TruyenHHH.com

Because You Are You

Chapter 31: Destiny

tmpearl

2 tháng sau

Ji Hoo khệ nệ bưng chồng đồ đạc cao ngất ngưởng đi sau Hana. Hôm nay là ngày MSF Camp vào thành phố mua hàng. Joe đang bị cảm không thể lái xe nên Hana tình nguyện đi thay, và dĩ nhiên cô không tha cho Ji Hoo mà lôi anh theo bằng được với lí do hết sức hợp lí là xách đồ.

Quăng mớ đồ lỉnh kỉnh vào sau xe, Ji Hoo chưa kịp thở thì đã bị Hana kéo tay lôi đi.

Nơi hai người dừng lại là một ngôi nhà thờ nhỏ trắng muốt, khiến nó trở nên nổi bật giữa khu phố chợ ồn ào
Thánh đường nhỏ vắng ngắt không một bóng người. Hana quỳ xuống băng ghế dài gần cửa, mắt nhắm lại thì thầm thật khẽ đến mức Ji Hoo ngồi kế bên mà cũng không nghe được

- Cô có đạo ah?

Ji Hoo hỏi khi Hana đã mở mắt. Cô mỉm cười ngồi lên ghế

- Tôi tin vào Chúa. Còn anh?

- Tôi thì không

- Đôi khi có niềm tin sẽ dễ sống hơn nhiều

Cô nói rồi nắm tay kéo anh đi về phía chiếc piano đen bóng đặt trên bục gỗ. Hana mở nắp đàn, ngón tay gõ nhẹ trên những phím trắng ngà

- Cô biết đánh đàn?

- Chỉ bài này thôi

Mắt cô vẫn chăm chú trên những phím đàn. Giai điệu Jingle Bell vang lên réo rắt

- Cô đánh sai hết rồi

Ji Hoo nắm lấy tay Hana. Hai bàn tay lướt đi thật nhẹ nhàng. Hana hơi quay sang trái, nhìn gương mặt tuyệt đẹp bên cạnh mình. Hàng mi dài rung nhè nhẹ, đôi mắt nâu sẫm mơ màng. Đột nhiên, cô chồm tới, đặt lên má anh một nụ hôn

Anh quay nhìn cô, đôi mắt mở to chứng tỏ anh đang ngạc nhiên. Hana nhún vai, cúi xuống cây đàn

- Mai tôi về rồi. Good bye kiss được chứ?

Ji Hoo gật đầu, đưa mắt nhìn sang hướng khác. Dường như anh đang bối rối, điều rất hiếm xảy ra với Yoon Ji Hoo.

Hai tháng qua, Ji Hoo biết mình đã thay đổi rất nhiều. Anh đã bắt đầu cười với những người xa lạ, đã không ngần ngại nắm lấy bàn tay gầy gò đen nhẻm của những đứa trẻ đang run lên vì sợ hãi. Tất cả đều là Hana đã dạy anh. Cô dạy anh làm sao trấn an những bệnh nhân đang lo lắng trong chờ đợi, dạy anh mở lòng ra với mọi người. Sâu thẳm trong lòng, anh đã xem cô là người bạn thân thiết của mình, dù thời gian hai người quen biết chưa lâu. Hana đã cho anh thấy cuộc đời còn rất nhiều việc có ý nghĩa chờ anh làm chứ không chỉ chìm đắm trong những nỗi đau của riêng mình. Hana là một cô gái tuyệt vời như vậy, nên anh chỉ có thể làm một người bạn đơn thuần của cô chứ không thể tiến xa hơn. Anh không biết liệu mình còn có thể chứa thêm một hình bóng nào trong tim không, nên anh sợ sẽ làm tổn thương cô gái này

Tiếng đèn flash lóe lên khiến Ji Hoo không khiến Ji Hoo quay lại. Anh đã dần quen với việc đèn flash bất ngờ lóe sáng khi ở cạnh Hana.

- Ngày mai đừng đi tiễn - cô vừa nói vừa cất máy ảnh vào túi

- Uh

- Không hỏi lí do sao?

- Có cần thiết không?

- Nếu anh tiễn tôi sợ rằng mình sẽ không nỡ đi mất

Cô bật cười, bước xuống khỏi bục, bước về phía cửa. Ji Hoo nhìn theo, rồi anh đứng lên bước theo cô

*********

Yi Jung ngước lên khi nghe tiếng cửa mở. Cô người mẫu xinh đẹp uyển chuyển bước vào. Anh ngán ngẩm dựa người vào ghế. Dạo này công ty sắp cho ra mắt sản phẩm mới, cần tìm người mẫu đại diện nên anh thường xuyên phải gặp những cô người mẫu tham gia. Việc những cô gái xinh đẹp lúc nào cũng quanh quẩn tìm cách quyến rũ anh khiến anh mệt mỏi.

Người vừa bước vào là Fiona, một trong những siêu mẫu hàng đầu tại Hàn Quốc. Cô làm việc chủ yếu tại Milan, rất ít khi về nước nên việc mời được cô làm người mẫu đại diện chắc chắn sẽ đem lại không ít lợi nhuận cho công tu

Cô bước đến, ôm chầm lấy anh thay cho lời chào theo phong cách Châu Âu.

- Em càng ngày càng đẹp đấy

Yi Jung buông một câu xã giao cũ rích như vẫn dư sức khiến Fiona mỉm cười hài lòng

- Anh cũng rất quyến rũ, chủ tịch So ah

- Cám ơn. Em uống gì không?

Anh hỏi khi thấy Fiona đã ngồi xuống bộ sofa nơi góc phòng

- Không cần. Mà em nghe nói anh đã kết hôn?

- Mấy tháng nay rồi

- Phí thật - cô thở dài - Vậy mà em còn định thử hẹn hò với anh cơ đấy

Yi Jung bật cười thay cho câu trả lời. Anh thực sự không biết nên nói gì. Nếu là lúc trước chắc chắn anh sẽ mời cô đi đâu đó tối nay và điểm đến tiếp theo dĩ nhiên là khách sạn. Nhưng So Yi Jung đã không còn như trước, nên anh không biết nên đáp trả câu nói đầy tính mời gọi của cô ra sao. Cuối cùng, anh chọn cách cười cho qua chuyện. Nhưng Fiona không phải cô gái dễ dàng bỏ cuộc. Cô tiếp khi thấy anh im lặng

- Thế nào? Tối nay anh rảnh chứ?

- Anh nghĩ là không. Xin lỗi

- Sợ vợ không vui ah?

- Có lẽ

- Từ bao giờ So Yi Jung trở thành người đàn ông mẫu mực thế này? - cô phá ra cười - Yên tâm đi, em sẽ không nói với vợ anh. Thế nhé? Tối nay 9h em chờ anh chỗ cũ

- Xin lỗi nhưng anh thực sự không đến được. Vợ anh mà biết thì sẽ không hay

Thực ra Yi Jung biết Ga Eul không bao giờ ghen tuông ầm ĩ hay khóc lóc la hét gì. Cho dù anh làm ra chuyện có lỗi đến đâu đi nữa, cô cũng sẽ im lặng, không trách móc, không giận hờn. Nhưng anh sợ nhìn thấy vẻ mặt lạnh tanh của cô, sợ cái cách cô im lặng không nói tiếng nào. Ga Eul đã vì anh chịu đựng quá nhiều. Anh tự hứa với lòng sẽ không tổn thương cô thêm một lần nào nữa. Không ai có thể chạm đến Ga Eul. Không một ai

- Vợ anh đáng sợ vậy sao, chủ tịch So?

Giọng nói quen thuộc vang lên nơi cánh cửa khiến Yi Jung nổi da gà.
Ga Eul đứng đó, đôi mắt đen láy nhìn anh chăm chú

Yi Jung đờ người không biết phải nói gì. Tình cảnh của anh lúc này thực đúng là tình ngay lí gian. Fiona đang ngồi sát rạt bên anh, hai tay quàng qua cổ anh một cách hết sức âu yếm

- Cô là ai? Sao tự tiện vào đây?

Giọng nói cảu kỉnh của Fiona khiến Yi Jung sực tỉnh. Anh ngước nhìn Ga Eul, rồi cố gỡ tay Fiona ra khỏi cổ mình

- Tôi đến hỏi xem chủ tịch có muốn ăn trưa không? Nếu không thì tôi sẽ đi một mình

Cô mỉm cười, nụ cười khiến sống lưng anh lạnh tóat. Yi Jung đứng bật dậy, bước về phía Ga Eul

- Anh đi với em

Rồi anh nắm tay Ga Eul kéo đi, để mặc Fiona ngồi ngơ ngác trong phòng
Hai người ngồi trong tiệm ăn gần công ty. Ga Eul thản nhiên gọi món, rồi thản nhiên ăn trong khi Yi Jung cứ ngó cô chăm chăm. Ga Eul biết hết, nhưng cô không hỏi gì mà chăm chú cắt miếng beefsteak. Cuối cùng, chịu không nổi, Yi Jung đành phải lên tiếng

- Chuyện lúc nãy thực ra....

- Đĩa này cắt xong rồi. Anh lấy ăn đi

- Em nghe anh nói

- Salad ở đây hình như cũng ngon lắm

- Ga Eul ah

- Huhm?

- Em..không nghĩ gì hết sao?

- Anh muốn em nghĩ gì?

- Thực ra anh không...

- Ngốc quá

Đột nhiên Ga Eul phì cười khiến Yi Jung ngớ ra. Cô đặt tay mình lên má anh, vuốt nhè nhẹ

- Em không hỏi gì là vì em tin anh. Anh đã nói chỉ có một mình em, thì em tin là như vậy.Nếu anh thực sự muốn có quan hện với những cô gái đó, em cấm cũng đâu có được đúng không? Anh làm bất cứ chuyện gì em cũng đều không ngăn cản. Vì em tin là anh biết mình đang làm gì. Cho nên sau này không cần lo lắng em nghĩ gì. Chỉ cần anh thấy mình làm đúng là được rồi

Cô cúi xuống tiếp tục cắt miếng beefsteak. Yi Jung nhìn cô, rồi anh nắm lấy tay cô

- Cám ơn, Ga Eul

Cô định nói gì đó, nhưng đột nhiên cơn buồn nôn trào lên khiến cô không thể nói. Cô bụm miệng chạy nhành vào toilet trước con mắt kinh ngạc của Yi Jung

- Em không sao chứ?

Anh đưa Ga Eul miếng khăn giấy khi cô vừa ngồi xuống

- Chắc là bệnh bao tử thôi. Dạo này em ăn không đúng bữa lắm

Cô mỉm cười trấn an Yi Jung khi thấy vẻ mặt lo lắng của anh. Trước khi Yi Jung kịp cằn nhằn, cô lập tức đổi đề tài

- Ah anh Woo Bin mới báo với em là cuối tháng sau anh ấy làm lễ đính hôn. Anh biết chưa?

- Nó có nói với anh hôm trước. Cái thằng ghê thật, không nói không rằng đùng một cái lại thông báo sẽ đính hôn làm cho ai cũng giật mình

- Mà anh biết cô gái đó là ai không?

- Nó một mực không chịu nói mặc kệ anh và thằng Jun Pyo năn nỉ hết lời. Nó bảo cô gái này anh và em đều quen nhưng không nói ra được, nói thì mất vui

- Anh và em đều quen? Ai vậy nhỉ?
Ga Eul nhíu mày suy nghĩ, rồi cuối cùng cô lắc đầu vì nghĩ không ra. Chợt, cô nhớ ra một chuyện

- Anh Ji Hoo biết chưa? Chuyện anh Woo Bin đính hôn ấy

- Bọn anh có gửi mail cho nó nhưng ở cái chỗ đó thì ai mà biết là có nhận được hay không

- Em tin là anh Ji Hoo sẽ về

Cô mỉm cười, nhìn ra con phố bên ngòai. Trời đã sắp sang thu, những tán cây bắt đầu chuyển màu. Cũng giống như cuộc đời con người, luôn luôn đầy ắp những biến đổi không ngờ

*********

Ji Hoo ngồi nơi khỏang đất trống quen thuộc. Dường như đã thành một thói quen, mỗi buổi chiều sau khi đã khám cho tất cả bệnh nhân, anh đều ra đây ngồi, ngắm cảnh hòang hôn. Và cũng như một thói quen, Hana luôn ngồi bên anh, nói huyên thuyên những chuyện trên trời dưới đất. Hoặc có đôi khi cô chỉ im lặng, cùng anh ngắm nhìn ánh mặt trời tàn lụi dần trước bóng đêm.

Hôm nay anh vẫn thực hiện thói quen của mình, chỉ khác là không có Hana bên cạnh. Dường như khỏang đất đó vẫn còn lưu lại hơi ấm của cô.

- Hey Ji Hoo

Anh quay lại, thấy Joe đang bước lại phía mình. Vậy là anh biết Hana đã đi thật rồi, vì Joe là người đưa cô ra sân bay

- Hana đi rồi chứ?

Anh hỏi mặc dù đã biết trước câu trả lời

- Rồi. Cô ấy nhờ tôi đưa cậu cái này
Ji Hoo đón lấy cái phong bì từ tay Joe. Anh nhè nhẹ xé lớp giấy dán mỏng manh. Những tấm ảnh rơi ra trước mắt Ji Hoo khiến anh sững sờ. Tất cả đều là anh. Anh đứng một mình giữa ánh hòang hôn đỏ rực. Anh ngồi lặng lẽ dưới cơn mưa lá vàng. Anh dựa đầu vào gốc cây khẳng khiu với đôi mắt nhắm nghiền. Anh mỉm cười với một đứa trẻ ốm yếu. Anh quay đi cố nuốt nỗi nghẹn ngào khi không thể cứu được một bệnh nhân. Anh lướt tay trên những phím đàn trong ngôi nhà thờ nhỏ

Một tờ giấy gấp tư được nhét sâu dưới đáy phong bì. Anh chầm chậm mở ra, nhìn vào những nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc

" Chắc anh đang thắc mắc tại sao tôi chỉ chụp tòan ảnh của anh? Anh có nhận thấy là trong những bức ảnh của tôi, anh trông rất giống một thiên thần? Ban đầu tôi rất thích vẻ ngòai của anh, vì nó hòan hảo đến mức đáng ganh tị. Nhưng rồi sau đó tôi nhận ra rằng con người bên trong của anh còn tuyệt vời hơn nữa. Anh có thể bỏ mặc tất cả để cứu sống một đứa trẻ, anh sẵn sàng mạo hiểm để chữa bệnh cho những con người anh thậm chí không quen biết. Càng ở gần bên anh, tôi càng nhận ra rằng anh là một con người quá hòan hảo. Vậy cho nên...có lẽ tôi thích anh mất rồi Yoon Ji Hoo. Và tôi thề rằng nếu chúng ta còn gặp lại, anh sẽ không thóat khỏi tay tôi. Còn nếu chúng ta không gặp lại? Tôi vẫn sẽ nhớ đến anh trong suốt quãng đời còn lại đấy thiên thần của tôi. Yên tâm là tôi sẽ không tìm anh. Tôi tin vào số phận. Nếu có duyên, ta sẽ gặp lại nhau"

Ji Hoo bóp chặt lá thư trong tay. Bàn tay anh run lên thật khẽ. Nếu còn gặp lại, liệu anh có đủ can đảm nắm lấy tay cô?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com