TruyenHHH.com

Because You Are You

Chapter 35: Before the Storm

tmpearl

Hana hớp một ngụm café, mắt nhìn ra con phố nhộn nhịp người qua lại. Giọng cô vang lên khi mà ánh mắt vẫn dán vào ô kính

- Ken là học trò ưng ý nhất của John. Từ nhỏ tôi và anh ta đã lớn lên cùng nhau. Có thể gọi là ...hm...gì nhỉ...ah....thanh mai trúc mã. Thực lòng mà nói, anh ta là mối tình đầu của tôi. Trong mắt tôi Ken luôn luôn là người rất hòan hảo. Nhất là sau khi mẹ tôi và John li hôn, anh ta trở thành người con trai duy nhất bảo vệ, che chở cho tôi. Tôi còn nhớ rõ một đêm mưa to, John xách vali rời khỏi nhà. Tôi chạy theo ra đến cuối đường và ngã quỵ nhìn chiếc xe chạy xa dần. Tôi đã khóc như thể không dừng lại được, đến mức không còn phân biệt được thứ đang chảy trên mặt tôi là nước mắt hay nước mưa. Ngay trong lúc đó, Ken xuất hiện và ôm lấy tôi, lau hết những giọt nước mắt trên má tôi. Cái thứ cảm giác an tòan đó, vĩnh viễn tôi cũng không thể quên được. Và cũng từ sau ngày hôm đó, tôi chính thức trở thành bạn gái của Ken. Đối với một con bé mười lăm tuổi như tôi, anh ta giống như một thần tượng. Quá tuyệt vời, quá hòan hảo. Đến mức đôi khi tôi nghĩ là mình mơ khi có được anh ta. Anh ta gần như là người thân nhất của tôi trong thời gian đó. John đã bỏ đến Kenya, ông bà ngọai sống ở Hàn Quốc. Còn mẹ tôi...

Cô dừng lại, uống thêm một ngụm café lớn, đôi mắt mở to ngước lên cao. Dường như cô cố ngăn dòng nước mắt tuôn trào. Ji Hoo nhìn cô, một chút xao động thóang qua nơi đáy mắt

- Mẹ tôi là họa sĩ. Bà sống trong thế giới mơ tưởng của riêng mình, không quan tâm đến bất kì ai. Đó cũng chính là lí do mà John chia tay mẹ tôi. Có thể nói bà sống quá ích kỉ, không để ý đến những người xung quanh mình. Suốt mười mấy năm sống cùng mẹ, tôi chưa từng nhận được một cử chỉ âu yếm hay một lời hỏi han nào từ bà. Tất cả chỉ là những ánh mắt lạnh lẽo, những câu trả lời hờ hững. Tôi và mẹ sống trong căn nhà giống như hai người khách trọ không hề quen biết. Anh nghĩ xem, một đứa con gái mới mười lăm tuổi mà đã không còn một người nào để yêu thương. Vậy nên Ken đương nhiên trở thành người tôi yêu nhất.

Lại thêm một ngụm café. Li của Hana đã gần cạn sạch. Ji Hoo quay sang gọi người phục vụ

- Cho thêm một cappuchino

Hana chớp mắt nhìn anh. Ngạc nhiên là những gì đang thể hiện trong đôi mắt cô. Ji Hoo mỉm cười, khuấy nhẹ tách café của mình

- Tôi nghĩ cô cần thêm

- Cám ơn

Cô cũng cười. Ở bên cạnh người con trai này, luôn có thứ cảm giác rất nhẹ nhàng, kể cả khi mà cô đang hồi tưởng lại khỏang kí ức u tối nhất của đời mình

Tách café bốc khói được đặt xuống bàn. Hana dùng hai bàn tay mình chạm vào nó rồi đặt lên má. Ji Hoo hơi mỉm cười trước hành động của cô. Hana ngước nhìn anh

- Anh cười nhìn đẹp trai hơn nhiều đấy

- Vậy sao

- Thật đấy. Anh nên cười nhiều một chút đi

Cô nói rồi xắn một miếng bánh lớn đưa lên miệng. Từ nãy giờ Hana vẫn đang phân vân không biết có nên nói với Ji Hoo hay không. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng của anh, cô cảm thấy thực sự yên tâm. Những nỗi đau chôn chặt lâu ngày, sẽ càng trở nên nhức nhối. Vậy sao không nói ra cho lòng được nhẹ nhàng. Hít một hơi thật sâu, cô bắt đầu nói tiếp

- Một buổi chiều năm tôi mười sáu tuổi, tôi về nhà sớm hơn bình thường vì hôm đó giáo viên bị ốm nên cho nghỉ tiết cuối cùng. Khi cởi giày cất vào tủ, tôi thấy một đôi giày đàn ông để dưới sàn. Lúc đó tôi đã nghĩ chắc là một người đàn ông nào đó của mẹ tôi. Bà là người theo chủ nghĩa tự do, nên việc những người đàn ông bước ra khỏi phòng bà vào sáng sớm đã không còn là điều lạ với tôi. Đáng lẽ tôi đã định đi qua, mở cửa vào phòng mình. Nhưng ...có lẽ là số phận, khi mà một giọng nói quen thuộc vang lên từ trong phòng mẹ tôi. Nó thôi thúc tôi bước đến, và đẩy cánh cửa trước mặt mình. Cảnh tượng xuất hiện sau cánh cửa đó, đến suốt đời tôi cũng không thể nào quên. Người con trai mà tôi yêu thương nhất, đang nằm trên giường cùng với mẹ tôi. Trên người cả hai lúc đó không có một mảnh vải nào. Anh biết cảm giác của tôi lúc đó ra sao không? Giống như có ai đó dùng con một con dao nhọn hoắc đâm một nhát thật mạnh vào giữa lồng ngực. Đau đến tức thở. Thời gian dường như dừng lại ở giây phút đó. Tôi thậm chí không thể cử động nổi, mắt cũng không thể chớp. Cho đến khi mẹ tôi ngồi dậy, với tay lấy chiếc áo khóac lên người và thản nhiên hỏi tại sao tôi về sớm, tôi mới có thể quay lưng bỏ chạy. Hai người thân duy nhất của tôi lại phản bội tôi cùng một lúc. Anh tưởng tượng được cảm giác đó không? Giống như cả thế giới này đều quay lại với anh. Giống như không ai quan tâm đến cảm giác của anh. Như là...

Giọng cô vỡ ra theo những giọt nước mắt chảy dài trên má. Nhưng lập tức, cô đưa tay gạt chúng đi, hít một hơi thật dài.

Ji Hoo nhẹ nhàng hòan tất câu nói còn đang bỏ dở của cô

- Như là trên thế giới này không còn ai để cho cô tin tưởng?

Hana đưa mắt nhìn Ji Hoo. Sao anh có thế nói ra chính xác những gì cô đang nghĩ?

- Vì tôi cũng đã từng như vậy

Anh không nhìn cô, nhưng cảm nhận rõ được ánh mắt đang hướng về phía mình

- Anh....?

- Ba mẹ tôi mất khi tôi 11 tuổi

Ji Hoo nói bằng giọng nhẹ nhàng.

Nhưng Hana cảm nhận được có gì đó đè nặng trái tim anh. Đó là lí do của những bức ảnh trong ngôi nhà màu trắng. Là lí do mà đôi mắt anh đã không còn lấp lánh niềm vui. Và bỗng nhiên, cô thấy nỗi đau của mình trở thành nhỏ bé, đến mức chìm lỉm trong đôi mắt sâu vô tận của anh. Giây phút này, cô chợt nhận ra rằng mình đã thực sự yêu người đàn ông đang ngồi trước mặt cô đây. Con người luôn khéo léo che giấu nỗi đau bằng lớp vỏ bọc lạnh lùng. Và cô cũng nhận ra, anh không phải thiên thần. Anh chỉ là một con người. Một con người quá giỏi che đậy. Đến mức không ai có thể nhìn thấy được trái tim đầy thương tích của anh.

- Xin lỗi. Tôi không...

- Là tai nạn, chẳng phải lỗi của ai

Hana im lặng khi nhìn vào đôi mắt nâu sẫm của anh. Sâu thẳm dưới vẻ yên bình là những nỗi đau chôn chặt. Đến mức không ai có thể nhận ra

- Sao phải tự ép bản thân mình như thế?

Anh ngẩng lên sau câu nói của cô. Giống như một ngọn đèn soi vào những xó xỉnh tối tăm trong trái tim anh

- Nếu buồn thì hãy nói ra. Cứ mang mãi lớp mặt nạ kiên cường không ngộp thở hay sao?

Bàn tay đang khuấy nhẹ cốc café đột nhiên dừng lại. Ngộp thở? Dĩ nhiên là có. Nhưng anh có thể làm gì khác được? Anh là thiên thần, mà thiên thần thì không được phép bi thương

- Đến giờ tôi phải về bệnh viện rồi. Đi thôi

Anh đứng lên bước về phía quầy tính tiền. Hana nhìn theo một lúc, rồi cô khẽ thở dài. Phải làm sao thì anh mới chịu buông hết những gánh nặng trong lòng?

Thời gian
Chỉ có thứ này mới có thể giúp được cho anh. Mà thời gian là thứ Hana chưa bao giờ thiếu

*******

Jan Di phóng ra cửa ngay khi tiếng xe của Ga Eul. Viễn cảnh nằm ở nhà cả ngày khiến cô ngán ngẩm.

- Cậu đến trễ đấy

Jan Di càu nhàu khi đang thắc dây an tòan

- Xin lỗi. Tớ phải chờ Manson vào lớp rồi mới đi được

Ga Eul mỉm cười giải thích, nhấn ga cho chiếc xe vọt đi

- Thật chưa thấy ai như cậu. Làm như thằng bé là con cậu không bằng

- Hôm nay được nghỉ nên tớ đưa nó đi học thôi. Có gì đâu mà cậu nói ghê thế

- Ga Eul ah

Giọng Jan Di chợt trở nên là lạ khiến Ga Eul phải quay nhìn

- Cậu không giận anh Yi Jung chút nào sao?

- Giận chuyện gì?

- Tất cả những việc anh ấy đã làm. Rồi còn có cả Manson

- Đều là quá khứ hết rồi Jan Di ah. Con người phải luôn nhìn về tương lai chẳng phải sao? Chỉ cần từ nay về sau anh ấy tốt với tớ là đã đủ rồi

Cô nói, mắt vẫn nhìn chăm chú về phía trước. Jan Di thở dài. Chưa bao giờ cô thành công trong việc khuyên nhủ Ga Eul.

*****

- Hai vị đi thong thả

Người chủ quán cúi đầu chào theo kiểu Nhật khi tiễn Yi Jung và Eun Jae ra khỏi quán.

- Hôm nay em không đi làm ah?

- Em xin nghỉ. Dù sao cũng nên dành một ngày cho bản thân hưởng thụ chứ. Anh đi cùng em hôm nay được không?

Yi Jung chầm chậm gật đầu. Anh chưa bao giờ có thể từ chối Eun Jae bất cứ điều gì

- Vậy bây giờ em muốn đi đâu?

- Trung tâm mua sắm. Em muốn mua vài thứ

Cô mỉm cười bước đi trước. Nụ cười của Eun Jae luôn có thứ sức mạnh mê hoặc kì lạ khiến Yi Jung không cách gì cưỡng lại. Quá khứ hay hiện tại, vẫn luôn luôn như vậy

******

Jan Di kéo Ga Eul vào trung tâm mua sắm trực thuộc tập đòan Shinhwa khiến cô thắc mắc. Jan Di vốn không phải người thích mua sắm, mà đặc biệt là lại ở chỗ đắt tiền thế này. Nhưng Jan Di chỉ cười khi khi cô hỏi. Chắc chắn có chuyện gì không được bình thường.

- Cậu chọn một cái đi Ga Eul

- Tớ không cần mua, cậu chọn đi

- Chọn giúp tớ. Cậu biết lâu nay tớ mù thời trang mà

Ga Eul bật cười trước vẻ mặt khổ sở của Jan Di. Cô bước đến, với tay lấy chiếc váy trắng đang mắc trên giá xuống, đưa cho Jan Di

- Thử cái này xem

- Hm...cậu thích cái này ah?

- Nhìn cũng hay hay. Chắc sẽ hợp với cậu

- Vậy cậu vào thử đi

- Gì cơ? Hôm nay đi mua đồ cho cậu cơ mà

- Thì cậu thử giúp tớ. Nhanh đi

Jan Di vừa nói vừa đẩy Ga Eul vào phòng thử đồ khiến cô không kịp nói tiếng nào

Ga Eul bước ra trong bộ váy trắng muốt. Những hạt đá đính khắp thân áo khiến cô trở nên lấp lánh. Nhưng Ga Eul biết cô không hợp với bộ váy này. Nó khiến cô trở nên quá dịu dàng. Mà dịu dàng đồng nghĩa với yếu đuối. Cô ghét mình yếu đuối, nên cũng không muốn làm một người con gái dịu dàng

- Wow đẹp thật đấy Ga Eul ah

- Cái này không hợp với tớ

- Tin tớ đi cậu mặc đẹp khủng khiếp

- Ya Geum Jan Di. Hôm nay cậu lạ lắm đấy. Có gì đang giấu tớ đúng không?

Jan Di quay mặt tránh ánh mắt dò xét của Ga Eul. Jan Di chưa bao giờ là một cô gái giỏi nói dối, nên Ga Eul biết ngay cô đang giấu điều gì đó

- Cậu không nói là tớ đi về đấy

Câu hăm dọa của Ga Eul công hiệu ngay tức khắc. Jan Di vội vã nắm tay cô kéo lại

- Rồi rồi tớ nói

Ga Eul cố giấu nụ cười đắc thắng, khoanh tay chờ nghe lời giải thích của Jan Di

- Uh thì...thực ra là tớ mới vừa được lãnh lương thực tập tại bệnh viện. Nên tớ muốn mua gì đó tặng cậu. Nhưng mà....

- Nhưng mà sợ tớ không nhận nên mới dùng cách này đúng không?

Cô nhẹ nhàng hòan tất câu nói ấp úng của Jan Di và nhận được một cái gật đầu. Ga Eul phì cười

- Ngốc quá. Có gì thì cứ nói thẳng ra. Cậu nói dối dở tệ có biết không?

- Uh thì...- Jan Di gật gù, rồi như sực nhớ ra mục đích đến đây, cô ngẩng lên hỏi Ga Eul- Mà cậu thích cái váy này đúng không?

- Nó đắt lắm đấy Jan Di

- Không sao. Thì xem như tặng quà sinh nhật sớm cho cậu thôi. Vậy lấy cái này nhé

Ga Eul dễ dãi gật đầu. Dù sao cô cũng không muốn phụ lòng tốt của Jan Di

********

- Cái nào đẹp hơn?

Eun Jae chìa hay cái cravat về phía Yi Jung. 8 năm rồi, nhưng Eun Jae dường như vẫn là một cô bé 17 tuổi, như cái ngày cô rời khỏi anh. Vĩnh viễn cũng không hề thay đổi. Gương mặt cô vẫn luôn khiến anh mềm lòng như vậy. Nụ cười rực rỡ của Eun Jae khiến trái tim lạnh giá của anh như tan chảy.
Nhưng..... tình yêu anh dành cho Eun Jae, liệu có còn không?

Yi Jung chọn cái cravat màu ngọc bích, đưa cho Eun Jae

Cô cầm lấy, lại nở một nụ cười. Nhưng nụ cười của cô chợt tắt khi cô nhìn thấy một bóng người. Rất nhanh, cô lại mỉm cười, nhìn vào mắt Yi Jung

- Em đeo thử cho anh nhé

*******

Ga Eul và Jan Di xách mớ đồ lùng bùng len giữa dòng người tấp nập. Trong khi Jan Di nói không ngừng, Ga Eul chỉ mỉm cười đáp lại. Đôi mắt vô tình chạm vào ô kính một cửa tiệm gần đó, khiến bước chân Ga Eul khựng lại. Jan Di ngạc nhiên nhìn vẻ mặt Ga Eul, rồi cô đưa mắt theo hướng Ga Eul đang nhìn chăm chú

Cô gái xinh đẹp đang nhón chân ôm lấy cổ chàng trai. Cô gái đó Jan Di đã gặp tại bữa tiệc tối qua. Và người con trai, tuy chỉ nhìn thấy phía sau, nhưng Jan Di biết chắc, chỉ có thể là So Yi Jung chứ không ai khác

- Quá đáng thật. Để tớ xử anh ta mới được

Jan Di nghiến răng hùng hổ định xông vào cửa hàng. Nhưng Ga Eul đã giữ cô lại

- Đi thôi Jan Di

- Hả?- Mắt Jan Di mở to hết cỡ- Giữa chỗ đông người anh ta ôm ấp người đàn bà khác như vậy mà cậu chịu được ah? Cậu không muốn làm lớn chuyện thì để tớ. Thật là quá quắt lắm rồi

- Tớ nói đi thôi. Làm ơn

Giọng Ga Eul nhẹ đến mức tưởng chừng không còn hơi sức. Rồi cô quay lưng bước đi thật nhanh, trước khi nước mắt kịp tuôn trào. Jan Di đứng ngớ người ra một lúc, rồi vội vã chạy theo. Đến cầu thang, Jan Di đuổi kịp và níu tay Ga Eul lại. Cả người Ga Eul nhẹ hẫng, và cô ngã xuống theo đà kéo của Jan Di. Trước khi bất tỉnh, Ga Eul còn nghe lóang thóang tiếng Jan Di gào thét tên mình

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com