rồi ghé qua tòa sọan luônCô giật tay mình ra khỏi tay anh, và cầm túi xách bước đi. Cánh cửa đóng lại. Bóng dáng Ga Eul cũng theo đó mà khuất khỏi tầm mắt của anhGa Eul phải tựa vào cánh cửa để mình không ngã quỵ. Bàn tay cô vẫn còn run rẩy. Tại sao? Sao không nói với em? Chỉ cần anh nói hãy tin anh. Em sẽ không còn hòai nghi gì nữa. Tại sao anh im lặng? Tại sao anh giấu giếm? Nếu muốn đi, chỉ cần nói với em thôi*****Ji Hoo đóng xấp bệnh án lại, với tay lấy li café trên bàn. Là cappuchino. Ji Hoo nhận ra rằng thứ thức uống ngọt gắt này khiến anh dễ chịu hơn café đen nhiều. Dù sao...thay đổi một thói quen cũng không là điều quá tệ. Tiếng gõ cửa vang lên. Anh đặt li café xuống bàn- Vào điNgười đàn ông bước vào sau cánh cửa. Một người Ji Hoo không quen, nhưng cũng không là quá lạ
Kenji Hitaru- Xin chàoAnh nói lời chào, nhưng trên môi lại không có một nụ cười. Ken ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc của Ji Hoo- Tôi là....- Tôi biết. Anh tìm tôi có việc gì?- Để nói cho anh biết rằng Hana là cô gái mà anh không thể đụng vào- Vậy ah? Tại sao?- Vì cô ấy là vị hôn thê của tôi- Sao tôi ko hề nghe Hana nhắc qua điều này?- Tôi không cần biết anh và Hana có quan hệ gì. Nhưng cô ấy nhất định sẽ là vợ tôi- Tôi tưởng anh thích làm cha dượng Hana hơn chứẦMBàn tay đập mạnh xuống bàn khiến mớ giấy tờ văng tung tóe. Ji Hoo bình thản gom chúng lại, nói bằng giọng đều đều- Hành động của anh không giống một bác sĩ chút nào. Anh nên học kiềm chế một chút- Tránh xa Hana ra nếu còn muốn được yênKen chỉ tay vào mặt Ji Hoo gằn giọng, rồi anh ta bỏ đi. Tiếng cửa đóng sầm lại nghe chát chúa, như tâm trạng của Ken hiện giờJi Hoo nhìn chăm chăm vào cánh cửa.
Hana không thể lấy một người đàn ông như vậy được. Cô xứng đáng có được người tốt hơn nhiều********Ga Eul dừng xe trước cửa tòa sọan. Chiếc Lexus trắng muốt đang đậu ngay gần đó. Và người con gái bước xuống khiến Ga Eul sững sờ
Cha Eun JaeNụ cười sáng rực cả khuôn mặt xinh đẹp- Cô là Ga Eul?Gật đầu. Ga Eul không biết phải làm gì hơn nữa- Đi café cùng tôi một lát nhéGiọng nói của Eun Jae có một thứ sức mạnh kì lạ khiến người ta không thể cưỡng lại. Ga Eul lại gật đầu, và cô bước lên xe Eun Jae*******Hai người ngồi trong một quán café sang trọng. Mặt đối mặt. Eun Jae nhìn kỹ cô gái trước mặt mình. Một gương mặt không quá đẹp nhưng có sức hút mãnh liệt khiến người ta không thể không nhìn. - Tôi nghĩ cô Ga Eul nhỏ tuổi hơn tôi. Không ngại nếu tôi gọi cô là em chứ?- Không sao- Có lẽ Ga Eul không biết tôi đâu nhỉ? Tôi là....- Cha Eun Jae. Em biết- Yi Jung kể về tôi với em sao?Thóang ngạc nhiên hiện lên trong mắt Eun Jae. Cô không tin Yi Jung lại kể cho người con gái khác nghe về cô. Và cái lắc đầu của Ga Eul khiến cô nhẹ nhõm- Là một người khác. Nhưng ai kể cũng đâu quan trọng. Chị đến tìm em chắc có việc gì?- Có đấy Ga Eul ahGa Eul im lặng quan sát gương mặt xinh đẹp đối diện mình. Cô chờ đợi. Đợi trái tim mình bị đâm thêm một nhát- Không cần biết là ai đã nói với em, nhưng chắc chắn người đó đã kể về chuyện giữa tôi và Yi Jung. Tôi nói đúng chứ Ga Eul?- Chị muốn nói đến chuyện gì?- Tôi biết là em hiểu mà. Nhưng nếu em đã hỏi thì tôi cũng không ngại nói. Tôi và Yi Jung đã từng yêu nhauĐau. Thật sự là rất đau. Đã biết trước như vậy nhưng sao vẫn đau đến không thở nổi. Bàn tay cô siết chặt gấu váy dưới gầm bàn. Nhưng bằng cách nào mà gương mặt cô vẫn bình yên?- Chuyện này thì em đã nghe qua- Ga Eul biết tại sao tôi lại nói với em chuyện này không?Cô im lặng , lặng bàn tay bóp chặt đến đỏ ửng. Nhưng cô lại không thấy đau. Hay nỗi đau này không lớn bằng thứ cảm giác nhói buốt trong tim?- Tôi muốn em trả lại Yi Jung cho tôiLời nói thốt ra nhẹ nhàng. Ga Eul không mấy ngạc nhiên vì cô đã biết trước sẽ có một lúc chuyện này xảy ra. Đối với cô, anh chỉ là một giấc mơ mà đôi lần cô đã ngỡ rằng mình có được. Nhưng mơ vẫn sẽ là mơ. Và cô không bao giờ có thể có được anh- Xin lỗi nhưng em làm không đượcEun Jae hơi nhướng mắt khi nghe câu trả lời của Ga Eul. Thóang ngạc nhiên hiện lên trong mắt cô- Yi Jung phải một món đồ mà em cố giành giật nên em không thể nói trả hay không. Anh ấy có quyền chọn người anh ấy yêu là ai. Điều em có thể hứa với chị là em sẽ không níu kéo. Bất kể Yi Jung quyết định ra sao, em cũng sẽ tôn trọngMột cô gái không tầm thường! Đó là suy nghĩ đầu tiên của Eun Jae sau câu nói của Ga Eul. Người con gái khiến So Yi Jung thay đổi không thể là là một cô gái bình thường. - Có một đối thủ như Ga Eul tôi thật sự rất vui đấyNụ cười làm gương mặt Eun Jae trở nên sáng rực. Nhưng cô có thực sự vui không?*******White Coffe 10:00 a.mHana cầm tách cái tách trắng muốt trên tay. Thứ chất lỏng đen nhánh bên trong tỏa lên làn khói mong manh. Cô đưa chiếc tách lên mũi mình, hít một hơi thật sâu. Café đen thật rất thơm, thứ mùi hương bí ẩn nhưng quyến rũ lạ kì. Giống như anh vậy. Hình ảnh người con trai với đôi mắt nâu sẫm mơ màng, mái tóc tung bay trong gió và giọng nói mềm đến mức khiến người ta thấy xao lòng. Người con trai đó, tên là Yoon Ji Hoo. Chỉ việc nghĩ đến anh thôi cũng đủ khiến cô mỉm cười- Có việc gì vui đến mức khiến em ngồi cười một mình vậy?Giọng nói vang lên khiến cô thấy sống lưng mình lành lạnh. Giọng nói này...cô đã nghe được vào một buổi chiều năm cô mười sáu tuổi, và suốt đời có lẽ cô cũng không quên- Liên can gì tới anh? Làm ơn biến đi giùm- Tại sao em cứ phải như vậy? Anh đã giải thích bao nhiêu lần là hôm đó do anh không kiềm chế được- Tôi không quan tâm lí do của anh. Chỉ cần anh đừng xuất hiện trước mặt tôi là đủ rồi- Trước sau gì chúng ta cũng là vợ chồng. Em làm vậy chỉ khiến cả hai khó xử thêm thôi- Nói cho anh yên tâm là tôi với anh sẽ không bao giờ có bất cứ quan hệ gì vậy nên anh khỏi cần khó xử- Đừng bắt anh nặng tay với em, HanaKen siết chặt cổ tay và lôi Hana đi mặc cho cô vùng vẫy. Những giọt nước trong vắt chảy dài trên má. Đã dặn lòng không được khóc nhưng sao cứ yếu đuối như vậy?- Buông cô ấy raGiọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có thứ uy lực khiến người ta nể sợ. Chỉ có thể là anhHana ngước lên nhìn Ji Hoo. Anh đang đứng dựa lưng vào cánh cửa, hai tay khoanh lại rất đỗi ung dung. Những sợi tóc nâu vàng bay lòa xòa trước mặt. Hana không cách gì để không mỉm cười. Chỉ cần nhìn thấy anh, lo sợ gì cũng đã không còn. Chỉ còn cảm giác yên tâm và tin tưởng. Vì đó là anh.- Tao đã nói đừng đụng tới Hana. Mày nghe không hiểu sao?- Người đang làm đau cô ấy là anh chứ không phải tôiKen giật mình quay lại. Bàn tay Hana đã trở nên đỏ ửng trong tay anh.- Anh xin lỗi. Em không sao chứ?- Anh làm ơn để tôi yên có được không?Những giọt nước mắt lại trào ra. Ken bối rối nhìn cô. Anh thực sự làm cô sợ đến vậy sao?Ji Hoo bước đến lau nước mắt cho Hana. Bàn tay ấm áp với những ngón dài mảnh khảnh. Hana nắm lấy tay anh thật chặt, đôi xanh biếc nhìn anh như cầu khẩn. Thứ gì đó trong lòng Ji Hoo run lên nhè nhẹ. Có nên không...giữ lấy tay cô?- Đi với anh HanaKen giật bàn tay Hana ra khỏi Ji Hoo. Hơi ấm vẫn còn đọng lại.
Lần này Hana thôi vùng vẫy, cô bước đi nhưng mắt vẫn nhìn anh. Cái nhìn như một mũi tên xóay vào lòng. Bàn tay xiết chặt đến đau nhức. Chỉ cần một bước thôi....là có thể giữ cô lại được rồi. Một bước mà thôi- Xin lỗi. Hôm nay Hana sẽ đi với tôiĐôi mắt xanh biếc mở to kinh ngạc.
Cuối cùng anh cũng đã nắm tay em rồi. Từ nay về sau, em nhất định không buông anh ra nữaHai người bước đi. Tay trong tay. Một ánh mắt hằn học nhìn theo. Nhưng có sao, họ đã nắm lấy tay nhau, thì không gì có thể tách rời
Gió vẫn lồng lộng thổi. Sao không mang những nỗi đau cùng gió bay đi?********Yi Jung ngồi dậy đúng vào lúc Ga Eul vừa bước ra từ phòng tắm. Cô nhìn anh một lúc, rồi chớp mắt quay đi. Có gì đó bất thường trong ánh mắt của cô, Yi Jung nhìn ra được. Anh đứng dậy, nắm tay kéo cô vào lòng mình- Hôm nay em lạ lắm. Có sao không?- Em hơi mệt Cô cố mỉm cười. Nụ cười không trọn vẹn. Ga Eul gỡ tay anh ra khỏi người mình, bước đến mở cửa phòng bên- Em gọi Manson dậy đi họcVòng tay vẫn còn vương hơi ấm của cô. Yi Jung có thứ cảm giác rất lạ là sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Nhưng đó là chuyện gì? Anh thực lòng không biết- Để anh đưa em đi- Không cần. Em đưa Manson đi học rồi ghé qua tòa sọan luônCô giật tay mình ra khỏi tay anh, và cầm túi xách bước đi. Cánh cửa đóng lại. Bóng dáng Ga Eul cũng theo đó mà khuất khỏi tầm mắt của anhGa Eul phải tựa vào cánh cửa để mình không ngã quỵ. Bàn tay cô vẫn còn run rẩy. Tại sao? Sao không nói với em? Chỉ cần anh nói hãy tin anh. Em sẽ không còn hòai nghi gì nữa. Tại sao anh im lặng? Tại sao anh giấu giếm? Nếu muốn đi, chỉ cần nói với em thôi*****Ji Hoo đóng xấp bệnh án lại, với tay lấy li café trên bàn. Là cappuchino. Ji Hoo nhận ra rằng thứ thức uống ngọt gắt này khiến anh dễ chịu hơn café đen nhiều. Dù sao...thay đổi một thói quen cũng không là điều quá tệ. Tiếng gõ cửa vang lên. Anh đặt li café xuống bàn- Vào điNgười đàn ông bước vào sau cánh cửa. Một người Ji Hoo không quen, nhưng cũng không là quá lạ
Kenji Hitaru- Xin chàoAnh nói lời chào, nhưng trên môi lại không có một nụ cười. Ken ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn làm việc của Ji Hoo- Tôi là....- Tôi biết. Anh tìm tôi có việc gì?- Để nói cho anh biết rằng Hana là cô gái mà anh không thể đụng vào- Vậy ah? Tại sao?- Vì cô ấy là vị hôn thê của tôi- Sao tôi ko hề nghe Hana nhắc qua điều này?- Tôi không cần biết anh và Hana có quan hệ gì. Nhưng cô ấy nhất định sẽ là vợ tôi- Tôi tưởng anh thích làm cha dượng Hana hơn chứẦMBàn tay đập mạnh xuống bàn khiến mớ giấy tờ văng tung tóe. Ji Hoo bình thản gom chúng lại, nói bằng giọng đều đều- Hành động của anh không giống một bác sĩ chút nào. Anh nên học kiềm chế một chút- Tránh xa Hana ra nếu còn muốn được yênKen chỉ tay vào mặt Ji Hoo gằn giọng, rồi anh ta bỏ đi. Tiếng cửa đóng sầm lại nghe chát chúa, như tâm trạng của Ken hiện giờJi Hoo nhìn chăm chăm vào cánh cửa.
Hana không thể lấy một người đàn ông như vậy được. Cô xứng đáng có được người tốt hơn nhiều********Ga Eul dừng xe trước cửa tòa sọan. Chiếc Lexus trắng muốt đang đậu ngay gần đó. Và người con gái bước xuống khiến Ga Eul sững sờ
Cha Eun JaeNụ cười sáng rực cả khuôn mặt xinh đẹp- Cô là Ga Eul?Gật đầu. Ga Eul không biết phải làm gì hơn nữa- Đi café cùng tôi một lát nhéGiọng nói của Eun Jae có một thứ sức mạnh kì lạ khiến người ta không thể cưỡng lại. Ga Eul lại gật đầu, và cô bước lên xe Eun Jae*******Hai người ngồi trong một quán café sang trọng. Mặt đối mặt. Eun Jae nhìn kỹ cô gái trước mặt mình. Một gương mặt không quá đẹp nhưng có sức hút mãnh liệt khiến người ta không thể không nhìn. - Tôi nghĩ cô Ga Eul nhỏ tuổi hơn tôi. Không ngại nếu tôi gọi cô là em chứ?- Không sao- Có lẽ Ga Eul không biết tôi đâu nhỉ? Tôi là....- Cha Eun Jae. Em biết- Yi Jung kể về tôi với em sao?Thóang ngạc nhiên hiện lên trong mắt Eun Jae. Cô không tin Yi Jung lại kể cho người con gái khác nghe về cô. Và cái lắc đầu của Ga Eul khiến cô nhẹ nhõm- Là một người khác. Nhưng ai kể cũng đâu quan trọng. Chị đến tìm em chắc có việc gì?- Có đấy Ga Eul ahGa Eul im lặng quan sát gương mặt xinh đẹp đối diện mình. Cô chờ đợi. Đợi trái tim mình bị đâm thêm một nhát- Không cần biết là ai đã nói với em, nhưng chắc chắn người đó đã kể về chuyện giữa tôi và Yi Jung. Tôi nói đúng chứ Ga Eul?- Chị muốn nói đến chuyện gì?- Tôi biết là em hiểu mà. Nhưng nếu em đã hỏi thì tôi cũng không ngại nói. Tôi và Yi Jung đã từng yêu nhauĐau. Thật sự là rất đau. Đã biết trước như vậy nhưng sao vẫn đau đến không thở nổi. Bàn tay cô siết chặt gấu váy dưới gầm bàn. Nhưng bằng cách nào mà gương mặt cô vẫn bình yên?- Chuyện này thì em đã nghe qua- Ga Eul biết tại sao tôi lại nói với em chuyện này không?Cô im lặng , lặng bàn tay bóp chặt đến đỏ ửng. Nhưng cô lại không thấy đau. Hay nỗi đau này không lớn bằng thứ cảm giác nhói buốt trong tim?- Tôi muốn em trả lại Yi Jung cho tôiLời nói thốt ra nhẹ nhàng. Ga Eul không mấy ngạc nhiên vì cô đã biết trước sẽ có một lúc chuyện này xảy ra. Đối với cô, anh chỉ là một giấc mơ mà đôi lần cô đã ngỡ rằng mình có được. Nhưng mơ vẫn sẽ là mơ. Và cô không bao giờ có thể có được anh- Xin lỗi nhưng em làm không đượcEun Jae hơi nhướng mắt khi nghe câu trả lời của Ga Eul. Thóang ngạc nhiên hiện lên trong mắt cô- Yi Jung phải một món đồ mà em cố giành giật nên em không thể nói trả hay không. Anh ấy có quyền chọn người anh ấy yêu là ai. Điều em có thể hứa với chị là em sẽ không níu kéo. Bất kể Yi Jung quyết định ra sao, em cũng sẽ tôn trọngMột cô gái không tầm thường! Đó là suy nghĩ đầu tiên của Eun Jae sau câu nói của Ga Eul. Người con gái khiến So Yi Jung thay đổi không thể là là một cô gái bình thường. - Có một đối thủ như Ga Eul tôi thật sự rất vui đấyNụ cười làm gương mặt Eun Jae trở nên sáng rực. Nhưng cô có thực sự vui không?*******White Coffe 10:00 a.mHana cầm tách cái tách trắng muốt trên tay. Thứ chất lỏng đen nhánh bên trong tỏa lên làn khói mong manh. Cô đưa chiếc tách lên mũi mình, hít một hơi thật sâu. Café đen thật rất thơm, thứ mùi hương bí ẩn nhưng quyến rũ lạ kì. Giống như anh vậy. Hình ảnh người con trai với đôi mắt nâu sẫm mơ màng, mái tóc tung bay trong gió và giọng nói mềm đến mức khiến người ta thấy xao lòng. Người con trai đó, tên là Yoon Ji Hoo. Chỉ việc nghĩ đến anh thôi cũng đủ khiến cô mỉm cười- Có việc gì vui đến mức khiến em ngồi cười một mình vậy?Giọng nói vang lên khiến cô thấy sống lưng mình lành lạnh. Giọng nói này...cô đã nghe được vào một buổi chiều năm cô mười sáu tuổi, và suốt đời có lẽ cô cũng không quên- Liên can gì tới anh? Làm ơn biến đi giùm- Tại sao em cứ phải như vậy? Anh đã giải thích bao nhiêu lần là hôm đó do anh không kiềm chế được- Tôi không quan tâm lí do của anh. Chỉ cần anh đừng xuất hiện trước mặt tôi là đủ rồi- Trước sau gì chúng ta cũng là vợ chồng. Em làm vậy chỉ khiến cả hai khó xử thêm thôi- Nói cho anh yên tâm là tôi với anh sẽ không bao giờ có bất cứ quan hệ gì vậy nên anh khỏi cần khó xử- Đừng bắt anh nặng tay với em, HanaKen siết chặt cổ tay và lôi Hana đi mặc cho cô vùng vẫy. Những giọt nước trong vắt chảy dài trên má. Đã dặn lòng không được khóc nhưng sao cứ yếu đuối như vậy?- Buông cô ấy raGiọng nói nhẹ nhàng nhưng lại có thứ uy lực khiến người ta nể sợ. Chỉ có thể là anhHana ngước lên nhìn Ji Hoo. Anh đang đứng dựa lưng vào cánh cửa, hai tay khoanh lại rất đỗi ung dung. Những sợi tóc nâu vàng bay lòa xòa trước mặt. Hana không cách gì để không mỉm cười. Chỉ cần nhìn thấy anh, lo sợ gì cũng đã không còn. Chỉ còn cảm giác yên tâm và tin tưởng. Vì đó là anh.- Tao đã nói đừng đụng tới Hana. Mày nghe không hiểu sao?- Người đang làm đau cô ấy là anh chứ không phải tôiKen giật mình quay lại. Bàn tay Hana đã trở nên đỏ ửng trong tay anh.- Anh xin lỗi. Em không sao chứ?- Anh làm ơn để tôi yên có được không?Những giọt nước mắt lại trào ra. Ken bối rối nhìn cô. Anh thực sự làm cô sợ đến vậy sao?Ji Hoo bước đến lau nước mắt cho Hana. Bàn tay ấm áp với những ngón dài mảnh khảnh. Hana nắm lấy tay anh thật chặt, đôi xanh biếc nhìn anh như cầu khẩn. Thứ gì đó trong lòng Ji Hoo run lên nhè nhẹ. Có nên không...giữ lấy tay cô?- Đi với anh HanaKen giật bàn tay Hana ra khỏi Ji Hoo. Hơi ấm vẫn còn đọng lại.
Lần này Hana thôi vùng vẫy, cô bước đi nhưng mắt vẫn nhìn anh. Cái nhìn như một mũi tên xóay vào lòng. Bàn tay xiết chặt đến đau nhức. Chỉ cần một bước thôi....là có thể giữ cô lại được rồi. Một bước mà thôi- Xin lỗi. Hôm nay Hana sẽ đi với tôiĐôi mắt xanh biếc mở to kinh ngạc.
Cuối cùng anh cũng đã nắm tay em rồi. Từ nay về sau, em nhất định không buông anh ra nữaHai người bước đi. Tay trong tay. Một ánh mắt hằn học nhìn theo. Nhưng có sao, họ đã nắm lấy tay nhau, thì không gì có thể tách rời
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com